Trở về thực tại.
Lớp học im ắng. Ngoài tiếng cô giáo giảng bài đều đều trên bục, chỉ còn tiếng bút lạch cạch viết xóa trên giấy. Vector, xác suất, đạo hàm — thứ gì cũng có, chỉ trừ… sự tập trung của Minh Viễn.
Ở bàn cuối dãy giữa, cậu cắm cúi như đang ghi chép. Nhưng nếu có ai lén nhìn vào vở cậu lúc này sẽ thấy — toàn hình vẽ nguệch ngoạc: một cái mặt cười, một cái cây méo mó, một cái TV với dòng chữ “No Signal”.
Minh Viễn thở dài, tay vẫn vẽ nguệch ngoạc, đầu thì đang lơ mơ tính toán chuyện khác:
“Không biết đàn anh gọi mình lên làm gì nhỉ?”
Cậu chau mày. Tự hỏi có phải mình đã làm gì sai. Nhưng nghĩ mãi chẳng ra.
“Mình có làm gì đâu? Ngoại trừ… lười học, thì đâu có phạm lỗi gì?”
Cũng đã hai tháng kể từ khi cậu bị “gài” vào vai bảo mẫu bán thời gian cho Diệu Nhiên. Hai tháng trôi qua bình lặng — không họp hành, không hoạt động, không drama. Thật ra… cũng chẳng có gì để làm cả. Năm học mới vừa bắt đầu, mấy thứ như lễ khai giảng, thi giữa kỳ thì có, nhưng chẳng liên quan gì đến câu lạc bộ phim ảnh.
Mà thật ra, vai trò của cậu trong câu lạc bộ cũng... mơ hồ. Đến đó, xem phim, hỏi han Diệu Nhiên vài câu, rồi về. Thỉnh thoảng cậu cũng nhớ mình có cam kết gì đó với đàn anh, nhưng nó vẫn mơ hồ như cơn buồn ngủ giữa giờ Toán.
Thành viên hiện tại? Chắc cỡ 5–6 người, chưa đủ lập đội đá bóng chứ nói gì làm phim.
Diệu Nhiên thì có vẻ hơi... trầm cảm nhẹ. Mỗi lần nói chuyện lại thở dài: “Em thấy mình không xứng đáng dẫn dắt câu lạc bộ…”, “Câu lạc bộ không như em mong đợi…”, “Mọi người không hòa thuận…”
Minh Viễn nghe thì cũng chỉ “Ừm, không sao đâu, ráng lên” — rồi lặng lẽ mở YouTube trên điện thoại.
Tóm lại, trong đầu cậu lúc này, câu lạc bộ giống như một bộ phim cũ mà người ta chiếu lại quá nhiều lần — quen thuộc, nhưng không ai nhớ nội dung là gì.
Đúng lúc này, vạt áo của Minh Viễn khẽ giật nhẹ. Cậu giật mình quay sang.
Là một bạn nữ.
“Ủa, con bé này kéo áo mình làm gì vậy? Mà… nó tên gì nhỉ?” — Minh Viễn lẩm bẩm trong đầu, mắt nheo lại như cố truy tìm dữ liệu trong bộ nhớ.
“À, nhớ rồi, Thảo Vy thì phải. Ừm... tên đẹp phết.” — Cậu tự cảm thán thầm trong lòng.
Ngoài mặt thì cậu không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn cô bạn đang đứng bên cạnh mình.
Thảo Vy trông có vẻ ngại ngùng, giọng nói lí nhí đến nỗi nếu không chăm chú thì đúng là chẳng thể nghe ra chữ nào. Dáng người nhỏ nhắn, tóc ngắn cỡ ngang cằm, và nổi bật nhất là cái ghim cài tóc hình Hello Kitty như đang phát sáng trên đầu. Theo đánh giá của Minh Viễn thì cô chắc chắn là người thấp nhất lớp. Cô thường đeo một cặp kính to bản, che gần hết khuôn mặt, chỉ còn lại đôi mắt to tròn nổi bật như búp bê.
