Trong không gian im lặng, đột nhiên Dương Hiếu lên tiếng.
“Ê, bây giờ là mấy giờ rồi?”
Mục Ninh theo phản xạ rút điện thoại ra xem.
“6:12 PM.”
Nghe vậy, Dương Hiếu gật đầu rồi đứng dậy.
“Thôi, muộn rồi. Tao về đây. Mai gặp lại.”
“Ừm, bye.”
“Tớ cũng về đây.”
Ba người tạm biệt nhau, mỗi người một ngả—Mục Ninh và Dương Hiếu đi về nhà, còn Giang Đức quay lại làm việc.
Bóng tối dần bao trùm mọi ngả đường.
Dương Hiếu đã chia tay Mục Ninh tại một đoạn rẽ khác, chỉ còn lại một mình cậu lái xe.
Vừa đi, cậu vừa hồi tưởng lại cuộc trò chuyện vừa rồi.
Rồi bất giác, một nụ cười thoáng hiện trên môi.
Một nụ cười của kẻ đã nói dối.
Một lời nói dối đủ hoàn hảo, đủ để Mục Ninh và Giang Đức tin tưởng.
Trong tương lai, Trường Huy cũng sẽ tin.
Dương Hiếu khẽ cười, lẩm bẩm một mình.
“Haha… làm gì có chuyện mà thằng Đông Phương lại dễ dàng bị ảnh hưởng như Minh Viễn chứ.”
Với Mục Ninh và Giang Đức, Đông Phương chỉ là một kẻ hài hước, nghiện game, luôn bắt chuyện với mọi người.
Còn Minh Viễn lại là một người tốt bụng nhưng ám ảnh với phim ảnh, thường trầm lặng và ít nói.
Họ thường xuyên trò chuyện với cả hai, nhưng chẳng thực sự hiểu gì về họ cả.
Hai người ấy—Mục Ninh và Giang Đức—luôn đánh giá người khác dựa trên những gì thể hiện ra bên ngoài, chứ không phải những gì ẩn sâu bên trong.
Chính vì vậy, lời nói dối của Dương Hiếu mới có sức thuyết phục mạnh mẽ đến vậy.
Nhưng đối với Dương Hiếu, mọi chuyện lại khác.
Cậu không nói chuyện quá nhiều, nhưng đã ít nhiều hiểu được cả hai—ít nhất cậu nghĩ vậy.
Hồi tưởng về quá khứ
Ký ức cũ ùa về...
Một buổi chiều trong phòng học nhộn nhịp.
Nắng chiều tà rọi qua ô cửa sổ, nhuộm vàng những dãy bàn ghế, tạo một sắc thái vừa ấm áp vừa lặng lẽ.
Xung quanh, tiếng nói chuyện râm ran, mọi người bàn tán sôi nổi về đủ thứ chuyện.
Dương Hiếu ngồi ở bàn đầu, nhưng thay vì tập trung vào bài học, cậu lại quay người ra sau, nói chuyện với Đông Phương.
Cậu ta có dáng người trung bình, khuôn mặt bình thường đến mức trở thành điều khiến cậu ta nổi bật nhất.
Dương Hiếu nhớ lại cách mọi người thường tìm Đông Phương giữa đám đông.
"Anh ơi, chị ơi, anh chị có thấy một thằng mặc đồng phục mà có vẻ ngoài bình thường đến mức bất thường không?"
"À, vừa thấy nó chạy qua đằng kia kìa!"
Theo Dương Hiếu, bất kỳ ai trên đời cũng có một đặc điểm nổi bật—hoặc trên mặt, hoặc trên người.
Nhưng riêng Đông Phương lại chẳng có gì đặc biệt.
Chính sự tầm thường ấy lại khiến cậu ta trở nên nổi bật theo cách lạ lùng nhất.
Quay lại hồi tưởng, lúc đó Đông Phương đang hào hứng kể về một trò chơi nào đó mà cậu ta vừa tải hôm qua.
“Ê mày, tao thấy trò này hay lắm nè.”
“Tao mới tải hôm qua đó, mày thấy thế nào?”
Đông Phương ngước lên, chờ phản hồi.
“Ừm, cũng được. Tao thấy nó ổn.”
Dương Hiếu đáp hờ hững, rồi bất chợt đổi chủ đề.
“Ê, dạo này còn chơi bóng đá không?”
