Chap 8 Cậu đâu phải loại người đó!

Sau khi Minh Viễn về chỗ, Dương Hiếu mới bất ngờ bắt chuyện với Trường Huy.

 

“Này!”

 

“Hả?”

 

Trường Huy, vẫn còn bực bội vì vừa bị chặn họng, giật mình khi nghe tiếng gọi của Dương Hiếu.

 

“Hồi nãy tại sao mày lại mắng tao với Minh Viễn? Bình thường mày chẳng bao giờ như kiểu này đâu!”

 

Nghe vậy, Trường Huy chột dạ, ánh mắt lúng túng.

 

“Hả? Hả… Tao lúc nào cũng thế mà!”

 

Dương Hiếu không nhịn được cười trước lời nói dối vụng về của Trường Huy.

 

“Haha! Mày nói dối tệ lắm đó. Tao bảo thì đừng có đùa nữa, về nhà mà luyện tập xử lý kỹ chút đi, cu!”

 

Ngay sau, giọng Dương Hiếu trở nên nghiêm nghị hơn:

 

“Mày tò mò vì chuyện mà Minh Viễn muốn nhờ tao, đúng không?”

 

Không còn cách nào né tránh, Trường Huy đáp lại thẳng:

 

“Ừm, có tò mò chút.”

 

“Vậy tại sao?”

 

“Tại sao... cái gì cơ?”

 

Trường Huy cố gắng quanh co, nhưng Dương Hiếu không cho cậu thổi nổi:

 

“Tại sao mày lại hứng thú với chuyện của thằng Minh Viễn, khi mày chẳng có gì thân thiết với nó?”

 

Với vài nỗ lực kéo dài câu trả lời, Trường Huy sửa lại lời:

 

“Không phải là chỉ tao với nó, mà là nó với cả lớp – có lẽ chỉ trừ thằng Đông Phương thôi.”

 

“Không cần phải vòng vo đâu,” Dương Hiếu cắt ngang. “Được rồi, đủ rồi, tao nói được chưa?”

 

“Mày nhớ cái chuyện mà thằng Đông Phương kể không?”

 

“Là chuyện đèn giao thông, đúng hả?”

 

“Ừ, đúng vậy.”

 

“Thật ra, mục đích chính của tao không phải chỉ vì Minh Viễn mà là vì thằng Đông Phương cơ.”

 

“Đông Phương á?”

 

“Ý mày là cái sự kiện mà nó trải qua ở ngã tư ấy chứ?”

 

“Cái đó có gì tò mò chứ?”

 

“Chẳng phải nó đã kể hết rồi sao? Tao chỉ cứ thắc mắc vì chi tiết chưa đủ rõ ràng.”

 

“Hay mày cứ tin câu chuyện của nó?”

 

“Thôi nào, hẳn là do nó chơi game suốt đêm nên sáng không tỉnh táo nữa. Mày nhớ mắt nó hôm qua, sâu và cực kỳ ấn tượng!”

 

“Có phải mày quá nghiêm túc với chuyện này không?”

 

Dương Hiếu đáp bằng một tràng không dứt:

 

“Mày nên bỏ thói suy đoán lung tung đi!”

 

“Tao đâu bảo là chuyện mà Đông Phương kể,” Trường Huy nói.

 

“Chuyện tao muốn nói là chuyện khác, chứ không phải kiểu đó!”

 

“Chuyện khác!”

 

Khuôn mặt Dương Hiếu bỗng hiện rõ nét tò mò:

 

“Thật ra, tao chưa kể chuyện này với ai đâu. Mày là người đầu tiên được nghe.”

 

Trường Huy ngập ngừng, giọng nói pha chút bí ẩn:

 

“Thực ra, tao đã từng gặp chuyện ở ngã tư trước đây.”

 

“Hả? Cái gì mày từng gặp? Khi nào thế?”

