Cô quay lại chỗ ngồi, mặt nhăn như đít khỉ, tay nắm chặt lại như đang cố kìm nén điều gì đó. Dáng vẻ ấy khiến người ta liên tưởng đến một con báo cái đang chuẩn bị lao vào con mồi.
Và nếu con mồi là hai kẻ vừa bước vào thì... đúng rồi đấy.
Thấy Diệu Nhiên như sắp hóa quỷ, cả Minh Viễn lẫn Đông Phương đều lập tức chuyển sang chế độ “bò rạp di chuyển”. Cả hai rón rén chọn chỗ ngồi xa nhất có thể, như thể khoảng cách là lớp khiên duy nhất ngăn họ khỏi bị xé xác.
Với Minh Viễn thì chuyện này chẳng có gì mới. Cậu đã quá quen với cái gọi là “trạng thái chiến đấu” của Diệu Nhiên. Trong mắt cậu, cô đã không còn là một nữ sinh bình thường từ rất lâu rồi—nếu phải đặt biệt danh, thì “quỷ cái” là lựa chọn hợp lý nhất.
Còn Đông Phương thì... vẫn đang sốc.
Cậu ngồi xuống mà vẫn chưa hoàn toàn lấy lại tinh thần. Trong đầu cậu, hình tượng về một Diệu Nhiên dễ thương, tươi cười và thân thiện vừa bị kéo xuống vực không phanh. Ai mà ngờ được cô gái ban nãy còn ánh mắt long lanh như nhân vật anime lại có thể tỏa ra sát khí dọa người đến vậy?
Từ trước đến nay, cậu chỉ nghe nói rằng Diệu Nhiên hay đấm Minh Viễn. Mà nghe từ ai? Cũng chỉ là lời rì rầm của các thành viên câu lạc bộ, ai cũng cười cười nửa tin nửa ngờ.
Đông Phương thì không tin.
Cậu nghĩ chắc là do Minh Viễn làm gì sai nên mới bị ghét đến vậy. Còn chuyện Diệu Nhiên “ra tay” với người khác? Chắc chỉ là lời đồn thổi phóng đại.
Nhưng giờ thì...
Cậu tin rồi.
Tin tuyệt đối.
Cả Minh Viễn và Đông Phương ngồi trong phòng mà cảm giác như đang ngồi trên đống lửa. Hai người nhấp nhổm không yên, mồ hôi rịn ở lưng áo, nhưng tuyệt nhiên không ai dám thốt ra một lời nào. Chỉ cần một tiếng động thừa, con “thú dữ” kia có thể lập tức nhào tới cắn xé.
Không khí trong phòng lúc này căng như dây đàn, im phăng phắc, mỗi giây trôi qua như bị kéo dài thành hàng phút. Ba người, ba kiểu căng thẳng, nhưng chỉ một người là trung tâm gió lốc.
Rồi, tiếng gõ cửa vang lên.
Cộc — cộc.
“Ai đó?” Giọng Diệu Nhiên lập tức vang lên, gắt nhưng đầy cảnh giác.
“Diệu Nhiên, là anh.”
Câu trả lời khiến vẻ mặt cô đổi ngay 180 độ. Đôi mắt sáng rỡ, miệng cười như nở hoa.
“Ồ, là đàn anh Hoàng Tuấn!”
Chưa dứt câu, cô đã nhanh chóng chạy ra cửa như một cơn gió xuân. Minh Viễn và Đông Phương nhìn nhau, trong ánh mắt mỗi người đều là một câu không cần nói: Cuối cùng cũng được thở rồi...
Cả hai đồng loạt thở phào như vừa sống sót sau tai nạn tàu lượn siêu tốc.
Hoàng Tuấn bước vào, nụ cười thân thiện vẫn nở trên môi. Cậu còn chưa kịp nói gì thì Diệu Nhiên đã nhanh nhẹn lôi từ góc phòng ra một chiếc ghế nhìn có vẻ mới và sạch nhất, đặt xuống một cách trang trọng.
“Đàn anh quý hóa quá, sao hôm nay lại ghé lại vậy ạ?”