Câu hỏi đơn giản, nhưng phản ứng của Đông Phương lại không bình thường.
Cậu ta vô thức né tránh ánh mắt của Dương Hiếu, rồi đáp nhanh.
“À… cái đó hả? Bỏ rồi. Tao thấy tốn giày với lại hay chấn thương lắm.”
Dương Hiếu không phản bác, chỉ tiếp tục hỏi.
“Thế còn cái game kia? Mày chơi đến đâu rồi?”
Đông Phương lắc đầu.
“Cái game đó có gì hay đâu, toàn lỗi thôi. Tao không chơi nữa.”
“À, vậy à…”
Dương Hiếu đáp nhẹ, nhưng trong lòng đã có câu trả lời.
Đây đã là lần thứ năm trong tháng rồi.
Trong suốt một năm, với nhiều cuộc trò chuyện và nhiều chủ đề khác nhau, luôn có một câu hỏi mà Dương Hiếu đặt ra—dù trực tiếp hay gián tiếp.
"Đông Phương có tiếp tục theo đuổi thứ gì không?"
Và hầu hết câu trả lời đều là không.
Lần một, lần hai thì có thể do sở thích đổi thay.
Nhưng Dương Hiếu đã hỏi điều này rất nhiều lần, đủ để chắc chắn rằng Đông Phương không bao giờ duy trì một điều gì quá lâu.
Hầu hết mọi người khi nói chuyện với Đông Phương chưa từng hỏi cậu ta có theo đuổi điều gì không.
Nếu có, họ cũng không để tâm.
Chỉ có Dương Hiếu là luôn để ý và luôn hỏi về vấn đề này.
Cậu không có lý do nào đặc biệt—chỉ đơn giản là muốn kiểm chứng mà thôi.
Dương Hiếu khẽ thì thầm, ánh mắt trầm xuống suy nghĩ:
"Một người như thế thì có thể bị ám ảnh bởi cái gì?... Ám ảnh vì không biết nhiều về bất cứ thứ gì à?”
Minh Viễn – Người không ai thực sự hiểu được.
Dương Hiếu chắc chắn về điều này: Minh Viễn không bao giờ bộc lộ bản thân trước bất kỳ ai.
Nhớ lại hình ảnh Minh Viễn trong đầu, Dương Hiếu nhận ra rằng suốt một năm học, cậu đã để ý và bắt chuyện với Minh Viễn—không quá nhiều, nhưng cũng chẳng quá ít.
Hầu hết những lần trò chuyện của họ đều xoay quanh phim ảnh.
Trong những khoảnh khắc đó, Dương Hiếu đã nhiều lần vô thức và cố ý dò xét tính cách của Minh Viễn.
Nhưng lần nào cũng vậy—cậu ta luôn tìm ra những câu trả lời tinh tế để lảng tránh vấn đề.
Minh Viễn khéo léo che giấu bản thân, đến mức không ai thực sự biết cậu ta là người thế nào.
Dương Hiếu chỉ có thể quan sát hành động của Minh Viễn và tự mình đưa ra kết luận.
Cậu ta có sự ám ảnh nhất định, nhưng thực ra hầu hết mọi người chỉ nghe kể lại từ người khác—chứ chưa bao giờ tận mắt chứng kiến.
Đông Phương cũng vậy. Mục Ninh cũng thế.
Hầu hết những người trong lớp…
Dương Hiếu không biết lời đồn ác ý này bắt đầu từ khi nào, nhưng rõ ràng có sự phóng đại trong đó.
Mọi người tin, chỉ vì có quá nhiều người kể lại cùng một câu chuyện.
Lúc đó, Dương Hiếu chẳng quan tâm.
Cậu không phải người tốt đẹp gì, nên cũng lờ đi tất cả.
Nghĩ đến đây, Dương Hiếu bỗng thấy có một cảm giác kỳ lạ trong lòng.
“Chuyện này rõ ràng không thể giải thích bằng logic thông thường.”
Cậu khẽ nheo mắt, nhìn về phía trước.
Con đường tối đen, như hòa vào những suy nghĩ rối ren của Dương Hiếu.
"Không biết là có chuyện gì, nhưng mình chắc chắn—chuyện này không thuộc vào phạm vi mình có thể kiểm soát được."
Cậu khẽ thở ra, rồi tự nhủ.
