Chap 10 Đồn Cảnh Sát

Tiếng gió rít và tiếng động cơ cuối cùng cũng lắng xuống.

 

"Này, chỗ này à?"

 

"Ừ, đúng rồi. Đi vô ngõ kia là được."

 

"Ờ, vậy mày đi trước dẫn đường đi, Trường Huy."

 

"Ừm, được rồi. Cứ theo tao nhé."

 

Minh Viễn và Trường Huy đang trên đường đến đồn cảnh sát. Vì đi vào ngõ tắt, họ buộc phải di chuyển chậm, tạo cơ hội để trò chuyện.

 

Bầu không khí lặng lẽ đến mức Minh Viễn cảm thấy không thoải mái. Cậu quyết định mở lời.

 

"Ê, Trường Huy."

 

Bị gọi bất ngờ, Trường Huy hơi giật mình, quay đầu lại.

 

"Có chuyện gì hả?"

 

Minh Viễn, dù đã gọi trước, lại chưa nghĩ ra điều cần hỏi. Cậu ấp úng, cố tìm một chủ đề.

 

"À... ờm... tại sao mày lại có kinh nghiệm về chuyện này vậy?"

 

Trường Huy không do dự.

 

"À, tại vì tao đã từng vi phạm chứ sao."

 

Minh Viễn hỏi vu vơ:

 

"Từ khi nào vậy? Mày có thể kể không?"

 

Trường Huy nhún vai.

 

"Ừm, cũng chẳng có gì bí mật. Nếu mày muốn nghe thì để tao kể cho."

 

"Dù sao thì đi chậm thế này cũng khá chán."

 

Trường Huy hắng giọng, như cố lấy lại sự trôi chảy trong lời nói.

 

"Chuyện này bắt đầu từ năm ngoái."

 

"Lúc đó, tao suýt gây tai nạn cho người khác."

 

Minh Viễn giật mình.

 

"Cái gì? Mày suýt gây tai nạn á? Làm sao mà mày còn đi học bình thường vậy?"

 

Thấy phản ứng của Minh Viễn, Trường Huy vội trấn an.

 

"Bình tĩnh đi. Tao chỉ là suýt thôi, vả lại, tao không có bằng chứng chứng minh."

 

"Hả? Tao không hiểu. Nếu mày suýt gây tai nạn, người kia đi báo án thì làm sao lại không có bằng chứng?"

 

"Không, người đó không báo án."

 

Trường Huy ngừng lại một giây, rồi nói thêm:

 

"Là tao đi báo."

 

Nghe vậy, trong đầu Minh Viễn hiện lên hàng trăm dấu chấm hỏi.

 

"Hả?"

 

"Từ từ đừng nghĩ vội. Để tao kể đã chứ!"

 

"Chuyện xảy ra vào buổi tối hôm đó. Tao đang trên đường về nhà—ở khu AC ấy. Mày có biết không?"

 

Minh Viễn không chút do dự:

 

"Không."

 

Trường Huy giải thích:

 

"Khu đó nằm bên trái trường, hướng ngược lại với đồn cảnh sát. Đi thẳng đến khi gặp một cây cầu nhỏ bắc ngang dòng sông. Qua cầu sẽ hiện ra ba ngõ rẽ. Chọn ngõ giữa rồi đi tiếp. Một cánh đồng mênh mông hiện ra. Đi tiếp đến giữa cánh đồng, sẽ thấy một dãy nhà dài ở phía xa. Căn số 34—đó là nhà tao!"

 

Minh Viễn gật gù.

 

"À, gần nhà thằng Đông Phương đúng không?"

 

"Cũng có thể nói vậy. Nhưng nhà nó cách nhà tao tận hai dãy phố."

 

Chợt Minh Viễn nhận ra mình đã bị cuốn vào một chủ đề không liên quan. Cậu nhanh chóng đưa câu chuyện trở lại.

 

"Được rồi, mày suýt gây tai nạn như thế nào?"

 

Trường Huy chậm rãi nói, giọng nghiêm túc hơn hẳn.

 

"Lúc đó tao đã đi đến chỗ ba ngõ rẽ, như mọi ngày... thì đột nhiên..."

 

Cậu ngừng lại, như thể ký ức ấy vẫn còn quá rõ trong tâm trí.

 

"Một chiếc xe đạp điện từ trong ngõ phải lao ra, chạy rất nhanh. Tao không kịp phản ứng."

 

"Hoảng loạn, tao cố phanh gấp, nhưng điều đó phản tác dụng."

