Chap 24 Giấc mơ

Sau khoảng năm đến mười phút, nhóm bạn của Đông Phương đã lần lượt rời đi, mỗi người một hướng. Nhưng cậu thì vẫn đứng nguyên ở chỗ cũ, như bị cố định lại bởi một lý do nào đó mà chính bản thân cũng không rõ.

 

Cậu tự hỏi tại sao mình vẫn còn ở đây.

 

Lẽ ra, cậu đã có thể bỏ về từ lâu. Về sớm, tắm nước lạnh, nằm máy lạnh và quên luôn câu chuyện này như mọi lần.

 

Nhưng giờ thì...

 

Cậu đang đứng đây, đợi Minh Viễn.

 

Chuyện này... không giống cậu một chút nào.

 

“Thật ra... mình đang làm cái gì vậy?”

 

Câu hỏi xoẹt qua như một mũi kim chích nhẹ vào lòng bàn tay. Nhưng cậu chưa kịp tự trả lời thì một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau, kéo cậu về với hiện tại.

 

“Ui... giờ mệt vãi.”

 

Là Minh Viễn.

 

Cậu đang khom người, hai tay chống gối, thở dốc như vừa chạy bốn trăm mét băng đồng. Tóc bết mồ hôi, mặt đỏ như chín gấc, mồ hôi đọng từng giọt trên trán.

 

Minh Viễn đã dùng hết tốc lực để tới đây, chỉ vì sợ Đông Phương sẽ bỏ đi trước khi cậu kịp xuất hiện. Cậu biết rõ nếu lần này không cố gắng hàn gắn mối liên kết, thì có thể sẽ mất luôn thứ quan trọng hơn: một cây cầu dẫn tới nhóm bạn còn lại. Một trung gian duy nhất giữa cậu và những người mà cậu chưa thể hiểu hết.

 

Minh Viễn gắng thở, nhịp thở nặng và đều như tiếng máy lạnh chạy quá công suất.

 

“Hộc… hộc… hộc…”

 

Đông Phương không nói gì. Cậu chỉ liếc nhìn thoáng qua, rồi quay người, đi thẳng về hướng nhà xe. Không trách, không thắc mắc, không nán lại. Chỉ đơn giản là đi.

 

Minh Viễn thấy vậy thì cũng cố lê bước theo, dù đầu gối như muốn rụng rời. Mỗi bước đi là một lần mắt hoa, nhưng cậu vẫn bám sát phía sau, như thể nếu không theo kịp, thì mọi thứ sẽ trôi tuột khỏi tay.

 

Vài phút trôi qua.

 

Tiếng bước chân đều đều của Đông Phương hòa lẫn với tiếng thở dốc ngày càng dày đặc của Minh Viễn. Nhịp thở đó không còn là âm thanh nền nữa — nó đang trở thành một thứ gây nhiễu trong không khí, rõ ràng và dai dẳng.

 

“Hộc… hộc… hộc…”

 

Đến mức, dù Đông Phương vốn chẳng có nhiều thiện chí gì lúc này, cậu vẫn phải khẽ liếc về phía sau.

 

Mặt Minh Viễn gần như đã chuyển sang màu... trắng ngà.

 

Cậu đang bước như thể chỉ còn ý chí kéo xác thịt đi theo. Mồ hôi túa ra từ cổ áo, lưng áo thì gần như dính chặt vào da. Mỗi lần thở là một lần cậu nhăn mặt như bị ai đấm vào bụng.

 

Đông Phương nhíu mày.

 

Không phải vì thương hại — mà vì... cậu bắt đầu cảm thấy sự cố chấp trước mặt thật sự đáng để cảnh giác.

 

Đông Phương không nhịn nổi nữa, cuối cùng cũng lên tiếng, giọng pha chút bực lẫn lo lắng.

 

“Này… mày có sao không thế?”

 

Minh Viễn không đáp ngay. Cậu chỉ cười nhạt, trong lòng không khỏi tự giễu:

 

“Đệt mịa… yếu như sên thật.”

