Chap 20 Đàn anh khóa trên

Mọi người đang vây quanh đàn anh Hoàng Tuấn, trò chuyện rôm rả như thể không khí ở đó có thể bốc lên thành bong bóng.

Minh Viễn đứng ở rìa đám đông, có thể nghe loáng thoáng rất nhiều chủ đề tạp nham — nào là kỷ niệm cũ, chuyện câu lạc bộ, cả chuyện thi cử, và những kế hoạch mơ hồ sau khi tốt nghiệp.

 

Cậu không chú ý lắm. Thứ Minh Viễn muốn bây giờ chỉ là hòa mình vào đám đông, không gây chú ý, không bị gọi tên.

 

Khẽ nghiêng đầu sang bên, cậu thì thầm:

 

“Diệu Nhiên, giờ tao nên làm gì?”

 

“…Hở?”

 

Không ai trả lời. Minh Viễn giật mình quay lại — Diệu Nhiên đã biến mất từ lúc nào không hay.

 

Cậu còn đang bối rối thì bỗng một giọng nói rõ ràng và to đến bất ngờ vang lên từ trung tâm đám đông, cắt ngang mọi tiếng ồn:

 

“Đàn anh à, em dẫn Minh Viễn đến rồi!”

 

Câu nói như được đặt lên loa, vang dội đến tận tai Minh Viễn.

Cậu chột dạ, toàn thân như bị ai đó đẩy ra ánh sáng, vội nhìn về phía trung tâm.

 

Ở đó, giữa ánh đèn, giữa những nụ cười, Minh Viễn thấy Diệu Nhiên đang đứng trước mặt Hoàng Tuấn, khuôn mặt nghiêm túc đến đáng sợ.

Và điều tệ nhất là — cô đang chỉ thẳng về phía cậu.

 

Mọi người xung quanh bắt đầu quay lại nhìn Minh Viễn, những ánh mắt tò mò, dò xét như hàng trăm cái kim nhỏ chích vào người. Cậu cảm thấy một chút hoảng hốt, tay chân hơi cứng lại, như thể đang bị kéo ra giữa ánh đèn sân khấu mà chẳng có kịch bản.

 

Minh Viễn thầm nghĩ trong đầu:

 

“Chết rồi... tự nhiên bị chú ý là sao? Phải làm gì đó để thoát khỏi tình huống này…”

 

Trong một nỗ lực gần như tuyệt vọng, cậu quay đầu nhìn về phía sau, cố làm bộ như thể người mà Diệu Nhiên đang gọi… không phải là mình, mà là ai đó đang đứng khuất đâu đó ở đằng sau.

 

Nhưng chưa kịp diễn cho tròn vai, Diệu Nhiên đã chặn đứng ý đồ lảng tránh của cậu bằng một câu đanh gọn, rõ ràng như tiếng còi phạt.

 

“Này Minh Viễn, tôi gọi cậu đó! Qua đây nào!”

 

Cô vừa nói vừa chỉ thẳng vào mặt cậu, tay còn vẫy vẫy đầy dứt khoát như thể đang triệu tập một tội nhân ra trình diện.

 

Minh Viễn biết là… không còn đường lui nữa rồi.

 

“Chết tiệt…”

 

Cậu thầm rủa, rồi như người bị tuyên án, bắt đầu len lỏi qua đám đông. Mỗi bước chân như nặng trĩu, còn ánh mắt mọi người thì cứ dán chặt vào cậu — vừa tò mò, vừa hoài nghi, vừa như đang đợi một màn kịch vui nào đó.

 

Kỳ lạ là, mỗi khi cậu tiến đến gần ai đó, họ đều vô thức tránh sang một bên, như thể đang mở đường cho cậu bước lên đoạn đầu đài. Minh Viễn thầm nghĩ, giờ mà có nhạc nền kịch tính vang lên thì đúng chuẩn phim hình sự.

 

Cậu còn giơ hai tay lên giả bộ đầu hàng, ánh mắt lờ đờ buông xuôi. Trông đúng như nhân vật chính trong mấy bộ phim tội phạm mà cậu từng xem — bước vào phiên tòa với bản án đã định sẵn.