"Nhưng... cũng chẳng liên quan đến mình. Bây giờ chỉ có thể đợi mà thôi—đợi có chuyện xảy ra với Minh Viễn, hoặc với Đông Phương. Dù sao, mình đã làm những gì có thể rồi."
Một chút cảm khái dâng lên trong lòng.
Cậu đã giúp Minh Viễn.
Cậu đã giúp Trường Huy.
Như vậy đã là đủ.
Đối với một người không quan tâm đến thế sự như Dương Hiếu, thì đến mức này đã là hết sức rồi.
Rồi cậu gạt đi những suy nghĩ đó, nhanh chóng lái xe về nhà.
Bầu trời đã tối nhanh hơn bình thường.
Nếu không về ngay, đường sẽ càng khó đi hơn.
Bóng tối mỗi lúc một dày đặc, bao trùm không gian như một tấm màn nặng nề.
Trường Huy—7:23 PM
Kim đồng hồ trên tay nhích đến con số 7:23 PM.
Trường Huy liếc nhìn nó, rồi thở dài.
Cậu đã bảo mẹ rằng tối nay sẽ ngủ ở nhà bạn.
Nhưng sự thật là... cậu không hề đến nhà bạn.
"Bây giờ thì chưa, nhưng chắc là sắp rồi..."
Khu phố chìm trong tĩnh lặng.
Ánh đèn đường leo lét, chỉ đủ để chiếu sáng những khoảng mờ mờ trên mặt đường.
Dãy phố trải dài như vô tận, hai bên là những dãy nhà im lìm, lặng lẽ đứng dưới bóng đêm.
Ngay giữa con đường ấy—nơi Trường Huy dừng lại.
Cậu ngẩng đầu, nhìn lên căn nhà trước mặt.
Một ngôi nhà ba tầng, mái màu xanh dương, nổi bật giữa màn đêm.
Những thanh sắt bao quanh, được sơn màu vàng chói—một sự đối lập kỳ lạ với bóng tối xung quanh.
Thoạt nhìn, đây là một căn nhà truyền thống, có một khoảng sân nhỏ phía trước.
Nhưng dù nhỏ, nó vẫn đủ rộng để chứa một cái cây cao sừng sững—đứng đó như một người lính gác, tĩnh lặng và đầy bí ẩn.
Đây chính là...
Ngôi nhà của Đông Phương!
Trường Huy đứng trước cổng nhà, cảm giác trong lòng càng lúc càng bồn chồn.
Cậu chỉ đến đây để hỏi về sự kiện kỳ lạ kia, nhưng không hiểu sao có điều gì đó khiến cậu bất an.
"Không... không sao đâu. Mình chỉ đến để nói chuyện mà thôi."
Cậu thì thầm tự trấn an, nhưng giọng nói nghe có vẻ không chắc chắn.
Bàn tay run nhẹ, cậu đưa lên ấn vào chuông cửa.
Ting – ting, ting – ting.
Một khoảng lặng ngắn…
Rồi từ phía trong nhà, tiếng bước chân vội vã vang lên.
"Rồi rồi, ra ngay đây! Ai đấy?"
Cánh cửa sắt nặng nề mở ra một khe hẹp.
Một người phụ nữ trung niên xuất hiện, dáng người hơi gầy, tóc có phần rối, khoác trên mình bộ đồ ngủ đơn giản.
Bà nheo mắt nhìn Trường Huy, giọng có chút nghi hoặc.
"Ai thế? Sao lại đến đây vào giờ này?"
Bà nhìn quanh, rồi hơi cúi đầu qua khe cửa để nhìn rõ hơn.
"Ồ… cậu là ai?"
Trường Huy ngước lên, ánh mắt bất giác dừng lại trên khuôn mặt người phụ nữ.
Thoáng chốc, cậu khựng lại.
"Đẹp thật!"
Lúc nãy đứng ở cổng, cậu không thể thấy rõ. Nhưng bây giờ…
Người phụ nữ này có một vẻ đẹp lạ lùng.
Một làn da trắng mịn, đôi mắt sâu thẳm nhưng ấm áp.
Đôi môi mỏng, sống mũi cao, lông mày cong nhẹ—tất cả tạo nên sự thanh tú đầy cuốn hút.
Mái tóc dài, óng mượt, mang màu nâu vàng, nhẹ nhàng buông xuống hai vai.
Một vẻ đẹp dịu dàng.
"Đây hình như là mẹ của Đông Phương!"