 

Rồi cậu cố ngẩng đầu, mắt nhìn lên Đông Phương, cố kéo lại một chút thể diện đang tan như sáp dưới nắng hè.

 

“Hộc… hộc… Tao không sao đâu. Chắc… chỉ cần ngồi nghỉ một chút.”

 

Cậu nói, rồi khẽ giơ tay chỉ về chiếc ghế đá bên cạnh nhà xe.

 

Đông Phương nhìn bộ dạng ấy thì không khỏi chau mày. Dù trong lòng vẫn còn cảnh giác và chưa thật sự tin tưởng, cậu cũng chẳng thể phớt lờ khi người trước mặt như sắp lăn đùng ra bất tỉnh.

 

“Có cần tao dìu qua không?”

 

Minh Viễn, dù mệt lả, vẫn cố xua tay như phản xạ.

 

“Không… không cần. Tao tự được…”

 

Đông Phương nhìn thấy động tác ấy thì cũng gật đầu nhè nhẹ. Cậu không phải người thích làm việc thừa. Nếu Minh Viễn còn cố gắng lết được thì thôi, mặc cho lết. Nhưng dẫu vậy, cậu vẫn bước theo sau, giữ một khoảng cách đủ gần — phòng trường hợp tên kia ngất giữa đường thì còn đỡ kịp.

 

Cái thằng này… chỉ chạy từ khu A sang khu B thôi mà làm như vừa tham gia cuộc thi ba môn phối hợp ấy.

 

Cậu không hiểu nổi.

 

Nhưng Đông Phương cũng chẳng hỏi. Trong tình trạng của Minh Viễn lúc này, hỏi cũng vô ích. Cái mặt kia đã trắng bệch, mồ hôi chảy như vắt chanh, ánh mắt bắt đầu mờ mờ như đèn sắp cháy bóng.

 

Minh Viễn lảo đảo đi thêm vài bước, cuối cùng cũng tới được chiếc ghế đá. Cậu gần như đổ người xuống đó, lưng ngả ra sau, đầu ngửa lên như thể vừa trèo xong một ngọn đồi.

 

Đông Phương không ngồi, chỉ đứng đó. Tay đút túi quần, ánh mắt lặng lẽ quan sát.

 

Không khí im lặng kéo dài một lúc.

 

Rồi Minh Viễn chớp mắt. Mọi thứ xung quanh bắt đầu trở nên... mờ đi.

 

Mà không — không phải mọi thứ.

 

Chỉ có Đông Phương là mờ dần.

 

Cậu ngồi đó, đôi mắt vẫn mở nhưng tầm nhìn như bị phủ một lớp sương dày. Âm thanh xung quanh lùi xa, nhòe đi, méo mó. Nhịp tim không còn đập trong tai mà dội thẳng vào thái dương. Một nhịp... rồi hai... rồi tất cả như bị kéo dãn ra.

 

Rồi, Minh Viễn thiếp đi.

 

…Trong một khoảng không đen đặc vô tận, vượt ra ngoài mọi quy tắc quen thuộc về chiều – không – thời gian, Minh Viễn đang mơ.

 

Không phải giấc mơ thông thường.

 

Không có câu chuyện.

 

Không có âm thanh.

 

Không có ranh giới.

 

Chỉ có một không gian kỳ lạ, nơi cậu — không rõ là "ai", hay "gì" — tồn tại dưới hình dạng một tiểu hành tinh mang dáng dấp đầu người, trôi nổi lặng lẽ giữa những khối vật thể vô danh.

 

Không có mắt để nhìn, không có tai để nghe, không có da để chạm. Nhưng cậu biết — và sự nhận biết đó là thứ duy nhất còn lại, như một sợi dây giữ cậu khỏi tan vào bóng tối.

 

Cậu ngẩng nhìn lên — bằng ý niệm, không bằng cơ thể.

 

Trên kia, dọc theo một chiều không xác định, là vô số các tiểu hành tinh khác. Chúng xếp thành hàng như những chuỗi ký ức bị đánh rơi, trôi dạt không theo trật tự.

