Chap 16 Quán nước

Sáng sớm tinh mơ.

 

Đông Phương vẫn còn đang ngủ say, cuộn tròn trong chiếc chăn trắng tinh như thể đang lẩn trốn thế giới.

 

Phòng cậu tối om—không có cửa sổ, cũng chẳng có lấy một tia nắng len vào. Nếu không bật đèn, nơi này ngày hay đêm cũng chẳng khác gì nhau.

 

Còn Trường Huy thì đã tỉnh từ trước. Cậu không chịu nổi cái lạnh tê tái của sàn nhà, nên giữa đêm đã lén bò lên ngồi ngủ gục trên bàn học.

 

Reng – reng – reng – reng...

 

Tiếng đồng hồ báo thức vang lên âm ỉ, đều đều, như thể đang thi gan với sự kiên nhẫn của con người.

 

Trường Huy là người gần đó nhất, nên cậu bị đánh thức đầu tiên. Cúi đầu bật dậy, mặt mũi vẫn còn ngơ ngác, cậu giơ tay định tắt đồng hồ.

 

“Cái quái gì vậy! Ồn ào chết đi được!” – Một tiếng gắt ngái ngủ từ giường vọng lại.

 

Trường Huy nhăn mặt, quát lại không thương tiếc:

 

“Trời đất! Mày còn ồn hơn cả cái chuông nữa đấy!”

 

Đông Phương chẳng buồn nhúc nhích. Cậu chỉ muốn tiếp tục vùi trong cái ổ êm ái và ấm áp kia.

 

“Tắt cái chuông đó đi!”

 

Trường Huy bắt đầu thấy ngứa tai:

 

“Tự mày dậy mà tắt, tao ngủ gục còn chưa kịp mở mắt đây này!”

 

“Không tắt à? Tao đếm đến ba...”

 

“Mày tưởng mày là bố tao à? Đếm đi!”

 

Thế là...

 

“Đm, tao đéo ngủ nữa!”

 

“Ờ thì tao cũng tỉnh mẹ rồi đây!”

 

Không rõ ai bắt đầu trước, nhưng chỉ sau vài câu, cả hai lại bùng nổ một trận khẩu chiến đỉnh cao từ hai phía giường và bàn.

 

“Hôm qua tao rét muốn chết, mày có cho tao leo lên giường không hả?”

 

“Người mày to như cái tủ lạnh, mày leo lên giường tao thì tao ngủ đâu?”

 

“Tao đéo biết, mày không có tay không có chân chắc?”

 

“Thằng mất nết, mày được lắm! Nhớ đấy nha!”

 

Không ai thắng. Chỉ có cái đồng hồ tội nghiệp là vẫn reng đều, kiên định như một chiến binh không biết mệt mỏi…

 

Và chục phút sau...

Cả hai cuối cùng cũng mệt lử, rồi tự động tìm đường rút lui.

 

Đông Phương là người lên tiếng trước:

“Thôi, tao đéo tranh luận với trẻ con.”

 

Trường Huy cũng không chịu thua:

“Còn tao thì đéo tranh luận với bào thai.”

 

Rồi cả hai đứng dậy, người đi trước kẻ theo sau, bước ra khỏi phòng mà không thèm nhìn mặt nhau lấy một cái.

 

Xuống đến tầng một.

Cả hai vẫn không nói gì, nhưng rõ ràng đều đang có cùng một ý định: đi vào nhà vệ sinh.

 

Trường Huy là người ngó quanh trước. Ánh mắt cậu lướt qua một người phụ nữ đang đứng ở bếp — bà Đông Lam, mẹ của Đông Phương.

 

Bà đang mặc một bộ đồ công sở vừa vặn, hơi bó, tôn lên thân hình săn chắc, khỏe khoắn. Khuôn mặt bà được trang điểm nhẹ nhàng nhưng tinh tế, khiến vẻ đẹp thường ngày dường như được nâng lên một tầm.

 

Nói không ngoa, bây giờ trông bà chẳng khác nào một người mẫu ảnh. Nhưng dù bà đẹp đến đâu, Trường Huy cũng chẳng mảy may bận tâm.

Gu của cậu là “những cô em học sinh xinh xinh đáng yêu” cơ, chứ không phải mấy... bà cô.

 

Thấy Trường Huy, bà Đông Lam nở nụ cười thân thiện:

“Chào buổi sáng, Trường Huy!”

