Minh Viễn lúc này đang có một ý định rõ ràng:
Muốn thân hơn với nhóm bạn kia.
Dù sao thì cậu cũng cần tìm hiểu nhiều điều — không chỉ xoay quanh Đông Phương, mà còn là Trường Huy, Đồng Đạt… và những sự kiện kỳ lạ dường như đang bện chặt tất cả lại với nhau.
Để làm được điều đó, cậu buộc phải trở nên thân thiết với họ hơn.
Nhưng đây là vấn đề:
Cậu chưa bao giờ chủ động thân với ai.
Thường thì luôn là người khác bắt chuyện trước, còn Minh Viễn… luôn giữ khoảng cách.
Đây là lần đầu tiên cậu chủ động làm vậy.
Thật ra khi đứng dậy thì hùng hổ, khí thế, nhưng đến lúc định nói chuyện thì đầu óc lại trống rỗng.
May mắn (và trùng hợp) thay — thầy chủ nhiệm xuất hiện và gây một trận rắc rối vừa kịp lúc… để cậu có cơ hội thể hiện.
Đây là lần đầu tiên cậu bắt chuyện với người khác.
Và vì vậy — ấn tượng ban đầu là vô cùng quan trọng.
Minh Viễn liều.
Một pha đánh cược.
Thật ra cái vẻ ngầu ngầu lúc ấy… là do cậu mô phỏng lại thần thái và khí chất của Minh Viễn B.
Cậu đánh cược rằng thần thái đó đủ khiến thầy sợ.
Và cậu đã thắng.
Nhờ pha kiến tạo mạo hiểm ấy, cậu vượt qua bước giới thiệu bản thân bằng một màn thể hiện khó quên.
“Tiếp theo… có lẽ mình nên tiếp cận và làm thân dần dần.”
— Minh Viễn nghĩ thầm.
Cậu nhìn sáu người bạn kia một lúc, rồi cất tiếng:
“Ê, Đông Phương. Tý ra chỗ tao nói chuyện đi.”
Đông Phương hơi ngỡ ngàng, bật ra một tiếng:
“Hả? Chuyện gì?”
Minh Viễn xoay người, đi về chỗ ngồi, trở lại dáng vẻ dửng dưng thường ngày:
“Tý nữa rồi nói.”
Đông Phương gãi đầu, miễn cưỡng gật đầu đáp:
“Ờ, ok…”
Về đến bàn, Minh Viễn ngồi xuống.
Cậu bắt đầu lên kế hoạch.
“Có lẽ mình sẽ thăm dò Đông Phương về chuyện kỳ lạ năm ngoái trước…
Rồi đến vụ tai nạn của Trường Huy…
Sau cùng mới là tìm hiểu sự liên quan của Đồng Đạt.
…Tuyệt. Quá hoàn hảo.”
Mải mê suy nghĩ, Minh Viễn không hề để ý — có một dáng hình nhỏ nhắn đang đứng ngay cạnh cậu.
Một cô gái.
Mái tóc tết hai bím gọn gàng ôm lấy khuôn mặt thanh tú rạng rỡ.
Làn da trắng hồng, dịu dàng và đầy sức sống.
Đôi mắt cong như vầng trăng non, sáng lấp lánh nét tinh nghịch trong trẻo đến nao lòng.
Đó là Diệu Nhiên.
Thấy Minh Viễn đang suy tư, Diệu Nhiên không dám ngắt lời.
Bình thường thì cô sẵn sàng đấm cho cậu một cú nếu dám ngó lơ cô như thế này.
Nhưng vì “màn trình diễn chói sáng” ban nãy của Minh Viễn…
Cô tạm thời nhẫn nhịn, đứng sang bên đợi cậu xong việc.
Còn trong đầu Minh Viễn lúc này…
Chỉ toàn những giả thuyết vớ vẩn.
Cậu từng dặn lòng không nên nghĩ những thứ như vậy, nhưng sau cú kể chuyện đầy cảm xúc của Giang Đức, mọi thứ lại bùng phát.
5… 10 phút trôi qua.
Cuối cùng Minh Viễn hoàn hồn, quay lại thực tại — và nhận ra có ai đó đứng bên cạnh mình.
Là Diệu Nhiên.
Cô đã rất tức giận.
Thật may là cậu kịp tỉnh táo, nếu không có lẽ đã ăn trọn cú đấm rồi.
“Minh Viễn!!”
Giọng Diệu Nhiên vang lên như sấm.
Hai tay cô chống hông, đôi mắt sắc như dao:
“Mày để một đứa con gái đứng đợi trong khi mày ngẩn ngơ suốt 10 phút đồng hồ?”