Giọng Diệu Nhiên trở nên niềm nở lạ thường, khác hoàn toàn với vẻ mặt cau có như đám mây dông ban nãy. Nếu người không biết mà nhìn vào, chắc sẽ tưởng cô vừa được chọn làm lớp trưởng gương mẫu.
Minh Viễn và Đông Phương thì vẫn ngồi co ro một góc, không dám làm gì nhiều. Cả hai đều hiểu rằng, nếu có lỡ làm trật nhịp một hành động nào, con hổ cái đang tạm thời biến thành thỏ kia sẽ ngay lập tức gầm lên trở lại.
Nhưng số phận đâu cho phép trốn mãi.
Diệu Nhiên đột ngột quay phắt người lại, ánh mắt lướt qua như tia laser khóa mục tiêu. Cô cất giọng to, rõ và đầy sát khí:
“Còn hai người kia, đi lấy nước nhanh lên!”
Ngay lập tức, cả Minh Viễn lẫn Đông Phương như bị điện giật. Hai đứa bật dậy không cần suy nghĩ, chạy đi lấy nước như thể phía sau đang có chó rượt.
Hoàng Tuấn đứng bên cạnh nhìn cảnh tượng đó, chỉ biết cười trừ. Cậu đã quen với cái "năng lượng đặc thù" trong câu lạc bộ này, nhưng mỗi lần tận mắt chứng kiến lại thấy vừa thương... vừa buồn cười.
Vài phút sau...
“Đây, đàn anh. Em đã đun nước nóng rồi đó.”
Minh Viễn hai tay dâng ly nước như cung tiến, giọng điệu không thể lễ phép hơn.
“Ồ, cảm ơn nhé.”
Hoàng Tuấn mỉm cười đón lấy. Anh gật đầu nhẹ, rồi đưa tay về phía hai chiếc ghế trống bên cạnh, cử chỉ nhẹ nhàng nhưng rõ ràng.
Không cần nói gì thêm, Minh Viễn và Đông Phương lập tức hiểu ý.
Cả hai nhanh chóng lùi về phía ghế như hai chú lính vừa được tha bổng sau một hồi đứng giữa bãi mìn. Trong lòng họ lúc này, Hoàng Tuấn chẳng khác gì vị thánh hộ mệnh vừa giáng thế. Nếu phải nói thật, thì chỉ thiếu điều chắp tay mà lạy thôi.
“Đúng là chúa cứu thế.”
Cả hai đều âm thầm nghĩ vậy, và cũng âm thầm cảm ơn tiếng gõ cửa định mệnh vừa rồi.
Sau khi mọi người đã ổn định vị trí, Diệu Nhiên cũng dịu lại. Cô ngồi ngay ngắn về chỗ, hai tay đặt lên đầu gối như một học sinh gương mẫu. Không khí trong phòng cuối cùng cũng ổn định trở lại—dù vẫn phảng phất một chút căng thẳng âm ỉ, như thể có người vừa đặt một quả bom hẹn giờ ở giữa bàn.
Hoàng Tuấn lúc này mới chậm rãi lên tiếng.
“Hôm nay anh đến đây để xem thử câu lạc bộ hoạt động ra sao rồi.”
Câu nói nghe nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt anh lại lướt về phía Minh Viễn. Chỉ một cái nhìn thôi cũng đủ khiến cậu hơi chột dạ. Cậu lập tức quay đầu né tránh, giả vờ như đang ngắm... tường.
Minh Viễn hiểu ngay ý ẩn sau ánh nhìn đó.
“Đây là đang muốn hỏi mình đây mà…”
“Nhưng mình toàn xem rồi lại xem, có làm được cái gì đâu...”
Trong một nỗ lực giấu sự ngượng ngập, cậu quay sang chỉ sang Diệu Nhiên, giọng nhẹ bẫng:
“Như nào hả Diệu Nhiên?”
Nghe thấy tên mình bị réo bất ngờ, Diệu Nhiên khựng lại như bị ai giật tóc. Cô ấp úng một lúc, như thể đang gỡ rối trong đầu:
“À, à thì… cũng… cũng bình thường thôi ạ.”
