Trường Huy hít một hơi sâu, tự trấn an bản thân trước khi quyết định gõ cửa.
Cốc – cốc, cốc – cốc.
Từ trong phòng, một giọng nói khàn khàn vang lên, nghe có vẻ như người nói đang bị ốm.
“Ai đó?”
Trường Huy đáp, giọng không lớn nhưng rõ ràng.
“Là tao, Trường Huy đây.”
Có một khoảng im lặng ngắn trước khi giọng nói bên trong vang lên, đều đều nhưng hơi lười biếng.
“Ồ, Trường Huy à? Mày vào đi.”
Nghe thấy vậy, Trường Huy mới đẩy cửa bước vào.
Căn phòng của Đông Phương đơn sơ đến mức có phần trống trải. Góc phòng đặt một chiếc giường nhỏ, bên cạnh là chiếc bàn học bằng gỗ khá dài. Theo ước tính của Trường Huy, nó chiếm gần một nửa chiều dài căn phòng. Ở đầu giường là một chiếc tủ lớn, có lẽ là nơi cất quần áo.
Trường Huy đưa mắt quan sát khắp nơi, trong lòng không khỏi cảm khái.
“Phòng thì rộng mà không biết dùng.”
Trên giường, Đông Phương đang nằm thoải mái, tay cầm điện thoại, có vẻ như đang mải chơi gì đó. Cậu ta thậm chí không thèm liếc nhìn Trường Huy, chỉ thản nhiên hỏi.
“Mày đến đây có việc gì?”
Trường Huy thấy Đông Phương như vậy thì không khỏi thở dài.
"Hazz… Hôm qua sao mày không đi học?"
Đông Phương uể oải ngáp một cái rồi đáp, giọng lười biếng.
"À, bị ốm thôi mà."
Cậu đặt điện thoại sang một bên, bất ngờ nhìn lên, ánh mắt nghiêm túc hơn thường lệ.
"Thế, mày đến đây làm gì?"
Trường Huy gãi đầu, ngập ngừng nói:
"Bình thường mày ở lớp, có chuyện gì quan trọng lắm tao mới tìm."
Nghe đến đây, khóe môi Đông Phương hơi nhếch lên. Ánh mắt cậu chợt sắc lại.
"Vậy lần này, mày mò tới tận nhà tao... chắc phải quan trọng lắm nhỉ?"
Trường Huy nghe vậy thì mặt hơi méo. Trong đầu cậu lại vang lên giọng cười cợt của Dương Hiếu hôm trước:
“Haha! Mày nói dối tệ lắm đó. Tao bảo rồi, đừng có đùa nữa – về nhà mà luyện cách giấu cảm xúc đi, cu!”
Chỉ đến bây giờ Trường Huy mới thấm thía lời ấy. Cảm giác bị bạn bè nhìn thấu từng thói quen, từng suy nghĩ… thật sự không dễ chịu chút nào.
Cậu khẽ thở dài, tự giễu:
"Không biết còn bao nhiêu người khác nhìn thấu mình như vậy nữa…"
Nhưng rồi Trường Huy lắc đầu. Cậu biết mình có điểm yếu, nhưng cũng chẳng muốn sửa.
Vì đánh đổi cho sự hòa đồng, có lẽ đó là cái giá phải chấp nhận.
Dù sao, Trường Huy cũng có quá nhiều bạn bè — không phải kiểu quen biết qua loa, mà là thật sự thân thiết, rải khắp cả trường: từ lớp này qua lớp khác, từ khối dưới đến khối trên.
Nói cậu là “cái tên quen mặt của mọi tập thể” – cũng chẳng sai.
Trở về thực tại, Trường Huy chợt thở ra một hơi. Nếu Đông Phương đã nhìn thấu rồi, thì cũng chẳng cần phải giấu nữa. Dù sao, cậu đến đây cũng là để nói rõ ràng.
"À… trước khi tao nói, thì phải kể mày nghe một chuyện đã."