 

Trường Huy đang buồn bực nên cũng chẳng tán chuyện nhiều. Cậu chào lại lấy lệ, rồi hỏi ngay:

“Dạ chào cô. À, cho cháu hỏi nhà vệ sinh ở đâu ạ?”

 

Giọng bà vẫn dịu dàng:

“À, đi ngược lại hướng này là tới đó.”

 

“Cháu cảm ơn cô ạ.”

Trường Huy lễ phép đáp lại rồi lập tức đi nhanh về phía được chỉ.

 

Nhưng rồi…

Cậu sực nhớ — hình như thằng Đông Phương cũng vừa đi về hướng này.

 

Cậu khựng lại, bắt đầu lo lắng:

“Thôi chết mẹ rồi. Hồi nãy mới cãi nhau chí chóe, giờ mà gặp nó ở trong đó thì chắc nó khóa cửa cho mình khỏi đi quá…”

 

“Tốt nhất là đợi nó ra rồi hãy vào...”

 

Nhưng khổ nỗi, hệ tiêu hóa của Trường Huy lại không có ý định chờ đợi.

 

Ục... Ục...

Tiếng bụng vang lên rõ mồn một. Không phải đói — mà là cảnh báo cần "giải quyết hậu quả."

 

Thấy tình huống đang tiến gần đến “giờ G” cực kỳ nguy hiểm, Trường Huy chỉ còn cách… liều một phen.

 

Cốc – cốc.

 

Tiếng gõ cửa vang lên khi Đông Phương đang đánh răng trong nhà tắm.

 

Cậu hỏi vọng ra, giọng vẫn còn ngậm kem:

“Ai đấy?”

 

Bên ngoài, Trường Huy sốt ruột đến độ như sắp bốc hơi, trả lời không chút do dự:

“Trường Huy đây! Mở cửa ra cho tao vào cái!!”

 

Nghe thấy tên Trường Huy, khóe miệng Đông Phương cong lên một nụ cười… đầy mưu mô.

Cậu cố ý nói to với giọng đều đều, vô cùng đểu cáng:

“Hả? Tao không nghe rõ… Mày bảo tao khóa cửa lại rút chìa cho khỏi trộm vô à? Ok, được luôn!”

 

Trường Huy nghe giọng điệu đùa dai thì sắp phát điên, buộc phải nghiêm giọng cảnh báo:

 

“Mày có hai lựa chọn:

Một là mở cửa ra, rồi mọi chuyện đều ổn.

 

Hai là cứ tiếp tục cợt nhả… để tao xả lũ ngay trước cửa nhà mày.”

 

Nghe thấy lời đe dọa đầy chân thành ấy, Đông Phương bật phản xạ sinh tồn.

 

Cửa nhà tắm bật mở cái “rầm”!

 

Cậu vội đẩy cả cái “thùng hình người” vào bên trong rồi rút lui như lính đặc nhiệm, vẫn không quên la to:

 

“Mày cẩn thận đó! Mày mà làm cái chuyện bậy đó trước cửa là tao giết mày thật!”

 

Bên trong, Trường Huy vừa thở phào nhẹ nhõm, vừa thản nhiên đáp lại:

 

“Bình tĩnh, chuyện đó… đâu phải do tao quyết định.”

 

(Cậu dừng một nhịp rồi nhấn nhá)

 

“Mà là do mày á.”

 

Đông Phương nghẹn lời, đuối lý, chỉ biết nghiến răng quay ra ngoài tiếp tục đánh răng tại bồn rửa cạnh bếp.

 

Sau khi súc miệng xong, cậu đến gần bàn ăn.

 

Thấy con trai mình, bà Đông Lam — với dáng người thon thả và bộ đồ công sở gọn gàng — nở nụ cười nhẹ nhàng hỏi:

 

“Hôm nay đỡ ốm chưa, Đông Phương?”

 

Đông Phương đáp tỉnh rụi:

 

“Rồi mẹ ơi, con đỡ hẳn rồi.”

 

Dù nghe vậy, bà vẫn đặt tay lên trán con trai để kiểm tra cho chắc.

 

Thấy nhiệt độ ổn, bà mới yên tâm gật đầu:

 

“Ừ, được rồi. Vậy hôm nay con muốn ăn gì?”

 

Đông Phương lắc đầu, xách cặp lên nói:

 

“Không cần đâu mẹ, con còn 10 nghìn từ hôm qua chưa tiêu.”

 

Không đợi mẹ nói thêm, cậu đã vù lên lầu thay đồng phục.