 

Nhưng chúng không còn nguyên vẹn.

 

Từng khối một đều méo mó, nhòe nhoẹt, như đang bị hút vào đâu đó. Có cái tan chảy, có cái nứt rạn, có cái đã gần như không còn là hình thể. Có vài hình dạng gợi nhớ — thoáng giống gương mặt người, thoáng như đoạn ký ức chưa hoàn thiện.

 

Tất cả đều đang trong một quá trình… mất đi.

 

Không ai gọi tên, nhưng Minh Viễn cảm thấy một âm rung khẽ phát ra từ chúng. Không phải là tiếng nói — mà là một cảm giác: như một câu hỏi chưa được ai đáp lại.

 

Cậu cúi xuống.

 

Bên dưới là một thế giới hoàn toàn khác.

 

Các tiểu hành tinh ở đó rõ nét, màu sắc đậm, các lớp vỏ sáng lên như được tiếp năng lượng. Có khối đá đỏ như sắt nung, có khối trong suốt như pha lê, có khối xoay quanh trục như đang sống thật sự. Tất cả chúng đều vận hành với một nhịp điệu ổn định, như một bản nhạc nền mà cậu không nghe rõ, nhưng cảm nhận được.

 

Xa hơn nữa, nơi ánh sáng mờ mịt, cậu thấy những khối vật chất chưa định hình — như thể là những mảnh nguyên sơ đang đợi được gọi thành hình.

 

“Phía trên là nơi mọi thứ đang vỡ ra. Còn dưới kia… là nơi mọi thứ chưa kịp đổi thay.”

 

Một suy nghĩ trôi qua tâm trí, không phải để trả lời điều gì, mà chỉ để tồn tại.

 

Cậu quay sang phải.

 

Một dãy dài các tiểu hành tinh trôi song song — tất cả mang dáng dấp rất giống cậu. Có khối như bản sao hoàn chỉnh. Có khối chỉ hơi nghiêng một góc nhỏ. Nhưng điểm giống nhau là… tất cả đều di chuyển theo một hướng, đồng bộ tuyệt đối.

 

Như thể một nhịp điều khiển đã được thiết lập.

 

Chúng trôi, không va chạm, không rẽ nhánh, không đổi quỹ đạo.

 

Và điều kỳ lạ là — chúng không tự quay.

 

Minh Viễn nhìn một lúc rất lâu, rồi quay sang trái.

 

Phía đó — trống rỗng.

 

Không có gì.

 

Không phải bóng tối. Cũng không phải ánh sáng. Chỉ là một dải mờ lóa, nhợt nhạt đến mức làm người ta cảm thấy… khó chịu.

 

Như một đoạn trắng trong bức tranh bị tẩy đi bằng thứ mực vô hình.

 

Đúng lúc đó, có gì đó chạm vào ý thức của cậu. Không phải âm thanh, cũng không phải hình ảnh — chỉ là một ý nghĩ, như bị ép vào tâm trí từ bên ngoài:

 

“Mày đang lơ lửng giữa hai miền không tên. Một phía chờ định hình. Một phía vừa bị gỡ bỏ.”

 

Cậu không biết nó đến từ đâu.

 

Nhưng cậu cảm thấy nó đúng.

 

Phải chăng... trái và phải không phải là phía?

 

Mà là các sắc thái của chính mình?

 

Có thể cậu đang bị kéo theo dòng. Cũng có thể cậu là kẻ duy nhất dừng lại — không bị xoay, không bị dẫn.

 

Có thể cậu vẫn đang tồn tại. Hoặc đã bị đặt vào một khoảng chờ.

 

Cậu muốn cử động.

 

Nhưng lại sợ — vì chỉ cần động đậy, là có thể xác lập một điều gì đó. Mà khi xác lập... cũng đồng nghĩa với việc chối bỏ phần còn lại.

 

Nhưng ở yên thì sao?

 

Ở yên quá lâu… mọi thứ sẽ hóa lỏng, rã ra, như đám hành tinh trên cao kia.

