Chap 11 Chỉ cần tồn tại là sẽ có dấu vết

Chiếc camera đã hiển thị hình ảnh bên góc phải màn hình—ngày 25 tháng 5, lúc 13:10, chính tại ngã tư nơi Minh Viễn đã ngã xuống.

 

Cả Trường Huy và Minh Viễn đều nín thở, căng thẳng tột độ. Bầu không khí quanh họ trở nên nặng nề, như thể một thứ vô hình đang đè lên tâm trí.

 

Trong khi đó, người đàn ông lạ mặt đã xem xong đoạn camera của mình từ lâu và đang trò chuyện với cảnh sát.

 

"Đâu? Đoạn nào?"

 

"Dạ, đoạn này ạ. Cháu thấy hắn vượt đèn đỏ ở đoạn 13:20."

 

Người nhân viên nhấp chuột liên tục để tua đến thời điểm Minh Viễn yêu cầu—13:14... 13:16... 13:18...

 

Đây rồi. Đoạn quan trọng đã đến.

 

Minh Viễn căng thẳng, cảm giác trong lòng như bị ai đó siết chặt. Cậu nhìn chăm chăm vào màn hình, nơi hình ảnh của chính cậu đang hiện lên.

 

Cậu thấy bản thân đang tiến đến ngã tư, gần đèn đỏ. Nhưng...

 

Minh Viễn kinh hãi.

 

"Thật sự đúng như mình nghĩ... Hắn ta không tồn tại trong mắt mọi người. Không một ai nhìn thấy hắn. Ngay cả camera cũng không ghi nhận sự tồn tại của hắn!"

 

Sự xác nhận này khiến một luồng lạnh buốt chạy dọc sống lưng Minh Viễn.

 

Cậu tiếp tục xem, rồi chợt nhận ra một hiện tượng kỳ lạ.

 

Trong video, khi cậu đã đến đèn đỏ, đột nhiên quay xe lại, chạy thêm một đoạn rồi lại quay lại ngã tư.

 

Nhưng lần này...

 

Cậu ta đang vẫy tay với một khoảng không trống rỗng.

 

Rồi Minh Viễn sững sờ, đứng đơ tại chỗ.

 

Vài phút sau, cậu ngã xuống đường. Một số người trên phố vội vã chạy đến giúp cậu, nhưng...

 

Suốt quá trình đó, Minh Viễn chỉ nhìn vào khoảng trống bất định.

 

Ngay cả khi đã đứng lên, cậu vẫn ngơ ngẩn, đờ đẫn, như thể tâm trí cậu vẫn mắc kẹt trong điều gì đó không thuộc thế giới này.

 

Một vài người cố gắng lay cậu, gọi tên cậu, nhưng...

 

Không có phản ứng. Không một lời đáp.

 

Như một cái xác mất hồn.

 

Minh Viễn nhìn chằm chằm vào màn hình. Từng giây trong đoạn video như kéo cậu trở lại cơn kinh hãi mà cậu đã trải qua ở ngã tư hôm đó.

 

Bên ngoài, cậu gần như không có biểu hiện bất thường, nhưng sâu bên trong, nỗi sợ đã lan tràn khắp cơ thể.

 

Trường Huy im lặng nhìn vào màn hình, rồi chậm rãi quay sang Minh Viễn, cố tìm một biểu hiện bất thường.

 

Nhưng Minh Viễn che giấu quá giỏi—dù trong lòng hoảng loạn, cậu không để lộ bất kỳ biểu cảm hay hành động đáng nghi nào.

 

Đối với Trường Huy, đây chỉ là một đầu mối, nhưng với Minh Viễn—người đã trực tiếp trải nghiệm—đó là thực tại kinh hoàng.

 

Hít một hơi sâu, Minh Viễn cố gắng giữ bình tĩnh, để có thể suy nghĩ một cách mạch lạc nhất.

 

"Trong đoạn video này hoàn toàn không có khoảnh khắc mình bật thốt..."

 

"Có lẽ nào suy đoán của mình đã đúng—điều kiện bị kéo vào chính là âm thanh?"

 

Một tia sáng lóe lên trong tâm trí cậu.

