Nghe đến đây, Dương Hiếu trở nên trầm ngâm, ánh mắt đăm chiêu nhìn xuống mặt bàn. Phải hơn vài phút sau, cậu mới nhàn nhạt lên tiếng:
“Nếu vậy… chuyện này có vấn đề rồi.”
Cả Giang Đức và Mục Ninh đồng loạt hỏi:
“Hả? Vấn đề gì?”
Dương Hiếu hít một hơi, chậm rãi nói:
“Mày không thấy sao? Thời điểm quá trùng hợp. Thằng Trường Huy bắt đầu gặp chuyện này từ năm ngoái, mà đúng thời điểm đó thằng Đông Phương cũng bắt đầu nói nhảm về cái giấc mơ kỳ quặc này.”
Cậu ngừng lại, ánh mắt sắc bén lướt qua hai người bạn.
“Chỉ cần đối chiếu một chút là thấy ngay có vấn đề. Nếu để Trường Huy biết chuyện này, nó sẽ càng nghi ngờ hơn.”
Giang Đức và Mục Ninh nghe vậy, cả hai liếc nhau, vẻ mặt trầm ngâm như vừa nhận ra điều gì.
“Ừm… đúng là vậy.”
“Thế tụi mày có lời giải thích hợp lý nào không?”
Dương Hiếu hỏi ngược lại, giọng điệu đầy ẩn ý.
Giang Đức và Mục Ninh chìm vào suy nghĩ. Trong lúc chờ đợi, Dương Hiếu bổ sung thêm một câu, giọng nghiêm túc hơn:
“Tốt nhất là bỏ ngay cái suy nghĩ kiểu ‘Đây chỉ là trùng hợp.’ Cái đó trẻ con còn không tin nổi, huống chi là Trường Huy.”
Một lúc sau…
Giang Đức là người đầu tiên lên tiếng.
“Tao nghĩ chắc là do thằng Đông Phương bắt đầu ảo tưởng giấc mơ, nên mới có những hành động và biểu hiện kỳ lạ.”
Nghe thấy đáp án này, Dương Hiếu gật gù, vẻ như chấp nhận.
“Được đó, tao thấy hợp lý.”
Mục Ninh cũng không kém cạnh, nhanh chóng đưa ra giả thuyết:
“Cũng có khả năng là do thằng Đông Phương bị ảnh hưởng bởi Minh Viễn thì sao? Tại vì đúng năm đó cũng là năm nó kết bạn với Minh Viễn mà.”
Dương Hiếu vừa định phản bác, nhưng suy nghĩ lại, cẩn thận cân nhắc từng chi tiết. Cuối cùng, cậu khẽ gật đầu, thở nhẹ.
“Đúng là có chút đạo lý…”
Đúng lúc đó, một vài khách bước vào quán nước.
“Em ơi, cho anh cái thực đơn!”
Giang Đức chợt giật mình nhận ra mình đang làm việc. Mải trò chuyện với Dương Hiếu và Mục Ninh, cậu gần như quên mất nhiệm vụ của mình.
“Dạ, em tới ngay!”
Cậu vội vã đứng dậy, nhưng trước khi rời đi, cậu quay lại hỏi:
“Thôi, để lát nữa nói tiếp. À đúng rồi, tụi mày uống gì?”
Bị cắt ngang bất ngờ, Dương Hiếu và Mục Ninh có hơi khó chịu.
“Một ly trà đá.”
“Ừ, tớ cũng vậy.”
“Rồi, ok. Tý nữa nói tiếp nhé.”
Nói rồi, Giang Đức nhanh chóng rời đi, để lại Dương Hiếu và Mục Ninh ngồi lại.
Thời gian như ngưng đọng lại…
Một lúc sau, không khí quá trầm lắng khiến Mục Ninh hơi khó chịu. Không muốn sự im lặng kéo dài, cậu quyết định mở lời trước.
“Này, cậu đã suy ra được gì chưa?”
Dương Hiếu vẫn chìm trong suy nghĩ. Những sự kiện vừa qua cứ xoay vòng trong đầu cậu, chưa có lời giải thỏa đáng. Câu hỏi của Mục Ninh kéo cậu khỏi dòng suy tư, khiến cậu ngẩng đầu lên.
“Tao đã có một suy đoán rồi. Thế còn mày?”
Mục Ninh thoáng ngỡ ngàng.
“Ờm… thì tao cũng có.”
Nghe vậy, trong lòng Dương Hiếu bỗng dâng lên chút hứng thú. Đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy Mục Ninh suy luận về một vấn đề quan trọng.