Vừa dứt lời, Trường Huy đứng dậy, bước tới giường của Đông Phương rồi ngồi xuống. Đôi chân cậu đã mỏi sau khi đứng lúng túng hồi lâu.
"Tao phải kể cho mày một câu chuyện."
Đông Phương nghiêng đầu, ánh mắt chợt lóe lên một tia tò mò. Không còn vẻ chán chường như khi nãy, cậu hơi nhổm người dậy, hỏi:
"Chuyện gì vậy? Kể tao nghe đi."
Trường Huy hít một hơi thật sâu. Cậu bắt đầu kể.
…
Mười phút trôi qua.
"Chuyện là vậy đó!" – Trường Huy kết lại, giọng pha chút nhẹ nhõm, chút lo lắng.
Suốt cả thời gian ấy, Đông Phương không có một biểu hiện nào rõ ràng. Nhiều lần Trường Huy dừng lại giữa chừng, định dò phản ứng, nhưng chỉ thấy một gương mặt trống rỗng. Không nhíu mày, không chớp mắt, không một cái nheo nhẹ nơi khóe mi.
Cậu ta chỉ ngồi đó, lặng thinh, như hóa đá.
Trường Huy cảm thấy gai người. Đông Phương cợt nhả, lí lắc thường ngày đã biến mất như chưa từng tồn tại. Cái khoảng lặng lạ lùng giữa hai người bạn thân khiến Trường Huy thấy bất an.
Cậu nuốt nước bọt. Trong lòng đột nhiên thấy kỳ lạ. Không phải vì câu chuyện vừa kể — mà vì người đang ngồi trước mặt cậu, bây giờ trông... không quen.
Trường Huy vốn là “cái tên quen mặt của mọi tập thể”. Có thể cậu không hiểu ai quá sâu, nhưng đoán được phần bề nổi thì chưa mấy khi sai.
Thế mà lần này… cậu không biết phải phản ứng thế nào. Với chính người bạn thân của mình.
Cậu chỉ có thể im lặng, chờ Đông Phương lên tiếng.
Một khoảng lặng dài đến mức Trường Huy tưởng như thời gian đã đóng băng.
“Không, không phải dài nữa… cái này là vĩnh hằng rồi.”
Lúc đầu, cậu còn thấy hồi hộp, lo lắng. Nhưng khi đã ngồi im quá lâu – nửa tiếng? Một tiếng? Cậu cũng chẳng biết nữa – thì mọi cảm giác ấy bắt đầu chuyển thành… bực bội.
“Chẳng lẽ đây là trò đùa của nó?” – mắt Trường Huy hơi nheo lại, lồng ngực phập phồng.
Sự im lặng lạnh lẽo cứ như đang bóp nghẹt cổ họng cậu. Trong lòng dâng lên một cảm giác khó chịu, như thể bị đem ra làm trò đùa. Nếu Đông Phương còn im lặng thêm vài phút nữa thôi, có lẽ cậu sẽ hét lên mất. Hoặc tệ hơn: chửi thẳng vào mặt nó.
Và đúng lúc Trường Huy chuẩn bị bật dậy, Đông Phương cuối cùng cũng lên tiếng.
Giọng cậu đều đều, không cao không thấp, không có lấy một gợn cảm xúc.
“Vậy là mày đã gây sự chú ý với Minh Viễn, nhờ Dương Hiếu giúp, mò đến đồn cảnh sát, xem lén lịch sử camera… thậm chí đến tận nhà tao chỉ để làm rõ chuyện này?”
Trường Huy không đáp. Đông Phương ngước nhìn cậu, ánh mắt chẳng trách móc, nhưng lại lạnh đến buốt sống lưng.
“Cái chuyện này… nghiêm trọng đến mức đó sao?”
Bên ngoài, giọng Đông Phương vẫn bình thản. Nhưng trong đầu, cậu đang cố giữ mình không bật ra một tràng chửi thề.
“Cái thằng này… đần thật đấy. Làm một đống chuyện vớ vẩn chẳng đâu vào đâu, trong khi ngay từ đầu chỉ cần hỏi thẳng tao là xong!”
