Trường Huy và Đông Phương vẫn đang cãi nhau — một cuộc khẩu chiến dai dẳng đến mức gần như phi vật lý.
Từ ngoài đường đến cổng trường.
Từ cổng trường đến hành lang.
Và giờ — đã ngồi xuống bàn học rồi mà âm lượng và nội dung vẫn không giảm sút lấy một decibel.
Như thể hai cái loa hỏng dây tắt công tắc.
Mục Ninh bước chen vào giữa hai luồng đạn pháo lời nói với vẻ bất lực. Thành thật mà nói, cậu chưa từng hòa giải thành công bất kỳ lần nào hai người này cãi nhau, nhưng lần nào cậu cũng cố gắng.
Bởi vì trong nhóm — chẳng ai thèm làm cả.
Cậu thở dài, nở một nụ cười bất đắc dĩ, vừa nâng tay can vừa nói:
“Thôi nào, Đông Phương, Trường Huy, hai cậu định cãi đến bao giờ? Sắp vào lớp rồi đấy.”
Rồi cậu chỉ tay vòng quanh lớp:
“Kìa, mọi người đang nhìn đấy.”
Đông Phương đang sẵn cơn cáu, lập tức phang thẳng một câu — lạnh lùng và không nể nang:
“Thôi xạo vừa thôi, cái lớp này mồm còn to hơn loa phường, hai đứa bọn tao mà ồn ào được bằng chúng nó chắc tao khỏi đi học.”
Trường Huy hừ mũi, liếc xéo Mục Ninh:
“Ờ, mày né ra hộ tao cái. Tao cãi với nó chứ đâu có tranh luận xã hội với mày.”
Mục Ninh cứng họng. Mặt cậu rúm lại như vừa bị bắt uống một ngụm nước chanh nguyên chất. Cười gượng gạo, nửa muốn đùa cho qua, nửa muốn biến mất khỏi hiện trường, cậu toan rút lui về ghế — lần này chắc phải bỏ cuộc thật.
Thì đúng lúc ấy...
Một giọng nói cất lên — trầm, đều, và lạnh lẽo như một lưỡi dao cắt qua không khí:
“Này, Đông Phương.”
Đông Phương đứng sững lại, như thể vừa bị ai tạt nguyên một xô nước đá vào sau gáy. Không gian bỗng lặng hẳn đi một nhịp. Cả lớp ngoái nhìn.
Giọng nói ấy vang lên ngay sau lưng cậu — và theo bản năng, Đông Phương quay phắt lại.
Một bóng người đứng đó. Cao lớn. Kính gọng kim loại phản chiếu ánh đèn lớp học. Bộ vest màu xanh sẫm ép phẳng từng nếp, bước chân vững chãi như một gốc cổ thụ vừa mọc lên giữa sàn gạch.
Cả cơ thể Đông Phương cứng đờ.
“Thầy... Chủ Nhiệm?!”
Một bạn học buột miệng thốt lên, như một công tắc bất ngờ bị bật. Ngay lập tức, cả lớp nháo nhào. Ghế xô vào nhau, tiếng túi xách rơi loảng xoảng, đứa ngồi sụp xuống, đứa hốt hoảng chạy về chỗ như đàn chim bị bắn một phát súng chỉ thiên.
Nhưng…
Thầy đã nhanh hơn một bước.
“Cả lớp đứng nguyên tại chỗ!, ai di chuyển thì vô sổ đầu bài”
Giọng thầy vang lên — trầm ổn mà uy nghiêm. Không cao, nhưng có sức nặng khiến cả lớp im phăng phắc như có ai bấm nút “tắt tiếng”.
Không một tiếng động. Không ai dám thở mạnh.
Một vài bạn ngồi ở vị trí khuất tầm nhìn thì thầm thở phào nhẹ nhõm. May mắn thoát nạn.
