Chap 9 Gặp gỡ

Sau giờ học, Minh Viễn ngáp dài một cái, vẻ mệt mỏi hiện rõ trên mặt sau một buổi học chán ngắt và buồn ngủ.

 

Cậu gục đầu xuống bàn một lúc, rồi chậm rãi ngồi dậy, xách cặp lên, định đi về phía chỗ của Dương Hiếu.

 

Nhưng vừa quay người, cậu giật mình thấy Dương Hiếu đã đứng ngay đằng sau từ lúc nào.

 

"Ui!"

 

Minh Viễn phản xạ giật người, mắt trợn lên nhìn Dương Hiếu.

 

"Ôi, mày làm tao giật mình đó!"

 

Dương Hiếu không biểu hiện gì nhiều, chỉ bình thản nói:

 

"À, mày muốn tao đi cùng để giúp đúng không?"

 

Không suy nghĩ nhiều, Minh Viễn đáp ngay:

 

"Ừm, đúng rồi. Có được không?"

 

"Được, nhưng tao bận rồi."

 

Nghe vậy, Minh Viễn thoáng thất vọng, giọng nhỏ lại:

 

"Ừm, vậy thôi... Không sao, không sao đâu."

 

Thấy Minh Viễn có vẻ hiểu nhầm, Dương Hiếu nhanh chóng giải thích:

 

"Ấy ấy, bình tĩnh đã. Tao chưa nói xong!"

 

"Tao bận không đi được, nhưng tao sẽ nhờ Trường Huy đi cùng mày."

 

Vừa nghe đến Trường Huy, Minh Viễn liền nhíu mày, vẻ không mấy hài lòng:

 

"Có ổn không?"

 

Dương Hiếu cười nhạt, giọng đầy chắc chắn:

 

"Ổn mà, mày không phải lo đâu. Nó còn thành thục hơn cả tao đó."

 

Nghe vậy, Minh Viễn cũng không băn khoăn nữa, cậu nhanh chóng quyết định:

 

"Vậy nó ở đâu?"

 

Dương Hiếu chỉ về phía nhà xe:

 

"Ở đó, nó đang đợi mày."

 

Minh Viễn khẽ gật đầu, xách cặp lên và chuẩn bị rời đi.

 

"Cảm ơn nhé. Nếu khi nào có chuyện thì mày cứ nhờ tao."

 

"Tao sẽ giúp trong khả năng."

 

Nhìn theo bóng lưng của Minh Viễn khuất dần, Dương Hiếu nhếch môi, nở một nụ cười khó hiểu, rồi lẩm bẩm nhỏ đủ chỉ mình nghe:

 

"Chắc là tao sẽ có chuyện nhờ mày sớm thôi."

 

Sau khi Minh Viễn rời đi, Dương Hiếu cũng không ngồi yên. Cậu nhanh chóng đi đến chỗ Mục Ninh—một thành viên trong hội anh em.

 

Lúc này, Mục Ninh đang trò chuyện với hai bạn học cùng lớp.

 

Mục Ninh là một người khá được yêu thích trong lớp. Cậu thân thiện với hầu hết mọi người, kể cả với Dương Hiếu. Luôn cởi mở, vui vẻ, Mục Ninh dễ dàng hòa đồng với bất kỳ ai.

 

Điều khiến Dương Hiếu ấn tượng nhất về Mục Ninh chính là sức hút đặc biệt của cậu đối với con gái trong lớp. Hầu hết các bạn nữ đều có thiện cảm với Mục Ninh, nhưng đó chỉ là trong phạm vi lớp học—còn ngoài đời thế nào thì Dương Hiếu không rõ.

 

Dĩ nhiên, để có sức hút như vậy, chỉ dựa vào tính cách là chưa đủ. Ngoại hình của Mục Ninh cũng rất thanh tú: mái tóc ngắn xoăn nhẹ màu vàng nâu nhạt, nếu không nhìn kỹ thì khó nhận ra.

 

 Khuôn mặt tròn, mang lại cảm giác hiền lành, đôi mắt sâu thể hiện sự suy tư và có chiều sâu.

 

 Chiếc mũi thẳng và cân đối, góp phần làm tổng thể gương mặt thêm hài hòa. Đôi môi có đường nét mềm mại nhưng không quá nhỏ.

 

"Ồ đúng rồi, nhưng mà tớ bận rồi."

 

"Không sao đâu, Mục Ninh. Lần này không đi được thì lần sau cũng được mà."

 

"Đúng vậy, đúng vậy! Khi nào rảnh thì gọi mình nhé."

 

Hai bạn học nữ đang trò chuyện vui vẻ với Mục Ninh, nhưng Dương Hiếu không để tâm lắm.

 

Cậu cao giọng gọi:

 

"Ê, Mục Ninh!"