Rồi như thể càng nghĩ càng tức, cậu nghiến răng thầm:
“Đến đây hỏi cũng được đi… Nhưng nếu đã dốt đến mức không dám hỏi thẳng, thì chí ít cũng điều tra cho tử tế vào! Đằng này…”
Đông Phương nén một tiếng thở dài. Không phải cậu giận. Mà là thất vọng.
Trường Huy nhìn thẳng vào Đông Phương.
Cậu ấy không còn giận nữa. Trái lại, ánh mắt của Đông Phương – dẫu bình thản – lại khiến Trường Huy cảm thấy có lẽ bạn mình đang thực sự nghiêm túc.
Sau vài giây cân nhắc, Trường Huy chậm rãi lên tiếng:
“Quan trọng. Vô cùng quan trọng.”
“Tao không biết vì sao, nhưng như những gì tao kể, chuyện đó cứ bám lấy tao – từng đêm, từng giấc mơ, từng ý nghĩ...”
“Tao cảm thấy nếu không làm rõ, sẽ có chuyện gì đó... rất tệ xảy ra.”
Nghe vậy, Đông Phương hơi cau mày. Không phải vì sợ, mà vì... thương. Trong đầu cậu lóe lên một ý nghĩ:
“Hazz... Có vẻ thằng này điên mất rồi. Nếu mình không giúp, có khi nó vào viện tâm thần thật.”
Đông Phương khẽ liếc sang Trường Huy, rồi thở dài trong đầu:
“Chắc Minh Viễn và Dương Hiếu cũng nghĩ giống mình, nên mới giúp nó...”
“Thôi được, phải cho nó một câu trả lời đàng hoàng.”
Cậu chỉnh lại tư thế, lưng thẳng, mắt nghiêm. Nhìn từ ngoài vào, ai đó không biết chuyện còn tưởng cậu sắp... cầu hôn ai.
Đông Phương hắng giọng, rồi nói bằng giọng rõ ràng:
“Được rồi, chuyện này có vẻ đã đi quá xa rồi.”
Một nhịp ngập ngừng.
“Thật ra… tầm năm ngoái, tao hơi ngu một chút.”
Trường Huy nhướng mày. Đông Phương tiếp tục, giọng lười biếng quay lại:
“Tao bị ảo tưởng sức mạnh. Nghiện game quá, mày hiểu mà. Tao bắt đầu tưởng mình là nhân vật chính gì đó. Rồi bắt chước tụi nó – hành xử ngầu ngầu, bước chậm chậm, nói mấy câu bí hiểm.”
“Mấy cái kiểu ‘1, 2 giây ngừng đọng’ cũng là do tao bắt chước mấy cảnh slow-motion trong game thôi. Chẳng có gì đâu.”
Trường Huy ngẩn ra. Gương mặt cậu rơi vào trạng thái nửa tin nửa nghi, như thể đang bị kéo khỏi một giấc mơ kinh dị chỉ để tỉnh dậy trong... một trò đùa.
“Hả? Chỉ vậy thôi á? Mày nói rõ thêm coi?”
Đông Phương nhún vai:
“Thì... sau này tao chán game đó, tỉnh táo lại, thì hết thôi.”
Nghe thấy một câu trả lời hời hợt như vậy, Trường Huy hơi thất vọng. Dù đã phần nào đoán được trước, cậu vẫn cố gắng gặng hỏi thêm, như muốn bám víu lấy chút hi vọng mong manh.
“Chỉ có vậy thôi à? Mày thử nghĩ kỹ lại xem, có gì kỳ lạ, lạ lùng hơn không?”
Đông Phương giơ tay lên, giọng chắc như đinh đóng cột:
“Chắc chắn! Tao mà nói dối thì làm chó!”
Trường Huy nghe vậy, không thấy nhẹ nhõm như cậu tưởng. Ngược lại, cậu cảm thấy… trống rỗng. Cứ như toàn bộ những chuyện mình đã làm – từ điều tra, tìm kiếm, đến những cơn mộng mị triền miên – tất cả chỉ là một trò đùa ác ý nào đó của số phận.