 

Thấy bộ dạng "chuẩn bị đi chết" đó của Minh Viễn, Diệu Nhiên giận tím mặt. Cô không nói không rằng, lao ra giữa đám đông, túm lấy tai Minh Viễn mà véo mạnh một cái, kéo cậu đến trước mặt Hoàng Tuấn như giải một tên phạm nhân ra pháp trường.

 

Minh Viễn rên lên khe khẽ:

 

“Đau… bỏ tai tao ra…”

 

Diệu Nhiên lườm một cái rõ sắc:

 

“Cho chừa cái thói lười nhác. Đứng thẳng lên!”

 

Lúc này, Hoàng Tuấn – người thanh niên đang được cả căn phòng vây quanh – quay sang nhìn Minh Viễn.

 

Anh mỉm cười, một nụ cười ấm áp như ánh nắng buổi sáng, không có chút gì là trách móc hay xa lạ. Ánh mắt anh sáng, tinh anh và đầy tự tin – cái kiểu ánh mắt mà chỉ người từng trải và có sức hút tự nhiên mới có được.

 

Anh nhìn Minh Viễn, ánh mắt trìu mến, giọng nói mang theo sự dịu dàng tự nhiên khiến người ta cảm thấy vô cùng dễ chịu.

 

“Anh có chuyện này muốn nói với em… trước khi năm lớp 11 kết thúc. Em có muốn nghe không?”

 

Minh Viễn không chần chừ mà đáp ngay:

 

“Có chứ, đàn anh cứ nói.”

 

Thật ra cậu không định từ chối, mà cũng không có can đảm để từ chối – nhất là khi Diệu Nhiên đang đứng ngay sau lưng, giống như một cơn giông dữ dội chực chờ trút xuống nếu cậu lỡ mở miệng nói "không".

 

Thấy Minh Viễn chịu lắng nghe, vẻ mặt của Hoàng Tuấn trở nên càng thân thiện, đậm chất đàn anh ấm áp, khác hẳn khí chất lấp lánh lúc nãy giữa đám đông.

 

Anh chỉ tay về phía căn phòng nhỏ phía sau — một cánh cửa nối liền với phòng nghỉ giáo viên, có vẻ khá riêng tư.

 

“Ra đó, anh với em nói chuyện riêng một chút.”

 

Không đợi Minh Viễn phản ứng, Hoàng Tuấn đã xoay người bước đi.

 

Minh Viễn cũng không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ đi theo sau như một cái bóng.

 

Bước vào trong, Hoàng Tuấn không chọn chỗ cẩn thận, chỉ kéo bừa một chiếc ghế nhựa rồi ngồi xuống, sau đó chỉ tay vào chiếc ghế đối diện, ra hiệu cho Minh Viễn ngồi.

 

Suốt quá trình đó, không ai nói lời nào, một sự im lặng kỳ lạ bao trùm, khiến căn phòng vốn đơn sơ trở nên gần như ngột ngạt. Minh Viễn rón rén ngồi xuống, hai tay đặt trên đùi, mắt nhìn lén người ngồi đối diện.

 

Hoàng Tuấn lúc này mới bắt đầu lên tiếng. Giọng anh không cao không thấp, vừa đủ nghe rõ.

 

“Giờ cũng gần hết năm rồi… chỉ còn vài ngày nữa là tổng kết. Năm sau anh phải bắt đầu tập trung cho kỳ thi tốt nghiệp.”

 

Vừa nói, anh vừa ngả lưng ra sau, đưa tay lên xoa trán như đang gắng nhớ lại điều gì, rồi khẽ cười – một nụ cười vừa mệt mỏi, vừa phảng phất tiếc nuối.

 

“Hazz… thời gian trôi nhanh thật. Mới hôm nào anh còn nghĩ cách để hai đứa kia chịu ngồi chung một bàn. Vậy mà giờ… đã đến lúc nói lời chia tay.”

 

“Anh thật ra vẫn còn muốn làm nhiều điều cho câu lạc bộ… nhưng…”

 

Giọng anh chậm lại. Ánh mắt xa xăm trong thoáng chốc – một thoáng im lặng ngập tràn nỗi tiếc nuối không thành lời, lan ra khắp căn phòng nhỏ.

 

Hoàng Tuấn khẽ thở dài.

 

“Thật ra… anh cũng không hối tiếc gì nhiều. Hai năm qua, anh và các thành viên đã làm được kha khá. Cảm giác như mình đã dốc hết sức rồi.”

