Chap 3 Bắt Đầu Hành Động

Sau khi ngồi suy nghĩ thêm nửa tiếng, Minh Viễn nhận ra cậu không thể tìm thêm bất cứ đầu mối nào nữa.

 

Hầu hết các thông tin đều mơ hồ, hoặc quá ít ỏi để đưa ra kết luận.

 

Cậu thở dài.

 

Vậy thì... tổng kết lại.

 

"Trước hết... gọi đây là ‘các sự kiện kỳ quái’? Không, nghe chẳng hay lắm."

 

"Ừm..."

 

"Để xem..."

 

Cậu cố gắng nghĩ ra một cái tên phù hợp—một cái tên có thể diễn tả chính xác những gì đã xảy ra.

 

Một ý tưởng lóe lên trong đầu.

 

"À, đúng rồi."

 

Hiện thực giả.

 

"Đúng vậy. Là Hiện thực giả."

 

Bắt đầu phân tích.

 

"Hiện thực giả này có vẻ cần một số điều kiện để bắt đầu và kết thúc."

 

"Trong trường hợp này, điều kiện chính là âm thanh."

 

"Bắt đầu từ khi mình thốt lên từ ‘song trùng’, và kết thúc khi nghe tiếng còi xe tải."

 

Dựa vào thái độ và ánh mắt của Tên kia...

 

"Có vẻ như ngay khi Hiện thực giả bắt đầu, hắn không thể tự tiện kết thúc nó."

 

"Thời gian buộc phải trôi qua ít nhất 1 tiếng 15 phút."

 

"Trong suốt quá trình diễn ra Hiện thực giả, hắn—và cả những người xung quanh—đều có vẻ bị ảnh hưởng."

 

Đến đây, Minh Viễn chợt nhận ra một điều.

 

Từ đầu đến giờ, cậu luôn gọi người kia là "kẻ kia", "người đó", "hắn ta", "đối phương", v.v.

 

"Nếu cứ gọi như vậy thì không ổn."

 

"Không đặt một cái tên đàng hoàng, sau này suy luận thực sự rất mệt."

 

"Gọi là Minh Viễn B đi."

 

Cách gọi này là thói quen của bạn bè cậu—cứ gặp hai người trùng tên, thì thêm ký hiệu đằng sau để dễ phân biệt.

 

"Mình không biết Minh Viễn B có bị ảnh hưởng bởi Hiện thực giả hay không..."

 

"Nhưng hắn rõ ràng bị ảnh hưởng bởi thời gian."

 

"Điều này chắc chắn là đúng!"

 

Ngoài ra...

 

"Hắn có vẻ như vô cùng thành thạo chuyện này..."

 

Nghĩ đến đây, Minh Viễn suy tư về một vấn đề mấu chốt.

 

"Hắn có thái độ như thế nào với mình?"

 

Nếu xem lại phản ứng của Minh Viễn B...

 

"Có vẻ như hắn chưa thực sự làm bất cứ điều gì với mình."

 

"Người làm bản thân ngã—là mình."

 

"Người làm bản thân hoảng hốt, sợ hãi—cũng là mình."

 

"Từ đầu đến cuối, Minh Viễn B hoàn toàn chưa làm gì cả—ít nhất là theo những gì mình thấy."

 

Nhưng...

 

"Hiện thực giả có thể là do hắn tạo ra."

 

Minh Viễn trầm tư.

 

Có hai khả năng.

 

Nếu là thiện ý—thì mọi thứ dễ nói hơn.

 

Nhưng nếu là ác ý?

 

"Không."

 

Cậu cố gắng không suy nghĩ tiêu cực.

 

Bởi vì...

 

Đáp án đó khiến cậu sợ hãi.

 

"Nếu... nếu đúng là vậy, thì thực sự..."

 

"CHẾT CHẮC."

 

Đây là đáp án duy nhất trong lòng cậu.

 

Dù sao thì...

 

Đối phương ở trong tối.

 

Bản thân lại hoàn toàn ở ngoài sáng.

 

Giả sử Minh Viễn B có thể điều khiển Hiện thực giả, thì cậu chỉ có một chút thông tin mơ hồ.

 

Thậm chí còn chưa chắc những gì mình biết là thật hay giả.

 

Đã vậy, hắn lại cực kỳ thành thục...

 

"Thế thì chơi thế nào?"

 

Còn nếu Minh Viễn B không thể điều khiển Hiện thực giả, thì cũng chẳng khá hơn là bao.

 

Dù sao thì...

 

Hắn quen thuộc từng giây trong Hiện thực giả.

 

Còn cậu thì chẳng biết gì cả.

 

Cậu đã từng nghĩ xem có cách nào tìm thêm thông tin hữu ích.

 

"Có lẽ từ ‘Bọn mày’ chính là manh mối."

 

Nhưng...

 

"Chỉ với hai từ đó, thì có thể tìm được cái gì?"

 

Cậu đã đưa ra nhiều giả thuyết.

 

Nhưng vẫn không đủ thông tin.

 

Vẫn không đủ.