 

Cậu mừng thầm, nhưng nhanh chóng kìm nén cảm xúc, vì chưa có gì xác nhận chắc chắn giả thuyết này.

 

Minh Viễn quay sang viên cảnh sát.

 

"À, chú hình như tua qua rồi. Lúc đó tên moto kia đi rồi, chú tua lại đi."

 

Viên cảnh sát làm theo.

 

"Đoạn này à?"

 

"Chưa, chưa. Chú ơi, tua lại một chút nữa."

 

"Đúng rồi, đoạn này! Chú để đoạn này lại chút đi."

 

Viên cảnh sát nhún vai, tua lại đoạn video, rồi đứng dậy đi pha cà phê, để lại Minh Viễn và Trường Huy trước màn hình máy tính.

 

Không gian xung quanh tĩnh lặng kỳ lạ.

 

Lúc này, Trường Huy mới hạ giọng hỏi:

 

"Này, Minh Viễn... Mày thấy gì vậy?"

 

Minh Viễn không lập tức trả lời.

 

Cậu siết chặt bàn tay, mắt trở nên sắc lạnh hơn trước khi đáp lại:

 

"Không có gì. Tao cảm thấy có lẽ là mình cần đến bệnh viện rồi."

 

"Hả? Sao lại đi bệnh viện?"

 

Trường Huy nhíu mày, vẻ mặt đầy nghi hoặc.

 

Minh Viễn cười nhạt, giọng bình thản nhưng ẩn chứa điều gì đó khó đoán.

 

"Mày không thấy sao?"

 

"Lúc tao đi trên đường, tao có những biểu hiện kỳ lạ. Mày xem rồi đúng không?"

 

Trường Huy khẽ gật đầu, nhớ lại đoạn video vừa xem.

 

Minh Viễn đã thực sự làm những hành động kỳ lạ—đi đến gần vạch kẻ rồi bỗng quay lại, sau đó lại đi tiếp, rồi bất ngờ ngã xuống và nói chuyện với khoảng không vô hình.

 

"Đúng là có gì đó không bình thường..."

 

Nghĩ đến đây, Trường Huy mới hiểu ra ý nghĩa câu nói đùa của Minh Viễn.

 

Cậu rùng mình, nhưng vẫn cố gắng giữ vẻ bình tĩnh.

 

Trường Huy ngập ngừng.

 

"Mày... chẳng nhẽ bị...?"

 

Minh Viễn cười nhạt, bất đắc dĩ.

 

"Hazz... Có lẽ là tao xem phim quá nhiều, dẫn đến ảo giác rồi."

 

"Tao lúc đó... thực sự đã nhìn thấy ảo ảnh."

 

Giọng cậu chùng xuống, như thể đang cố hình dung lại những gì đã xảy ra.

 

"Tao cũng chẳng biết mô tả thế nào cho đúng. Có lẽ tao đang bị một nhân cách khác điều khiển rồi tự hoang tưởng ra nó... giống như trong Fight Club vậy."

 

Trường Huy nghe đến đây thì hoàn toàn cạn lời.

 

Cậu nghĩ thầm.

 

"Đệch... Đến cả khi nó nhận ra rằng mình bị bệnh rồi mà vẫn nghĩ đến phim được—thằng này đúng là hết thuốc chữa rồi..."

 

Không biết phải nói gì hơn, Trường Huy chỉ có thể lắc đầu nhẹ, khuyên một câu đơn giản:

 

"Ừm... tốt nhất là đi kiểm tra sớm đi."

 

Nhưng ngay lúc này, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Trường Huy.

 

Đông Phương...

 

Thằng này cũng nghiện game chẳng kém gì Minh Viễn.

 

Nghĩ đến việc cả hai đều có thói quen chìm đắm vào thế giới ảo, Trường Huy bất giác cảm thấy mọi chuyện có vẻ dễ hiểu hơn.

 

Cậu không có bằng chứng xác thực, nhưng trong lòng đã định hình một lời giải thích đơn giản—mọi thứ chỉ là do sự ám ảnh quá mức với thế giới hư cấu.