Quá chán nản, cậu chẳng buồn nói thêm lời nào. Chỉ xách cặp lên, buông một câu hờ hững:
“Thôi, tao về.”
Cậu mở cửa, định bước ra, nhưng bất ngờ bị chặn lại. Đông Phương đã nhào cả nửa người ra, dùng thân mình ngăn cánh cửa lại.
Cậu ta nhìn Trường Huy với ánh mắt nghiêm túc hiếm thấy:
“Đừng có đi. Giờ này trễ rồi, mày tính ngủ ngoài đường à? Ở lại nhà tao đi. Lỡ mày có chuyện gì, tao biết ăn nói sao với mẹ mày.”
Lúc này Trường Huy mới giật mình nhớ ra – cậu đã bảo với mẹ là ngủ lại nhà bạn. Giờ chắc mẹ cậu đã khóa cửa mà đi ngủ rồi.
Theo phản xạ, cậu lôi điện thoại ra kiểm tra.
8:42 PM.
Muộn đến mức… có khi đèn đường cũng sắp tắt.
Trường Huy đứng lặng người. Một phần vì thấy… nhục. Tỏ ra dứt khoát, chán đời rồi bỏ đi, để giờ nhận ra… mình chẳng có nơi nào để về.
“Đệt… mình còn phải nhờ vả người ta cho ngủ nhờ nữa, vậy mà nãy còn làm màu.”
Một phần khác trong cậu cảm thấy rợn sống lưng – nếu không có Đông Phương ngăn lại, có khi tối nay cậu đã phải lang thang đâu đó thật rồi.
Không nói thêm gì nữa, Trường Huy chỉ lẳng lặng đi vào phòng, rồi hỏi một cách dứt khoát:
“Ê, có cái chăn nào không? Cho tao một cái, tao ngủ dưới sàn cũng được.”
Nhục quá rồi! Trường Huy chỉ muốn nhanh chóng chui vào chăn, nhắm mắt cho qua tình huống xấu hổ này càng sớm càng tốt.
Đông Phương nhìn thấu tâm trạng của cậu bạn, nở một nụ cười đểu cáng:
“Gọi tao là anh trai mày đi, rồi tao chỉ chăn cho.”
“Hả?! Mày bớt đùa được không?” – Trường Huy giãy nảy.
Đông Phương càng cười đê tiện hơn, giọng tỉnh bơ:
“Tao không đùa đâu. Mày muốn ngủ mà không có chăn à? Thôi được, để tao tắt đèn cho mày ngủ sớm.”
Vừa nói, cậu ta vừa đưa tay với tới công tắc đèn cạnh đầu giường, khóe miệng vẫn giữ nguyên nụ cười gian manh.
Trường Huy biết rõ: “Thằng này đang chơi mình.” Nhưng đang làm khách, cậu chẳng thể làm gì khác ngoài nhẫn nhịn.
Đông Phương cố tình nhấn nhá từng động tác, chậm rì rì, còn quay lại liếc Trường Huy một cái đầy chế giễu.
Thấy tình hình không ổn, Trường Huy hơi tái mặt, cố gắng thuyết phục:
“Thôi mà… bạn bè với nhau cả, chúng ta là anh em tốt mà, phải không?”
“Mày mà cũng là anh em tốt của tao á?” – Đông Phương vẫn giữ vẻ mặt trơ trẽn, đáp tỉnh như ruồi. “Ai là anh?”
Hiểu ra rằng đối phương không có ý định đàm phán, Trường Huy đành nuốt cả cái tôi, cắn răng nói ra lời mà cậu chưa bao giờ nghĩ mình sẽ phải nói:
“…Anh trai… cho em xin cái chăn.”
“HAHA—HA HA!”
Nghe được câu mình mong đợi, Đông Phương phá lên cười lớn. Cậu vừa cười vừa chỉ tay vào gầm giường:
“Ở dưới kia đó, tự lôi ra đi, em trai!”