 

Dương Hiếu hỏi, vừa kinh ngạc:

 

“Ừm, chuyện bắt đầu từ năm ngoái. Lúc đó tao còn làm ca ở quán nước gần ngã tư – quán mà mày cũng biết, cái quán tao kể hồi đầu năm ấy.”

 

“À, cái quán đó à.”

 

“Đúng rồi.”

 

Đúng lúc này, Dương Hiếu nhớ ra:

 

“Hình như Giang Đức, người trong nhóm tụi mình, đang làm ở đó đúng không?”

 

Trường Huy gật đầu:

 

“Đúng rồi.”

 

“Ồ, thật thú vị! Chuyện này dường như có nhiều uẩn khúc, liên quan đến khá nhiều người.”

 

Dương Hiếu nhếch môi, trong lòng càng thêm hứng khởi.

 

“Vậy mày đã thấy chính xác là gì?” Dương Hiếu hỏi, nụ cười hiện rõ trên môi.

 

“Thực ra, những gì tao thấy không khác quá xa so với Đông Phương, chỉ có vài chi tiết nhỏ thôi.” Trường Huy nhún vai, như thừa nhận rằng cậu cũng không hiểu hết hết chiều sâu của những gì đã chứng kiến.

 

Cảm nhận được các mảnh ghép dần liên kết, Dương Hiếu càng hào hứng:

 

“Thế, kể từ đầu cho tao về những chi tiết đó đi!”

 

Trường Huy bắt đầu kể lại:

 

“Lúc đó, tao đang làm ca tại quán nước, vào khoảng từ 5:30 đến 6:00 chiều. Tao đứng ngoài cửa quán để hóng gió, và tự nhiên nhìn ra ngã tư…”

 

“Lúc đó tao thấy thằng Đông Phương đứng bên kia đường.”

 

“Mày biết chứ, vị trí của quán nước ở bên phải, ngay cạnh chỗ mà Minh Viễn bị ngã ấy.”

 

“Được rồi, kể tiếp đi!” Dương Hiếu can đảm nhấn mạnh, như muốn loại bỏ cái tính lan man vốn có của Trường Huy.

 

“Tại khoảnh khắc đó, khi tao nhìn thấy thằng Đông Phương, tao định mời nó sang uống nước để trả ơn vụ nó giúp tao chép bài. Hai đứa nói chuyện một lúc thì…”

 

Trường Huy ngập ngừng, giọng nói trở nên hồi hộp:

 

“Thì… đột nhiên, mọi thứ trở nên chậm lại, như bị ‘lag’ sống.”

 

“Lag ư? Ý mày là mọi thứ chậm lại khoảng 1,2 giây á?” Dương Hiếu hỏi.

 

“Chính xác. Nhưng khác với câu chuyện của Đông Phương, lúc đó tao chẳng nhận ra rằng mọi người quanh khung đường cũng như bị chậm lại 1,2 giây. Tao chỉ cảm nhận rằng hành động và lời nói như trễ mất vài khoảnh khắc – sau này, khi Đông Phương kể lại, tao mới hiểu.”

 

“Lúc ấy tao cũng không để ý nhiều, cho đến khi tao nhận ra rằng ngay khoảnh khắc đó, nó đang bước qua đường. Tao để ý kĩ vào biểu cảm trên khuôn mặt nó – không biết diễn tả sao, vừa kinh hoàng, hốt hoảng, sợ sệt đến mức tao chẳng có từ nào đủ diễn tả hết.”

 

“Rồi sao nữa?” Dương Hiếu không giấu nổi sự tò mò.

 

“Chính như lúc nó kể về Minh Viễn, sau khoảng một hồi đứng đơ, tao đã gọi điện liên tục – ước sao cũng gần 7,8 lần mới làm nó tỉnh táo. Nhưng điều tao cảm nhận được là lúc đó nó khác hẳn.”

 

“Khác? Khác như thế nào thế?”