 

Nhìn thấy Trường Huy có vẻ thoải mái hơn sau khi nghe cậu nói, Minh Viễn khẽ nhíu mày.

 

"Có lẽ hắn cũng đang tìm kiếm một câu trả lời nào đó..."

 

"Và câu nói vô thưởng vô phạt vừa rồi đã giúp hắn xác định được điều gì đó."

 

Nhưng Minh Viễn không quá để tâm.

 

Cậu chỉ nhìn vào màn hình một lần nữa, nơi vẫn đang chiếu lại hình ảnh ngã tư...

 

Hình ảnh cậu vẫy tay với khoảng không.

 

Và ngay lúc đó, cơn lạnh sống lưng quay trở lại.

Minh Viễn nhíu mày, trong lòng có vô số suy đoán.

 

Cậu đã mải mê trò chuyện và suy nghĩ, nhưng bây giờ, đoạn mà cậu chờ đợi cuối cùng đã đến.

 

Đoạn kết—thời điểm cậu định thần lại.

 

Cậu muốn xem xét điều gì thực sự đã kéo mình trở lại thực tại.

 

"Có phải là âm thanh của một chiếc xe tải ngẫu nhiên không?"

 

Nhưng...

 

Khác hoàn toàn với những gì cậu đã nghĩ.

 

Không có hiện tượng đặc biệt nào xảy ra. Không có tiếng động lạ. Không có sự kiện kỳ bí.

 

Cậu chỉ giật nảy mình một cái, rồi tự nhiên định thần lại như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

 

Minh Viễn nhíu mày sâu hơn, cảm giác thất vọng tràn đến, nhưng vẫn tiếp tục theo dõi đoạn video.

 

Đoạn sau... cũng chẳng có gì đặc biệt.

 

Mọi thứ giống hệt những gì cậu đã trải nghiệm.

 

"Không có thêm manh mối nào sao...?"

 

Một cảm giác trống rỗng dấy lên trong lòng cậu.

 

Viên cảnh sát quay lại.

 

"Sao rồi? Đã tìm ra chưa?"

 

Minh Viễn và Trường Huy nhanh chóng nở một nụ cười công nghiệp, sau đó khép nép mà xin lỗi.

 

"Ồ, cảm ơn chú—nhưng tụi cháu xin lỗi, có lẽ là nhầm rồi."

 

Trường Huy cũng lên tiếng phụ họa:

 

"Xin lỗi chú nhé. Tụi cháu đã làm phiền rồi."

 

Viên cảnh sát thoáng bực bội, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ khép nép cúi đầu của cả hai, ông không tranh chấp thêm.

 

Ông phủi tay, ra hiệu cho họ rời đi.

 

Minh Viễn và Trường Huy chẳng dám ở lại lâu hơn, vừa liên tục nói lời xin lỗi, vừa lui dần về phía cửa.

 

Rồi họ chạy một mạch đến khu nhà xe, dắt xe của mình ra, chuẩn bị rời đi.

 

Tại bãi xe

 

Trường Huy lấy xe trước, vừa cắm chìa khóa, vừa hỏi Minh Viễn:

 

"Ê, lần này mày tìm thấy được gì chưa?"

 

Minh Viễn đang loay hoay tìm xe của mình giữa dãy xe dài dằng dặc.

 

"Có. Tao tìm được khá nhiều thứ."

 

Thấy Minh Viễn còn mất thời gian tìm kiếm, Trường Huy cũng chạy lại giúp.

 

Vừa tìm, cả hai vẫn tiếp tục trò chuyện.

 

"Thế còn mày?" Minh Viễn hỏi.

 

Trường Huy ngẫm nghĩ một chút, rồi nói:

 

"Tao mặc dù không thu hoạch được gì, nhưng tao nghĩ là mình đã giải đáp được phân nửa thắc mắc trong lòng rồi."

 

Minh Viễn khẽ động lòng trước câu nói này.

 

"Có lẽ hắn đã từng thấy một vụ gì đó có liên quan hoặc tương tự đến chuyện của mình, nên mới chủ động đi tìm hiểu."