 

“Tụi anh từng tổ chức nhiều hoạt động – từ sự kiện của trường đến các dự án nho nhỏ của riêng câu lạc bộ. Cũng đủ để tự hào.”

 

“Dù hầu hết mọi người đã rời đi, nhưng anh hiểu được lý do. Ai rồi cũng có con đường riêng…”

 

Anh ngồi thẳng lại, ánh mắt nghiêm túc, hướng thẳng vào Minh Viễn. Ánh nhìn ấy mang theo chút lo lắng và dằn vặt — như một người sắp rời đi nhưng vẫn cố giữ lại điều gì đó cho phía sau.

 

“Chỉ là… anh vẫn còn một chút vướng bận. Là vì em… và Diệu Nhiên.”

 

“Hai đứa là người mới – Diệu Nhiên thì vào được hai tháng, còn em… chỉ mới hai tuần.”

 

“Khi câu lạc bộ gần như tan rã, mọi người lần lượt rút lui thì hai em đến. Anh biết… điều đó chẳng dễ dàng gì.”

 

“Anh nghĩ hai em chịu thiệt. Chưa kịp cảm nhận rõ ràng không khí câu lạc bộ, chưa kịp gắn bó… đã đứng trước viễn cảnh phải tự xoay xở.”

 

Anh hơi nghiêng người về phía trước, giọng chân thành hơn.

 

“Anh tuy chưa tiếp xúc với bọn em lâu, nhưng cũng đoán được phần nào tính cách của cả hai.”

 

“Diệu Nhiên là một cô bé tràn đầy năng lượng. Lúc nào cũng sôi nổi, hoạt bát – như thể chỉ cần đứng gần thôi cũng bị kéo vào dòng chảy của nó.”

 

“Còn em thì ngược lại. Trầm lặng, kín tiếng, là người đầu tiên anh thấy… vào câu lạc bộ phim ảnh chỉ để xem phim.”

 

Khóe miệng Hoàng Tuấn khẽ cong lên, nở nụ cười hiền. Minh Viễn thì chớp mắt, ngơ ngác.

 

“…Ơ? Đàn anh? Chứ… tham gia câu lạc bộ phim ảnh… không phải là để xem phim à?”

 

Câu hỏi thật thà đến mức khiến Hoàng Tuấn bật cười, anh xua tay:

 

“Haha… Thôi, được rồi. Ở lại lâu một chút rồi em sẽ hiểu.”

 

Nụ cười tắt dần, thay bằng nét mặt nghiêm trang. Anh chớp mắt vài cái, như đang chuẩn bị cho một lời nhờ vả quan trọng.

 

“Vậy… chuyện này, em có thể… nể mặt anh một lần được không?”

 

Minh Viễn hơi nghiêng đầu, nửa như tò mò, nửa như trêu:

 

“Đàn anh không cần phải lo cho em đâu. Em mới vô chưa lâu, tình cảm cũng chưa sâu đậm gì. Chỉ cần được ngồi trong phòng câu lạc bộ để xem phim là em vui rồi.”

 

Nghe vậy, Hoàng Tuấn liền lắc đầu.

 

Minh Viễn khựng lại, hơi chột dạ:

 

“Không được hả…? Vậy thì… thôi, em rút khỏi câu lạc bộ cũng được…”

 

“Ê, khoan! Em hiểu nhầm rồi!”

 

Hoàng Tuấn xua tay lia lịa, giọng vội vàng:

 

“Ý anh là… anh lo cho em một chút. Dù hơi miễn cưỡng thừa nhận, nhưng anh nghĩ… em sẽ thích nghi được.”

 

“Anh hiểu… em chưa có gắn bó nhiều, nên nếu có gì thì cũng không trách được.”

 

Rồi anh ngừng lại một chút, giọng trầm hơn:

 

“Nhưng người anh thực sự lo… là Diệu Nhiên.”

 

Minh Viễn chớp mắt.

 

“…Hả?” – cậu hơi sững người.

 

“Ý anh là sao?”

 

Hoàng Tuấn nhìn thẳng vào mắt cậu. Ánh nhìn lúc này không còn là một đàn anh vui vẻ, mà là của một người chuẩn bị trao lại điều gì đó quan trọng.

 

“Anh muốn nhờ em… chăm sóc Diệu Nhiên giúp anh.”

