Không hiểu vì sao, cả Minh Viễn và Đông Phương đều phản ứng mạnh mẽ đến mức... chính họ cũng ngẩn ra.
Họ không có lý do cụ thể. Không ai ép. Cũng chẳng có gì rõ ràng là nguy hiểm. Nhưng vẫn—cảm giác.
Đúng vậy, chỉ là cảm giác—một trực giác khó giải thích, như thể trong đoạn băng đó có thứ gì mà họ không nên nhìn thấy.
Hoàng Tuấn thoáng ngẩn ra, rồi nhanh chóng lấy lại nhịp. Anh gật đầu, nói nhẹ như không có gì:
“Ờ... à, vậy thì thôi nhé.”
Minh Viễn không đợi thêm một giây nào nữa. Cậu đứng dậy ngay lập tức, giọng cương quyết đến mức chính mình cũng ngạc nhiên:
“Thôi được rồi, đàn anh. Em về đây.”
Dù chỉ là một câu nói xã giao, nhưng đối với Minh Viễn, đó là một tuyên bố giải thoát. Cứ mỗi lần đàn anh xuất hiện là lại có chuyện gì đó kỳ quặc xảy ra—và cậu không muốn phải tiêu hóa thêm điều gì nữa, ít nhất là trong ngày hôm nay.
Ngay lập tức, Đông Phương cũng bật dậy, giọng dứt khoát không kém:
“Này, tao đi với.”
Hiếm khi nào hai người phối hợp nhịp nhàng đến thế. Gần như đồng bộ, cả hai tiến về phía cửa, không quay đầu lại. Họ bước đi như thể phía sau đang có người rút chốt lựu đạn.
“Bịch!”
Cánh cửa đóng lại rầm một cái—chắc nịch và có phần kịch tính.
Trong phòng, Hoàng Tuấn và Diệu Nhiên vẫn còn đứng yên, sững sờ như vừa bị bão lốc quét qua. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh—đến mức hai cái bóng vừa khuất sau cánh cửa kia gần như chưa từng tồn tại trong căn phòng này.
Rồi, Hoàng Tuấn chỉ biết cười trừ, vỗ nhẹ vào đầu như tự trách mình vì nói sai lời thoại:
“Haha… thôi tụi nó cũng về rồi. Anh cũng đi đây nhé.”
“Vâng, anh đi thong thả.”
Diệu Nhiên đáp lại, cũng không có ý định giữ lại. Có vẻ như chính cô cũng cần một chút thời gian để tiêu hóa tình huống vừa rồi.
Trên hành lang khu A.
Minh Viễn và Đông Phương đang chạy vội về lớp. Dù đi chung đường, cả hai như có một thỏa thuận ngầm: tuyệt đối không được chạy song song.
“Ôi đệt, không thèm nhìn đồng hồ! Sắp vào mẹ lớp rồi còn gì!”
Minh Viễn thầm rít lên trong đầu. Cậu cố gắng rướn bước, miệng khô khốc. Chỉ còn vài lớp nữa thôi là tới rồi.
"Hộc – hộc… Hồng – hộc..."
Tiếng thở phì phò vang lên như thể một vận động viên marathon vừa băng qua vạch đích. Nhưng không—đây không phải vận động viên nào cả.
Đây là Minh Viễn.
Chỉ chạy có một đoạn thôi mà cậu đã thở như sắp chết đến nơi.
“Con mẹ... mình yếu vãi.”
Cậu đổ gục xuống bàn, tay ôm ngực, mặt tái mét. Nhưng vẫn không quên liếc sang Đông Phương.
Đối phương vẫn tỉnh bơ. Đông Phương vừa chạy không ngừng nghỉ, nhưng lại trông như chỉ vừa đi bộ đi ăn sáng về. Tóc không rối, mồ hôi không thấy đâu, thần sắc như chưa từng tồn tại khái niệm mệt mỏi.
Không giống như Minh Viễn—người vừa được quẳng ra khỏi máy ép nước mía.
Minh Viễn thở dốc thêm vài nhịp nữa rồi cũng dịu lại. Nhưng trong lòng thì vẫn còn chộn rộn.
