Chap 12 Tiến độ tốt!

Vừa về đến nhà, Minh Viễn lao thẳng vào phòng, ném cặp xuống ghế rồi vội vã chạy đến laptop, mở phần mềm ghi chú.

 

Cậu thậm chí không buồn thay bộ đồng phục—như thể thời gian dành cho những việc nhỏ nhặt đã trở nên vô nghĩa trong lúc này.

 

Mở giao diện ghi chú, ngón tay cậu lướt nhanh trên bàn phím, nhưng tâm trí thì đang chạy đua với hàng loạt giả thuyết.

"Xét về giả thuyết điều kiện xuất hiện của hiện thực giả... có khả năng là âm thanh."

 

"Bởi vì trong cả hai góc nhìn—từ camera và từ người ngoài cuộc—không có âm thanh lúc mình bật thốt, cũng không có tiếng còi xe."

 

Nhưng khi phân tích sâu hơn, một nghi ngờ bất chợt xuất hiện.

 

Minh Viễn nhíu mày, suy nghĩ thêm một chút.

 

"Không... không đúng."

 

"Nếu điều kiện là âm thanh, vậy tại sao sau khi mình bật thốt, các hiện tượng về sau lại có đoạn đồng nhất với cả ba góc nhìn, nhưng cũng có đoạn không đồng nhất?"

 

Cậu lướt qua những điểm đặc biệt trong đoạn ghi hình.

 

✔ Điểm chung trong cả ba góc nhìn: lúc mình ngã xuống, lúc được người khác đỡ dậy, và lúc mình nhìn chằm chằm vào Minh Viễn B.

 

✘ Những đoạn không đồng nhất: lúc mình vẫy tay chào Minh Viễn B, lúc nói chuyện với hắn, và lúc đi vào quán nước.

 

Minh Viễn siết chặt bàn phím, mắt chăm chăm vào màn hình, sự bất ổn lan khắp cơ thể.

 

"Tại sao lại có sự khác biệt này?"

 

"Chẳng nhẽ đối phương có thể điều khiển đoạn nào có ảo giác và đoạn nào không?"

 

"Không... không hợp lý."

 

"Nếu là vậy, thì cũng không giải thích được đoạn mình vẫy tay với hắn—lúc đó mình vẫn chưa bật thốt."

 

Cậu ngả lưng ra ghế, khẽ lắc đầu, như thể cố loại bỏ một giả thuyết sai lầm khỏi tâm trí.

 

"Chứng tỏ... giả thuyết về âm thanh của mình là sai!"

 

Một cảm giác bất lực thoáng xuất hiện trong lòng cậu.

 

"Hazz... cái gì mà yếu tố vô cùng quan trọng chứ? Rõ là mình đã sai ngay từ đầu."

 

Dù vậy, cậu không hoàn toàn từ bỏ giả thuyết này.

 

Có điều gì đó vẫn chưa sáng tỏ—một điểm mấu chốt bị bỏ sót.

 

"Có lẽ... giả thuyết điều kiện là âm thanh không hoàn toàn sai, nhưng có một uẩn khúc nào đó mình chưa tìm ra."

 

Tuy nhiên, vì chưa có bằng chứng cụ thể, Minh Viễn không ghi lại giả thuyết này vào ghi chú, tránh làm rối loạn suy luận.

 

"Ngoài ra, có một điều mình vẫn thắc mắc..."

 

"Trong cả góc nhìn của Đông Phương, mình và những người xung quanh đều bị lag 1,2 giây—cùng với việc đối chiếu ký ức và đoạn camera, có một giả thuyết mới hình thành."

 

"Có khi nào... việc bị lag phản ánh tình trạng bị hiện thực giả điều khiển?"

 

Ý tưởng này khiến Minh Viễn bất ngờ.

 

"Thực sự... thực sự có khả năng này."

 

Cậu lập tức đối chiếu lại với ký ức.

 

✔ Những người bị lag... rất có thể là những người đã giúp mình, hoặc xuất hiện tại ngã tư trong thời điểm đó. Đây cũng là điểm chung trong cả ba góc nhìn.

 

✔ Còn mình... trong cả ba góc nhìn đều có chung một biểu hiện—đứng đực rất lâu, gần như bị đóng băng tại chỗ.

 

"Mặc dù trong ký ức, đoạn sau có khác, nhưng đoạn cuối lại hoàn toàn khớp với những gì mọi người đã thấy."

 

Minh Viễn mắt sáng lên, nhanh chóng gõ vào phần mềm ghi chú.