 

Một nỗi bất lực lặng lẽ tràn vào.

 

Không biết từ đâu. Không rõ vì sao.

 

Chỉ là — một cảm giác rằng mình đang rơi. Không nhanh. Không dữ dội. Nhưng đang rơi.

 

Từng lớp ý nghĩ bắt đầu vỡ vụn.

 

Và rồi — một tia sáng giáng xuống từ phía trên. Không chói, nhưng nhọn. Không rực, nhưng sắc.

 

Một cú va chạm không có tiếng nổ.

 

Nhưng làm tất cả những gì méo mó bắt đầu tan ra.

 

Những tiểu hành tinh kia chảy nhão, vỡ thành từng dòng ánh sáng. Gương mặt của chúng… cậu đã thấy ở đâu đó. Trong hành lang. Trong giấc ngủ trưa. Trong một đoạn phim đã xóa.

 

Một số có gương mặt quen. Một số — là chính cậu.

 

Minh Viễn muốn gào lên.

 

Nhưng không có miệng.

 

Chỉ có cảm giác rằng mình đang trượt khỏi bề mặt nào đó — về phía một điều quá rõ để là mơ, và quá mơ hồ để là tỉnh.

...Rồi đột nhiên, một vụ nổ vang lên.

 

Minh Viễn nhìn — hoặc đúng hơn là cảm nhận được — từ vùng bên phải cơ thể tiểu hành tinh của mình, một khối sáng chói xé toạc không gian.

 

Một phần của chính cậu — chính cậu — vừa phát nổ.

 

Rồi thêm một tiếng nữa. Đùng — rồi lại đùng.

 

Âm thanh không truyền qua tai, mà như đập thẳng vào trung tâm nhận thức. Tiểu hành tinh hình đầu người mang tên Minh Viễn rung chuyển. Những vết nứt bắt đầu lan ra từ nơi bị đánh trúng.

 

Cậu không có tay để giữ. Không có chân để trốn. Không có miệng để hét lên.

 

Chỉ có một ý thức đang bị bẻ cong trong bất lực.

 

Rồi…

 

Một cú giật mạnh.

 

Minh Viễn mở mắt.

 

Ánh sáng của buổi chiều tràn vào, loang trên mặt cậu.

 

Trước mắt là gương mặt của Đông Phương, đang đứng ngay bên cạnh, tay vẫn còn giơ lên giữa không trung. Vừa tát cậu tỉnh dậy.

 

Minh Viễn thở mạnh một cái. Mùi nắng, mùi mồ hôi và hơi bụi nóng hầm hập quanh ghế đá kéo cậu về với cảm giác thực tại. Cậu lầm bầm, mắt còn nhòe nước.

 

“Hóa ra… là mơ.”

 

Nhưng không phải một giấc mơ bình thường. Nó quá rõ, quá sâu, và… quá thật.

 

Đến giờ, cậu vẫn còn nhớ từng vụ nổ, từng chi tiết đang tan chảy trong giấc mơ ấy.

 

Cậu nhìn đồng hồ: 5:12 PM.

 

Lúc đến đây, cậu nhớ là gần đúng 5:00. Nếu tính thêm thời gian lảo đảo đi với Đông Phương, thì hẳn là cậu đã thiếp đi khoảng năm phút.

 

Cậu làm tất cả các động tác trên trong lúc vẫn đang nằm, mắt vừa định thần lại, lưng vẫn còn dính mồ hôi vào mặt ghế đá.

 

Đông Phương thấy cậu có vẻ ổn thì mới lạnh lùng hỏi, không giấu được sự ngán ngẩm.

 

“Này. Mày như này thì còn đi được không đấy?”

 

Minh Viễn quay sang, ánh mắt bỗng trở nên kiên định lạ thường. Như thể cậu vừa đi qua một điều gì đó quá lớn — lớn đến mức không quay lại được nữa.

 

“Có.”

 

Câu trả lời ngắn gọn, nhưng dứt khoát.