Số còn lại thì không được may đến vậy — đứa thì đang đứng, đứa đang trèo lên bàn lấy đồ, thậm chí có đứa còn nằm xoài ra ghế đùa giỡn. Cả lớp như vừa bị đóng băng giữa chừng hành động.
Và đen nhất, không ai khác — chính là cặp đôi Trường Huy và Đông Phương, đang đứng ngay trước mặt thầy chủ nhiệm.
Trong đầu Trường Huy lúc này chỉ có một chuỗi tiếng kêu rên thảm thiết:
“Ôi mẹ ơi… Vừa sáng ra đã xui tận mạng. Ghi sổ đầu ngày thế này thì cả tuần tiêu rồi còn gì…”
Cậu buông xuôi luôn. Dù có vùng vẫy cũng không thoát được. Thầy chủ nhiệm nổi tiếng là người nghiêm khắc như máy chấm công. Bao lần lớp bị phạt oan uổng cũng là từ vị thầy này mà ra — có lần chỉ vì một bạn nhai kẹo trong lớp mà cả lớp bị bắt đứng suốt tiết.
Nhưng khác với Trường Huy, Đông Phương chưa chịu đầu hàng. Vẫn còn hi vọng, dù chỉ là một sợi chỉ mỏng.
Cậu xoay người, nặn ra một nụ cười... tươi không cần tưới. Cả gương mặt căng hết mức có thể để hiện lên vẻ thân thiện, ánh mắt long lanh đầy trìu mến — đến mức nếu không biết chuyện, người ta có khi tưởng cậu đang tỏ tình với thầy.
Cậu cất giọng, ngọt đến mức sến súa:
“Thầy ơi… tụi em đang tranh luận về việc mượn vở bài tập ạ. Hôm qua em nghỉ học…”
Thầy chủ nhiệm nhìn Đông Phương, nhếch nhẹ một bên môi. Giọng thầy vang lên, sắc lạnh như gió lùa qua khe cửa mùa đông:
“Ồ… em mà chăm chỉ đến thế, thầy mừng còn hơn được tăng lương. Thậm chí... thầy mơ cũng không dám mơ đâu.”
Nụ cười của Đông Phương đông cứng ngay lập tức. Nhưng cậu vẫn cố vớt vát:
“Em nói thật mà thầy! Không tin thầy hỏi bạn Trường Huy đi…”
Giọng thầy chậm rãi, lạnh lùng như vừa lấy đá tảng đặt xuống nền lớp:
“Nếu thầy không đứng ở cửa từ năm phút trước, thì biết đâu... thầy đã tin em rồi đó.”
Đông Phương cứng đờ. Mặt cúi gằm, mắt trĩu xuống, nụ cười tắt lịm như điện vừa cúp. Trong ánh mắt ấy thoáng lên chút gì đó gọi là... không cam tâm. Nhưng biết làm gì hơn?
Thầy bước vào lớp, tay đút túi áo vest. Vẫn giọng đều đều ấy, nhưng giờ lại như một nhát chém:
“Tôi đã quan sát các anh chị từ năm phút trước rồi. Đừng tưởng là tôi không biết. Định qua mặt tôi à?”
“Giờ truy bài đến nơi mà không ôn tập, lại bày trò như cái chợ. Các anh chị không có ý thức sao?”
“Các anh chị nghĩ thi học kỳ xong là muốn làm gì thì làm à?” – Giọng thầy chủ nhiệm vang lên, không lớn nhưng lạnh lẽo đến buốt gáy.
“Anh chị nên nhớ: hạnh kiểm cuối năm của các anh chị… vẫn đang nằm trong tay tôi.”
Thầy khoanh tay trước ngực, ánh mắt quét một vòng quanh lớp như tia laser quét qua mục tiêu. Không ai dám nhúc nhích.
Một lúc sau, thầy chậm rãi nói:
“Cả lớp, chép phạt cho tôi 100 lần nội quy học sinh.”
Ngay lập tức — lớp học rơi vào trạng thái chết lặng.