“Không biết về nhà thì nên làm gì tiếp nhỉ?”
Sự mông lung trong lòng khiến cậu khó chịu. Đầu óc như một cái hồ không đáy, cứ quăng suy nghĩ nào xuống là nó chìm nghỉm, không cho phản hồi.
“Thôi chọn đại mẹ đi. Quan tâm làm gì nhiều. Từ trước đến giờ có chuyện đéo gì đâu mà phải căng. Không biết thì thôi.”
Tự nói như thế, cậu thấy dễ thở hơn hẳn. Có lẽ vì thời gian gần đây bị cuốn vào quá nhiều cảm giác kỳ quái, Minh Viễn vô thức nghĩ rằng mọi thứ đang nguy hiểm.
Nhưng thật ra...
Chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
“Đúng rồi. Có lẽ mình cần thay đổi thái độ. Vui lên. Cứ coi như đang điều tra vụ án trong phim hình sự ấy mà.”
Nghĩ đến đây, Minh Viễn bật cười nhẹ một cái. Có vẻ, cậu cần phải nghiêm túc hơn với cái... sự nghi ngờ phi lý nhưng rất thật của mình.
Lúc này, Đông Phương đang đứng uống nước ở bình đặt cạnh hành lang. Minh Viễn chầm chậm bước lại gần.
Cậu không khỏi cảm thấy... cảnh giác.
Không phải vì Đông Phương làm gì đáng nghi—mà là vì cái cảm giác quái lạ ấy lại trồi lên lần nữa, ngay khi cậu đứng cạnh thằng bạn của mình.
“Không, không… Mình bị điên mẹ rồi.”
Minh Viễn gần như phải tự hét vào đầu mình. Cậu cố gắng đè nén thứ cảm xúc đang dâng lên không lý do—một kiểu áp lực vô hình, như có cái gì đó từ trong lồng ngực cứ trồi lên, đòi phá tung ra.
“Bình tĩnh… Không có chuyện gì đâu…”
Cậu hít một hơi, rồi không do dự nữa. Bước thẳng về phía Đông Phương, đứng sát bên cạnh.
“Ê, Đông Phương. Đi với tao—xem lại chuyện năm ngoái đi.”
“Hả?”
Đông Phương sững lại. Cậu quay đầu, nhìn thẳng vào mặt Minh Viễn. Ánh mắt không giấu nổi sự ngạc nhiên.
“Mày vừa nói cái gì cơ?”
Mặc dù đã nghe rõ, cậu vẫn muốn xác nhận lại lần nữa. Có thứ gì đó trong ngữ khí của Minh Viễn khiến người ta không yên tâm.
“Tao bảo là mày đi với tao xem lại chuyện kia của mày—chuyện năm ngoái ấy. Không đi thì thôi.”
Lần này thì Đông Phương thực sự đơ người trong nửa giây. Cậu nhìn bạn mình, trong đầu chỉ bật lên một dòng:
“Ôi mẹ. Thằng này chạy nhanh quá, chắc não nó văng mẹ đâu rồi…”
Rồi cậu thở ra một tiếng, nhíu mày nghĩ tiếp.
“Sao dạo này nhiều thằng đầu óc có vấn đề thế nhỉ?”
Cậu nhớ đến Trường Huy. Nhớ lại cái lần Trường Huy đột nhiên tìm đến tận nhà cậu, mắt thì long lên như vừa phá đảo xong một game trinh thám, giọng nói thì rành rọt như thẩm vấn tội phạm.
Câu chuyện hôm đó… đúng là như một game thật. Trường Huy kể như thể cậu—Đông Phương—là boss cuối, là trung tâm của mọi bí ẩn, là con át chủ bài bị giấu trong cốt truyện.
Cậu nhớ từng chi tiết của cái ngày kỳ lạ ấy.
Lúc đầu, mọi chuyện có vẻ logic. Mạch truyện ổn. Trường Huy suy luận, nối kết, đặt giả thiết—như một nhân vật chính đích thực.
