Chap 25 Cảm giác như vừa bị trêu đùa

Quay về ngày hôm trước.

 

Sau buổi đến đồn cảnh sát cùng Trường Huy, sau những giả thuyết bất ổn được vạch ra từ các chi tiết tưởng chừng vô nghĩa, Minh Viễn quyết định: hôm nay, cậu sẽ nghỉ.

 

Không điều tra. Không ghi chú. Không hoài nghi gì thêm.

 

Chỉ cần một chút thoát khỏi những vòng xoáy đầu óc đang ngày càng quẩn quanh.

 

Cậu bật máy tính, mở trình duyệt và chọn đại một bộ phim mà người ta nói là “rối não”. Không vì tò mò, mà chỉ vì... cái gì đó rối rắm hơn đầu mình có thể là một liều thuốc an thần ngược.

 

Trên màn hình là một bộ phim độc lập, nhạc nền tối giản, ánh sáng lạnh và lời thoại dài đến mức gần như không ai trong phim thở.

 

Cậu vừa xem, vừa càm ràm như thường lệ.

 

“Ồ được đó... nhưng mà đạo diễn nghĩ gì mà không đơn giản hóa thoại lại nhỉ?”

 

“Mình là người xem thôi mà, đâu phải nhà phân tích triết học… Cái nội dung vãi đạn này ai hiểu nổi chứ?”

 

Minh Viễn kéo chân lên ghế, nghiêng đầu tựa vào lòng bàn tay. Ánh sáng từ màn hình hắt lên gò má cậu, loang những vệt xanh lờ mờ trên da mặt — một khung cảnh tưởng yên ổn nhưng lại khiến căn phòng có vẻ quá im ắng.

 

Cậu định tua lại đoạn vừa nói triết lý lảm nhảm thì...

 

“Ting.”

 

Một tiếng báo tin nhắn từ Facebook đột ngột vang lên, vang lên vừa đủ để khiến đầu óc Minh Viễn bật khỏi trạng thái mơ màng.

 

Cậu cau mày.

 

Trên góc màn hình, thông báo hiện rõ:

 

“Bạn có một tin nhắn mới.”

 

Mạch xem phim lập tức đứt đoạn. Cảm giác giống như đang bước tới đoạn cao trào trong bản nhạc cổ điển, thì bị ai đó đá nhẹ vào ghế sau lưng. Cậu lầm bầm:

 

“Xem nữa làm gì… mất hứng rồi.”

 

Với sự miễn cưỡng rõ ràng, Minh Viễn tắt full màn hình video, rê chuột mở Messenger để xem “thằng nào phá mood”.

 

Giao diện hiện ra.

 

Một avatar quen quen — hình một con mắt to thô thiển, trông như được vẽ nguệch ngoạc. Như một thứ giễu cợt thẳng vào mặt người nhìn. Phía dưới ảnh đại diện, tên hiển thị:

 

“Dương Hiếu.”

 

Cậu nhíu mày.

 

“Ồ... Là Dương Hiếu à?”

 

Tay cậu rê chuột chậm lại. Đầu óc lập tức lục lại danh sách bạn bè — và... không tìm được lý do vì sao cái tên này lại có thể nhắn tin cho cậu.

 

“Mình kết bạn với nó từ bao giờ nhỉ? Mà hình như mình để chế độ không cho người lạ nhắn tin mà…”

 

Một lớp nghi hoặc nhỏ bắt đầu len vào tâm trí.

 

Cậu mở khung chat.

 

Tin nhắn của Dương Hiếu chỉ vỏn vẹn gồm một tập tin hình ảnh, một đường dẫn tới một bài báo điện tử, và một dòng chữ ngắn gọn.

 

“Những thứ này có liên quan đến mày.”

 

Chỉ vậy. Không mở đầu, không chào hỏi, không emoji. Câu nói khô khốc như thể đang ném ra một mảnh xương, rồi biến mất.

 

Minh Viễn ngồi im.

 

Ánh sáng từ màn hình chớp nhẹ theo tần số không đều — hoặc là do tâm trạng cậu đang phập phồng.

 

Cậu không mở file ngay.

 

Chỉ ngồi đó.

 

Bàn tay vẫn đặt trên con chuột, nhưng ngón trỏ không nhấn. Đôi mắt nhìn vào tin nhắn, như đang chờ nó tự bật mở ra để tiết lộ thứ gì đó mà cậu vừa sẵn sàng, vừa không hề muốn biết.