 

Đông Phương gật đầu nhè nhẹ. Không nói thêm gì, cậu quay đi, bước về phía nhà xe. Dáng đi vẫn thong dong như thường, nhưng không hẳn là không có chủ ý.

 

Minh Viễn thấy thế thì vội bật dậy, dù chân còn chưa vững, vẫn cố chạy theo.

 

Cậu vừa bước, vừa nói với theo:

 

“À… xin lỗi nha. Làm phiền mày rồi.”

 

Đông Phương chỉ khẽ đáp, không quay đầu.

 

“Không sao. Thế mày định điều tra kiểu gì?”

 

Giọng cậu không mang chút cáu bẳn nào, nhưng rõ ràng là đã chuyển thẳng vào vấn đề. Cái màn “ngất xỉu” vừa rồi đã cắt cụt kha khá thời gian. Cậu không muốn phí thêm một phút nào nữa.

 

Minh Viễn không trả lời ngay. Cậu cười.

 

Một nụ cười khiến Đông Phương bất giác lạnh sống lưng. Cái kiểu cười nửa miệng, mắt không chớp, miệng cong nhẹ như thể vừa nghĩ ra một trò gì đó rất không lành.

 

“Mày nhớ chuyện của Trường Huy chứ?”

 

Chỉ một câu. Nhưng Đông Phương lập tức hiểu.

 

“Ờ… Nếu mày đang tính làm giống nó, thì thôi. Tao kiếu.”

 

“Đừng, đừng. Bình tĩnh. Không đến đồn cảnh sát. Mình về nhà tao thôi.”

 

“Ồ. Vậy thì được. Nhưng mà… xem kiểu gì?”

 

Minh Viễn không đáp. Chỉ cười — nụ cười lần này còn thâm hiểm hơn cái trước.

 

Tại phòng Minh Viễn.

 

Chiếc máy tính của cậu vẫn đang bật. Dường như chưa từng tắt kể từ khi cậu rời nhà đi học.

 

Trên màn hình là một tab trình duyệt đang mở. Một bài báo điện tử, nằm im lìm nhưng như vẫn phát sáng trong căn phòng tối.

 

[BÁO NGƯỜI DÂN — SỐ RA NGÀY 23/04/2024]

 

Hai nữ sinh thiệt mạng tại ngã tư đường XX, xã XX: Xe tải mất lái lao qua đèn đỏ

 

Vào khoảng 20 giờ 45 phút ngày 22/04/2024, một vụ tai nạn nghiêm trọng đã xảy ra tại ngã tư giao lộ đường XX thuộc xã XX, huyện YY, khiến hai nữ sinh lớp 10 tử vong tại chỗ.

 

Theo thông tin ban đầu từ lực lượng chức năng địa phương, một chiếc xe tải chở vật liệu xây dựng mang biển kiểm soát 74C-xxxx đã bất ngờ mất lái khi đến gần ngã tư, lao thẳng vào dòng xe đang dừng chờ đèn đỏ. Hai học sinh nữ, được xác định là học sinh Trường THPT Z, đứng ở lề bên phải để băng qua đường đúng thời điểm, đã không kịp tránh và bị tông trực diện.

 

Cả hai nạn nhân được xác nhận tử vong tại chỗ do chấn thương nặng. Người lái xe tải sau đó đã được đưa về trụ sở công an xã để lấy lời khai. Được biết, thời điểm xảy ra tai nạn là đang trong giờ cao điểm tương đối đông người theo lời một số nhân chứng, khiến thời gian xảy ra vụ việc vẫn đang được xác minh lại.

 

Các nhân chứng tại hiện trường cho biết họ nghe thấy tiếng phanh gấp, rồi là một cú va chạm cực mạnh. Một số người mô tả sự việc là “quá nhanh để hiểu chuyện gì vừa xảy ra.”

 

Danh tính hai nạn nhân hiện chưa được công bố theo yêu cầu từ phía gia đình. Cơ quan công an huyện YY đang tiếp tục điều tra nguyên nhân vụ tai nạn.