Vậy mà…
Một lúc sau, chẳng hiểu sao thằng đó lại vứt hết mọi dấu hiệu thông minh vào sọt rác. Nó bỏ qua toàn bộ cơ chế bảo vệ bản thân, rồi chạy thẳng đến nhà cậu—người mà nó nghi ngờ là boss cuối—và hỏi chuyện như thể đang gọi điện đặt pizza.
“Cái logic gì vậy trời? Nếu tao là boss thật thì mày chết luôn tại chỗ rồi còn gì?”
Và giờ đây, một người khác—Minh Viễn—đang làm y hệt.
Chạy thẳng đến người mình nghi ngờ.
Hỏi thẳng chuyện cần hỏi.
Không phòng bị, không thăm dò, không vòng vo.
“Giống hệt luôn… Từng bước một…”
Đông Phương thầm nghĩ. Trong lòng vừa cảm thấy phiền, vừa thấy buồn cười. Nhưng cũng có chút… không yên.
Rồi Đông Phương bất ngờ cười nhẹ, nói như thể chẳng có gì quan trọng:
“Được, tao đi với mày.”
Thật ra cậu định từ chối. Thật lòng luôn. Nhưng tính cách cực đoan của Minh Viễn khiến Đông Phương hiểu rằng... từ chối chỉ làm tình hình tệ hơn. Và trong lớp này, ai mà không biết chuyện đó.
Trong những chủ đề nhạy cảm, Minh Viễn có thể từ "từ tốn" chuyển sang "phát rồ" chỉ trong ba giây. Đông Phương từng chứng kiến vài vụ rồi. Và cậu không hề muốn trở thành vụ tiếp theo.
“Thôi thì... đi theo cũng được. Đảm bảo thằng này không làm gì quá quắt là được rồi.”
Cậu tự an ủi mình bằng một logic dễ chịu. Nhưng trong lòng thì không dễ chịu chút nào.
“Vậy nhé. Tý gặp.”
Minh Viễn nói xong thì quay đi, vẫy tay một cái như thể chuyện vừa rồi chỉ là lời rủ đi ăn trưa. Cậu về lại chỗ ngồi, dáng đi thoải mái đến mức Đông Phương chỉ muốn... đá cho một phát.
“Rồi, rồi, biết rồi.”
Đông Phương lẩm bẩm, mặt tỏ ra khó chịu nhưng không phản đối.
Sau giờ học.
Đông Phương đứng dựa vào khung cửa lớp, ánh mắt hướng ra hành lang đầy nắng gắt của buổi chiều muộn. Dưới ánh nắng vàng sẫm pha chút cam cháy, cả người cậu như được phủ một lớp bóng mờ mỏng. Cái oi bức cuối ngày khiến không khí đặc quánh lại, như thể mọi chuyển động đều trở nên nặng nề hơn.
Cậu không nói gì, cũng chẳng cử động. Đứng đó, bất động như đang chờ đợi điều gì đó — hoặc ai đó.
Giang Đức từ phía sau bước đến. Cậu nhìn thấy dáng đứng của Đông Phương, trầm lặng nhưng không hẳn là thong thả. Một sự chờ đợi không nói thành lời. Cảm giác... có chuyện gì đó đang được ém lại.
“Ê, Đông Phương. Lúc tiết hai mày bảo cần nhờ bọn tao cái gì ấy nhỉ?”
Giọng của Giang Đức vang lên từ phía sau.
Chuyện là, vì chạy về lớp trước Minh Viễn vài phút, Đông Phương đã tranh thủ nói nhanh với Giang Đức—người ngồi gần mình nhất—vài câu để giữ phòng hờ, rồi lại ngồi xuống như không có gì xảy ra. Tất cả chỉ để giữ kế hoạch ban đầu không bị nghi ngờ.
Nhưng giờ thì...
Với cái kiểu “vứt não đi và xông thẳng vào kẻ tình nghi” mà Minh Viễn vừa thể hiện, Đông Phương bắt đầu nghi ngờ liệu có cần “kế hoạch” gì nữa hay không.