 

"Xe tao bị lệch sang một bên rồi lao thẳng vào xe người kia. Tao vẫn cố dừng lại, nhưng chiếc xe đã đè lên phần chân và tay tao."

 

Minh Viễn lặng đi.

 

"Tao đã dùng đầu gối và cùi chỏ để dừng xe, nhưng vô dụng. Xe vẫn lao lên, rồi—ĐÙNG!**

 

Tiếng va chạm vang lên trong ký ức Trường Huy, rõ như vừa mới hôm qua.

 

"Xe tao đẩy chiếc xe kia lệch sang một bên, người đó bị hất văng xa khoảng vài mét."

 

Một khoảng im lặng kéo dài.

 

"Một lúc sau, tao mới hồi phục tinh thần, cố gắng dựng chiếc xe đang đè lên người tao lên. Tao nhìn xung quanh..."

 

"Để tìm người kia."

 

"Nhưng mà..."

 

"...tao không thấy người đó nữa."

 

Minh Viễn sững sờ.

 

"Không tìm thấy? Ê ê, chẳng nhẽ..."

 

Trường Huy lập tức cắt ngang.

 

"Không. Tao đã kiểm tra rồi, không có dấu vết nào."

 

Minh Viễn trợn mắt.

 

"Cái gì? Đến vết tích nhỏ cũng không thấy ư?"

 

Một suy nghĩ lóe lên trong đầu Minh Viễn.

 

"Vậy còn chiếc xe? Chẳng nhẽ nó cũng biến mất luôn à?"

 

Trường Huy lắc đầu.

 

"Không, chiếc xe vẫn ở đó. Tao hoảng quá, nghĩ phải đi báo cảnh sát."

 

**"Tao vừa cố tìm kiếm, vừa vô cùng bất an. Lúc đó tao chỉ có một suy nghĩ: ‘Lần này mình xong đời rồi.’"

 

"Tao tìm rất lâu, rất rất lâu... nhưng vì cơn hoảng loạn, tao hoàn toàn không nhận thức được thời gian. Chỉ đến khi cảnh sát đến, họ mới cản tao lại."

 

Minh Viễn chăm chú lắng nghe.

 

"Tao kể hết cho cảnh sát, họ bảo nếu đâm chết người thì sao."

 

"Họ trấn an tao: ‘Không sao đâu, mọi chuyện sẽ ổn thôi.’ Nhưng tao biết họ chỉ đang an ủi."

 

"Họ đưa tao về đồn, hỏi cung, rồi nói sẽ xử lý phần còn lại."

 

"Vài ngày sau, khi tao còn ở bệnh viện chữa vết thương, cảnh sát thông báo rằng họ không tìm thấy bất cứ ai bị tao đâm cả. Thực ra, tao chỉ đâm vào một chiếc xe của một người say rượu ngủ quên bên lề đường."

 

Minh Viễn háo hức với câu chuyện bí ẩn này, nhưng khi nghe kết quả, cậu thất vọng hẳn.

 

"Cái gì? Chẳng phải như phim chút nào..."

 

Trường Huy bật cười trước vẻ mặt thất vọng của Minh Viễn.

 

"Mày cứ tưởng là có yếu tố huyền bí à? Nhưng sự thật đôi khi đơn giản hơn nhiều."

 

Dọc đường đến đồn cảnh sát, họ không nói nhiều, chỉ trao đổi những câu chuyện phiếm không đáng kể.

 

Dù bề ngoài Minh Viễn tỏ ra bình thản, nhưng bên trong, cậu đã có những suy đoán riêng.

 

"Chuyện mà Trường Huy gặp phải thật quá bất thường..."

 

Từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc, mọi thứ đều cực kỳ hợp lý—đến mức vô lý.

 

Trường Huy đã mô tả người kia khá chi tiết, thậm chí có cảnh bị văng ra vài mét. Dù chỉ là một phiên bản giản lược, Minh Viễn vẫn cảm nhận rõ ràng rằng người đó thực sự tồn tại.

 

"Nhiều khả năng đây là một vụ việc liên quan đến hiện thực giả..."

 

Mặc dù chẳng có bằng chứng nào để củng cố giả thuyết này, nhưng Minh Viễn lại có một cảm giác mạnh mẽ rằng có điều gì đó không đúng.

 

Ý nghĩ ấy lóe lên trong đầu, khiến Minh Viễn càng muốn bám vào vụ việc này hơn nữa. Cậu nghĩ đến phản ứng của cảnh sát trong câu chuyện của Trường Huy và chợt bật cười trong lòng.

