Dương Hiếu đang ngồi ở bàn đầu, bên trái cạnh cửa ra vào. Cậu cúi xuống sắp xếp đồ đạc trong cặp, tay thoăn thoắt kiểm tra từng món đồ.
Đang mải sắp xếp, cậu chợt nhận ra có một người đứng trước mặt mình.
Một chiếc áo đồng phục chưa đóng cúc dưới cùng...
Sau một giây sững sờ, Dương Hiếu ngẩng đầu lên, ánh mắt dò xét xem người trước mặt là ai.
"À, Minh Viễn à."
Minh Viễn đã đứng đó một lúc, nhưng cậu không muốn làm phiền Dương Hiếu—dù sao, cậu cũng đang nhờ vả người ta.
"Yo, xin chào."
Dương Hiếu không vòng vo.
"Rồi, không cần tiểu tiết. Mày muốn nhờ gì?"
Minh Viễn cũng không chần chừ, hỏi ngay:
"Mày có biết cách xem camera giao thông không?"
"À, cái đó hả? Ừm, có."
Minh Viễn vừa định nói tiếp thì Dương Hiếu đã lên tiếng trước.
"Nếu mày muốn xem lại camera giao thông ở ngã tư đó, thì cần phải liên hệ với Phòng Cảnh sát Giao thông—Công an tỉnh."
Nghe đến hai từ "cảnh sát", Minh Viễn có chút hoảng hốt.
"Hả? Liên quan đến tận cảnh sát hả? Có cách nào khác không?"
"Tao chỉ muốn tìm hiểu thôi."
Dương Hiếu không chậm lại một giây, đáp ngay:
"Có thì có. Nhưng mà không chắc là xem được đâu."
Nghe đến việc không phải liên hệ với cảnh sát, mặt Minh Viễn hớn hở thấy rõ.
"Là cách gì vậy?"
Dương Hiếu bình thản liệt kê:
"Có ba cách:"
"Một là lên ứng dụng hoặc trang web giao thông toàn quốc."
"Hai là xem từ camera riêng của người dân."
"Ba là nhờ sự giúp đỡ của hệ thống camera thông minh của thành phố—vì khu vực mày muốn xem nằm ngay ngã tư trọng điểm."
Nói một loạt xong, Dương Hiếu dừng lại vài giây, ngẩng đầu nhìn Minh Viễn, giọng bình tĩnh hỏi:
"Vậy mày chọn cái gì?"
Nghe một loạt phương án, Minh Viễn có chút choáng váng. Cậu không biết chọn cách nào tốt nhất, nên đẩy lại vấn đề cho Dương Hiếu.
"Vậy mày thấy cách nào tốt?"
Minh Viễn mỉm cười hỏi.
"Cách nào tốt à?"
Nghe thấy Minh Viễn hỏi lại, Dương Hiếu nhìn sang trái một chút, rồi đưa tay chống cằm suy tư...
Vài giây trôi qua.
Cuối cùng, Dương Hiếu ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Minh Viễn và nói một cách thản nhiên:
"Tao cũng không biết."
Minh Viễn sững sờ. Cậu đơ người ra một lúc, trong khi Dương Hiếu vẫn giữ vẻ bình tĩnh như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.
Một khoảng lặng dài giữa hai người...
Không khí như đông cứng lại.
Tiếng quạt trần xoay chậm rãi, càng làm sự im lặng trở nên rõ rệt hơn.
Vài tiếng cười nói xa xa từ cuối lớp, nhưng giữa hai người thì hoàn toàn yên lặng.
Cảm giác im lặng trở nên nặng nề, chỉ có tiếng quạt trần xoay chậm trên đầu...
Để phá vỡ bầu không khí này, Minh Viễn cố gắng nói gì đó.
"Haha..., ờm... tại sao vậy?"
Dù nhận thấy sự kỳ lạ trong không khí, Dương Hiếu vẫn không tỏ ra một chút bối rối nào.
Vẫn giữ vẻ bình tĩnh pha chút tự tin, giọng điệu không đổi, Dương Hiếu nói:
"Bởi vì hầu hết các cách trên đều có vấn đề."