 

Nghe thấy có người gọi, Mục Ninh liền quay sang.

 

"Ồ, Dương Hiếu. Bạn gọi tôi có chuyện gì à?"

 

Giọng điệu khách sáo của Mục Ninh khiến Dương Hiếu hơi khó chịu, nhưng cậu cũng không muốn để tâm đến chuyện nhỏ nhặt này.

 

"Ra đây nói chuyện một chút."

 

"Hả? Chuyện gì?"

 

Mục Ninh thoáng tò mò, không hiểu có chuyện gì để nói với Dương Hiếu.

 

Đúng lúc đó, hai bạn học nữ liền chen vào.

 

"Dương Hiếu, bộ mày không thấy vô duyên à? Sao lại chen ngang như vậy?"

 

"Đúng đó! Cái thái độ trịnh thượng này là sao? Muốn nói chuyện với Mục Ninh mà lại tỏ ra như thế à?"

 

Dù hai bạn nữ tỏ ra không mấy thân thiện, Dương Hiếu vẫn chẳng để tâm.

 

Cậu chỉ nhìn Mục Ninh, chậm rãi nói tiếp:

 

"Trường Huy kêu tao nhắn với mày."

 

"Ồ, là Trường Huy à?"

 

Nghe thấy tên Trường Huy, Mục Ninh liền cảm thấy mọi chuyện trở nên hợp lý hơn.

 

Bởi vì trong nhóm anh em thì Trường huy và Mục ninh khá thân thiết với nhau, họ là hai người có chung một sở thích là âm nhạc vì vậy thường thì họ chơi với nhau nhiều hơn với 4 người khác.

 

"Ừ, được thôi."

 

"Rồi, vậy vừa đi vừa nói chuyện nhé."

 

Mục Ninh xách cặp lên, quay lại mỉm cười với hai bạn học nữ.

 

"Vậy hẹn lần sau nha."

 

"Không sao đâu, không sao đâu!"

 

"Mục Ninh không cần khách sáo đâu."

 

Hai bạn nữ vừa cười vừa vẫy tay chào.

 

Lúc này thì Dương hiếu đã đi khá xa tòa nhà học đường rồi.

 

Sau một hồi, cuối cùng Mục Ninh cũng đuổi kịp Dương Hiếu. Cậu thở hồng hộc, trong lòng ngầm oán trách:

 

"Chết tiệt, đồ khốn Dương Hiếu! Đã bảo là vừa đi vừa nói chuyện, vậy mà không đợi tao chút nào!"

 

Dù tức giận, Mục Ninh vẫn cố giữ bình tĩnh, chỉ nói ra một câu ngắn:

 

"Đợi... tao... với... hộc... hộc..."

 

Thấy Mục Ninh chật vật, Dương Hiếu mới chịu dừng lại, chờ cậu hồi sức.

 

Khi Mục Ninh đã lấy lại hơi thở, Dương Hiếu tiếp tục đi, nhưng lần này cố gắng giảm tốc độ để cậu theo kịp.

 

Điểm yếu lớn nhất của Mục Ninh—theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng—chính là sức khỏe của cậu. Thể chất yếu, dễ ốm, và thường xuyên mất sức. Tuy nhiên, đối với Dương Hiếu, điều này chưa chắc đã là nhược điểm.

 

Chính sự yếu đuối đó lại khiến Mục Ninh trở thành người được cả lớp ưu ái.

 

Trở lại thực tại, Mục Ninh vừa bước đi vừa tò mò. Nếu chỉ là một chuyện nhỏ, Trường Huy hoàn toàn có thể nhắn tin—vậy tại sao lại nhờ Dương Hiếu nói hộ? Cậu nhìn sang Dương Hiếu, mở lời:

 

"Này, rốt cuộc Trường Huy muốn cậu nói gì vậy?"

 

"À, nó bảo tao đến tìm mày để nói là tuần này không đi chơi nhạc được."

 

Nghe vậy, Mục Ninh thoáng buồn, nhưng chỉ trong chốc lát. Cậu hỏi tiếp:

 

"Trường Huy có nói tại sao không?"

 

Dương Hiếu nhìn lên bầu trời chạng vạng, đáp với vẻ hờ hững:

 

"Có. Nó đang phải giải quyết một số chuyện vặt vãnh."

 

"Tao trích nguyên văn rồi đó."

 

Mục Ninh càng tò mò hơn:

 

"Chuyện gì vậy?"

 

Vừa nghe câu hỏi, Dương Hiếu thoáng sững lại, rồi tiếp tục bước đi trong trầm ngâm. Thấy Dương Hiếu tỏ vẻ suy tư, Mục Ninh đoán đây có thể là chuyện quan trọng nên quyết định không làm phiền.

 

Cả hai cứ lặng lẽ đi về phía cổng trường, tiến đến khu nhà xe bên ngoài tòa nhà.