 

Minh Viễn như bị giội một gáo nước lạnh. Cậu tròn mắt:

 

“Chăm… sóc? Diệu Nhiên á?”

 

Cậu lặp lại, giọng khựng lại vì bất ngờ.

 

“Sao lại là em…?”

 

Hoàng Tuấn gật đầu, ánh mắt dịu dàng nhưng kiên quyết:

 

“Ừ. Là em.”

 

“Anh biết Diệu Nhiên là đứa đầy nhiệt huyết, yêu câu lạc bộ thật sự. Nó từng nói rằng sau khi anh rời đi, nó sẽ tiếp tục những gì anh để lại. Nó nghiêm túc với chuyện đó.”

 

“Nhưng anh cũng biết rõ: dù ngoài mặt mạnh mẽ, cứng đầu, hay làm loạn lên, nhưng thật ra… nó dễ tổn thương lắm.”

 

“Anh lo… sau khi anh rời đi, sẽ không còn ai đủ bình tĩnh để ở bên nó. Kiềm nó lại khi cần, nghe nó nói khi chẳng ai hiểu.”

 

“Em là bạn cùng lớp với nó. Em hiểu mà, đúng không? Nó từng nói với anh rằng em là người… khiến nó cảm thấy yên tâm.”

 

“Anh không mong em thay anh làm điều gì lớn lao. Anh chỉ hy vọng — khi nó cần ai đó bên cạnh, sẽ có em. Chỉ vậy thôi.”

 

Minh Viễn cúi đầu, mắt nhìn vào khoảng trống giữa hai bàn tay đang nắm hờ.

 

Cậu chưa từng nghĩ nghiêm túc về Diệu Nhiên.

 

Chỉ biết đó là một cô gái luôn xuất hiện như cơn lốc – ồn ào, khó lường, kéo người ta đi không cho kịp suy nghĩ.

 

Và hôm nay, lần đầu tiên, cậu buộc phải nghĩ về cô ấy – như một người… cần được ai đó quan tâm.

 

“…Em nghĩ… anh quá tin em rồi đấy.”

 

Rồi cậu lẩm bẩm thêm, giọng nhỏ và mang theo chút e ngại:

 

“Liệu em an ủi nổi không… hay lại bị nó đánh cho tơi bời…”

 

Hoàng Tuấn bật cười, lắc đầu:

 

“Anh không cần em thay thế vai trò gì hết.”

 

“Chỉ là… nếu có thể, hãy ở bên cạnh nó. Như một người bạn thật sự.”

 

Minh Viễn ngẩng lên. Trong khoảnh khắc ấy, cậu chợt hiểu – ánh mắt của Hoàng Tuấn không chỉ là sự lo lắng của một đàn anh, mà là ánh mắt của người sắp rời đi, đang cố trao lại một điều gì đó… quan trọng.

 

Minh Viễn thấy ánh mắt của đàn anh thì thầm kêu khổ trong lòng.

 

“Ôi trời ơi, đàn anh à… nếu anh nhìn em kiểu đó thì làm sao em từ chối cho nổi đây…”

 

Biết mình đã rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, Minh Viễn chỉ còn biết miễn cưỡng gật đầu.

 

Thấy cậu chịu đồng ý, Hoàng Tuấn mới khẽ thở phào một hơi nhẹ nhõm. Anh đứng dậy, đưa tay ra như muốn bắt lấy tay Minh Viễn — không phải cái bắt tay trang trọng, mà là một sự gửi gắm chân thành.

 

Minh Viễn cũng hiểu rõ: một khi đã gật đầu, thì dù có muốn trốn, cũng phải gánh trách nhiệm cho đến cùng. Cậu không do dự, đưa tay ra bắt lấy.

 

Hoàng Tuấn nở nụ cười, ánh mắt cảm kích:

 

“Vậy… thỏa thuận đạt thành nhé?”

 

Minh Viễn cố gắng nở một nụ cười tươi (dù hơi méo):

 

“Ok.”

 

Rồi Hoàng Tuấn bước ra khỏi phòng, để lại Minh Viễn ngồi đó một mình, với bao suy nghĩ đang rối tung trong đầu.

 

Cậu thở dài. Thật sự không biết mình vừa vướng vào chuyện gì.

 

Cậu vốn chỉ là một kẻ thích xem phim yên ổn thôi mà… Sao tự nhiên lại bị kéo đi làm bảo mẫu cho một cô nàng nhiệt huyết đến mức nguy hiểm như Diệu Nhiên chứ?

