Giang Đức thầm chắc chắn một điều: Minh Viễn đã bị ám ảnh quá mức, có khi còn hoang tưởng thật sự, chứ không chỉ đơn giản là bị ảnh hưởng bởi mấy bộ phim.
Mặc dù cố gắng giữ bình tĩnh, cậu không giấu nổi ánh mắt kỳ thị thoáng lướt qua.
“Mẹ nó, thằng này chắc bị lâu rồi... Nói chuyện nghe sặc mùi ảo tưởng vãi.”
Cảm giác khó chịu âm ỉ trong lòng, Giang Đức khẽ hắng giọng, cố giữ vẻ bình thường rồi trả lời lấy lệ:
“Ừm... tao biết rồi. Chắc là vậy.”
Phía bên kia, Minh Viễn vẫn đang âm thầm quan sát, dò xét từng phản ứng nhỏ nhất. Cậu muốn kiểm tra xem liệu đối phương thực sự biết điều gì, hay chỉ là đang nói bừa.
Nhưng ánh mắt kia – pha chút khó chịu, thêm vào sự kỳ thị lộ rõ – đã cho cậu câu trả lời.
“Chắc là... không phải rồi.”
Không khí giữa hai người bắt đầu ngột ngạt. Để xua tan sự gượng gạo, Minh Viễn khẽ nhếch môi cười, cố tỏ ra thoải mái:
“Haha, tao đùa thôi. Mày làm gì mà căng vậy.”
Thấy Minh Viễn cuối cùng cũng trở lại bình thường, Giang Đức mới nhẹ nhõm hẳn. Cơ mặt đang căng cứng cũng dần giãn ra, thở phào nhẹ nhõm như vừa thoát khỏi một tình huống oái oăm.
Giọng Minh Viễn cũng dịu lại, cố tỏ ra thoải mái để xoa dịu không khí:
“Haha, thì ra là vậy à.”
Cả hai cùng bật cười, tuy có phần gượng gạo, nhưng ít nhất bầu không khí cũng nhẹ nhàng hơn phần nào.
Sau một lúc im lặng, Minh Viễn là người mở lời trước:
“Thế... mày kể tao nghe được không? Chuyện mày với Dương Hiếu ấy.”
Giang Đức gật đầu ngay, có vẻ cũng đã chờ câu hỏi này:
“À, chuyện đó hả? Được thôi. Nhưng chắc mày phải nghe hơi lâu đấy.”
Minh Viễn gật đầu, không ngắt lời. Ánh mắt cậu đầy tập trung.
Giang Đức không chần chừ, bắt đầu kể:
“Chuyện bắt đầu từ năm ngoái…”
...
Mười phút sau.
“Chuyện là vậy đó.” – Giang Đức kết thúc, giọng trầm lại như thể vừa dứt ra khỏi một cơn mê dài.
Minh Viễn không đáp. Từ đầu đến cuối, cậu chỉ im lặng lắng nghe. Nhưng bên trong — một cơn lốc đang quét qua, dữ dội đến mức suýt nữa cuốn bay lý trí.
Từng chi tiết Giang Đức kể — kỳ lạ, chồng chéo, méo mó — tất cả đều có liên hệ trực tiếp đến cậu. Đông Phương, những thay đổi bất thường, cách từng người một dần dần bị cuốn vào như thể có ai đó sắp đặt...
Mỗi mảnh ghép như một móng vuốt lạnh lẽo, găm dần vào tâm trí cậu.
Một cơn ớn lạnh dọc sống lưng.
Trong lòng cậu, hàng trăm suy đoán chen chúc nhau, tranh giành quyền được trở thành sự thật. Nhưng khuôn mặt Minh Viễn vẫn không biểu lộ gì — bình thản đến mức đáng sợ. Như thể cậu đã biết trước điều này. Như thể… đã chờ đợi nó.
Cậu khẽ gật đầu, giọng nhàn nhạt:
“Ờ… tao hiểu rồi.”
Giang Đức hơi khựng lại trước phản ứng quá nhẹ ấy, nhưng rồi nhếch môi cười:
“Quả nhiên, mấy đứa lập dị thường là mấy đứa thông minh…”
Cậu ta quay lại chỗ ngồi.
Không gian lại rơi vào im lặng.
Chỉ còn Minh Viễn — và một trận cuồng phong đang gào thét trong đầu.