Chính xác hơn là... như búp bê Baby — không phải kiểu xinh đẹp long lanh, mà là kiểu nhỏ nhỏ, ngây ngô, mắt to chiếm trọn khuôn hình, đi kèm nét mặt luôn hơi lơ ngơ như vừa bước ra khỏi hộp đồ chơi vậy.
Dù vậy, con búp bê này có vẻ hơi… trục trặc về khả năng giao tiếp. Thảo Vy là kiểu người hướng nội toàn phần, suốt ngày chỉ cắm cúi vào sách vở, ít khi trò chuyện với ai. Minh Viễn từng thấy cô cố bắt chuyện vài lần, nhưng thường kết thúc bằng biểu cảm ngượng nghịu đến đáng thương. Nói chuyện với người khác hình như là một nhiệm vụ bất khả thi với cô nàng.
“Minh Viễn à… Đông Phương bảo… tí gặp ở đâu á…” — Thảo Vy thì thầm, tay mân mê mép áo đồng phục.
“À, hóa ra là truyền tin.” — Minh Viễn gật gù, rồi ngước mắt nhìn lên bàn bên trái phía trên.
Đúng như dự đoán, Đông Phương đang quay lại nhìn cậu, khóe miệng cong cong đầy gian tà. Cái kiểu cười khiến cậu hơi rùng mình, nổi da gà từng đợt như có gió lạnh thổi qua gáy.
Cậu nghiêng người lại gần Thảo Vy, nói khẽ:
“Bảo cậu ta là gặp ở câu lạc bộ phim ảnh nhé.”
Thảo Vy khẽ gật đầu, rồi rón rén nghiêng người sang trái, cố vươn cổ truyền lời lại cho Đông Phương — trông chẳng khác nào một chú sóc nhỏ đi lạc giữa rừng người.
Nghe thấy vậy, Đông Phương vẫn giữ nguyên nụ cười “nổi da gà” trên mặt, giơ tay làm dấu OK, rồi lại quay ngoắt trở về tư thế giả vờ chăm chú học bài.
Sau giờ ra chơi.
Đông Phương lập tức lao tới bàn của Minh Viễn như một mũi tên bắn khỏi dây cung. Gương mặt cậu lộ rõ vẻ háo hức:
“Ê, tụi mình đi thôi!”
Minh Viễn đang cất sách vở vào cặp, chỉ lười biếng xua tay mà không thèm liếc mắt:
“Bình tĩnh. Tao không vội, mày vội cái gì?”
Đông Phương hơi sượng, nụ cười méo xệch vì bị dội gáo nước lạnh ngay từ câu đầu. Cậu cười gượng:
“Rồi rồi, mày là nhất.”
Không khí giữa hai người bỗng trở nên lặng lẽ. Vài giây trôi qua, rồi Đông Phương lại cất tiếng, lần này giọng trầm hơn thường ngày:
“Này... hôm qua mày với Trường Huy có đến đồn cảnh sát à?”
Minh Viễn vẫn không quay đầu lại. Tay cậu vừa kéo khóa cặp vừa hờ hững đáp, như thể chuyện đó chẳng có gì quan trọng:
“Ừm. Có chuyện gì sao?”
Đông Phương nheo mắt. Ánh nhìn cậu ta trở nên sắc hơn, lạnh hơn một chút, như đang cố soi qua lớp mặt nạ trên gương mặt Minh Viễn.
“Tối qua Trường Huy ghé nhà tao, kể chuyện vụ kia.”
Tay Minh Viễn khựng lại trong một nhịp rất khẽ—chỉ là một khoảng ngắt nhỏ, chưa đến nửa giây, nhưng vẫn đủ để người quan sát kỹ nhận ra. Rồi cậu nhanh chóng cài khóa cặp, giọng vẫn điềm nhiên:
“Vậy à? Nó kể hết cho mày rồi hả?”
Đông Phương khoanh tay trước ngực, nghiêng đầu, giọng đều đều nhưng ẩn dưới là một nhát dao nhỏ găm thẳng vào giữa trán:
“Thế... trong chuyện đó, mày nghĩ sao?”