 

Sau một hồi cân nhắc, Dương Hiếu cuối cùng cũng lên tiếng:

 

"Thôi được, tao sẽ kể cho mày nghe."

 

"Dù sao thì thằng Trường Huy cũng không bảo phải giữ bí mật gì, chỉ có điều..."

 

Mục Ninh lập tức hỏi theo phản xạ:

 

"Chỉ có điều gì?"

 

"Chỉ có điều là mày nghe xong thì không được kể cho thằng Đông Phương."

 

Dương Hiếu tiếp tục, giọng điệu nghiêm túc hơn.

 

"Nếu mày nói cho nó thì sẽ không tốt cho Trường Huy."

 

Cách nói úp úp mở mở của Dương Hiếu càng kích thích sự tò mò của Mục Ninh. Cậu suy nghĩ một lát rồi gật đầu, đưa ra lời hứa:

 

"Được rồi, tớ sẽ không nói đâu. Dù sao thì tớ cũng không thân với Đông Phương lắm."

 

Dương Hiếu có vẻ chẳng bận tâm xem lời hứa của Mục Ninh có thật hay không. Cậu chỉ đáp nhàn nhạt:

 

"Được rồi, bắt đầu nhé. Chuyện thằng Trường Huy vừa kể cho tao hồi đầu giờ."

 

"Mày nghe thì đừng cắt ngang, tao sợ quên mất đoạn nào đó."

 

Mục Ninh càng thêm sốt ruột, nhanh chóng thúc giục:

 

"Ừ, rồi, cậu kể đi!"

 

Dương Hiếu gật đầu, bắt đầu câu chuyện:

 

"Câu chuyện bắt đầu từ khi Trường Huy làm việc..."

 

10 phút sau...

 

Sau khi nghe câu chuyện của Trường Huy, Mục Ninh bắt đầu cảm thấy có điều bất thường.

 

Ban đầu, khi nghe Đông Phương kể về chuyện ngã tư, cậu còn nghĩ đó chỉ là một trò đùa vô hại. Nhưng bây giờ, sự việc này lại liên quan đến quá nhiều người trong nhóm để có thể xem là một sự trùng hợp đơn thuần.

 

Một sự bất an mơ hồ dấy lên trong lòng. Cậu nhìn sang Dương Hiếu, chậm rãi hỏi:

 

"Này, Dương Hiếu..."

 

"Trường Huy bị ám ảnh bởi chuyện này như vậy, cậu có biết nguyên nhân không?"

 

Dương Hiếu không cần suy nghĩ lâu, đáp ngay:

 

"Tao cũng không rõ lắm. Dù sao tao chỉ nghe nó kể lại thôi."

 

Nhưng sau khi nói câu đó, Dương Hiếu đột nhiên cười nhạt.

 

"Ngược lại, tao thấy buồn cười đấy. Mày với nó là bạn thân, ngày nào cũng chơi chung, vậy mà chưa từng nhận ra được điều bất thường sao?"

 

Mục Ninh chợt cảm thấy một chút tội lỗi. Cậu vội vàng giải thích:

 

"Cái này... Hazz, mày không biết đâu. Thằng Trường Huy nó rất giỏi che giấu."

 

"Tao chơi với nó lâu nên tao biết, nếu nó muốn giấu chuyện gì đó thì có trời mới moi được."

 

Dương Hiếu im lặng một lúc như thể suy xét câu trả lời, rồi tiếp tục hỏi một vấn đề khác:

 

"Thế tại sao nó lại giấu chuyện này với mọi người? Kể cả mày, nó cũng giấu?"

 

"Tao cảm thấy chuyện này không lớn lắm. Với tính cách của nó, ngay cả mày mà cũng bị giấu thì tao thấy kỳ lạ thật sự."

 

Mục Ninh thoáng ngập ngừng, rồi đáp:

 

"Tớ cũng không rõ, nhưng..."

 

"Nếu Trường Huy giấu chuyện này, thì có lẽ... chuyện này nguy hiểm hơn tao tưởng."

 

Dương Hiếu nhướn mày, có vẻ thích thú với cách suy luận này.

 

"Ồ, cuối cùng cũng nói được một câu ra hồn rồi đó."

 

"Chứ chuyện này có uẩn khúc thì rõ như ban ngày. Tao cần mày thử đoán xem rốt cuộc uẩn khúc đó là gì?"

 

Mục Ninh cảm thấy bản thân bị coi thường, hơi tức giận nói:

 

"Tớ chỉ mới nghe câu chuyện này thôi, làm sao biết được là chuyện này có uẩn khúc hay không?"

 

"Dương Hiếu, cậu có thể thôi cái kiểu trách móc người khác không?"

 

Dương Hiếu nhún vai, giọng đều đều:

 

"Rồi, rồi. Vậy mày nghĩ thử đi."