Minh Viễn vẫn giữ nụ cười sượng, hỏi tiếp:
"Tại sao vậy?"
Không chút chần chừ, Dương Hiếu đáp ngay:
"Bởi hầu hết chúng đều có một số nguyên nhân bất cập."
"Ví dụ như cách một đi."
"Sử dụng ứng dụng giao thông toàn quốc không thực sự hiệu quả, vì việc xem lại lịch sử từ camera chỉ có ở một số ít thành phố lớn, mà chất lượng hình ảnh lại không tốt."
"Khu vực thành phố nhỏ này phần lớn là không có."
"Hoặc cách hai chẳng hạn. Việc xem camera của hộ dân thường khá khó, tùy thuộc vào hộ gia đình, và cũng không có gì đảm bảo vì chúng thường chỉ được lưu trong thời gian ngắn trước khi bị xóa."
"Cách ba cũng gặp một số vấn đề. Nói chung là khá khó."
Nghe đến đây, mặt Minh Viễn hiện rõ biểu cảm hiểu ra, cảm giác mất tự nhiên trong lòng mới bớt đi một chút.
Nhưng cậu không khỏi chửi thầm trong lòng:
"Tên Dương Hiếu này, tại sao lại có cách nhấn nhá gây hiểu lầm như vậy?"
"Hèn chi không ai trong lớp có ấn tượng tốt với hắn."
"Nếu so về sự kỳ lạ thì hắn và Minh Viễn B có vẻ ngang nhau."
Tuy chửi thầm Dương Hiếu trong lòng, nhưng bề ngoài Minh Viễn vẫn nở một nụ cười niềm nở.
"Vậy theo mày thì tao nên làm thế nào?"
Dương Hiếu nhún vai, giọng điềm nhiên:
"Theo tao thấy, có lẽ mày nên đi theo cách đầu tiên."
Minh Viễn lập tức hiểu ý—cậu ta đang ám chỉ đến việc nhờ cảnh sát.
Tuy vậy, cậu có phần ngần ngại khi nghe đến cảnh sát. Trong ấn tượng của một kẻ nghiện phim như Minh Viễn, cảnh sát thường được xây dựng theo ba kiểu: ngu ngốc, luôn đến muộn và không bao giờ tin tưởng nhân vật chính; vô dụng, chỉ xuất hiện để tăng thêm rắc rối; hoặc quá đáng sợ, khiến bất cứ ai liên quan đến họ đều thấy lo lắng.
Nhưng khi thấy vẻ tự tin trên khuôn mặt của Dương Hiếu, Minh Viễn cũng cắn răng nói:
"Nhưng làm sao để nhờ cảnh sát? Tao chỉ làm vì tò mò thôi."
Dương Hiếu không có vẻ ngạc nhiên.
"Ừ, cái này ngay từ đầu tao biết rồi."
Minh Viễn nhíu mày.
"Hả? Vậy sao mày vẫn giúp tao?"
Dương Hiếu thở dài một tiếng, giọng đều đều nhưng có phần sắc bén.
"Hazz..."
"Dù sao thì tao cũng không lạ gì tính cách của mày. À không, phải nói là cả lớp không ai lạ gì tính của mày cả đâu."
Minh Viễn hiểu ngay ý của Dương Hiếu—cậu ta đang ám chỉ đến nỗi ám ảnh với những sự kiện siêu nhiên, kỳ bí của cậu.
Hầu hết cả lớp đều biết điều này. Hầu hết cả lớp đều biết sự tích “làm phiền người ta đến nỗi báo cảnh sát” của Minh Viễn.
Nhưng cậu cố tình lờ đi điều này.
"Thôi được rồi."
"Mày giúp tao, tao rất cảm ơn."
Dương Hiếu khách sáo đáp:
"Không dám, không dám."
Minh Viễn nhanh chóng đưa câu chuyện trở lại chủ đề chính.
"Rồi, để nhờ cảnh sát thì làm sao? Chẳng lẽ báo án giả?"
"Như vậy là sẽ đi tù đó."