 

“Ban đầu, lúc các mày vừa mới nói chuyện, ánh mắt nó long lanh, rạng rỡ như vừa tràn đầy niềm vui – phản chiếu từng ánh đèn neon lung linh. Nhưng sau khoảnh khắc ‘lag’, khuôn mặt nó thay đổi hoàn toàn: ánh mắt tối sầm lại, nheo lại như đang cố gắng nhìn vào điều gì đó vô cùng quan trọng. Biểu cảm ấy… có lẽ nghiêm trọng gấp 5, thà gấp 10 lần mức độ nghiêm khắc của bà cô chủ dạy lớp khi giận.”

 

“Sau đó thì sao?” Dương Hiếu hỏi hăng hái.

 

“Sau đó, mọi thứ như trở lại trạng thái bình thường. Nó sang đường, tao mời nó uống nước, và trong suốt cuộc trò chuyện, khuôn mặt dần dần trở nên nhu mì trở lại. Cuối cùng, sau một lúc nói chuyện phiếm, nó liền về đi…”

 

Trường Huy ngừng lại một chút rồi thêm:

 

“Chỉ là, trong suốt quá trình đó, tao luôn mang trong lòng một cảm giác – một linh cảm kỳ lạ mà tao chẳng bao giờ giải thích nổi.”

 

“Tao Không biết chính xác thì cảm giác đó là gì, tao chỉ có thể nói rằng nó cho tao một cảm giác không đúng lắm”

 

“Cảm giác không đúng à, mày đã từng suy đoán qua việc này chưa “

 

“Rồi,tất nhiên là rồi không chỉ là một hai lần thôi đâu mà là rất nhiều lần rồi”

 

“Tao từng nghĩ có lẽ cảm giác đó nói về đông phương nhưng tao không thấy bất kỳ điểm gì khác thường của đông phương hết, có thể nói là rất bình thường luôn”

 

“Nên tao nghĩ là cảm giác đó đến từ cái ngã tư kia”

 

Trường Huy vừa định nói tiếp thì Dương Hiếu nhảy vào cắt ngang:

 

"Thôi được rồi, vậy để tao đoán nhé."

 

"Không lẽ mày định điều tra vụ này à? Việc mày mắng thằng Minh Viễn chỉ để gây sự chú ý, nhằm tiếp cận nó một cách tự nhiên đúng không?"

 

"Và có lẽ mày kể tất cả chỉ để hỏi tao về chuyện thằng Minh Viễn đề cập, nhờ tao giúp mày tiếp cận nó."

 

"Có vẻ mày nghĩ rằng thằng Minh Viễn rất khó gần nên mới phải làm nhiều như vậy, và mày không muốn nhờ Đông Phương vì nó là đối tượng mày muốn điều tra."

 

"Tao nói chuẩn chứ."

 

"Ha ha, chuẩn đấy."

 

Dù cười nói thoải mái, trong lòng Trường Huy lại dấy lên cảm giác bồn chồn, như thể ruột gan mình bị xem xuyên thấu hết.

 

Dương Hiếu vẫn chưa dừng lại:

 

"Tuy vậy, tao vẫn thắc mắc: tại sao mày lại phải làm đến thế? Có lẽ mọi chuyện thật sự thú vị và liên quan tới mày, nhưng rõ ràng mày không phải kiểu người đi tìm hiểu những điều mơ hồ hay kỳ quái như thế này."

 

"Chính mày luôn khuyên tao đừng lo chuyện bao đồng mà."

 

"Chuyện này cũng không liên quan mật thiết với mày; mày chỉ là người chứng kiến. Ở ngã tư đông người như vậy, số người thấy điều đó cũng không phải là ít."

 

Nghe lời đó, khuôn mặt Trường Huy dần trở nên ảm đạm, đôi mắt rũ xuống và cậu cũng cúi đầu một chút.

 

"Hazz... Thật ra tao lúc đầu cũng nghĩ như mày."