Cậu nghĩ đến Dương Hiếu.
Có lẽ Dương Hiếu đã bắt đầu nghi ngờ. Có thể đã lờ mờ nhận ra điều gì đó. Nhưng cậu chắc chắn: Dương Hiếu sẽ không đi xa hơn được. Bởi vì chính bản thân cậu — người đã trực tiếp trải qua — còn chưa lần ra được mọi đầu mối, thì dựa vào cái gì mà Dương Hiếu có thể?
Cùng lắm… cậu ta chỉ cảm thấy có gì đó không ổn.
Minh Viễn ngồi bất động. Mắt nhìn xa xăm, như xuyên qua không gian lớp học. Ý nghĩ đan xen như một mê cung không lối thoát.
“Có lẽ… bọn họ nghĩ Đông Phương bị ‘nhiễm’ cái gì đó từ mình, nên mới như vậy.”
Cậu không cần nói ra “cái đó” là gì. Chỉ cần nghĩ đến thôi cũng đủ để mọi giác quan căng lên như sợi dây đàn sắp đứt.
Nghiện Phim.
À không — với Đông Phương thì là Game.
Hai chữ ấy như một tiếng gõ khẽ vào tiềm thức, nhưng vang dội như chuông tử. Minh Viễn không muốn gọi tên nó. Không phải vì sợ — mà vì cậu biết: một khi gọi tên, nó sẽ trở nên thật. Nó sẽ trở thành thứ gì đó có hình, có bóng — và sẽ đến.
Nhưng bản năng thì lại gào lên:
Không. Không thể chỉ vì nghiện game.
Minh Viễn nhắm mắt, lục lại mọi ký ức liên quan đến Đông Phương. Từng ánh mắt, từng nhịp thở, từng lần cau mày — cậu đều đã để ý.
Và cậu chắc chắn:
“Đông Phương không phải kiểu người dễ bị ám ảnh.”
Tính cách cậu ta hời hợt, lơ đễnh, thay đổi như gió. Hứng thì lao vào, chán thì buông bỏ không một cái ngoái nhìn. Làm sao có thể đắm chìm đến mức... trở nên khác thường?
Vậy thì, nguyên nhân — chắc chắn là cái gì khác.
Và tệ hơn... nó liên quan đến mình.
Bàn tay Minh Viễn siết chặt, khớp tay trắng bệch.
Từng người trong nhóm — bằng cách này hay cách khác — đều đã bị cuốn vào.
Đông Phương là kẻ khởi đầu.
Trường Huy bị ám ảnh đến mức theo cậu đến tận đồn cảnh sát.
Dương Hiếu — do chính cậu chủ động nhờ.
Giang Đức và Mục Ninh — bị kéo vào bởi Dương Hiếu.
Là một kẻ nghiện phim ảnh, Minh Viễn từng chứng kiến hàng trăm kiểu sợi dây định mệnh nối những con người xa lạ lại với nhau — từ những cú va chạm tưởng chừng vô tình trên đường phố, đến những vòng lặp thời gian quái đản, nơi từng bước chân, từng lựa chọn nhỏ đều đã được sắp đặt từ trước.
Vì vậy, cậu nhận ra ngay.
Cái cảm giác rờn rợn này.
Cái cách mọi thứ diễn ra — chậm rãi nhưng chính xác, như thể có một biên kịch vô hình đang âm thầm dàn dựng từng cảnh.
Từng con người đang lần lượt tiến vào vở kịch.
Từng mắt xích được gắn vào nhau bằng một thứ "ý nghĩa" nào đó mà cậu không hề mong muốn nhưng không thể phủ nhận.
Không còn là chuyện trùng hợp. Không còn là ngẫu nhiên.
Mọi thứ… đã được chọn trước.
Trong đầu Minh Viễn bật lên một dòng suy nghĩ rõ ràng như một lời thoại quen thuộc trong phim:
“Khi mọi thứ đều có lý do, thì ngay cả sự vắng mặt cũng là một dấu hiệu.”
Cậu hít một hơi thật sâu.
Một phần trong cậu muốn phủ nhận tất cả, nói rằng đây chỉ là tưởng tượng của một kẻ suy diễn quá mức.
Nhưng phần còn lại — phần tỉnh táo, lạnh lùng, đã từng trải qua những điều vượt xa logic thông thường — thì thầm:
“Không phải ngẫu nhiên. Không phải vô tình.”