“Vì mới đầu năm nên chưa có gì đáng nói. Hầu như là chưa làm gì cả. Tụi em vẫn đang trong giai đoạn tuyển thành viên.”
Hoàng Tuấn gật gù, gương mặt vẫn giữ nụ cười nhẹ. Nhưng ánh mắt anh lại trở nên sắc hơn một chút:
“Thế bây giờ câu lạc bộ có bao nhiêu thành viên rồi?”
Diệu Nhiên ngồi thẳng dậy.
“Dạ… sáu thành viên ạ.”
“Sáu thành viên à? Ừm, cũng được đó.”
Hoàng Tuấn mỉm cười.
“Trong vòng hai tháng thì… cũng tạm được rồi.”
Câu nói tưởng chừng vô hại ấy lại khiến Diệu Nhiên đơ ra trong một giây. Hai từ “tạm được” vang lên trong đầu cô như tiếng chấm bài đỏ chót. Cô cúi đầu, mặt xụ xuống, dáng vẻ chẳng khác nào một đứa trẻ bị thầy giáo trách nhẹ mà nghĩ là bị đuổi học.
Minh Viễn liếc thấy thái độ đó lập tức cảm nhận được sóng gió sắp sửa quay lại. Không để nó kịp hình thành, cậu nhanh nhảu chen vào:
“Thế đàn anh, hồi tầm này năm lớp 11, anh tuyển được bao nhiêu người ạ?”
Hoàng Tuấn chẳng hề để ý đến sự “biến hình” của Diệu Nhiên, chỉ cười cười đáp lời:
“Anh á? Tầm này năm ngoái anh chỉ tuyển được bốn người thôi.”
Nghe vậy, Diệu Nhiên như được gỡ nút thắt. Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt rạng rỡ trở lại. Một nụ cười nho nhỏ nở ra, nhẹ như sương nhưng đủ khiến căn phòng sáng hơn hẳn.
Đông Phương ngồi bên cạnh chứng kiến toàn bộ sự việc. Cậu không thể không giơ ngón cái về phía Minh Viễn trong lòng.
Tinh tế như vậy mà còn chưa yêu ai... Minh Viễn này đúng là không phải dạng vừa đâu.
Nói chuyện được một lúc, Minh Viễn bắt đầu thở ra nhẹ nhõm. Cậu dần hiểu ra—cuộc triệu tập này chỉ đơn giản là một buổi ghé thăm của đàn anh, không có âm mưu hay “mồi ẩn” nào.
“Chỉ là hỏi thăm câu lạc bộ thôi à...”
Cậu cảm thấy hơi thất vọng. Suốt cả buổi chiều, cậu đã ngờ rằng sẽ có điều gì đó lớn lao xảy ra. Nhưng không, chỉ là buổi gặp mặt xã giao.
“Đúng là mình đoán già đoán non quá rồi...”
Cậu tự nhủ, rồi cố gắng gác lại cảm giác hụt hẫng.
Bỗng Hoàng Tuấn quay sang Đông Phương, như thể mới vừa nhận ra sự có mặt của cậu.
“À mà Đông Phương, sao em lại ở đây vậy?”
Đông Phương vẫn giữ vẻ thản nhiên, trả lời:
“À em chỉ đi cùng Minh Viễn thôi ạ.”
“Ừm, vậy à…”
Hoàng Tuấn mỉm cười, ánh mắt bỗng trở nên sâu hơn một chút.
“À mà… em đã thay đổi quyết định chưa? Nhớ lời hôm đó anh nói với em chứ?”
“Câu lạc bộ luôn chào đón em.”
Câu nói ấy khiến cả Minh Viễn và Diệu Nhiên đồng loạt quay sang nhìn Đông Phương. Trong mắt họ hiện lên sự ngạc nhiên xen lẫn tò mò, như thể vừa nghe được một bí mật bị bỏ quên từ rất lâu.
Minh Viễn khẽ nhướn mày, trực giác điện ảnh trong cậu ngay lập tức sáng đèn.