Minh Viễn ngay lập tức nhận ra điều lạ. Cách đặt câu, ánh mắt, độ trễ trong lời nói—tất cả đều không còn mang dáng vẻ quen thuộc của cậu bạn ồn ào thường ngày.
Cậu ta đang dò xét mình.
Suy nghĩ ấy lướt nhanh qua đầu Minh Viễn. Trong một khoảnh khắc rất nhỏ, cậu bất giác tự hỏi: Đông Phương đã biết đến đâu rồi? Mức độ nghi ngờ đang ở cấp độ nào?
Nhưng gương mặt Minh Viễn vẫn không có gì thay đổi. Cậu chỉ hơi nhướng mày, trả lời lại bằng một câu hỏi đơn giản, như ném trả quả bóng sang phần sân đối diện:
“Còn mày thì nghĩ sao?”
Đông Phương lặng đi một chút. Có vẻ như cậu ta hiểu rằng với tính cách như Minh Viễn, nếu cứ lòng vòng, quanh co, thì cả đời cũng chẳng moi ra được điều gì.
Vì vậy, Đông Phương quyết định đi thẳng vào vấn đề.
“Mày đang nghi ngờ tao phải không? Tao nghĩ là mày đã biết đáp án mà tao muốn nói rồi.”
Đông Phương nhìn thẳng vào Minh Viễn, ánh mắt không dao động.
“Nhưng mày vẫn sẽ nghi ngờ, đúng không?”
Minh Viễn lập tức phủ nhận. Cậu chau mày, mặt lộ rõ vẻ bực dọc.
“Cái gì? Mày nói cái đéo gì vậy? Tao đâu có nghi ngờ gì mày.”
Dứt lời, cậu chọt tay vào tai, ngoáy ngoáy như thể chẳng buồn quan tâm tiếp. Cử chỉ hờ hững ấy giống như một lời tuyên bố rõ ràng: “Tao không muốn đào sâu nữa.”
“Tao đã suy ra được đáp án rồi, nên không cần nói chuyện này đâu.”
Minh Viễn đứng dậy, đi về phía cửa, quay lưng về phía Đông Phương.
“Thôi đi nhanh lên, không trễ giờ.”
Cậu thản nhiên bước ra cửa, không ngoái đầu lại.
Trong suốt khoảnh khắc đó, Đông Phương không nói thêm lời nào. Cậu chỉ im lặng quan sát. Mắt không rời khỏi Minh Viễn dù chỉ một giây, như thể muốn phân tích từng chuyển động nhỏ nhất—một cái chớp mắt, một lần nhíu mày, một nhịp thở ngắt quãng.
Cậu đang cố nhìn xuyên qua lớp vỏ ngoài thờ ơ kia, tìm kiếm điều gì đó giấu kỹ bên dưới.
Một linh cảm mơ hồ trỗi dậy trong lòng Đông Phương.
Minh Viễn không tin mình.
Không phải vì không muốn, mà vì cậu ta đang che giấu điều gì đó. Một mục đích khác. Một điều gì đó sâu hơn, lạnh hơn, kín đáo hơn.
Có lẽ... Minh Viễn đang điều tra.
Đông Phương biết điều đó. Cậu hiểu tính Minh Viễn từ lâu. Và cũng vì thế mà trong mắt cậu, ánh sáng dần biến mất.
Chỉ còn lại sự lạnh lẽo âm ỉ—như mặt nước vừa bị gió lùa qua một đêm dài.
Rồi Đông Phương lại nghĩ đến vài chuyện khác.
“Trong nhóm... không biết có ai cũng đang điều tra chuyện này không nhỉ?”
Cậu thầm mong câu trả lời là không. Không phải vì ích kỷ, mà vì cậu không muốn phải nghi ngờ những người bạn thân của mình. Nếu ai đó cũng dính vào... thì niềm tin còn lại sẽ lung lay.
Câu chuyện “nghiện game” của cậu—thứ mà trước đây chỉ là một cái cớ vô thưởng vô phạt—giờ đây đang kéo theo những hệ quả phiền phức mà Đông Phương chưa từng lường tới.