 

Từng dòng giả thuyết mới xuất hiện trên màn hình, mở ra một con đường mới cho những suy luận tiếp theo.

 

Bất chợt, một ký ức lóe lên trong đầu cậu.

 

"À, đúng rồi! Là đoạn mình vẫy tay chào Minh Viễn B!"

 

Trong cả ba góc nhìn, khoảnh khắc ấy hoàn toàn không đồng nhất:

 

Theo ký ức của mình, lúc đó mình vẫy tay chào Minh Viễn B.

 

Theo góc nhìn của Đông Phương, mình đi đến vạch kẻ một lần, rồi lại đi thêm một lần nữa.

 

Theo camera, mình quay xe đi, rồi lại quay lại.

 

Minh Viễn khẽ cau mày, cảm giác bất ổn trỗi dậy.

 

"Đây là điểm kỳ lạ nhất trong toàn bộ ba góc nhìn."

 

"Những điểm không đồng nhất khác thường chỉ xuất hiện giữa hai góc nhìn, nhưng duy nhất khoảnh khắc này, cả ba đều sai lệch."

 

"Rõ ràng, đây phải là nơi Minh Viễn B xuất hiện."

 

"Nhưng bằng cách nào... mà nó lại bị chỉnh sửa thành mình?"

 

"Có lẽ... hắn đã chủ động che giấu sự xuất hiện của mình."

 

"Các đoạn liên quan đến Minh Viễn B đều có sự sai lệch mạnh nhất so với các đoạn không có hắn."

 

"Mình có cảm giác... những đoạn có hắn thì do chính hắn chỉnh sửa, còn các đoạn còn lại thì có thể là một kiểu tự động hoặc sơ sài hơn."

 

"Dù sao thì, theo cảm nhận của mình, hắn vô cùng thành thạo trong việc điều khiển hiện thực giả."

 

"Nếu hắn chủ động điều khiển, thì có thể giải thích được tại sao đoạn đó lại bị chỉnh sửa."

 

Nhưng...

 

Có điều gì đó không đúng.

 

"Nếu hắn thực sự muốn che giấu, đáng lẽ phải che giấu với cả người chứng kiến nữa chứ?"

 

"Hoặc... có khả năng là hắn không thể!"

 

"Điều này sẽ củng cố cho giả thuyết rằng hiện thực giả có ảnh hưởng yếu hơn đối với con người."

 

"Nếu hắn không thể che giấu hoàn toàn, vậy thì có giới hạn nào đó đối với cách nó hoạt động...?"

 

Không chần chừ thêm một giây nào nữa, Minh Viễn lao đến laptop, đôi tay lướt nhanh trên bàn phím, ghi lại toàn bộ giả thuyết mới vào phần mềm ghi chú.

 

Cậu đặt tên tệp một cách đơn giản nhưng đầy sức nặng—“Giả Thuyết”.

 

“Xong rồi! Có lẽ tất cả vấn đề còn lại đều chỉ tồn tại trong ‘hiện thực giả.’ Việc xác minh điều này bằng thực tế thì hoàn toàn vô nghĩa…”

 

Dù chưa nắm chắc điều gì, Minh Viễn biết mình đã thu thập được kha khá manh mối—tất cả chỉ vỏn vẹn trong một ngày. Nghĩ đến điều đó, cậu khẽ mỉm cười.

 

“Nếu cứ giữ tốc độ này, chỉ một tuần nữa thôi, mình sẽ hiểu toàn bộ cơ chế của hiện thực giả!”

 

Ý nghĩ ấy thoáng khiến cậu phấn khích, nhưng rồi thực tế nhanh chóng kéo cậu trở lại. Còn quá nhiều điều chưa sáng tỏ. Và hơn hết, tất cả manh mối tiếp theo đều sẽ chỉ nằm trong trí óc cậu. Nếu Minh Viễn B thực sự đang cố che giấu sự thật, thì chuyện này chẳng dễ dàng gì để giải quyết.

 

Cậu thở dài, ngả người ra ghế.

 

“Thôi được rồi… Nghỉ ngơi một chút đã.”

 

Minh Viễn quyết định gác lại mọi thứ, dành ngày mai để tiếp tục.

 

...

 

“Ê, tới rồi!”

 

“Ừ, đúng chỗ này nè.”

 

“Thôi vô đi. À mà mày có mang tiền không?”

 

Dương Hiếu vừa hỏi vừa liếc nhìn Mục Ninh, người đang tháo mũ bảo hiểm.