Ánh mắt của Dương Hiếu sáng lên. Cậu nhanh chóng thẳng lưng, tò mò nói:
“Đâu, thử nói nghe xem nào?”
Mục Ninh cũng không chần chừ.
“À, thì cũng chỉ là suy đoán thôi…”
Cậu ngừng một chút rồi tiếp tục, giọng nghiêm túc hơn.
“Theo tớ nghĩ, có lẽ chuyện này có liên quan đến sự kiện của Minh Viễn.”
Dương Hiếu lập tức hỏi lại.
“Tại sao?”
“Bởi vì theo những gì cậu kể về Trường Huy và cả chuyện Đông Phương kể nữa—hai chuyện này rõ ràng có liên quan với nhau. Điều đó thì không cần bàn cãi. Nhưng vấn đề ở đây…”
Mục Ninh dừng một chút, ánh mắt nhìn thẳng vào Dương Hiếu.
“Vấn đề gì cơ?”
“Đó là sự trùng hợp của mọi thứ. Tớ không chắc, nhưng rõ ràng là mọi chuyện kỳ lạ này đều có nguồn gốc từ Minh Viễn.”
Mục Ninh tiếp tục lý giải, giọng cậu trầm xuống đầy suy tư.
“Từ chuyện Trường Huy—nếu Đông Phương không thấy gì thì Trường Huy đã không nhận ra điều bất thường.”
“Hoặc trùng hợp là Đông Phương bắt đầu có biểu hiện kỳ lạ ngay sau khi quen với Minh Viễn.”
“Và cả chuyện của cậu nữa, Dương Hiếu. Chính nhờ Minh Viễn nhờ cậu giúp mà chúng ta đang ngồi đây.”
Nghe thấy suy luận của Mục Ninh, trong đầu Dương Hiếu bỗng trở nên sáng tỏ. Nhưng dù vậy, cậu vẫn phản bác.
“Mục Ninh à, tuy cách nghĩ của mày quả thực có lý, nhưng nói như vậy chẳng khác nào đang buộc tội Minh Viễn.”
Cậu ngừng lại một chút, ánh mắt trầm xuống.
“Chuyện này không nên lôi kéo người không liên quan vào. Đây là chuyện của tụi mình.”
Dương Hiếu nhìn thẳng vào Mục Ninh, giọng nói kiên định.
“Là chuyện của Trường Huy. Tao, mày và Giang Đức—ba thằng mình đã đồng ý giúp nó thoát khỏi sự dày vò của chuyện này. Vậy nên đây cũng là chuyện của tụi mình.”
Cậu hít một hơi, tiếp tục.
“Minh Viễn từ đầu đến giờ còn chưa nói chuyện với tụi mình một lần. Nếu không phải Trường Huy và Đông Phương là người chủ động trước, thì Minh Viễn có liên quan gì đến chuyện này không?”
Dương Hiếu nghiêng người về phía trước, nhấn mạnh từng lời nói.
“Vậy nên tốt nhất là đừng suy luận theo hướng đó.”
Nghe thấy vậy, Mục Ninh chợt nhận ra rằng mình đã vô thức kéo Minh Viễn vào một câu chuyện riêng tư, dù cậu ấy chẳng liên quan gì.
Cậu gật đầu, giọng có chút hối lỗi.
“Ừm, cậu nói đúng. Mình quá hấp tấp rồi.”
Mặc dù chưa nói hết suy luận của mình nhưng, Mục Ninh nhanh chóng bỏ qua suy đoán trước đó, rồi hỏi ngược lại.
“Thế còn cậu thì sao?”
Dương Hiếu nghe vậy, không cần đến một giây để lấy hơi, cứ như đã chuẩn bị sẵn từ trước.
“Tao nghĩ là do thằng Đông Phương chơi với Minh Viễn.”
Mục Ninh cau mày, cảm thấy như thể Dương Hiếu đang đùa giỡn với mình.
“Này, cậu đùa không vui đâu.”
Dương Hiếu lập tức nghiêm giọng.
“Không, tao không nói đùa. Để tao nói tiếp.”
Cậu hạ thấp giọng, như thể đang chuẩn bị một lập luận quan trọng.
“Tao cảm thấy những biểu hiện kỳ lạ của Đông Phương có thể giống với sự ám ảnh của Minh Viễn.”
Dương Hiếu ngừng một chút, rồi chậm rãi tiếp tục.
“Mày thử nhớ lại đi. Lần đầu tiên cả lớp có ấn tượng về sự ám ảnh của Minh Viễn là khi nào?”