“Tên đó... có vẻ chẳng mấy coi trọng tính âm thầm trong chuyện này.”
Cậu thở dài rồi trả lời Giang Đức, giọng nhàn nhạt:
“Ừm… nhưng chắc là chưa cần nữa.”
“Có chuyện gì sao?” – Trường Huy chen vào, giọng cảnh giác.
Mấy người trong nhóm cũng bắt đầu nhìn sang. Có vẻ như họ đều cảm nhận được một chút bất thường quanh Đông Phương.
Thấy vẻ quan tâm của mọi người, Đông Phương chỉ cười. Nụ cười không quá rạng rỡ, cũng chẳng lạnh nhạt—vừa đủ để trấn an mà không hé lộ điều gì.
“Không có gì đâu. Tao nghĩ là chuyện này không nghiêm trọng lắm.”
“Không nghiêm trọng cái gì mới được?”
Trường Huy nhíu mày, giọng bực dọc. Cậu ghét kiểu úp úp mở mở. Đông Phương lúc nào cũng như đang chơi đố chữ với cả thế giới, và điều đó khiến Trường Huy khó chịu thực sự.
Nghe thấy vậy, Đông Phương vẫn không thay đổi sắc mặt, chỉ nhếch môi, ánh mắt đột nhiên trở nên thâm sâu hơn một cách khó lường.
“Chuyện này… cũng khá khó nói.”
Cậu dừng lại một nhịp, rồi bất chợt quay sang hỏi:
“À mà... nhân tiện, bây giờ là mấy giờ rồi?”
Mục Ninh đang nghịch điện thoại gần đó, ngẩng đầu lên nhìn nhanh vào màn hình.
“4:44 chiều.”
Nghe thấy con số đó, Đông Phương gật gù, như vừa đánh dấu một thời điểm bí mật trong bản đồ riêng của cậu.
“Ừm. Giờ chắc phải đợi thằng Minh Viễn giải quyết cái gì đó ở câu lạc bộ… nên trong lúc chờ, kể luôn để giết thời gian vậy.”
Cậu tựa lưng vào bàn, giọng nói không mang vẻ kịch tính, mà gần như lười biếng. Nhưng đôi mắt — lại hoàn toàn ngược lại.
“Được rồi. Vậy thì tao sẽ kể.”
Cậu nói như thể vừa đi đến một quyết định lớn lao, rồi khẽ nghiêng đầu, giọng nhẹ mà rõ ràng:
“Dù sao thì... lần trước tụi mày cũng tốn nước bọt kể chuyện cho tao. Lần này... tao trả lại nợ.”
Cả nhóm không ai nói gì. Không khí đột nhiên chùng xuống một nhịp. Đám người vốn đang ngồi rải rác, giờ ai cũng ngẩng lên. Một vài ánh mắt trao đổi nhau, nhưng cuối cùng đều đổ dồn về Đông Phương.
“Chuyện là thế này...”
Cậu nói, kéo dài câu đầu tiên như thể để mở màn một câu chuyện có thật nhưng nghe như không tưởng.
Ba phút sau.
Căn phòng vẫn im lặng đến lạ thường. Không ai chen vào. Không ai hỏi dồn. Không tiếng chuông điện thoại, không tiếng bàn ghế dịch chuyển, chỉ có giọng nói đều đều, trầm lặng của Đông Phương vang lên giữa khoảng không lặng thinh.
“Ừm... là vậy đó.”
Cậu chốt lại bằng một câu giản đơn. Không giọng trầm trọng, cũng chẳng cố làm kịch tính. Nhưng ai nấy đều cảm thấy một cái gì đó vừa được đặt xuống ở giữa họ — một thứ khó nắm bắt, nhưng rất thật.
Các thành viên trong nhóm lần lượt lên tiếng.
Trường Huy là người đầu tiên, giọng không giấu được vẻ bực mình.
“Chuyện này phiền phức đấy. Nếu Minh Viễn đã nghi ngờ rồi, lại thêm cái kiểu không tin ai như nó thì tụi mình có làm gì nữa cũng vô dụng.”