Trường Huy thoáng khựng lại vài giây, cố lấy lại bình tĩnh rồi hắng giọng, cố gắng nói thật tự nhiên.
“Dạ, chào cô. Cháu là bạn của Đông Phương.”
Cậu ngừng một chút rồi tiếp tục.
“Cháu xin phép qua nhà chơi một chút ạ.”
Người phụ nữ thoáng ngạc nhiên, đưa tay che nhẹ lên mặt như một phản xạ.
“Cháu là bạn của Đông Phương à?”
“Vâng ạ. Cháu muốn hỏi bạn ấy về bài tập. Có được không ạ?”
Một thoáng bối rối lướt qua gương mặt bà, nhưng nụ cười nhanh chóng trở lại, mang theo vẻ niềm nở và ấm áp.
“Được chứ, được chứ! Cháu đến tìm Đông Phương là cô vui rồi.”
Bà nhẹ nhàng chỉ tay lên cầu thang, giọng dịu dàng nhưng không giấu được sự thân thiện.
“Thằng Đông Phương ở tầng hai, phòng thứ ba từ bên phải sang.”
“Cháu cứ lên đó mà nói chuyện với nó đi.”
Trường Huy cúi đầu lễ phép, đôi mắt ánh lên vẻ cảm kích.
“Vâng ạ, cháu cảm ơn cô rất nhiều.”
Vừa bước vào nhà, Trường Huy mới có dịp quan sát không gian bên trong. Ngôi nhà của Đông Phương mang nét giản dị, không xa hoa nhưng toát lên cảm giác gần gũi và ấm cúng.
Phòng khách là nơi đầu tiên hiện ra trước mắt. Một bộ bàn ghế gỗ được đặt ngay ngắn, với lớp sơn màu nâu trầm, tuy đã cũ nhưng vẫn sáng bóng. Trên tường treo một bức tranh thêu về cảnh núi rừng, từng đường kim mũi chỉ tinh tế như đang kể một câu chuyện đầy hoài niệm. Bên góc phòng, một chiếc đồng hồ lớn đứng sừng sững, từng nhịp kim trôi chậm rãi, hòa nhịp với không gian yên bình của ngôi nhà.
Người phụ nữ xua tay, giọng nói nhẹ như cơn gió thoảng.
“Không sao đâu, cháu đừng khách sáo.”
Chợt như nhớ ra điều gì đó, bà mỉm cười thân thiện.
“À, đúng rồi. Cô chưa nói tên nhỉ. Cô là Đông Lam, rất vui được gặp cháu.”
Trường Huy thoáng bất ngờ, nhưng rồi nhanh chóng nở nụ cười, giọng điệu chân thành.
“Cô tên Đông Lam ạ? Ồ, cái tên đẹp quá!”
Rồi cậu cũng lễ phép giới thiệu.
“Cháu là Trường Huy. Cảm ơn cô đã đón tiếp cháu.”
Nhìn thấy sự lịch thiệp và tinh tế trong cách ứng xử của Trường Huy, mẹ của Đông Phương càng thêm thiện cảm. Nụ cười trên môi bà rạng rỡ hơn.
Lên tầng hai
Trường Huy vừa trò chuyện nhưng tay chân vẫn không ngừng di chuyển. Cậu nhanh chóng tiến về phía cầu thang, bước chân vững vàng nhưng lòng có chút do dự.
Trước khi đi, cậu quay đầu lại, cúi nhẹ.
“Vậy cháu lên một chút nhé. Chào cô ạ!”
Mẹ Đông Phương nhìn theo, ánh mắt thoáng chút thích thú với người bạn của con trai mình.
Bà vẫn đứng đó, nhưng Trường Huy đã bước lên tầng hai.
Khoảnh khắc vừa rời đi, cậu lập tức thay đổi vẻ mặt. Nụ cười niềm nở biến mất, để lại một chút trầm lắng.
Tâm trạng căng thẳng dần xuất hiện, mỗi bước chân trở nên chậm rãi hơn.
Cậu hít sâu, cố gắng trấn tĩnh rồi đi theo chỉ dẫn của cô Đông Lam.
Trước cánh cửa phòng
Trường Huy dừng lại trước phòng của Đông Phương, bàn tay hơi siết chặt.
Hơi thở cậu trở nên nặng nề hơn.
Một cảm giác căng thẳng mơ hồ dâng lên, như thể có điều gì đó sắp sửa xảy ra.