 

“Có, khoảng năm chục nghìn.”

 

“Đừng lo, tớ có tiền.”

 

Dương Hiếu hỏi vậy vì bản thân cậu ta chẳng còn bao nhiêu tiền trong túi. Nếu Mục Ninh cũng rỗng túi thì tình huống sẽ khó xử lắm. Hiểu điều đó, Mục Ninh nhẹ nhàng trấn an.

 

“Được rồi, tụi mình kiếm chỗ ngồi đi.”

 

Dương Hiếu chợt nhớ ra điều gì đó, quay sang hỏi:

 

“Ê, Mục Ninh, mày biết chỗ nào Giang Đức hay phục vụ không?”

 

Mục Ninh thoáng ngơ ngác rồi lắc đầu.

 

“Tớ cũng không rõ nữa. Lâu rồi mới tới đây lại.”

 

Dương Hiếu thở dài, có chút thất vọng.

 

“Thôi kệ, ngồi đại đi. Ê, chỗ kia được đó!”

 

Cả hai tiến đến một bàn ngay giữa quán, kéo ghế rồi ngồi xuống. Chưa kịp ổn định chỗ ngồi, Dương Hiếu đã lớn tiếng gọi:

 

“Phục vụ đâu rồi?”

 

Tiếng gọi làm một bóng người đang dán mắt vào điện thoại giật mình. Cậu ta cuống quýt đứng dậy, vội vã chạy đến.

 

Cậu là một người gầy, dáng người cao, khuôn mặt điểm vài đốm đồi mồi nơi sống mũi. Nhưng điều khiến người khác chú ý nhất là vẻ mặt cứng đờ đến khó hiểu, như thể mọi cảm xúc bị bóp nghẹt lại, chẳng thể biểu lộ ra ngoài.

 

Đây chính là Giang Đức.

 

“Quý khách cần gì ạ—hả?”

 

“Chào nhé!”

 

Dương Hiếu nở một nụ cười, vẫy tay chào.

 

Giang Đức nhìn lên, thoáng bất ngờ.

 

“Ồ, Dương Hiếu, Mục Ninh? Tụi mày tới đây làm gì vậy?”

 

Dương Hiếu chỉ nhún vai, mỉm cười đáp.

 

“Tới hỏi chuyện thôi.”

 

Giang Đức nhíu mày.

 

“Chuyện gì cơ?”

 

Đúng lúc này, Mục Ninh lên tiếng.

 

“Chuyện về Đông Phương.”

 

Giang Đức khựng lại, vẻ khó hiểu.

 

“Hả? Thằng Đông Phương có chuyện gì sao?”

 

Mục Ninh đáp ngay.

 

“À, chuyện này thì phải hỏi Dương Hiếu rồi.”

 

“Hả?”

 

Nghe Mục Ninh đẩy trách nhiệm sang mình, Dương Hiếu sững sờ, chỉ tay vào ngực mình.

 

“Tao á?”

 

Nhưng khi thấy cả Giang Đức lẫn Mục Ninh đều đang chờ đợi, cậu chỉ biết cười bất đắc dĩ.

 

“Rồi rồi, đừng nhìn tao kiểu đó… Tao kể lại cho.”

 

Cậu hít sâu, bắt đầu thuật lại câu chuyện.

 

10 phút sau...

 

“Chuyện là vậy đó.”

 

“Ồ...”

 

Giang Đức nghe xong, cảm thấy vô cùng kỳ lạ. Câu chuyện này… chẳng khác gì một giấc mơ. Cậu có chút khó thích nghi với những gì vừa nghe.

 

“Chuyện này có phải đi xa quá rồi không? Tao nghĩ nó chỉ là một câu chuyện đùa thôi mà. Trường Huy cũng bảo có thể do nó hoang tưởng thôi.”

 

Dương Hiếu thản nhiên đáp.

 

“Ừm, tao biết. Tao cũng chẳng nghiêm túc lắm đâu, chỉ là muốn giúp Trường Huy thôi.”

 

“Ừ đúng rồi đó, Giang Đức. Tụi mình làm chuyện này là để giúp Trường Huy.”

 

Mục Ninh nói thêm.

 

Nghe vậy, Giang Đức tạm chấp nhận.

 

Dù không chắc chắn, nhưng vì Trường Huy là bạn thân của cậu—cậu chẳng thể phớt lờ được.

 

Theo Dương Hiếu, sơ đồ thân thiết trong nhóm anh em này như sau:

 

Trường Huy thân với Đồng Đạt và Mục Ninh.