 

"Nếu không, hắn cũng sẽ không nhiệt tình giúp mình đến mức này—trên lớp, tên này luôn rao giảng về việc không lo chuyện bao đồng mà."

 

"Nhìn vào biểu hiện của hắn khi mình nói dối về việc bị bệnh, có lẽ hắn đang đi theo hướng đó để giải thích mọi thứ rồi."

 

Minh Viễn đã ngờ ngợ nhận ra mục đích của Trường Huy, nhưng cậu không thích lo chuyện bao đồng, nên chỉ vài phút sau là cậu lại vứt bỏ vấn đề này.

 

Bây giờ, thứ duy nhất lấp đầy tâm trí cậu là niềm phấn khích.

 

Dựa vào đoạn video kia, rất nhiều câu hỏi đã được giải đáp—dù mới chỉ là một phần nhỏ.

 

"Nhưng không sao—tích tiểu thành đại* mà."*

 

"Mình phải mau chóng về nhà để ghi lại tất cả những suy đoán này!"

 

Đúng lúc đó, tiếng gọi của Trường Huy vang lên.

 

"Ê, tìm thấy rồi nè! Ở đây!"

 

Minh Viễn ngẩng đầu lên, vẻ mặt tươi tắn hơn hẳn.

 

"Ồ! Cảm ơn—cảm ơn nhiều!"

 

"Không có chi."

 

Trường Huy vỗ nhẹ lên tay lái, nói với giọng khách sáo:

 

"Rồi, vậy chuyện hôm nay đến đây thôi nhé."

 

Minh Viễn gật đầu, vẫy tay.

 

"Ừm, được rồi—vậy mai gặp nhé!"

 

Xe của Trường Huy đã lăn bánh được một đoạn, nhưng cậu vẫn giơ tay ra đằng sau, vẫy vẫy ngược, rồi nói to:

 

"OK, bye nhé!"

 

Trên đường về, Minh Viễn lướt qua một khu đường mới, nơi nền bê tông trắng vẫn còn tinh khôi, chưa được hoàn thiện. Chiếc xe đạp điện của cậu băng băng qua những dãy nhà vẫn còn đang thi công, mỗi góc phố đều mang hơi thở dở dang của sự xây dựng.

 

Cậu không đi quá nhanh, cũng không quá chậm, chỉ giữ nhịp ổn định, như thể đang cân nhắc từng bước di chuyển—cả về tốc độ, lẫn dòng suy nghĩ trong đầu.

 

Vừa đi, cậu vừa mổ xẻ lại những sự kiện vừa diễn ra.

 

"Tuyệt vời! Đúng như mình nghĩ—chỉ cần tìm kiếm kỹ một chút, chắc chắn sẽ có manh mối về hiện thực giả!"

 

Một nụ cười mỉm thoáng hiện trên môi cậu.

 

"Haha... quả nhiên, chỉ cần một thứ tồn tại, nó đều sẽ để lại dấu vết."

 

Những dòng suy luận bắt đầu kết nối với nhau, từng giả thuyết được hình thành rõ nét hơn.

 

"Có vẻ như hiện thực giả tác động lên các sự vật, sự việc theo cách khác nhau—ở bên trong và bên ngoài, thậm chí với cả thiết bị điện tử."

 

"Đối với mình, với mọi người xung quanh, và những sự kiện xảy ra bên trong hiện thực giả—đều xuất hiện hiện tượng lag 1,2 giây."

 

"Nhưng riêng mình thì lại thấy ảo giác, cảm nhận thời gian sai lệch... không chỉ vậy, dường như mình là người duy nhất nhìn thấy Minh Viễn B."

 

Một ý nghĩ lóe lên trong đầu cậu.

 

"Có lẽ chính mình là mục tiêu trực tiếp của hiện thực giả."

 

Ảnh hưởng của hiện thực giả—bên trong và bên ngoài

 

"Những người ở ngoài phạm vi của hiện thực giả sẽ thấy hiện tượng lag, nhưng nếu họ đi vào khu vực bị ảnh hưởng, thì họ sẽ bị kéo vào theo."

 

"Giống như lời Đông Phương đã nói—người đến ngã tư trước thì bị lag trước, còn đi sau thì bị lag sau."