"Chẳng lẽ ý mày là tao phải rình ở đó cho đến khi có người phạm luật rồi báo án?"
Ban đầu, Dương Hiếu tỏ ra vẻ mặt rõ hai chữ “Con Gà”, khiến Minh Viễn nghĩ rằng hắn có cách hay hơn.
Nhưng khi Minh Viễn nói đến phương án thứ hai, cái miệng đang định nói về giải pháp bỗng khựng lại.
Vẻ mặt cậu ta thay đổi đôi chút.
Ánh mắt có phần suy tư, như thể cậu ta thực sự xem xét tính khả thi của cách thứ hai.
Minh Viễn cảm giác đau nhói sau lưng—cậu có thể không bận tâm đến câu khẩy đểu của Dương Hiếu, nhưng hành động này thực sự là một đòn chí mạng.
"Chẳng nhẽ trong mắt mày, tao lại tệ đến vậy sao?"
Minh Viễn thầm than khổ trong lòng.
Nụ cười giữ trên mặt cậu trở nên méo mó, mày cậu nhíu lại. Minh Viễn cố gắng hết sức để giữ lại khuôn mặt bình tĩnh.
Biểu cảm của Minh Viễn khiến Dương Hiếu suýt không nhịn được cười.
Dương Hiếu dừng lại một giây, cố gắng bình tâm, cậu đang nỗ lực để không bật cười vào mặt Minh Viễn.
"Ừm, bộp bộp."
Tiếng đập nhẹ vào ngực vang lên, như một cách để trấn tĩnh. Dương Hiếu đã cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng—nhưng cái khuôn mặt của Minh Viễn thực sự quá tếu.
Mất thêm một lúc nữa để cả hai ổn định lại. Cuối cùng, Dương Hiếu mới có thể nói được.
"Chúng ta sẽ không báo án giả hay rình ai cả. Chỉ cần biết có ai cần báo án ở ngã tư đó hôm nay không."
Minh Viễn theo bản năng trả lời ngay:
"Có lẽ là không ít, dù sao chỗ đó cũng hay xảy ra tai nạn mà."
"Đúng vậy đó! Chỉ cần mày biết có ai đang báo án ở đó, mày có thể đi cùng người đó với lý do là cũng cần báo án. Sau đó, để cho người kia báo án trước, rồi khi họ muốn xem lại lịch sử camera, mày có thể thừa nước đục thả câu."
Nghe vậy, Minh Viễn không khỏi cảm thán:
"Ý hay, ý hay!"
"Mày có vẻ có kinh nghiệm quá nhỉ?"
Dương Hiếu cười nhẹ, đáp lại một cách thản nhiên:
"Haha, cũng chỉ là chút chuyện lông gà vỏ tỏi thôi."
Minh Viễn nhận ra có vẻ như Dương Hiếu có một chút chuyện cũ liên quan đến vấn đề này, nhưng cậu không quá quan tâm.
Tuy nhiên, sau một khoảng thời gian cân nhắc cẩn thận, cậu cảm thấy cách này có vẻ không ổn.
"Nhưng mà này, có phải cách này hơi không ổn không?"
"Mày có phải đang quá coi thường cảnh sát không? Nếu không có lý do cụ thể, làm sao họ dám cho xem lịch sử camera được?"
"Đến lúc họ hỏi kỹ vấn đề này rồi bị phát hiện nói dối thì sao?"
Dương Hiếu vẫn giữ vẻ tự tin, nhún vai nói:
"Haha, mày thì lại quá xem trọng cảnh sát rồi. Mày nghĩ một ngày họ có bao nhiêu vụ án chứ?"
"Hầu hết cảnh sát mà mày nói đến đều là những người trẻ thôi. Đó cũng là lưu ý mà tao muốn nói."
"Ồ..."
"Cảm ơ—"
"Này!"
Đang định cảm ơn thì đột nhiên có một tiếng gọi từ đằng sau Minh Viễn.
Cậu chợt ngoảnh đầu lại, ánh mắt đầy nghi hoặc, cố nhìn xem ai vừa cắt ngang mình.
"Ồ. Hiếm thấy thật đó!"