Cậu nghiêng người về phía trước, giọng đầy ẩn ý.
“Hôm đó, cả lớp đang bàn luận về phim ảnh. Minh Viễn thì không tham gia vào cuộc bàn luận đó, chỉ đứng ngoài quan sát. Nhưng nó lại ghi nhớ hết những câu chuyện kỳ bí mà mọi người kể.”
“Rồi khoảng một tuần sau, cả lớp bắt đầu bàn tán về việc Minh Viễn đi tìm hiểu, theo dõi và điều tra những câu chuyện đó. Chính điều này đã khiến mọi người ấn tượng mạnh về sự ám ảnh của nó.”
Dương Hiếu ngừng lại, liếc nhìn Mục Ninh để chắc chắn rằng cậu vẫn đang theo kịp.
“Hầu hết mọi người trong lớp đều bị nó làm phiền. Có đứa bảo nó đến tận nhà để hỏi chuyện. Có đứa bảo nó theo dõi từng hành tung của mình, rồi ghi chép lại. Thậm chí có đứa còn kể rằng nó theo dõi mình từ nhà đến trường, chỉ để kiểm chứng xem câu chuyện có thật không.”
Cậu khoanh tay, ánh mắt sắc bén.
“Tao không biết trong những lời đồn đó có cái nào là thật, cái nào là giả. Nhưng sự ám ảnh của nó với phim ảnh thì không còn nghi ngờ gì nữa.”
Lúc này, Dương Hiếu ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Mục Ninh, giọng nói trầm xuống.
“Tao kể lại tất cả chuyện này không phải để nói xấu hay gì. Tao chỉ muốn cho mày thấy một ví dụ. Một ví dụ rằng có thể Đông Phương cũng đang gặp trường hợp tương tự.”
Mục Ninh chớp mắt, suy nghĩ kỹ hơn về những gì Dương Hiếu đang nói.
“Tao nghĩ có lẽ thằng Đông Phương đang bắt đầu có một nỗi ám ảnh tương tự với Minh Viễn. Tao không nói rằng Minh Viễn dụ dỗ hay gì—vì dù sao thì chính Đông Phương mới là người chủ động bắt chuyện trước.”
Dương Hiếu chậm rãi kết luận.
“Tao nghĩ là từ lúc đó, thằng Đông Phương đã bắt đầu có những biểu hiện giống Minh Viễn. Và nếu giả thuyết này đúng thì đó có thể là lý do tại sao nó muốn làm quen với Minh Viễn và có những hành động kỳ lạ như mày thấy.”
Cậu nhìn Mục Ninh, chờ phản hồi.
“Thế mày thấy giả thuyết này thế nào?”
Nghe thấy suy đoán của Dương Hiếu, trong đầu Mục Ninh như vừa nổ tung. Những mảnh ghép rời rạc dường như ghép lại thành một bức tranh hoàn chỉnh. Có lẽ đây chính là chân tướng rồi.
Tuy vậy, vẫn còn một điều khiến cậu băn khoăn.
“Nhưng mà… tại sao?” Cậu nhíu mày, suy tư. “Tại sao trước kia Đông Phương không bị ảnh hưởng, nhưng khi Minh Viễn bộc lộ sự ám ảnh của mình, thì Đông Phương lại bắt đầu có những biểu hiện kỳ lạ?”
Dương Hiếu nhìn Mục Ninh, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười nhẹ.
“Điều này khó giải thích lắm sao?” Cậu hờ hững nói, như thể câu trả lời vốn đã hiển nhiên. “Tao thấy cũng đâu có gì lạ. Nó giống như…”
Dương Hiếu đưa tay xoa cằm, suy nghĩ một lát rồi chậm rãi nói:
“Giống như hiệu ứng lan truyền xã hội trong tâm lý học ấy.”
Mục Ninh khẽ giật mình, rồi làm vẻ như nhớ lại điều gì đó.
“À, cái đó là… cách mà một hành vi, tư tưởng hoặc cảm xúc có thể lan truyền trong một nhóm người thông qua sự tương tác và ảnh hưởng lẫn nhau, đúng không?”
Cậu ngừng lại một chút, rồi tiếp tục với vẻ chắc chắn hơn:
“Khi một cá nhân bộc lộ một hành vi, những người xung quanh có thể vô thức học theo, làm cho hành vi đó dần lan rộng trong cộng đồng.”
Mục Ninh đột nhiên mở to mắt, biểu cảm thay đổi.