 

"Hazz, quả nhiên khi gặp chuyện kỳ bí hay siêu nhiên thì gọi cảnh sát là hành động ngu ngốc nhất mà một người có thể làm."

 

Là một kẻ nghiện phim, Minh Viễn hiểu rõ công thức thông thường trong những bộ phim cậu đã xem—cảnh sát thường chỉ đóng vai trò pháo hôi hoặc vật cản cho nhân vật chính. Nếu không làm rối thêm tình hình thì cũng chỉ là những kẻ hoài nghi, bác bỏ mọi thứ.

 

Do đó, ngay từ khi nghi ngờ hiện thực giả, Minh Viễn chưa từng nghĩ đến việc báo cảnh sát một lần nào.

 

Mặc dù có phần hơi ảo tưởng, nhưng trong tình huống này, cậu thực sự không sai.

 

Dù có báo cảnh sát, cậu sẽ nói gì?

 

"Thưa ngài, tôi gặp một bản thể song sinh giống hệt mình trên đường, rồi bị kéo vào một ảo giác kỳ lạ, nghe thấy những lời nói khó hiểu..."

 

Minh Viễn bật cười với chính suy nghĩ của mình.

 

"Haha, nếu báo như vậy, chắc chắn sẽ bị cười vào mặt mất."

 

Cậu tự giễu. Nhưng một phần trong cậu cũng cảm thấy kỳ vọng—biết đâu, câu chuyện này còn có nhiều bí ẩn hơn nữa để khám phá.

 

Nghĩ đến đây, đồn cảnh sát đã xuất hiện ngay trước mắt Minh Viễn, khiến cậu không khỏi cảm thán:

 

"Ôi vãi, quả nhiên là vừa nhắc đã thấy."

 

Trường Huy chỉ vào cửa, giọng bình thản:

 

"Chúng ta sẽ vào đó, nhưng trước khi vào..."

 

Nói rồi, Trường Huy xoay người lại, ánh mắt nghiêm túc nhìn Minh Viễn chầm chậm nói:

 

"Tao cần nói cho mày một số điều trước."

 

"Một: Vô rồi thì đừng nói bậy bạ. Cảnh sát họ nhạy cảm lắm."

 

Minh Viễn gật đầu.

 

"Hai: Vô đó rồi thì đừng tự ý hành động, tốt nhất là nghe tao."

 

"Được thôi, không vấn đề gì."

 

Nói xong, cả hai tìm một chỗ để dựng xe rồi tiến đến cửa chính.

 

Trường Huy dẫn đầu, cậu bước lên, đẩy nhẹ cánh cửa kính. Một luồng hơi lạnh từ bên trong phả ra, tạo cảm giác đối lập với cái oi bức bên ngoài.

 

Minh Viễn đưa mắt nhìn quanh. Không gian bên trong gọn gàng, sạch sẽ, không khác gì một văn phòng bình thường. Một vài người ngồi ở ghế chờ, một số khác đang đứng nói chuyện với nhân viên tiếp nhận.

 

Cả hai chọn một chỗ trống trên ghế chờ, vừa ngồi xuống thì một giọng nói vang lên.

 

"Ồ, đây không phải là Trường Huy sao? Cháu lại đến nữa rồi?"

 

Một người đàn ông lạ mặt nhận ra Trường Huy. Thấy vậy, Trường Huy nhanh chóng đáp lại bằng một nụ cười quen thuộc.

 

"À, chú Minh, chú đến đây làm gì vậy?"

 

Minh Viễn liếc nhìn họ một chút rồi lại hướng sự chú ý sang xung quanh.

 

Tiếng trò chuyện từ quầy tiếp nhận vang lên rời rạc, đan xen trong không gian.

 

"Tôi phản đối! Tại sao tôi lại bị vi phạm lỗi..."

 

"À, cho chú hỏi là..."

 

"Nếu muốn tố cáo vi phạm an toàn giao thông thì phải làm sao?"

 

Những câu nói văng vẳng đầy xa lạ, nhưng Minh Viễn gần như không để tâm.

 

Cậu không nghĩ gì, không suy diễn gì—chỉ đơn thuần quan sát.

 

Từ nhỏ, cậu đã có thói quen này: luôn vô thức ghi nhận mọi thứ xung quanh mà không cần phải suy nghĩ.

 

Đột nhiên, một cú đẩy nhẹ vào vai kéo cậu ra khỏi sự mơ màng.

 

"Ê, Minh Viễn."

 

Trường Huy gọi.