"Vậy mà Minh Viễn lại chủ động bắt chuyện."
"Đã vậy còn là với Dương Hiếu nữa chứ."
"Bão rồi, hôm nay bão rồi!"
Những câu châm chọc ban nãy là của Trường Huy.
Khi nhận ra người vừa lên tiếng là Trường Huy, Minh Viễn chỉ cảm thấy... đương nhiên.
Dù sao, trong lớp, Trường Huy là một người pha trò, có rất nhiều bạn bè cả trong và ngoài lớp. Theo đánh giá của Minh Viễn, cậu ta chính là kiểu nhân vật quần chúng nổi bật, có khả năng bắt chuyện với tất cả các nhân vật khác thường xuất hiện trong các bộ phim học đường.
Trường Huy có vóc dáng cao lớn, cao hơn Minh Viễn nửa cái đầu. Cậu ta có khuôn mặt tròn, mái tóc ngắn hơi cứng một chút nhưng luôn được chăm chút kỹ lưỡng.
Còn lại, theo Minh Viễn đánh giá, hầu hết các đặc điểm khác của Trường Huy đều không có gì nổi bật—hoặc nên nói là quá đại trà.
Trên mặt cậu ta luôn nở một nụ cười dễ mến, thứ vũ khí giúp cậu ta dễ dàng làm quen với mọi người.
Lần này cũng không khác so với những lần trước. Trường Huy lại bắt đầu lấy hai kẻ ít nói trong lớp là Dương Hiếu và Minh Viễn ra làm trò đùa.
Nhưng Minh Viễn không có chút gợn sóng trước những lời chế giễu từ Trường Huy. Cậu tỏ ra điềm nhiên, phớt lờ Trường Huy rồi quay lại định cảm ơn Dương Hiếu.
Dương Hiếu cũng không khác gì Minh Viễn. Hầu như chẳng coi trọng lời nói của Trường Huy một chút nào.
Cậu vẫn giữ vẻ bình thản, như thể chưa có bất kỳ chuyện gì xảy ra.
Cả hai ăn ý một cách kỳ lạ trong việc phớt lờ Trường Huy.
Minh Viễn nói tiếp.
"À..."
"Chuyện hồi nãy đến đâu rồi nhỉ?"
Thấy Dương Hiếu và Minh Viễn cố tình bơ mình, Trường Huy có chút tức giận, giọng cao hơn một chút.
"Này, thái độ của hai người như vậy là sao?"
Minh Viễn cố tình giả ngu, hỏi lại với vẻ mặt vô tội.
"Hả? Thái độ gì cơ?"
Trường Huy nhíu mày, khoanh tay trước ngực, giọng đầy bực bội.
"Mày cố tình lờ tao là có ý gì đây?"
Nghe thấy vậy, trong lòng Minh Viễn trồi lên một cảm giác chế giễu. Tuy nhiên, ngoài mặt, cậu vẫn giữ vẻ điềm nhiên, như thể mọi chuyện đều hiển nhiên mà nói:
"Tao không hề lờ mày, chỉ là tao làm việc có tuần tự. Tao đang nói chuyện với Dương Hiếu, thì tao sẽ nói cho xong rồi mới đến mày. Mày là người bắt chuyện sau mà lại muốn được ưu tiên? Mày nghĩ mày là tổng thống à?"
Trường Huy há miệng, định phản bác, nhưng rồi lại khựng lại—cậu ta không biết phải nói gì.
Dương Hiếu, từ đầu đến cuối, vẫn bàng quan. Bất kể là lời châm chọc của Trường Huy hay câu phản đòn của Minh Viễn, cậu ta vẫn giữ vẻ thờ ơ, như thể chẳng có gì đáng để bận tâm.
Sau khi "giải quyết" Trường Huy, cảm giác biết ơn của Minh Viễn đã vơi đi không ít, vì vậy cậu chỉ cảm ơn một cách qua loa.
"À, đúng rồi, cảm ơn nhé."
"Ừm, không có chi."
Dương Hiếu cũng đáp lại một cách hờ hững, rồi Minh Viễn quay lại chỗ ngồi của mình.