 

Đồng Đạt thân với Trường Huy và Giang Đức.

 

Mục Ninh chỉ thân với Trường Huy.

 

Đông Phương thân với Dương Hiếu và Giang Đức.

 

Giang Đức thân với Trường Huy và Đông Phương.

 

Dương Hiếu lại không thực sự thân với ai. Đông Phương hay nói chuyện cùng cậu, nhưng hai người không thật sự cùng tần số. Đông Phương thường là người bắt chuyện, còn Dương Hiếu chỉ lâu lâu mới đáp lại.

 

Giang Đức thở dài, chống tay lên bàn.

 

“Được rồi, vậy mày muốn hỏi cái gì?”

 

Thấy Giang Đức có thiện ý hợp tác, Dương Hiếu liền hỏi ngay:

 

“Hồi nãy tao kể rồi, chắc mày cũng đoán được phần nào. Tao muốn hỏi… năm ngoái thằng Đông Phương có biểu hiện kỳ lạ gì không?”

 

Giang Đức trầm ngâm một lúc lâu. Sau một khoảng thời gian im lặng, cậu mới lên tiếng:

 

“Kỳ lạ à? Nếu mà kiểu hay ảo tưởng thì có tính không?”

 

Dương Hiếu không chần chừ.

 

“Có chứ! Kể đi.”

 

Giang Đức hắng giọng, hồi tưởng lại.

 

“Năm ngoái, lúc đó tao chưa đi làm nên còn chơi với nó nhiều. Thời gian đầu năm thì không có gì đáng nói—chỉ chơi game, tám chuyện.”

 

Cậu dừng một chút rồi tiếp tục.

 

“Nhưng từ giữa kỳ trở đi, thằng Đông Phương bắt đầu trở nên… kỳ lạ. Nó hay nói đùa rằng mình là nhân vật chính trong một bộ phim, có khả năng làm mọi thứ trong giấc mơ.”

 

“Hả? Cái đó không phải bình thường à?”

 

Mục Ninh chen vào, tò mò.

 

“Ừ, lúc đó tao cũng nghĩ vậy. Nhưng rồi nó nói giấc mơ của nó đặc biệt hơn nhiều, có nhiều lớp chồng lên nhau. Nó bảo trong giấc mơ đó, nó là một người toàn năng.”

 

Giang Đức ngừng lại, cố gắng nhớ lại chi tiết.

 

“Nó nói có thể làm bất cứ điều gì, luôn nhận thức được bản thân đang mơ và kiểm soát được mọi thứ.”

 

“Ừm… Tao chỉ nhớ được vậy thôi, chuyện này nó kể từ năm ngoái mà.”

 

Dương Hiếu lặng lẽ nghe từ đầu đến cuối. Khi câu chuyện đã xong, cậu mới hỏi:

 

“Giấc mơ mà thằng Đông Phương nói… có phải là giấc mơ sáng suốt không?”

 

“Giấc mơ sáng suốt?”

 

“Phải, là trạng thái đặc biệt khi người ta nhận thức được rằng mình đang mơ mà vẫn ở trong giấc mơ. Trong trạng thái này, họ có thể kiểm soát hành động của mình, thay đổi diễn biến, thậm chí tạo ra cảnh vật theo ý muốn.”

 

Mục Ninh phấn khích, giải thích liên hồi.

 

Dương Hiếu búng tay một cái.

 

“Đúng rồi đó! Tao nghĩ chính là cái đó.”

 

Nhưng sau một lúc, Mục Ninh bỗng nhiên than thở.

 

“Hazz, thằng Đông Phương này đúng là có thể chất tốt… Giấc mơ sáng suốt đó tao cố thử không biết bao nhiêu lần mà chưa bao giờ làm được. Vậy mà nó thì…”

 

Thấy Mục Ninh bắt đầu lan man, Giang Đức và Dương Hiếu thay nhau cắt ngang.

 

Dương Hiếu hỏi tiếp:

 

“Thôi được rồi. Hồi trước đó thì nó có mơ như vậy không, Giang Đức?”

 

“Ý mày là trước khi lên cấp ba hay là trước khi vào lớp 11?”

 

Giang Đức và Đông Phương là bạn từ thời cấp hai.

 

Dương Hiếu suy nghĩ một chút, rồi đáp ngay:

 

“Cả hai.”

 

Giang Đức lắc đầu.

 

“Hình như là không… Tao chỉ nghe nó kể lần đầu từ năm ngoái thôi.”