 

Về phần Trường Huy, sau khi giải quyết thành công “vấn đề quốc gia”, cậu thong thả ra khỏi nhà tắm, súc miệng rửa mặt sạch sẽ.

 

Trước khi lên phòng, cậu cũng đứng lại trò chuyện đôi câu với bà Đông Lam cho phải phép.

 

Rồi chẳng mấy chốc, cả hai “chiến hữu” đều đã ở trên lầu, vừa thay quần áo vừa… tiếp tục cãi nhau.

 

Và ngay cả khi đã ra khỏi nhà, lên xe đạp đi học, cuộc “khẩu chiến không hồi kết” vẫn tiếp diễn.

 

Ở nhà Minh Viễn.

 

Minh Viễn đang đứng đánh răng trước cửa nhà vệ sinh, đầu óc mải miết suy nghĩ xem hôm nay nên điều tra chuyện gì.

 

...

 

Nghĩ một lúc lâu mà trong đầu cậu vẫn trống rỗng. Không có manh mối, không có mục tiêu rõ ràng, Minh Viễn chỉ thấy một khoảng trắng bao phủ tâm trí.

 

Có lẽ đến trường trước rồi tính sau.

 

Cậu tự nhủ như vậy.

 

Sau khi đánh răng và rửa mặt xong, Minh Viễn thay đồng phục học sinh, xách cặp và vội vã rời khỏi nhà. Cậu leo lên xe, đạp một mạch ra khỏi con phố quen thuộc.

 

Trên đường đến trường, cậu gặp Dương Hiếu. Cả hai chào hỏi, trò chuyện qua loa vài câu rồi cùng nhau đi tiếp.

 

Dù vậy, suốt quãng đường đó, Minh Viễn vẫn không hề lơi lỏng cảnh giác. Dù đang trò chuyện, ánh mắt cậu thỉnh thoảng vẫn liếc nhìn xung quanh, quan sát từng góc phố, từng người đi đường.

 

Bài học từ lần trước đã hằn sâu vào tâm trí cậu. Cậu biết rõ... chỉ một giây sơ hở, có thể phải trả giá bằng mạng sống.

 

Khi đã đến tận nhà xe, Minh Viễn mới thả lỏng tinh thần. Theo bản năng, cậu đưa mắt quan sát xung quanh.

 

Không khí buổi sáng trong trường học rộn ràng và đầy năng lượng. Học sinh tụ tập thành từng nhóm rải rác khắp sân, tiếng nói cười vang lên như một bản nhạc hỗn độn nhưng thân quen. Có nhóm đang trò chuyện về bài tập, có nhóm khoe nhau ảnh mới trên điện thoại, có những đứa thì chỉ đơn giản là đùa giỡn, trêu chọc nhau giữa buổi sáng tinh khôi.

 

Cảnh vật xung quanh mở ra trước mắt Minh Viễn như một bức tranh sống động.

 

Các tòa nhà giảng dạy sừng sững cao hàng chục mét, màu vàng rực rỡ dưới ánh nắng nhạt. Những dãy phòng học nối tiếp nhau thành hàng dài bất tận. Dọc theo từng tầng là các hàng cửa sổ kính cũ kỹ, ánh sáng phản chiếu mờ mờ lên bề mặt khiến chúng trông như đang thở. Qua những ô cửa sổ ấy, Minh Viễn có thể thấy bóng dáng lấp ló của vài giáo viên đang sửa soạn bài giảng, học sinh cúi đầu đọc sách, vài chiếc rèm nhẹ nhàng phất phơ trong làn gió sớm.

 

Toàn bộ khối nhà được xây theo hình chữ U, ôm trọn lấy sân trường bên trong. Cấu trúc này khiến cậu cảm thấy vừa rộng lớn, vừa nhỏ bé.

 

Rộng lớn vì các dãy nhà quá cao, che khuất gần hết tầm mắt. Thậm chí, ánh sáng mặt trời cũng bị chặn lại, chỉ có vài tia le lói len lỏi qua các kẽ trống trên mái ngói hay giữa hai tòa nhà mà rọi xuống sân.

 

Nhỏ bé vì chính cái hình chữ U đó giống như một cái lồng giam khổng lồ. Nó giam giữ không chỉ học sinh, giáo viên mà còn cả ánh sáng, không khí, và đôi khi là cả cảm xúc. Minh Viễn cảm thấy như chính mình đang bị nhốt trong một chiếc hộp vô hình – nơi mà từng hơi thở cũng trở nên nặng nề, ngột ngạt.