“Mày còn là đàn ông không vậy?!”
Minh Viễn lập tức lâm vào trạng thái hoảng loạn.
“Bình tĩnh, bình tĩnh! Tao xin lỗi! Tao… tao đang có chuyện!”
Diệu Nhiên càng tức.
Tay cô đã đưa ra sẵn một tư thế “vô ảnh quyền”.
“Còn dám biện minh à?! Mày đúng là đồ đàn bà!”
Minh Viễn vội đưa tay lên che đầu, run giọng:
“Tao có chuyện thật mà! Tao không biết mày đứng đó nãy giờ…”
“Mày nhìn xung quanh đi!”
Diệu Nhiên nghe thế mới quay lại — và lúc đó mới nhận ra…
Cả lớp đang nhìn về phía họ.
Minh Viễn — người vừa hùng dũng đứng lên thách thức thầy giáo mà không hề run tay —
Giờ lại co ro vì một cô gái nhỏ nhắn.
Thường thì chẳng ai để tâm đến cậu.
Nhưng hôm nay — lại là ngoại lệ.
Đột nhiên, có vài tiếng cười bật lên từ cuối lớp.
Mấy bạn học không nhịn được mà buông lời trêu chọc:
“Haha, chồng sợ vợ — gia đình hạnh phúc ghê!”
“Thân nhau như vậy, bao giờ gửi bọn tớ thiệp cưới đây?”
“Minh Viễn à, cậu hôm nay đỉnh đấy! Mười phút trước thì đấu khẩu với thầy giáo, mười phút sau đã chinh phục mỹ nhân rồi!”
Diệu Nhiên đỏ bừng mặt.
Bị trêu đến vậy, cô xấu hổ cúi đầu, hạ tay xuống, rồi lẩm bẩm một câu — như để che giấu cảm xúc đang dâng trào.
“Tan học thì đến Câu lạc bộ Phim Ảnh… anh Hoàng Tuấn nói.”
Nói xong, cô nhanh chóng chạy về chỗ ngồi.
Cái dáng nhỏ nhắn ấy rúm lại trong ánh nhìn trêu ghẹo của cả lớp.
Minh Viễn khẽ nhíu mày.
“Hả?”
Cậu bối rối.
Thực sự không hiểu cô bạn nữ này đang nghĩ gì.
Tiếng cười vẫn tiếp tục vang lên từ xung quanh.
“Haha, xấu hổ rồi kìa!”
“Yên tâm đi Diệu Nhiên, lớp mình dân chủ lắm!”
“Lớp mình không cấm tình cảm đâu nha!”
Minh Viễn chỉ đứng ngoài mà quan sát.
Cậu thấy Diệu Nhiên co người lại nơi bàn học, gương mặt đỏ lựng, cố làm ngơ với những lời châm chọc.
Cậu im lặng.
Rồi dần dần — sự chú ý trong đầu chuyển sang câu nói khi nãy.
“Tan học thì đến Câu lạc bộ Phim Ảnh… anh Hoàng Tuấn nói…”
Minh Viễn thấy kỳ lạ.
“Câu lạc bộ Phim Ảnh? Chẳng phải đã giải tán rồi sao?”
Cậu nhớ lại.
Hồi đầu năm lớp 10, cậu từng tham gia câu lạc bộ này.
Lúc đó, Hoàng Tuấn là đàn anh khóa trên — cũng là chủ tịch CLB.
Minh Viễn và Diệu Nhiên là hai trong số ít thành viên còn lại.
Những người khác cậu không nhớ rõ, vì bản thân là người gia nhập muộn nhất.
Khi cậu vào, CLB đã gần như tan rã, chỉ còn lại đúng Hoàng Tuấn và Diệu Nhiên.
“Lạ thật… tại sao Diệu Nhiên lại nhắc đến câu lạc bộ đó bây giờ?”
“Và anh Hoàng Tuấn nữa… chẳng phải sắp tốt nghiệp rồi sao?”
Nhớ lại khoảng thời gian lớp 10.
Căn phòng rộng rãi nằm ở cuối dãy nhà B, trước đây vốn được sử dụng làm phòng họp giáo viên cũ, sau này được cải tạo lại để làm nơi sinh hoạt cho các câu lạc bộ trong trường.
Ánh sáng trong phòng dịu nhẹ, tỏa ra từ những bóng đèn huỳnh quang gắn âm trần, nhưng do tuổi thọ đã cao nên một vài bóng nhấp nháy, khiến không gian có cảm giác chập chờn, mờ mờ ảo ảo.