 

"Chỉ là cảm giác này, tao không hiểu lắm, nhưng tao thấy mình đã bị ám ảm với nó rồi."

 

"Tao gặp không ít ác mộng và chẳng thể ngừng suy nghĩ về sự kiện đó."

 

"Tao bị nó hành hạ gần cả tháng, nên tao cần tìm ra lẽ để giải quyết chuyện này."

 

"Tao không mong chuyện này sẽ đi đến đâu; dù chỉ là ảo giác, do tao hoang tưởng cũng được. Chỉ cần tao có thể giải đáp những thắc mắc trong lòng là đủ rồi."

 

Nghe lý do của Trường Huy, Dương Hiếu im lặng một lúc rồi quyết định trong lòng sẽ giúp đỡ bạn trong khả năng của mình.

 

"Thôi được rồi, tao sẽ cho mày biết và giúp mày trong khả năng của tao."

 

"Ồ, cảm ơn nhé mày. Mày đúng là bạn tốt của tao."

 

Lời đáp đó khiến Trường Huy cảm thấy vô cùng cảm kích.

 

"Vậy bây giờ để tao kể cho mày nhé."

 

Dương Hiếu ung dung nói.

 

Nghe đến đây, Trường Huy biết rằng nỗ lực của mình đã có kết quả. Cậu không tỏ vẻ ra ngoài, nhưng ánh mắt đã sáng lên vì hào hứng.

 

"Thật ra cũng không có nhiều đâu, mày không cần kỳ vọng quá."

 

Thấy đôi mắt háo hức của Trường Huy, Dương Hiếu liền giải thích.

 

"Không sao đâu, chỉ cần mày chịu giúp tao là được rồi."

 

Trường Huy đã lường trước điều này, nhưng cậu biết rằng đây mới chỉ là bước đầu.

 

"Minh Viễn nhờ tao chỉ nó cách xem lại lịch sử camera."

 

Dương Hiếu nói.

 

"Ồ, vậy à? Vậy mày có thể giúp tao tiếp cận thằng Minh Viễn không?"

 

Trường Huy hỏi, đây chính là điều cậu mong chờ nhất.

 

"Được thôi, tao sẽ để mày đi cùng nó đến đồn cảnh sát thay cho tao."

 

"Hả, đồn cảnh sát?"

 

Nghe đến hai từ đó, Trường Huy thoáng sững sờ.

 

Dương Hiếu nhanh chóng giải thích:

 

"Đừng hiểu nhầm. Thằng Minh Viễn muốn tìm cách xem lại lịch sử camera, nên tao đã đề nghị nó đến đồn cảnh sát. Cách đơn giản nhất là xem ké hình ảnh từ một vụ vi phạm giao thông ở ngã tư."

 

"Có điều, nó chưa có kinh nghiệm nên tao dự định sẽ đi cùng. Tao sẽ giới thiệu mày để đi với nó."

 

Trường Huy thoáng lo lắng:

 

"Liệu có ổn không? Tao nghĩ ấn tượng của tao với nó không tốt lắm."

 

"Không vấn đề gì đâu, cứ tin tao. Nó sẽ đi cùng mày, chỉ cần mày biết cách nói chuyện thôi. Dù sao thì nó cũng là kiểu người công tư phân minh."

 

Trường Huy tò mò nhìn Dương Hiếu:

 

"Mày có vẻ am hiểu nó quá nhỉ? Tao nhớ là mày với nó chưa từng nói chuyện nhiều."

 

Dương Hiếu cười nhạt:

 

"Đó gọi là cùng tần số."

 

Dù chỉ là một câu nói đơn giản, nhưng trong lòng Dương Hiếu, cậu biết rõ lý do vì sao mình hiểu Minh Viễn đến vậy—bởi vì họ giống nhau.

 

Cả hai đều vô tâm, không quan tâm đến mọi người xung quanh, chỉ nghĩ cho bản thân mình.