Và lần đầu tiên kể từ khi chuỗi sự kiện bắt đầu… Minh Viễn không còn chắc mình đang là nhân vật chính, hay chỉ là một con tốt đang bị dẫn dắt một cách hoàn hảo.
Tựa như có một bàn tay vô hình đang đan từng sợi chỉ số mệnh lại — rồi nối tất cả về một điểm trung tâm: cậu.
Một ý nghĩ chợt thoáng qua như tia sét giữa trời quang:
“Đây là một trò đùa?”
Không phải trò đùa tầm thường — mà là một trò đùa tinh vi, ác ý. Trò đùa của số phận.
Một kẻ nào đó — không rõ tên, không rõ mặt — đang đứng sau bức màn, giật dây từng nhân vật, đẩy từng mắt xích vào đúng vị trí.
Một nụ cười khô khốc lướt qua tâm trí Minh Viễn.
“Số phận đang trêu chọc mình.”
Rồi cậu sững lại.
Không. Vẫn còn một người.
Ánh mắt cậu chuyển dần sang góc lớp, nơi ánh sáng khó chạm tới. Cuối dãy bàn, có một thân hình đang gục đầu ngủ. Giữa bầu không khí chộn rộn, cậu ta vẫn yên lặng — như một hòn đá chìm dưới đáy sông.
Đồng Đạt.
Minh Viễn nhìn chăm chăm vào bóng dáng ấy. Trong đầu vang lên một câu hỏi:
“Một người chưa từng nói chuyện với mình… thì có thể liên quan gì?”
Nhưng chính cái vô can triệt để ấy lại khiến cậu lạnh sống lưng hơn bất cứ điều gì khác.
Vì nếu ngay cả Đồng Đạt cũng liên quan…
“…thì mọi chuyện đã vượt khỏi tầm kiểm soát rồi.”
Cậu nuốt khan. Trong đầu cậu, có cái gì đó đang nứt vỡ. Như thể có một chất lỏng lạ đang rò rỉ qua từng kẽ hở của thực tại, nhỏ từng giọt vào nhận thức.
Một cái tên bật lên như một tiếng chuông vọng từ đáy giếng sâu:
Minh Viễn B.
Xa lạ. Nhưng lại thân thuộc đến đáng sợ.
“Chẳng lẽ... là hắn?”
Suy đoán ấy, tưởng như bất chợt, lại sắc nét như một đường cắt.
Nhưng — một tiếng nói mơ hồ vang lên từ sâu trong cậu:
“Không phải.”
Không phải vì lý trí phủ nhận. Mà vì trực giác — thứ cảm giác mơ hồ mà không một lập luận nào lý giải được.
“Minh Viễn B… không phải gốc rễ. Hắn chỉ là một phần nổi. Một hiện tượng. Không phải nguyên nhân.”
Cậu chưa thể lý giải. Nhưng cậu biết — nếu vội vàng kết luận, rất có thể… đó sẽ là cái bẫy.
Minh Viễn ngẩng đầu. Những gương mặt thân quen hiện ra xung quanh — Dương Hiếu, Giang Đức, Mục Ninh, Trường Huy…
Nhưng sao giờ đây, từng ánh mắt, từng cử chỉ… lại như đang giấu đi điều gì đó?
Một ý nghĩ lóe lên như nhát dao:
“Nếu tất cả bọn họ đều đã bị cuốn vào…”
“Vậy ai là người đứng ngoài?”
Cậu không có câu trả lời.
Chỉ còn một điều cậu biết chắc:
“Nếu số phận đã muốn đùa giỡn đến thế…”
Cậu đứng dậy. Tiếng ghế kéo vang lên, khô và chát như một vết xước.
Ánh mắt Minh Viễn vẫn vô cảm. Nhưng trong đó — là một cơn sóng ngầm đang cuộn trào.
Thứ gì đó trong cậu… đã bắt đầu trỗi dậy.
“Vậy thì cứ để mình xem… rốt cuộc nó còn định giấu mình bao nhiêu.”
Cậu bước về phía nhóm bạn.
Nơi tất cả bắt đầu.
Nơi mọi sợi dây đang nối về.
Như một người sắp bước lên sân khấu.
Và tấm màn sắp được kéo lên.