Tường được sơn màu kem đã ngả vàng theo thời gian, loang lổ những vết mốc nhẹ ở các góc khuất. Một bên tường treo những tấm poster phim cũ — vài tấm đã rách mép, phai màu — từ những bộ phim đen trắng kinh điển cho tới các tác phẩm nghệ thuật nước ngoài mà hầu hết học sinh trong trường chưa từng xem qua.
Dãy ghế được sắp xếp thành hình vòng cung đối diện với chiếc TV màn hình phẳng treo trên tường — dù không phải đời mới, nhưng vẫn được giữ gìn sạch sẽ. Dưới TV là một chiếc tủ gỗ cũ kỹ, bên trong xếp đầy đĩa DVD, USB, máy chiếu mini và vài cuốn sổ tay dán đầy giấy nhớ.
Minh Viễn ngồi ở hàng ghế đầu, chân bắt chéo, ánh mắt dõi theo màn hình đang chạy những hình ảnh tĩnh — một đoạn phim cũ chưa phát ra âm thanh. Cậu ngồi một mình, lặng lẽ, lưng hơi nghiêng về phía trước như đang chìm vào trong ký ức nào đó.
Phía sau cậu là chiếc bảng trắng lớn — nay đã đầy những dòng chữ nguệch ngoạc bằng bút lông: tiêu đề phim, lời thoại yêu thích, và cả vài lời nhắn của các cựu thành viên để lại như “Hẹn gặp lại vào một mùa hè khác”.
Góc phòng bên phải có một chiếc bàn gỗ dài, phủ lớp khăn vải nhăn nhúm. Trên bàn là máy pha cà phê cũ, vài chiếc cốc sứ in logo câu lạc bộ, và một lọ hoa khô chẳng ai rõ đã được thay từ bao giờ.
Không khí trong phòng có gì đó… yên ắng đến lạ.
Không phải tĩnh lặng theo kiểu bình thường — mà là thứ tĩnh lặng khiến người ta cảm thấy mình đang bước vào một khoảnh khắc không thuộc về hiện tại.
Trong không gian mờ nhạt ánh sáng và hơi hoài cổ ấy, Minh Viễn như lạc vào thế giới riêng của mình.
Cậu ta ngồi bắt chéo chân, ánh mắt dán chặt vào màn hình tivi treo trên tường, hoàn toàn không quan tâm đến bất kỳ điều gì đang xảy ra xung quanh.
Một đoạn phim cũ, mờ nhòe, cứ thế chạy trên màn hình, hình ảnh rung nhẹ như thể được phát từ một cuộn băng VHS thời cổ.
Rồi đột ngột – một tiếng “ĐỘP” vang lên phía sau đầu.
Cơn choáng váng lan ra tức thì, như thể có một tiếng chuông nhỏ vừa vang lên giữa hộp sọ.
Minh Viễn nhăn mặt, xoay người lại với vẻ bực dọc – và thấy Diệu Nhiên đang đứng ngay sau mình, ánh mắt sắc như dao cạo, mặt mày hằm hằm như một con hổ cái đang chuẩn bị vồ mồi.
Giọng cô vang lên the thé, át cả âm thanh lạch cạch của chiếc máy phát:
“Mày còn ngồi lì ở đây làm gì? Hôm nay là lễ tạm biệt anh Hoàng Tuấn đó!”
Minh Viễn vẫn còn đang mơ màng sau cú đập bất ngờ, cậu càu nhàu:
“Mày đánh tao làm cái đ*o gì vậy hả con này!? Tao có làm gì đâu!”
Diệu Nhiên nheo mắt, giọng gay gắt:
“Mày không làm gì cả mới đáng nói đó! Tham gia câu lạc bộ cả tuần rồi mà chả động tay động chân vào cái việc gì!”
Minh Viễn lúc này trưng ra một vẻ mặt hoàn toàn vô tội:
“Cái đ*o gì...? Tao tham gia câu lạc bộ phim ảnh là để xem phim, mày bảo tao không tham gia là sao!? Đừng có đánh tráo khái niệm!”
Diệu Nhiên như sắp bốc khói trên đầu:
“Tao hỏi mày, có cái câu lạc bộ nào mà thành viên chỉ biết ngồi coi phim không!? Câu lạc bộ cũng có hoạt động, có kế hoạch, có chia tay, có kỷ niệm chứ bộ!”
Minh Viễn giơ tay đầu hàng:
“Thôi được rồi! Tao đi, tao đi là được chứ gì!”
Cậu thở dài, đứng dậy đi theo sau cô, lòng thầm rên rỉ.
Từ khi cậu tham gia câu lạc bộ này, cứ mỗi lần cậu xem phim say sưa là y như rằng Diệu Nhiên sẽ xuất hiện từ đâu đó — và đấm vào đầu cậu. Một truyền thống rất riêng, rất bạo lực.