 

Minh Viễn trầm ngâm hơn, từng mảnh suy nghĩ xếp chồng lên nhau.

 

"Điều này chứng tỏ rằng thời gian tồn tại của hiện thực giả không đồng nhất với thời gian nó gây ảnh hưởng lên con người."

 

"Nói cách khác, nếu một người bước vào phạm vi ảnh hưởng của hiện thực giả, sau khi bị lag 1,2 giây, thì sẽ không bị ảnh hưởng nữa—họ sẽ trở lại bình thường."

 

"Những người đi vào sau cũng sẽ bị tương tự. Và trong suốt quá trình này, hiện thực giả vẫn tồn tại, liên tục tạo ra sự méo mó cho cả người đầu tiên lẫn người thứ hai."

 

Minh Viễn nhíu mày, ánh mắt lộ ra sự sắc bén của một người đang giải mã một bí ẩn.

 

"Nếu vậy... có thể xác định được rằng hiện thực giả không trực tiếp gây ảo giác trong não, mà nó tồn tại trong một phạm vi vật lý nhất định."

 

"Giống như một chiêu thức diện rộng trong các tựa game vậy... Ừm, có lẽ là thế."

 

Cậu bật cười nhẹ, nhưng không phải là niềm vui, mà là sự hứng thú của một kẻ đang dần tìm ra quy luật ẩn giấu của một thứ vượt ngoài hiểu biết con người.

 

"Nếu là như vậy, thì trong tương lai, nếu không muốn bị kéo vào, mình cần xác định phạm vi ảnh hưởng của hiện thực giả—từ đó tránh xa."

 

"Nhưng... làm sao để xác định?"

 

"Cần phải điều tra thêm."

 

Hiện thực giả với phương tiện và thiết bị điện tử—Sự sai lệch rõ rệt

 

"Đối với các phương tiện và thiết bị điện tử, mọi thứ trở nên hoàn toàn khác."

 

"Trong đoạn video camera giao thông, không có hiện tượng lag, không có hành vi lặp lại, như cách mọi người nhìn thấy bằng mắt thường."

 

"Thay vào đó, là một bản chỉnh sửa hoàn toàn khác—khác với ký ức của mình, khác với cách mà người khác đã chứng kiến."

 

"Các hiện tượng và hình ảnh đặc biệt đều bị chỉnh sửa trước khi xuất hiện trên máy quay."

 

Minh Viễn nhăn mày, một giả thuyết khác xuất hiện.

 

"Liệu có phải... ảnh hưởng của hiện thực giả lên con người và lên thiết bị điện tử có mức độ khác nhau?"

 

"Có thể hiện thực giả tác động lên con người nhẹ hơn, nhưng lại nặng hơn với vật chất và công nghệ."

 

"Bản thân mình là trung tâm của hiện thực giả, nên mình có thể nhìn thấy nhiều hơn—dù không thấy toàn bộ, nhưng chắc chắn nhiều hơn bất kỳ ai khác."

 

"Những người bên ngoài không được như vậy. Họ chỉ thấy một số đoạn rời rạc, không mạch lạc. Thậm chí theo lời Đông Phương, hình ảnh mà hắn thấy vừa bị tua lại, vừa có hiện tượng lag."

 

"Đặc biệt là nếu không phải là người có khả năng quan sát tốt, thì gần như không thể phát hiện ra được."

 

"Nhưng nghiêm trọng nhất vẫn là camera—nó không chỉ bị chỉnh sửa, mà còn bị thay đổi hoàn toàn, khiến mọi thứ không còn khớp với thực tế."

 

Minh Viễn khẽ nhếch môi, một nụ cười ẩn ý xuất hiện trên mặt cậu.

 

"Nhưng dù sao, dựa vào cả ba góc nhìn—mình, người ngoài cuộc, và thiết bị ghi hình—mình đã có được một số manh mối quan trọng."

 

"Tích tiểu thành đại mà..."

 

Cậu siết chặt tay lái, tăng tốc thêm một chút.

 

"Mình phải mau chóng về nhà, để ghi lại tất cả những giả thuyết này trước khi quên mất."