“Có lẽ mình nên làm rõ chuyện này với Minh Viễn... trước khi cậu ta làm gì đó ảnh hưởng đến cuộc sống của mình.”
Nghĩ đến đây, Đông Phương bước nhanh hơn, đuổi theo Minh Viễn.
Trên hành lang khu B, cả hai lặng lẽ đi cạnh nhau. Không ai nói một lời nào trong suốt quãng đường đến phòng câu lạc bộ. Không còn sự cợt nhả, không còn tiếng đùa quen thuộc thường ngày—chỉ có tiếng bước chân lặng thinh và một sự im lặng dày như sương mù.
Minh Viễn đang suy tư.
“Có vẻ như Đông Phương thực sự có ẩn tình gì đó trong chuyện kia. Nếu không, tại sao cậu ta lại dò xét mình như vậy? Lại còn hỏi những câu như thể... mình chắc chắn sẽ nghi ngờ?”
“Dựa vào đâu mà cậu ta kết luận như thế? Còn nữa... cậu ta hoàn toàn không nhận ra sự lệch pha trong tính cách của chính mình—điều này thật kỳ lạ.”
“Điều này càng chứng thực cho suy đoán của mình.”
Còn Đông Phương thì cũng không kém cạnh.
“Nó nói là đã biết đáp án, nhưng vẫn không tin mình. Mình phải tìm cách nào đó để chứng minh điều đó không đúng... nếu không, nhỡ nó làm điều gì ảnh hưởng đến nhà mình thì khổ.”
Bề ngoài, Đông Phương luôn là kẻ hay chọc phá, nửa đùa nửa thật. Nhưng khi có chuyện liên quan đến gia đình, cậu sẽ biến thành một người hoàn toàn khác—nghiêm túc, thận trọng, và sẵn sàng phản công nếu cần.
Trong bầu không khí nặng nề như nghẹt thở, Minh Viễn bỗng cảm thấy... có lẽ nên nói gì đó. Dù gì cũng từng bảo là sẽ vừa đi vừa nói chuyện.
Nghĩ một lát, rồi cậu lên tiếng:
“Tao nghe hết ngọn ngành câu chuyện từ Giang Đức rồi.”
Đông Phương hơi giật mình, nhưng nét mặt nhanh chóng trở lại bình thường.
“Ừ. Tao hỏi rồi.”
Minh Viễn bước đều, không quay lại, chỉ lặng lẽ nói:
“Thế thì mày lấy gì ra để đảm bảo chuyện này không như tao nghĩ?”
Đông Phương sững lại. Câu hỏi như một mũi kim nhỏ xuyên vào lồng ngực. Cậu hỏi lại, giọng không giấu được ngạc nhiên:
“Hả? Mày nghĩ cái gì?”
Minh Viễn vẫn đi phía trước, không chậm lại nửa bước, chỉ khẽ lắc đầu:
“Tao không muốn nghe lời bịa chuyện. Muốn kết thúc? Vậy hãy dùng hành động mà chứng minh.”
Đông Phương nhíu mày, giọng trầm hẳn xuống, lần này pha lẫn cả tức giận:
“Chuyện này chỉ là chuyện vụn vặt thôi mà. Một câu chuyện phiếm vớ vẩn, sao tao phải làm đến mức đó?”
“Vậy à? Vậy thôi, tao xin lỗi được chưa?”
Tiếng nói của Minh Viễn vọng lại từ phía trước, đều đều, không cảm xúc.
Nhưng Đông Phương không thấy được, trên môi Minh Viễn lúc này đang nở một nụ cười nhạt—lạnh và khinh miệt.
“Đúng là như vậy đấy, Đông Phương à. Nếu là chuyện vụn vặt, thì tại sao mày lại phải thăm dò tao như vậy? Rõ ràng mày quan tâm. Rõ ràng mày sợ.”
“Và rồi khi tao yêu cầu mày chứng minh để kết thúc cái chuyện ‘phiếm, vụn vặt, vớ vẩn’ này, thì mày lại không chịu.”