“Có chuyện gì đó ở đây…”
Ánh mắt Đông Phương lướt qua hai người, rồi dừng lại ở Minh Viễn—như thể đang cân nhắc có nên nói thật hay không.
Cậu đành giải thích, giọng cố giữ tự nhiên:
“À… hồi lớp 10 tao từng định gia nhập câu lạc bộ này. Nhưng rồi lại thôi.”
“Vì sao?”
Minh Viễn hỏi ngay, không chần chừ lấy một giây. Cậu rõ ràng đang cực kỳ hứng thú. Diệu Nhiên cũng nghiêng đầu về phía Đông Phương, ánh mắt sáng lên đầy hiếu kỳ.
Nhưng trái với sự háo hức của hai người, Đông Phương lại hơi trầm ngâm. Câu hỏi tưởng như vô thưởng vô phạt ấy, với cậu, dường như chạm vào một điều gì đó khó nói.
Lúc này, Đông Phương đang suy tính trong đầu, mắt vẫn lơ đãng nhìn quanh như thể chẳng mấy bận tâm.
“Nếu mình cứ nói hết, rồi lại chiều theo cái cách dẫn chuyện của Minh Viễn, có khi lại y chang cái chuyện ‘nghiện game’ dạo trước... cuối cùng thì chỉ mình mình bị rối.”
“Nhưng mà... nếu không nói gì thì lại càng đáng nghi hơn.”
Cậu thở ra khẽ, một cái thở chẳng hề mệt, chỉ hơi... ngán. Cảm giác như đang đứng giữa hai con đường, mà đường nào cũng phủ đầy sương mù và mấy cái bẫy ngớ ngẩn.
“Mà thôi, kệ đi. Đằng nào cậu ta cũng nghi ngờ rồi.”
“Chọn đại một hướng rồi xem sao.”
Một thoáng im lặng kéo dài.
Minh Viễn cảm nhận được sự chần chừ. Mắt cậu nheo lại, như thể vừa phát hiện một vết nứt nhỏ trên mặt băng.
“Đặc biệt là khi đối diện với mình… cậu ta lại càng lưỡng lự.”
Có cái gì đó chưa ổn.
Nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ lóe qua trong mắt Minh Viễn, Đông Phương chỉ còn biết cười khổ trong lòng. Cậu thở một hơi, gượng gạo nghĩ:
“Đm, đéo sai một ly. Mình đọc nó như đọc truyện tranh vậy… từng khung từng khung.”
Minh Viễn, dù trong lòng vẫn nghi ngờ, vẫn chưa đủ dữ kiện để khẳng định điều gì. Cậu quyết định tiếp tục quan sát. Nhưng lần này, cố tình để lộ ra chút nghi ngờ—như một phép thử nhẹ.
Đúng như dự đoán, biểu cảm “Tao biết ngay mà” xuất hiện rõ mồn một trên mặt Đông Phương. Nhìn thấy, Minh Viễn hơi sững lại.
“Có lẽ… nó thực sự vô can chăng?”
Rồi lập tức, một giọng khác trong đầu phản bác lại ngay.
“Không.”
Minh Viễn không thể lý giải được rõ ràng, nhưng cậu cứ có cảm giác sai sai. Cảm giác... lạ thường. Và rồi, một luồng rung động mạnh bất chợt dội lên trong đầu cậu, như thể ai vừa lôi cần gạt một chuyến tàu lượn siêu tốc.
“Cảm giác! Đúng rồi, là cảm giác…”
Bây giờ cậu mới để ý—dạo gần đây, cứ thỉnh thoảng lại xuất hiện một cơn rung động lạ trong đầu. Không phải kiểu bồn chồn bình thường, mà là kiểu chấn động khiến dạ dày trôi lên não.
“Tại sao dạo này mình cứ như vậy nhỉ? Cứ hở ra là lại có cảm giác kiểu... bị hút khỏi mặt đất.”
Minh Viễn không hiểu nguyên nhân, nhưng rồi rất nhanh, cậu ném ý nghĩ đó ra sau đầu như ném giấy vụn.