Cậu lẩm bẩm trong lòng:
“Tao nói ngay từ đầu rồi là tao chỉ vào đây để xem phim thôi, ai mượn kéo tao vào mấy cái hoạt động cổ động thành viên, rồi giao lưu gì đó... phiền phức thấy bà!”
Vừa lẽo đẽo đi sau Diệu Nhiên, Minh Viễn vừa hỏi:
“Ê, mà... chúng ta đang đi đâu vậy?”
Câu hỏi khiến Diệu Nhiên khựng lại, cô ngoái đầu, mắt mở to đầy kinh ngạc:
“Hả!? Mày còn không biết à?”
“Ừ...”
Diệu Nhiên đưa tay ôm trán, như thể chịu hết nổi:
“Tao vừa nói hồi nãy rồi còn gì, hôm nay là lễ chia tay anh Hoàng Tuấn!”
Minh Viễn gật gù, cố tỏ ra bất ngờ:
“Ồ! Ra vậy...”
Nhưng cái vẻ mặt dửng dưng như không của cậu khiến Diệu Nhiên chỉ muốn tát thêm cái nữa.
Trong các hoạt động của trường thì Minh Viễn có thể khá lanh lợi, nhanh nhạy, thậm chí đôi lúc còn có vẻ biết quan tâm người khác.
Nhưng cứ hễ dính đến phim ảnh, cậu ta lại như hóa thành một con robot cô lập cảm xúc, không nói, không nhìn, không giao tiếp. Cứ như thể phim là một dạng ma túy tinh thần mà cậu chìm đắm trong đó không lối thoát.
Diệu Nhiên thực lòng không thích điều đó.
Nếu không phải vì câu lạc bộ chẳng còn mấy người, và nếu không phải vì anh Hoàng Tuấn đã dặn cô đừng để Minh Viễn bỏ đi, thì có lẽ… cô đã đá cậu ra khỏi đây từ lâu.
Đi thêm khoảng gần 10 phút nữa thì đã đến khu A — một khu khá mới vì chỉ mới được xây vài năm gần đây.
Khu nhà A mới được trùng tu lại chưa lâu, nhìn từ xa đã nổi bật giữa những dãy lớp học cũ kỹ quanh trường.
Các bức tường được phủ lên một lớp sơn vàng nhạt, sạch sẽ và đều màu, mang theo mùi nhựa sơn vẫn còn vương vất trong không khí — mùi của thứ gì đó mới mẻ, sáng sủa và hơi nhân tạo.
Dãy hành lang lát gạch hoa văn, từng viên gạch như được lau chùi mỗi ngày, sáng bóng đến mức phản chiếu rõ ràng bóng người đi qua.
Âm thanh bước chân vang lên đều đặn, dội vào những khoảng trống, tạo nên một cảm giác lạnh lẽo lạ thường, dù nhiệt độ không hề lạnh.
Các cửa sổ lớn dọc hành lang được thay bằng loại kính trong veo, viền nhôm bạc cứng cáp — chỉ cần nhìn cũng có thể đoán được độ bền chắc.
Từ hành lang nhìn ra sân trường, những tán cây xanh rì như được đóng khung trong các ô cửa kính, trông giống một bộ phim tài liệu quay chậm, mang theo sự tĩnh lặng đầy chiêm nghiệm.
Bên trong các phòng học, trần nhà cao, đèn huỳnh quang hắt xuống sáng rực từng ngóc ngách.
Bàn ghế gỗ ép mới tinh, vẫn còn mùi gỗ công nghiệp — chưa kịp có một vết trầy xước nào. Mọi thứ được sắp xếp thẳng hàng, sạch sẽ, ngăn nắp.
Tất cả đều nghiêm chỉnh đến mức vô cảm, như thể nơi này được thiết kế cho một mục đích quan trọng nào đó — hơn cả chuyện dạy và học.
Ở giữa dãy phòng học là một lớp học nổi bật hơn hẳn, cửa sổ và cửa chính được trang trí bằng bóng bay và hình dán nhiều màu, trông như một buổi tiệc nhỏ sắp diễn ra.
Bên trong lớp đã có khá nhiều người, đa số Minh Viễn chẳng quen biết ai.
Nhưng ở trung tâm của bầu không khí náo nhiệt đó, có một người nổi bật đến mức không thể không chú ý:
Một thanh niên cao lớn, dáng người khỏe khoắn, ngũ quan tinh sảo, làn da vàng nhạt khỏe mạnh, và đặc biệt là một nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời.
Không ai khác — đó chính là đàn anh Hoàng Tuấn.