 

Mục Ninh chống cằm, suy nghĩ một lát rồi nói:

 

"Theo tớ thì Trường Huy chưa nói hết. Khả năng cao là nó vẫn đang giấu chuyện gì đó."

 

Dương Hiếu gật gù:

 

"Ờ, rồi. Nhưng chuyện gì mà nó lại phải làm nhiều việc đến thế?"

 

Mục Ninh nhún vai:

 

"Cái này thì tớ cũng chịu."

 

Cả hai cứ thế vừa đi vừa nói. Đến lúc này, họ đã đi đến nhà xe, mỗi người tiến về phía xe của mình để chuẩn bị về.

 

Dương Hiếu đột nhiên lên tiếng:

 

"Thôi, thắc mắc của mày thì để sau rồi nói."

 

"Bây giờ đi quán nước đi."

 

Nghe đề xuất đột ngột đó, Mục Ninh nhíu mày, vừa cắm chìa khóa vừa hỏi lại:

 

"Hả? Sao lại đi quán nước? Quán nào?"

 

Dương Hiếu nhếch môi, giọng đầy ẩn ý:

 

"Quán nước... ngay gần ngã tư."

 

Lời nói ấy khiến Mục Ninh thoáng giật mình.

 

Cậu nhìn sang Dương Hiếu, nhưng không thể đọc được biểu cảm của cậu ta.

 

Mục Ninh nhìn Dương Hiếu hồi lâu. Trong lòng, cậu không muốn dính líu vào chuyện này—rắc rối càng ít càng tốt. Nhưng sự tò mò đã bén rễ, và một phần nào đó trong cậu hiểu rằng nếu không đi đến cùng, cảm giác bất an này sẽ chẳng biến mất được.

 

Cuối cùng, cậu gật gù đồng ý.

 

Thấy vậy, Dương Hiếu liền gạt chân chống xe, bình thản nói:

 

"Chúng ta sẽ đến đó để gặp Giang Đức."

 

Mục Ninh hơi giật mình. Giang Đức—một thành viên khác trong nhóm. Cậu nhíu mày, trong lòng dâng lên cảm giác không ổn.

 

"Này, Dương Hiếu," Mục Ninh chậm rãi hỏi.

 

"Tại sao tớ cảm thấy rằng cậu đang cố kéo mọi người vào chuyện này thế?"

 

Dương Hiếu nhún vai, giọng điệu vẫn nhàn nhạt như thể chẳng có gì đáng bận tâm.

 

"Mày đang hiểu nhầm rồi. Tao không hề kéo ai vào hết. Tất cả đều là lựa chọn của tụi mày."

 

"Mày là người muốn tao kể cho mày, Trường Huy là đứa nhờ tao giúp nó, Giang Đức thì đã làm ở quán nước đó ngay trước khi chuyện này xảy ra."

 

Mục Ninh im lặng, suy xét lời nói của Dương Hiếu.

 

Có vẻ như hắn ta nói đúng. Nhưng vẫn có cái gì đó... không đúng.

 

Không bận tâm nhiều, Dương Hiếu khởi động xe, chầm chậm ra khỏi cổng trường. Cậu nhìn vào gương chiếu hậu—Mục Ninh vẫn đang đi ngay phía sau, im lặng nhưng rõ ràng vẫn muốn đi theo.

 

Nhìn thấy vậy, Dương Hiếu nhếch môi, cười như không cười, rồi rẽ trái vào đường cao tốc, hướng thẳng đến quán nước.

 

Một lúc sau, cậu chậm lại một chút, vừa đi vừa hỏi Mục Ninh:

 

"Này, bây giờ mấy giờ rồi?"

 

"Hả? À... um, bây giờ là 5:32 PM."

 

Mục Ninh nhanh chóng nhìn điện thoại rồi đáp.

 

Dương Hiếu gật đầu.

 

"Tốt, vẫn không quá muộn. Chắc tầm 15 phút nữa là đến."

 

Có một khoảng lặng giữa hai người. Gió quét mạnh bên tai, tiếng động cơ hòa vào âm thanh xe cộ trên đường.

 

Rồi Mục Ninh lên tiếng.

 

"Này, Dương Hiếu..."

 

"Hả?"

 

"Tớ có thắc mắc..."

 

"Hả, cái gì? Tao không nghe rõ. Gió to quá."

 

Tiếng gió xé ngang cuộc hội thoại, làm lời nói của Mục Ninh bị cuốn đi. Cậu nhíu mày, cảm giác không hài lòng vì không nói được điều mình muốn.

 

Cuối cùng, cậu quyết định tạm hoãn.

 

"Thôi, không có gì đâu."

 

Nhưng trong lòng, cậu biết—chuyện này còn lâu mới kết thúc