 

Không biết từ lúc nào, cậu bắt đầu cảm thấy khó chịu bởi sự tĩnh lặng ẩn dưới những âm thanh ồn ào. Giống như có một thứ gì đó đang âm thầm chuyển động, một nhịp đập lệch khỏi nhịp sinh hoạt thường ngày – mơ hồ nhưng khiến sống lưng cậu lạnh đi.

 

Cổng trường hiện ra phía xa, nơi ánh nắng yếu ớt của buổi sáng đổ xuống thành từng vệt mờ. Nó đứng sừng sững như một cánh cổng ranh giới, ngăn cách thế giới đời thường bên ngoài với một nơi nào đó kỳ lạ hơn – nơi mà mỗi ngày trôi qua đều có thể là khởi đầu cho điều gì đó không ai lường trước.

 

Tuy các tòa nhà cao lớn đã chắn hết ánh sáng, nhưng cây cối trong trường vẫn xanh tốt một cách khó tin. Những hàng cây phượng già vẫn đều đặn rụng lá vàng dưới chân học sinh, từng cành vươn cao như muốn thoát khỏi cái sân tù túng này. Ở vài góc sân còn có những cây cổ thụ rễ nổi lên mặt đất như những con rắn uốn lượn, cao gần bằng tòa nhà ba tầng, phủ tán rộng lớn như mái vòm tự nhiên che chắn cả một khoảng trời.

 

Mùi nắng sớm, mùi gỗ cũ của bàn ghế học sinh, tiếng ve cuối mùa vọng đâu đó từ xa — tất cả đan xen vào nhau, làm thành một khung cảnh vừa thân quen, vừa u uất. Có điều gì đó không đúng. Không phải cậu tưởng tượng. Mà là cảm nhận.

 

Như thể ngôi trường này đang sống. Và đang dõi theo cậu.

 

Cái cảm giác khó chịu này không phải mới xuất hiện ngày một ngày hai. Nó đã âm ỉ trong Minh Viễn từ ngày đầu tiên cậu đặt chân đến ngôi trường này.

 

“Có lẽ… mình không hợp với nơi này.”

 

Cậu thở dài, rồi bước vào lớp như mọi khi.

 

Lớp học vẫn vậy — bốn bức tường quen thuộc, chỗ ngồi quen thuộc, những chủ đề nhạt nhẽo lặp đi lặp lại khiến cậu chỉ muốn quay đầu bỏ đi. Minh Viễn cảm thấy chán ngán đến mức muốn hét lên.

 

Ánh mắt cậu quét một vòng lớp học. Một nhóm bạn thân quen thuộc đập vào mắt cậu — nhóm của Đông Phương.

 

Đông Phương và Trường Huy đang tranh cãi điều gì đó khá gay gắt. Mục Ninh cố gắng chen vào, ra hiệu như đang làm trọng tài, trong khi Giang Đức lại tán chuyện nhàn nhạt với Đồng Đạt.

 

Đồng Đạt… cái tên ấy khiến Minh Viễn thoáng nhíu mày.

 

Cậu ta luôn có mặt trong các cuộc nói chuyện của nhóm, nhưng hiếm khi nói được câu nào ra hồn. Phần lớn thời gian chỉ đứng đó, ngập ngừng như thể đang cố moi ra điều gì thú vị để chia sẻ — mà rốt cuộc chẳng bao giờ thành công.

 

Hễ không đứng ngơ ngác, thì lại thấy cậu ta ngủ — hoặc giả vờ ngủ — trong lớp.

 

Ngoại hình Đồng Đạt khá ưa nhìn: khuôn mặt thanh tú, trẻ trung với làn da trắng, vầng trán cao, đôi mắt hơi xếch và sống mũi thẳng. Mái tóc cắt gọn gàng, hợp thời, phủ nhẹ trên trán. Dáng người mảnh mai, hơi gầy nhưng không đến mức xanh xao.

 

Minh Viễn quay đi, đảo mắt tìm Dương Hiếu – Không thấy.

 

Cậu hơi hụt hẫng rồi lặng lẽ về chỗ ngồi cuối lớp.

 

Trong đầu, một ý nghĩ vụt qua:

 

“Nếu gặp được Dương Hiếu… mình phải nhờ nó điều tra chuyện gì đó. Nhưng… là chuyện gì nhỉ?”