 

Chỉ có điều, họ chọn cách sống khác nhau.

 

Minh Viễn dù vô tâm nhưng lại khoác lên một chiếc mặt nạ đạo đức. Hắn cố tỏ ra trách nhiệm với mọi người, tạo dựng hình ảnh một người ít nói nhưng tốt bụng.

 

Không ai trong lớp thực sự thân thiết với hắn, nhưng cũng chẳng ai ghét bỏ hắn. Dù hắn có những ám ảnh lớn với các sự kiện liên quan đến phim ảnh, mọi người vẫn giúp hắn trong khả năng của mình—không chỉ để tránh phiền phức, mà còn vì họ tin rằng hắn là một người tốt. Ngay cả Dương Hiếu cũng không phải ngoại lệ.

 

Nhưng khác với Minh Viễn, Dương Hiếu không thích sống giả tạo, dù điều đó có thể gây hại cho chính mình.

 

Không đeo mặt nạ, cậu chưa từng che giấu sự vô tâm và thực dụng của bản thân. Vì thế, hầu hết mọi người trong lớp không có ấn tượng tốt về cậu, thậm chí còn ác cảm.

 

Đừng nhầm lẫn khi nhìn thấy cậu có một nhóm bạn thân. Thực tế, các thành viên trong nhóm cũng không có nhiều thiện cảm với Dương Hiếu.

 

Dù vậy, Dương Hiếu cũng không quá bận tâm đến chuyện này. Từ trước đến nay, sự thờ ơ với người khác vốn đã là một phần trong tính cách của cậu.

 

Cậu hiểu rằng Minh Viễn cũng nhận ra điều đó—cả hai đều là cùng một kiểu người, và có lẽ chính vì thế mà họ chưa bao giờ thực sự thân thiết.

 

Với những người như Minh Viễn và Dương Hiếu, họ ngầm hiểu rằng cách đối xử tốt nhất dành cho nhau chính là sự thờ ơ. Giống như cách họ đối xử với những người xung quanh vậy.

 

"Thật ra chính vì là cùng tần số nên mới không quá thân thiết."

 

Dương Hiếu đột nhiên buông một câu khó hiểu.

 

Trường Huy không quá để ý, cậu hỏi tiếp:

 

"Mà làm sao để xem ké người báo án vi phạm thế?"

 

Dương Hiếu đáp ngay:

 

"Hả? Mày không biết á? Đâu có khó, chỉ cần tìm một người nào đó có vấn đề về vi phạm giao thông ở ngã tư rồi báo án cùng họ thôi mà."

 

"Hồi lớp 10, mày đã từng báo án một lần rồi, đúng không? Có khi mày còn rành hơn tao nữa đấy, vì tao chưa báo bao giờ."

 

Trường Huy thoáng nghi hoặc:

 

"Mà sao mày lại chọn cách đó? Tao nghĩ chắc có nhiều cách dễ hơn chứ?"

 

"Đúng là có nhiều cách khác, nhưng hầu hết đều có vấn đề."

 

Dương Hiếu lắc đầu, như thể không muốn đào sâu thêm.

 

"Thôi, tao không muốn nhắc lại. Tóm lại, cứ làm như thế đi."

 

"Ừ, được rồi."

 

Trường Huy gật đầu.

 

"Vậy khi nào đi?"

 

Dương Hiếu suy nghĩ một hồi rồi đáp:

 

"Theo tao thì có lẽ sau giờ học."

 

Reng-reng-reng.

 

Tiếng chuông báo hiệu giờ vào lớp vang lên. Mọi người lục tục trở về chỗ ngồi.

 

"Ồ, có vẻ chúng ta đã nói chuyện khá lâu rồi."

 

Trường Huy đứng dậy, chủ động kết thúc cuộc trò chuyện:

 

"Vậy gặp lại sau nhé."

 

Dương Hiếu cũng nhanh chóng đáp lại:

 

"Ừ, gặp sau."