“Thôi kệ đi, chắc do vụ ảo ảnh lần trước làm mình bị chấn tâm lý nhẹ.”
Hoàng Tuấn dường như không nhận ra ánh mắt nảy lửa vừa diễn ra giữa hai thằng ngồi kế bên. Anh chỉ hướng mắt về phía Đông Phương, mỉm cười nói tiếp:
“À đúng rồi, lần trước anh còn chưa cảm ơn em vì đã sửa lại cái cuộn phim cho câu lạc bộ.”
“Lần này, cảm ơn em nha.”
Minh Viễn gần như bật khỏi ghế vì bất ngờ. Cậu quay ngoắt sang nhìn Đông Phương, đôi mắt tròn như hai cái đĩa CD.
“Đm mày... mày giấu nghề ác vậy? Tao cứ tưởng mày chỉ là thằng nghiện game. Giờ lòi ra cả biết sửa phim luôn?”
Câu nói vang lên to rõ khiến cả phòng ngoái lại. Nhưng Đông Phương thì không cười, không hùa theo như mọi khi. Cậu đứng yên, biểu cảm âm trầm, mắt nhìn thẳng nhưng lòng thì dậy sóng.
Cậu đã thấy thoáng qua biểu hiện của Minh Viễn rồi. Và từ đâu đó, cái cảm giác quái lạ ấy cũng bắt đầu trồi lên lại trong lòng Đông Phương.
Bên cạnh, Diệu Nhiên chỉ biết ôm đầu bất lực.
Hai thằng này—lúc thì nghiêm túc, lúc thì nghi ngờ, lúc thì ngu ngơ, lúc thì loạn óc—cô không biết rốt cuộc nên vỗ đầu an ủi hay vả một phát cho tỉnh.
Và lần này, cô chọn vả.
“Bộp — Bộp!”
Hai cú đạp vang lên giòn giã như mở màn vở hài kịch thứ hai trong ngày. Mục tiêu thì chẳng có gì bất ngờ: Minh Viễn và Đông Phương, mỗi thằng một phát.
Đông Phương cảm thấy đầu mình hơi choáng, như vừa bị gõ bằng thước gỗ. Còn Minh Viễn… thì nghi ngờ đầu mình vừa lõm xuống một lỗ.
Trong khoảnh khắc ấy, mọi nghi ngờ, uẩn khúc hay cảm xúc rối rắm giữa Minh Viễn và Đông Phương đều bị đẩy lùi về phía sau.
Bởi lúc này, họ có một kẻ thù chung.
Và kẻ thù đó... chính là Diệu Nhiên.
Không cần trao đổi gì nhiều, cả hai chỉ bằng ánh mắt đã hiểu rõ thông điệp không lời: “Im lặng. Tập trung. Tồn tại.”
Giờ không phải lúc để tỏ ra nghi ngờ, không phải lúc để giở chiêu thăm dò hay khịa nhau nữa. Họ vẫn còn muốn sống. Và vẫn còn cần nguyên vẹn bộ não để đối phó với tương lai.
Thế mà, trong lúc không khí căng như dây đàn sắp đứt, Hoàng Tuấn lại chẳng hề nhận ra bất cứ điều gì. Anh vẫn điềm nhiên nói tiếp, nụ cười thân thiện như chưa từng có cú đạp nào vừa xảy ra:
“Tý nữa anh sẽ lấy đoạn băng đó ra cho em xem nhé, Đông Phương. Dù sao thì nó cũng là công sức của em mà.”
Nghe đến đây, cả hai như được bơm điện cùng lúc.
Không hẹn mà gặp, hai đứa lập tức bật dậy, đồng thanh:
“Không!”
Âm thanh vang lên chắc nịch như tiếng chém xuống bàn trong phim cung đấu. Câu trả lời gọn gàng, mạnh mẽ, không cần suy nghĩ—gần như là phản xạ sinh tồn.
Một khoảng lặng nhỏ bao trùm. Hoàng Tuấn hơi ngơ ngác. Còn Diệu Nhiên thì chỉ im lặng nhìn hai tên kia như thể đang cân nhắc cú đá thứ ba nên nhắm vào ai trước