“À! Ý cậu là… vì Minh Viễn thể hiện sự ám ảnh của mình, nên từ lúc đó Đông Phương nhận ra bản thân cũng có sự tương đồng với Minh Viễn, nhưng không phải về phim ảnh—mà là game, đúng không?”
Dương Hiếu giơ ngón tay cái, nở một nụ cười đắc thắng.
“Chính xác!”
Mục Ninh hỏi lại một lần nữa, giọng đầy hào hứng.
“Thế mày thấy suy đoán này thế nào?”
Dương Hiếu không vội trả lời ngay. Mục Ninh nhìn cậu chờ đợi, rồi cuối cùng nhận được một cái gật đầu đầy tự tin.
“Tớ cảm thấy đây rất có thể là chân tướng.”
Nghe thấy vậy, Dương Hiếu nhếch môi, nụ cười của cậu có chút ngạo mạn. Nhưng lạ thay, dù nhận ra điều đó, Mục Ninh lại không thấy phản cảm—có lẽ bởi vì cậu cũng cảm thấy sự chắc chắn trong giả thuyết của mình.
Rồi Mục Ninh nói tiếp.
“Vậy thì cuối cùng, chỉ cần đợi Giang Đức nữa thôi, nhỉ?”
Dương Hiếu bật cười.
“Haha, có lẽ.”
Mục Ninh cau mày.
“Hửm? Có lẽ?”
Cậu hơi thắc mắc nhưng không nói ra, chỉ ngầm nghĩ rằng có lẽ Dương Hiếu chưa hoàn toàn chắc chắn.
Sau một lúc chờ đợi, Giang Đức cuối cùng cũng quay lại.
“Đây, hai ly trà đá của tụi mày nè.”
Vừa thấy Giang Đức trở lại, Dương Hiếu và Mục Ninh mừng như bắt được vàng.
“Ôi, mày quay lại rồi à!”
“Đây rồi, đây rồi!”
Giang Đức nhìn hai người bạn với vẻ nghi hoặc.
“Hả? Cái gì? Tụi mày còn gì chưa hỏi à?”
Mục Ninh và Dương Hiếu đồng thanh.
“Ừ, đúng rồi!”
Dương Hiếu nhìn Giang Đức, vẻ mặt đầy niềm nở.
“Tao muốn hỏi… lúc thằng Đông Phương muốn kết bạn với Minh Viễn, lúc đó nó có nói vì sao không?”
Giang Đức nhíu mày, cố gắng lục lọi trong ký ức. Một lúc lâu trôi qua…
“À… có đó. Nó có nói với tao thì phải. Để tao cố nhớ…”
Vừa nghe thấy câu trả lời này, sắc mặt của Dương Hiếu và Mục Ninh sáng lên.
Họ nhìn Giang Đức với vẻ mong chờ rõ rệt. Suy đoán của họ đều xoay quanh Minh Viễn, nên việc Đông Phương nói gì vào lúc đó sẽ quyết định xem giả thuyết của bọn họ có đúng hay không.
Giang Đức trầm ngâm, cố lục lọi trong ký ức.
“Ừm… để xem nào…”
Cậu nhíu mày, tập trung. Rồi như chợt nhớ ra điều gì đó, cậu ngẩng lên.
“À! Đúng rồi.”
Cả Dương Hiếu và Mục Ninh đồng loạt nhìn về phía Giang Đức, chờ đợi câu trả lời.
“Khi thằng Đông Phương bắt đầu kết bạn với Minh Viễn, nó đã bảo rằng…”
Giang Đức ngừng lại một chút, như thể muốn chắc chắn rằng mình nhớ đúng.
“Nó nói thế này:
‘Tao kết bạn với nó vì tao thấy được tao và nó có điểm gì đó giống nhau. Tao không biết mô tả thế nào nhưng…
*‘Tao cảm thấy vậy. Ừm, chỉ thế thôi.’”
Lời nói của Đông Phương vang lên trong tâm trí cả ba người.
Giang Đức chợt ngẩng đầu lên, mắt ánh lên chút nhận thức.
“Này… có phải cái chuỗi sự kiện này có sự liên quan nào đó với Minh Viễn không?”
Không có ai đáp lời ngay.
Dương Hiếu và Mục Ninh chỉ khẽ gật đầu xác nhận.
Khoảnh khắc đó, không gian như đóng băng lại.
Cả ba đứng lặng trong sự im lặng sâu sắc—một sự im lặng của sự thấu hiểu.
Không ai cần phải nói thêm gì nữa.
Hầu hết họ đều đã có chung một đáp án cho chuỗi chuyện này.