Mới vài giây trước còn náo nhiệt như cái chợ, vậy mà giờ… im phăng phắc như nhà xác lúc nửa đêm.
Một số bạn vừa định lén lút giở điện thoại ra tra bài, giờ thì thẫn thờ như linh hồn bị kéo về thể xác chưa kịp thích nghi.
Nhưng thầy vẫn chưa xong.
Ông quay sang Trường Huy và Đông Phương, giọng không đổi nhưng sắc như dao cạo:
“Còn hai em — từ tuần này đến hết tuần sau: đi lao động.”
Trường Huy nhăn mặt như vừa nuốt phải giấm. Đông Phương thì chỉ thở dài, gật nhẹ. Cả hai đều biết chuyện này không thể tránh khỏi. Đau thì đau thật, nhưng cãi cũng không lại được nữa.
Thầy gật gù, toan quay đi...
Thì bất ngờ — từ giữa lớp, một cánh tay chậm rãi giơ lên.
Khác với đám đông đang cúi rạp người, cầu mong được tàng hình, người ấy đứng thẳng lưng.
Không vội vàng — nhưng đủ để cả lớp chú ý.
Ánh mắt mọi người đồng loạt đổ dồn về phía Minh Viễn. Một tiếng xì xào khẽ vang lên:
“Ủa? Minh Viễn? Cậu ta làm gì vậy?”
“Từ đầu năm tới giờ có thấy cậu ấy phát biểu bao giờ đâu…”
Không khí lớp học chùng xuống. Thầy chủ nhiệm cũng hơi khựng lại.
Minh Viễn — vẫn đứng đó, tay chưa hạ xuống. Ánh mắt hướng thẳng về phía thầy. Khuôn mặt bình tĩnh, ánh nhìn sâu, như thể sắp thốt ra điều gì đó rất quan trọng.
Cậu mở lời:
“Thưa thầy, thực ra lúc đó em đang hỏi Trường Huy và Đông Phương về bài học hôm qua.
Là em khơi chuyện trước... khiến các bạn lỡ nói to hơn bình thường.
Em xin nhận lỗi.”
Một thoáng bất ngờ lan khắp lớp. Trường Huy và Đông Phương cũng sững người.
Thầy chủ nhiệm nheo mắt:
“Tức là… em thừa nhận mình cũng gây ra chuyện?”
Minh Viễn không hề nao núng:
“Nếu thầy muốn phạt, thì phạt cả ba.
Nhưng… em xin thầy cân nhắc: sau kỳ thi, cả lớp đang mệt mỏi, dễ căng thẳng.
Một hình phạt quá nặng lúc này có thể phản tác dụng.
Thầy vẫn còn một tuần để dạy chúng em về ý thức — không nhất thiết bằng hình phạt.”
Câu nói khiến thầy chủ nhiệm thoáng khựng lại. Tay đẩy kính, mắt liếc xuống. Trong lòng ông dâng lên một cảm giác khó diễn tả.
Minh Viễn — học sinh ngoan ngoãn, chưa từng gây rối. Bình thường, những đợt phạt cả lớp cũng hiếm khi liên quan đến cậu.
Vậy mà hôm nay, cậu lại đang… phản biện?
Trong lớp, những tiếng xì xầm không kìm được mà bật lên:
“Hôm nay bị sao vậy trời?”
“Minh Viễn mà cũng dám cãi thầy á?”
“Đỉnh đó! Thế mới là đàn ông!”
“Coi chừng chết nghen…”
“Chắc coi phim hành động nhiều quá rồi!”
Mặc kệ. Minh Viễn vẫn bình thản. Ánh mắt không chớp, thần sắc bình tĩnh đến lạnh lùng.
Thầy chủ nhiệm định lên tiếng, nhưng lại ngập ngừng. Một lúc sau, ông chỉ nói:
“Vậy thầy sẽ phạt cả ba.