 

Cậu đưa tay sờ nhẹ sau đầu, vẫn còn cảm thấy hơi đau đau — di chứng từ lần va chạm trước đó với cô nàng.

 

"Thôi… cố vậy." — Minh Viễn tự nhủ như vậy, dù trong lòng thì như có một đám mây xám xịt đang kéo đến.

 

Rồi cậu cũng đứng dậy, lặng lẽ bước ra khỏi phòng — bắt đầu một chương mới mà chính cậu cũng chẳng biết sẽ ra sao.

 

Ra khỏi phòng chờ của giáo viên, Minh Viễn vừa bước ra hành lang thì chợt dừng lại.

 

“Ơ… là đàn anh và Diệu Nhiên?” — Minh Viễn nheo mắt, nhìn về phía cuối dãy hành lang.

 

Giữa hành lang lố nhố học sinh, hai người họ đứng cạnh nhau, có vẻ như đang trao đổi gì đó khá nghiêm túc. Cậu nhón chân, cố chen qua vài nhóm học sinh lộn xộn trước mặt.

 

Khi vừa tới đủ gần, Minh Viễn bất giác khựng lại.

 

Trước mắt cậu là một cảnh tượng… hơi sai sai: Diệu Nhiên và Hoàng Tuấn đang bắt tay.

 

Một cái bắt tay rất nghiêm túc.

 

“…Ủa là sao?”

 

Minh Viễn chớp mắt. Giao kèo? Cam kết? Thỏa thuận hòa bình? Hay… chia tay trước khi yêu?

 

Cậu chưa kịp nghĩ tiếp thì Diệu Nhiên bất ngờ quay đầu lại. Ánh mắt cô lướt qua cậu như bị chạm điện, bối rối, hoang mang, rồi nhanh chóng quay đi như thể chưa từng thấy cậu. Rõ ràng cô đang giấu gì đó.

 

Hoàng Tuấn thì khác hẳn. Anh cười tươi rói như thể vừa bán được bảo hiểm, vẫy tay chào Minh Viễn, và để lại một câu nghe mà muốn nổ não:

 

“Vậy là xong rồi nhé. Anh xong nhiệm vụ với hai đứa rồi đó. Bye~”

 

…Rồi anh rời đi, tay đút túi quần, dáng bước nhẹ tênh như vừa giao con mèo cho nhà hàng xóm giữ hộ.

 

Minh Viễn đứng chết trân tại chỗ.

 

Cái bắt tay kỳ quặc.

 

Ánh mắt kỳ quặc.

 

Câu nói kỳ quặc.

 

Cả cái cam kết ban nãy của mình nữa.

 

Từng mảnh ghép lộn xộn như đang tự động ráp lại trong đầu cậu. Cậu quay đầu, nhìn theo bóng lưng Hoàng Tuấn đã khuất sau hành lang, khóe môi khẽ cong lên:

 

“Quả nhiên là đàn anh có khác…”

 

“Lo cho chuyện của mình và Diệu Nhiên trong câu lạc bộ, nên âm thầm giao cho mỗi người một nhiệm vụ. Mình thì lo trông chừng cô ấy, còn cô ấy… chắc cũng được giao gì đó ngược lại.”

 

Cậu liếc sang Diệu Nhiên — cô vẫn đứng đó, nhưng khi ánh mắt hai người chạm nhau, cô lại lập tức lảng đi chỗ khác như vừa bị bắt quả tang.

 

“Có vẻ như… anh ấy đang dùng trách nhiệm để buộc hai đứa phải hòa thuận với nhau. Một mối ràng buộc bằng nghĩa vụ, không lối thoát. Không gây gổ được, không tránh né được, phải quan tâm nhau để mà tồn tại trong cùng một tập thể.”

 

Minh Viễn thở dài, nhưng ánh mắt lại sáng lên như vừa học xong một mưu kế trong phim trinh thám.

 

“Không biết đàn anh đã dùng chiêu này với bao nhiêu cặp rồi… mà nghĩ lại, cũng nhờ thế câu lạc bộ mới chưa tan rã ha?”

 

Cậu khẽ gật gù, cảm thán trong lòng:

 

“Quả nhiên… đàn anh vẫn là đàn anh.”