 

Cậu cố lục lại trong trí nhớ nhưng chưa kịp nghĩ ra thì...

 

“Ê, Minh Viễn.”

 

Một giọng nói vang lên ngay bên cạnh làm cậu giật mình.

 

“Hả?” – Minh Viễn ngạc nhiên. Ai lại chủ động bắt chuyện với mình?

 

Quay sang, cậu thấy Giang Đức đang nhìn mình với vẻ mặt khó đoán.

 

“Quái lạ… mình với nó đâu có thân. Sao hôm nay lại tới nói chuyện trước?”

 

Giang Đức không chần chừ, nói thẳng:

 

“Có phải mày đang muốn điều tra chỗ nào gần ngã tư?”

 

“Chỗ ở gần ngã tư à?” – Minh Viễn thoáng giật mình. Trong lòng cậu dâng lên một cơn hoang mang khó tả.

 

“Sao hắn biết mình định tìm manh mối ở quán nước?”

 

Vừa nghe đến “chỗ gần ngã tư”, hình ảnh quán nước lập tức hiện lên trong đầu cậu. Trong phạm vi quanh đó, nơi ấy rõ ràng là gần nhất – và cũng là mục tiêu cậu đang hướng đến.

 

Giang Đức nói như thể đang ám chỉ điều gì đó. Minh Viễn lập tức hiểu rằng đối phương đã nắm được ý định của mình – điều mà cậu chưa từng tiết lộ cho bất kỳ ai.

 

“Rõ ràng… mình chưa hề nói với ai mà…” – Cậu lẩm bẩm.

 

Thấy Minh Viễn bỗng dưng trở nên căng thẳng, Giang Đức cũng thoáng nghi ngờ. Nhưng rồi, cậu ta nhớ tới lời nhờ của Dương Hiếu – người sáng nay bất ngờ nhắn tin xin nghỉ học, và yêu cầu Giang Đức thay mặt chuyển lời cho Minh Viễn.

 

Vì món nợ từ vụ giúp đỡ Trường Huy trước đây, Giang Đức đã nhận lời không chút do dự.

 

Không muốn kéo dài cuộc trò chuyện với một kẻ kỳ quặc như Minh Viễn, Giang Đức nói dứt khoát:

 

“Dương Hiếu bảo nếu mày muốn điều tra gì quanh ngã tư, thì cứ tới quán nước – tao đang làm ở đó.”

 

Nghe vậy, Minh Viễn thở phào nhẹ nhõm. Cậu bắt đầu đoán rằng Dương Hiếu có lẽ chỉ vô tình nhắc tới quán nước vì... nó gần. Một sự trùng hợp?

 

“Cách nói của Dương Hiếu nghe chẳng có vẻ gì là biết chuyện... Có thể chỉ là tình cờ thôi.”

 

Nhưng trong lòng Minh Viễn vẫn còn những thắc mắc chưa lời giải. Cậu biết Dương Hiếu là người không thích dính vào rắc rối, và chỉ giúp đỡ trong phạm vi khả năng. Vậy tại sao lần này cậu ta lại chủ động giúp nhiều đến vậy?

 

“Tại sao cậu ta lại giúp mình?”

 

Trong đầu Minh Viễn là những đợt sóng ngầm liên tiếp, nhưng bề ngoài, cậu vẫn giữ vẻ bình thản như không có gì xảy ra.

 

 

Vài giây sau, Minh Viễn nở một nụ cười gượng gạo, rồi chậm rãi lên tiếng:

 

“Vậy... cho tao hỏi một câu.”

 

Cậu dừng lại một chút, ánh mắt như dò xét phản ứng của đối phương:

 

“Hôm kia, mày có mặt ở quán nước chứ?”

 

Giang Đức gật đầu không do dự:

 

“Có. Buổi chiều và cả tối nữa.”

 

Minh Viễn nghe vậy, nụ cười trên môi cậu dần tắt. Gương mặt trở nên nghiêm nghị, ánh mắt bỗng sắc lạnh như lưỡi dao lướt qua.

 

Một thoáng im lặng.

 

Cả không khí như bị kéo căng ra bởi một thứ gì đó vô hình. Giang Đức bất giác hơi lùi lại một bước, cảm nhận rõ sự thay đổi trong thái độ của Minh Viễn.

 

“Vậy thì…” – Minh Viễn nói chậm, giọng trầm xuống – “có lẽ mày đã thấy... hoặc biết điều gì đó mà tao cần.”