 

"Hả?"

 

Minh Viễn giật mình, định thần lại.

 

"Đi thôi, tao vừa tìm được một người rồi."

 

"Ừm... ừ."

 

Vẫn còn trong cơn mơ màng, Minh Viễn chỉ ậm ừ đáp lại, rồi đứng dậy theo Trường Huy.

 

Vừa đi, Trường Huy vừa nói:

 

"Tao vừa tìm được một ông chú ngoài 50, có vẻ bị lỗi vi phạm vì vượt đèn đỏ. Muốn phản đối nên đến để xem lại."

 

"Tao có hỏi ngày rồi—đúng hôm sau khi mày bị ngã luôn. Nên tao đã đề xuất đi ké, và chú ấy cũng đồng ý rồi."

 

"Mà mày đã chuẩn bị lời nói chưa?"

 

Sau một khoảng thời gian, Minh Viễn dần thoát khỏi trạng thái mơ màng. Giọng điệu của cậu cũng trôi chảy hơn.

 

"Ừ, tao chuẩn bị rồi. Lúc đó có một ông chạy xe moto. Thật ra cũng không nhất thiết phải nói dối, vì ông đó đã vượt đèn đỏ trước khoảng... 1,2 giây."

 

Một ánh nhìn sắc bén lóe lên trong mắt Trường Huy.

 

"1,2 giây?"

 

Minh Viễn không bất ngờ khi Trường Huy bắt lấy chi tiết này—Đông Phương đã kể về chuyện này cho nhóm bạn của hắn rồi.

 

Nhưng... khi thấy phản ứng của Trường Huy, Minh Viễn bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn.

 

Cậu quyết định thăm dò.

 

"Ừ, đúng 1,2 giây."

 

"Có vấn đề gì à?"

 

Vừa nói, Minh Viễn vừa quan sát sắc mặt của Trường Huy.

 

Gương mặt của Trường Huy biến đổi liên tục—thoáng nhăn lại, rồi giãn ra. Đôi mắt chợt ánh lên chút gì đó không rõ ràng, đôi lông mày nhíu lại rồi lại dãn ra vài lần.

 

Minh Viễn lập tức nảy sinh suy nghĩ:

 

"Chắc chắn tên này biết điều gì đó."

 

"Có phải hắn đang giấu mình chuyện gì?"

 

"Liệu Trường Huy có liên quan mật thiết nào với hiện thực giả không mà khi nhắc đến 1,2 giây, biểu cảm của hắn lại kỳ lạ đến thế?"

 

Gương mặt Minh Viễn bỗng trở nên nghiêm túc hơn.

 

"Có lẽ mình nên tìm cách moi thông tin từ hắn."

 

Nhưng trước khi cậu có thể nói thêm, Trường Huy nhanh chóng lảng sang một vấn đề khác.

 

"Này, đến rồi này."

 

Tại quầy tiếp nhận

 

Họ cùng với người đàn ông lạ mặt đang làm một số thủ tục. Người đàn ông kia không gặp vấn đề gì, vì đã chuẩn bị trước mọi giấy tờ.

 

Nhưng đến lượt Trường Huy và Minh Viễn thì không dễ dàng như vậy—cả hai không có đơn tố cáo, nên phải trải qua một loạt câu hỏi phiền phức.

 

Nhân viên tại quầy hỏi khá nhiều—có lẽ để kiểm tra tính xác thực của thông tin.

 

Minh Viễn gần như không nhớ hết được những gì họ đã hỏi—chỉ lờ mờ cảm nhận được những câu liên quan đến thông tin cá nhân, xử lý vi phạm và cách tố cáo vi phạm.

 

May thay, cả hai đều là học sinh và chỉ đi xe đạp điện, nên sau một hồi hỏi đáp thì cũng vượt qua kiểm tra một cách thuận lợi.

 

Rồi, cả ba người được nhân viên hướng dẫn đi đến khu vực chuyên trách để xem lại camera.

 

Tại phòng giám sát

 

Nhân viên tại đó chỉ hỏi cho có lệ vài câu, rồi ngay lập tức truy xuất dữ liệu.

 

Bình thường, quá trình này sẽ mất khá lâu. Nhưng lần này, vì họ đã có thông tin chính xác và sự kiện chỉ mới diễn ra một ngày trước, nên cũng không mất quá nhiều thời gian.

 

Minh Viễn lặng người, nhìn màn hình đang dần hiện lên hình ảnh của thời điểm đó.

 

Vụ việc sắp sửa lộ diện.