 

"Hazz..."

 

Minh Viễn thở dài.

 

Cuối cùng, cậu rút ra một số ít ỏi điều có thể làm.

 

Thứ nhất: Cảnh giác hơn.

 

Nếu gặp lại Minh Viễn B, tốt nhất không nên tiếp cận quá gần.

 

Dù sao thì...

 

Có thể chính vì bản thân chủ động tiếp cận hắn, nên mới rơi vào Hiện thực giả.

 

Tốt hơn hết, không nên làm gì cả.

 

Chỉ cần một bước đi sai, mọi thứ có thể lặp lại.

 

Thứ hai: Tìm kiếm manh mối.

 

Tiếp cận chuyện này có thể nguy hiểm, nhưng...

 

Cậu đã tiếp cận rồi.

 

Không thể thay đổi được nữa.

 

Cứ mơ hồ như bây giờ thì quá mức bị động.

 

Nếu đối phương có ác ý...

 

Cậu chẳng khác nào con heo trên bàn mổ.

 

"Chỉ chờ bị giết."

 

"Hoàn toàn không có chút lực phòng thủ nào."

 

Có lẽ...

 

Cậu có thể tìm kiếm manh mối ở ngã tư và quán nước kia.

 

Biết đâu...

 

Điều tra điều này có thể giúp cậu hiểu hơn về Hiện thực giả.

 

Thứ ba: Cần phải xem thái độ của đối phương như thế nào.

 

Nếu may mắn...

 

Coi như một cuộc phiêu lưu của tuổi thiếu niên.

 

Còn nếu không...

 

"Hazz..."

 

"Đi đến đâu, tính đến đấy vậy."

 

Nghĩ đến đây, Minh Viễn liếc sang chiếc máy tính của mình.

 

Cậu dành hơn hai mươi phút để viết lại những suy đoán vừa rồi.

 

Sau đó, cậu không nghĩ về chuyện này nữa.

 

Dù sao thì... nghĩ cũng chẳng thay đổi được gì.

 

Minh Viễn vừa ngáp một cái, vừa duỗi tay vươn vai, rồi thả lỏng cơ thể đứng dậy.

 

Đầu óc có chút nặng nề.

 

Cậu quyết định đi ra ban công, hít thở chút không khí—biết đâu sẽ nhẹ đầu hơn.

 

Cậu lấy chìa khóa trong tủ kính, mở cửa ban công.

 

Ngay lập tức—

 

Một luồng hơi nóng tràn vào phòng.

 

Mặt trời chói chang chiếu thẳng vào mặt Minh Viễn.

 

Cậu vội giơ tay che ánh nắng, mắt nhíu lại, cố gắng nhìn xem phong cảnh bên ngoài.

 

Một khoảng thời gian ngắn trôi qua.

 

Đôi mắt cậu cuối cùng cũng thích ứng được với ánh sáng.

 

Khung cảnh bên ngoài, được ánh mặt trời tô điểm, bỗng trở nên quá đỗi quen thuộc mà cũng lạ lẫm.

 

Một tông màu cam sáng, rực rỡ nhưng dịu dàng.

 

Căn nhà bán hoa phía đối diện như nổi bật hơn hẳn giữa những cửa hàng xung quanh.

 

Nhà của Minh Viễn nằm ở một góc ngã ba giữa phố.

 

Hầu hết các căn nhà xung quanh—nếu không phải cửa hàng nhỏ, thì cũng là một cửa tiệm lớn hơn.

 

Những người hàng xóm của cậu, phần lớn đều là người bán hàng.

 

Nhưng những thứ họ bán—cậu chẳng bao giờ mua.

 

Ánh mắt Minh Viễn lướt dọc con phố.

 

Có một cảm giác buồn thoáng qua.

 

Không lâu trước đây, những cái cây ven đường đã bị chặt đi để phục vụ việc đổi mới đường dây điện.

 

Đối với người lớn, có lẽ đó là một tin vui.

 

Nhưng với Minh Viễn—người đã từng chính tay tưới nước, bón phân cho cái cây trước nhà mình—thì không.

 

Cậu buồn, vì mình đã nhìn nó bị chặt, mà không thể làm gì.

 

Nhưng thật ra, chính cậu cũng chẳng buồn như mình nghĩ.

 

Mẹ cậu đã từng hỏi về việc chặt cây, và cậu đã đồng ý.

 

Vì sao ư?

 

Bởi vì nếu đổi mới đường dây điện, thì cả đường mạng gần đó cũng sẽ được nâng cấp.

 

Nhờ vậy, mạng nhà cậu sẽ tốt hơn.

 

Mà với một kẻ nghiện phim ảnh như Minh Viễn...

 

Đó là một điều tốt.

 

Cảm giác của Minh Viễn đối với cái cây không phải là buồn vì nó bị chặt.

 

Mà chỉ đơn thuần là hoài niệm về quá khứ.

 

Là tiếc vì công sức bấy lâu của bản thân...

 

Minh Viễn thật ra không tốt đẹp như cậu nghĩ.