“Tại sao mày lại mâu thuẫn đến như thế?”
Niềm tin của Minh Viễn vào giả thuyết “Đông Phương có vấn đề” đã dần chuyển từ suy đoán sang gần như chắc chắn. Mọi dấu hiệu đều dẫn về một hướng. Cậu có cảm giác như chỉ cần một mảnh ghép cuối cùng nữa thôi, tất cả sẽ hiện rõ ra như một tấm bản đồ được lật mặt.
Nhưng.
Cậu vẫn muốn hy vọng.
Hy vọng rằng tất cả chỉ là hiểu lầm.
Dù cậu và Đông Phương vốn chẳng phải bạn bè thân thiết gì—chỉ là hai người cùng tận dụng nhau trong im lặng—thì cũng không nhất thiết phải rơi vào tình huống nghi kỵ như thế này.
“Nhưng mà... có tốt đẹp hơn không chứ?”
Minh Viễn thở nhẹ. Cậu biết rõ, nếu điều mình nghĩ là đúng, thì cũng chẳng có gì đáng ăn mừng. Không ai muốn phát hiện một kẻ xung quanh mình là mối hiểm họa. Vì vậy, Minh Viễn vẫn cố giữ cho bản thân một chút hy vọng mong manh.
Còn về phía Đông Phương, cậu chẳng hề cảm thấy bản thân có gì đáng nghi. Thậm chí, trong mắt cậu, người “gặp vấn đề” rõ ràng là Minh Viễn.
“Có lẽ mình nên thương lượng chuyện này với mấy đứa trong nhóm... để sớm giải quyết dứt điểm.”
Chẳng mấy chốc, cả hai đã đi đến khu A. Họ dừng lại trước cửa phòng câu lạc bộ.
Minh Viễn theo thói quen đẩy cửa bước vào trước, ánh mắt liếc một vòng như thể đang dò tìm điều gì quen thuộc.
Vẫn là khung cảnh cũ—những chiếc bàn học kê sát tường, cái TV cũ kỹ treo chéo góc, vài tấm poster phim bạc màu nhưng vẫn được giữ gìn cẩn thận như di vật thời kỳ hoàng kim.
Diệu Nhiên đang ngồi ngay ngắn ở dãy ghế giữa phòng. Thấy Minh Viễn bước vào, cô ngẩng lên, ậm ừ một câu chẳng rõ là chào hay thông báo:
“Đến rồi à... Vô đi. Đàn anh sắp tới rồi.”
Minh Viễn chỉ gật nhẹ, rồi quay sang nói cho có lệ:
“Ừm, vô đi mày.”
Đông Phương bước theo sau. Không khí trong phòng vẫn còn lặng như tờ.
Nhưng khi ánh mắt Diệu Nhiên chạm vào Đông Phương, bầu không khí trong cô dường như bừng sáng. Cô nhanh chóng đứng dậy, bước nhanh về phía cậu, giọng đầy hồ hởi và ánh mắt long lanh:
“Cậu đến đây để gia nhập câu lạc bộ phim ảnh à?”
Bị nhìn chằm chằm như thể là nhân vật chính trong phim tình cảm học đường, Đông Phương khẽ nhăn mặt, hơi nghiêng đầu ra sau, giọng đầy bất đắc dĩ:
“Ồ... không, không. Tôi chỉ đi theo Minh Viễn thôi.”
Chỉ một câu. Một câu quá thừa.
Và nó ngay lập tức bóp nghẹt sự rạng rỡ trong mắt Diệu Nhiên.
Biểu cảm của cô đổi hẳn—như thể bị tạt một xô nước lạnh giữa mùa đông. Cô chẳng đáp gì, chỉ thẳng lưng quay lại về ghế, ngồi xuống dứt khoát như chưa hề xảy ra chuyện gì.
Nhưng trước khi xoay người, cô không quên ném về phía Minh Viễn và Đông Phương một cái liếc sắc lẹm—đầy tức giận, đầy thất vọng, và cũng đầy... hụt hẫng.