Mục Ninh trầm ngâm một chút rồi nói, giọng điềm đạm hơn:
“Nói chuyện không phải là giải pháp. Vậy thì... cứ chiều theo đi. Dù sao thì cây ngay không sợ chết đứng mà.”
Giang Đức chậm rãi lên tiếng, ánh mắt nheo lại đầy nghi hoặc.
“Nhưng mà... mày có biết tại sao Minh Viễn vẫn còn nghi không?”
Câu hỏi ấy khiến cả phòng chững lại. Một giây trôi qua, không ai trả lời. Ai cũng có vẻ như đã nghĩ đến điều đó, nhưng chưa ai thật sự đào sâu.
Trường Huy lại cất lời, như thể để phá vỡ khoảng trống vừa hình thành.
“Nhỡ đâu là do Minh Viễn giở chứng thì sao? Có khi nó bắt đầu giống như mày hồi lớp 10 rồi, Đông Phương.”
Đông Phương lập tức phản bác, giọng cậu đanh lại.
“Không. Mày ngẫm lại những gì tao vừa kể đi. Nó hoàn toàn tỉnh táo, rõ ràng. Không hề có dấu hiệu ảo tưởng hay hoang tưởng gì cả.”
Lúc này, cả nhóm đều chung một biểu cảm: bối rối, nghi ngờ, nhưng cũng không muốn bác bỏ hoàn toàn.
Tất cả cùng mang một câu hỏi chưa nói ra: Nếu Minh Viễn tỉnh táo, vậy tại sao vẫn nghi ngờ đến mức cực đoan như thế?
Đúng lúc ấy, một giọng nói trầm vang lên từ phía cuối phòng. Là Đồng Đạt. Cậu vẫn im lặng nãy giờ, nhưng giờ mới lên tiếng.
“Có khi nào... là do chính mày tỏ ra điều gì đó khác thường không, Đông Phương?”
Cả nhóm đồng loạt quay đầu lại. Câu hỏi ấy như được bật ra từ miệng tất cả, chỉ là Đồng Đạt nói hộ.
Ai nấy đều gật gù, không phải vì đã tin, mà vì... chưa nghĩ ra điều gì hợp lý hơn.
“Ừm, cũng có thể lắm.”
Không khí trong phòng thay đổi. Tất cả ánh mắt bắt đầu đổ dồn về phía Đông Phương. Giang Đức là người đầu tiên phá tan sự im lặng mới.
“Thế thì... mày đã tỏ ra cái gì mới được?”
Một câu hỏi trực diện, không lòng vòng. Và nó làm Đông Phương hơi sững người. Cậu nghiêng đầu, ánh mắt hơi giật nhẹ. Cậu cố lục lại trí nhớ, từng khoảnh khắc, từng lần đối thoại với Minh Viễn, xem có điều gì lạ thường, sơ hở, hay bất thường.
Nhưng không có.
Ít nhất là trong suy nghĩ của cậu, không có gì cả. Đông Phương đã dùng hết công suất não để rà soát, nhưng vẫn không tìm ra bất cứ biểu hiện nào có thể gọi là “đáng ngờ”.
Chính vào lúc đó, Mục Ninh khẽ nói:
“Vấn đề này... có khi nên hỏi Dương Hiếu đi.”
Một gợi ý đơn giản, nhưng lại khiến cả nhóm như được gỡ nút. Ai cũng gật đầu đồng tình.
“Ừm, đúng rồi. Dương Hiếu còn nói tính cách Minh Viễn giống nó.”
“Với mấy chuyện kiểu này, liên quan đến cách suy nghĩ hay phản ứng kiểu ‘dị’, có khi chỉ Dương Hiếu mới hiểu.”
“Ừ, đúng. Những chuyện theo kiểu lệch nhịp logic hay nghi ngờ ám ảnh thì để nó phân tích hợp lý hơn tụi mình.”
Câu chuyện tạm thời rẽ sang hướng mới. Nhưng trong ánh mắt của Đông Phương, vẫn còn lại một chút gì đó như... không cam lòng.