Mỗi em chép phạt 100 lần. Cho cả lớp.”
Một vài tiếng thở dài vang lên. Người thì thở phào, người thì thương xót:
“Thấy chưa, tự nhiên làm anh hùng chi...”
“Thôi, nhưng vẫn cảm ơn nha...”
Trường Huy và Đông Phương cũng thầm than:
“Chết rồi, chắc lại xem phim anh hùng xong nhập vai đây...”
Nhưng Minh Viễn — vẫn đứng đó.
Đôi mắt cậu bỗng sâu thẳm, giọng trầm xuống:
“Vâng, em chấp nhận.”
Câu nói đơn giản ấy, không hiểu sao khiến thầy chủ nhiệm lạnh gáy.
Có điều gì đó... không ổn.
Minh Viễn lúc này không giống cậu học sinh rụt rè trong ký ức ông nữa.
Cậu trông như một người khác.
Đôi mắt ấy — sâu và tĩnh. Như thể đã quen thuộc với những lần đối đầu.
Như thể cậu đã làm điều này cả trăm lần rồi.
Sự điềm tĩnh ấy khiến ông thấy... sợ.
Một nỗi sợ mơ hồ, khi đối diện với cái gì rất quen thuộc mà đột nhiên trở nên xa lạ.
Trong khoảnh khắc đó, ông giáo già — người vốn quen dùng kỷ luật để giữ lớp — nhận ra có điều gì đó đang vượt khỏi tầm tay.
Ông đẩy kính lần nữa, cố lấy lại bình tĩnh. Nhưng thay vì tiếp tục tranh luận, ông quay người, bước về phía bảng.
Vừa đi, ông vừa ném lại một câu:
“Các anh chị lần sau mà còn ồn ào nữa thì cả lớp sẽ bị hạ một bậc hạnh kiểm.”
Cả lớp sững người. Một giây sau, tất cả đồng loạt quay sang nhìn Minh Viễn.
Ánh mắt họ đầy bất ngờ, khâm phục, xen lẫn chút ghen tỵ và khó tin.
Rồi ai đó buột miệng:
“Ôi, Minh Viễn… cậu đúng là cứu tinh của cả lớp!”
Ngay lập tức, không khí trong lớp bùng lên:
“Quá chất luôn!”
“Đúng là không ai ngờ được…”
“Tự nhiên muốn thân với cậu ấy ghê!”
Minh Viễn không đáp. Cậu chỉ lặng lẽ ngồi xuống, ánh mắt vẫn còn lặng như nước sâu…
Mặc kệ những tiếng tung hô vang dội khắp lớp, ánh mắt Minh Viễn chỉ dừng lại ở một nơi.
Đó là Đông Phương — và nhóm bạn thân của cậu.
Ai nấy đều mang vẻ mặt... bối rối cực độ.
Họ không hiểu điều gì vừa xảy ra.
Sự thay đổi đột ngột ở Minh Viễn khiến cả nhóm bàng hoàng.
Ánh mắt họ chạm phải ánh nhìn của cậu.
Ánh mắt ấy — thâm sâu, khó dò, như bóng đêm không đáy.
Và trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, tất cả họ đều cùng có một suy nghĩ hiện lên trong đầu:
“Người này… sâu không lường được.”
Không để ai kịp định thần, Minh Viễn đã bước tới chỗ họ.
Cậu nhẹ nhàng vỗ lên vai Đông Phương, nét mặt như chẳng có chuyện gì nghiêm trọng vừa xảy ra.
Giọng cậu đều đều, bình thản:
“Này, xin lỗi nhé. Suýt nữa thì kéo hai người vào rồi.”
Đông Phương và Trường Huy giật mình, vội xua tay, gượng cười:
“Không sao, không sao đâu! Cậu đã cứu cả lớp mình mà…”
Minh Viễn cười nhạt, ánh mắt vẫn không hề dao động:
“Haha… Không có gì.
Việc nên làm thôi.”