 

Minh Viễn ngồi lặng trong phòng, ánh sáng duy nhất phát ra từ màn hình laptop vẫn mở từ lúc cậu trở về. Trong đầu cậu là một mớ dây điện rối loạn — những hình ảnh, tiếng nói, giả thuyết và giấc mơ vừa rồi đan xen nhau như mạng nhện khô, bủa vây lấy nhận thức.

 

Cậu đang cố gắng… để cho cảm xúc của mình lắng xuống.

 

Nhưng càng cố, thứ bên trong lại càng trào lên, như một chất lỏng bị đè quá lâu dưới nắp bình kín.

 

Và rồi, thay vì ngồi yên chịu đựng, cậu quyết định phải làm gì đó. Dù là bất cứ điều gì — miễn là có cảm giác mình đang kiểm soát một phần nào đó.

 

Không chần chừ, Minh Viễn dán mắt vào màn hình. Tay cậu bắt đầu gõ. Những ngón tay va vào phím với tốc độ gấp gáp, như thể từng chữ vừa được đánh ra sẽ gỡ bỏ được một phần áp lực trong ngực cậu.

 

Chiếc bàn phím cũ vang lên những tiếng lách cách, lách cách, khô khốc, rời rạc.

 

Âm thanh ấy vang lên đều đều giữa căn phòng tối, tạo nên một đối lập kỳ dị: một bên là tiếng gõ gấp gáp như gọi cứu trợ, một bên là khoảng lặng đặc sệt của bóng tối — nơi mọi thứ dường như đều ngưng đọng lại, chờ điều gì đó ập đến.

 

Minh Viễn gõ — gần như không ngắt nghỉ. Cậu không quan tâm câu chữ còn mạch lạc hay không nữa.

 

“Này. Ý mày là gì?”

“Cái file với đường link kia có liên quan gì tới tao?”

“Mày đang làm gì? Vì sao nó lại liên quan đến tao?”

“Trả lời đi.”

“Tao hỏi nghiêm túc đấy.”

“Tao không đùa đâu.”

“…”

 

Mỗi lần cậu nhấn Enter, màn hình lại nhảy xuống một dòng. Và avatar hình con mắt của Dương Hiếu — vẫn trơ trơ một màu xám tro, bất động.

 

Không có chấm xanh online. Không có dấu ba chấm gõ chữ. Không có gì cả.

 

Cảm giác như đang gửi thư vào một cái giếng không đáy. Mọi thứ chỉ rơi xuống — và không có hồi âm.

 

Minh Viễn chợt nhận ra cậu đã ngồi đó bao lâu. Tay vẫn còn đặt trên bàn phím, nhưng không còn gõ nữa.

 

Cậu ngẩng đầu nhìn lên màn hình. Màu xanh lặng lẽ lan ra như một lớp băng mỏng trên mặt nước. Lạnh. Và vô hồn.

 

Đôi mắt cậu phản chiếu lên màn hình, nhạt nhoà — như đang soi gương vào một cái gì đó không chắc đã tồn tại.

 

Minh Viễn ngồi bất động. Mắt cậu mở to nhưng không nhìn rõ thứ gì.

 

Không phải vì không thấy.

 

Mà vì cậu đang chờ.

 

Không đúng — cậu đang mong.

 

Mong một hồi đáp.

 

Mong ai đó sẽ lên tiếng.

 

Hay đơn giản hơn… là một dấu hiệu cho thấy, cậu không phải là người duy nhất còn thức trong thế giới này.

 

Sau một hồi gõ phím đến mỏi cả tay, mắt như sắp nổ tung vì chờ đợi, Minh Viễn rốt cuộc cũng hiểu ra — Dương Hiếu không hề có ý định đối thoại. Không một câu trả lời, không dấu hiệu gõ chữ, thậm chí không thèm hiện chấm online.

 

Cái tin nhắn duy nhất cậu ta gửi… chỉ như một ngón tay trỏ lặng lẽ chỉ về phía hai thứ: một đường link bài báo và một file video.

 

Chấm hết.

 

Minh Viễn đưa tay lướt lên lại dòng trò chuyện.

 

Những dòng chất vấn, nghi hoặc, bực dọc — dài lê thê — như chính biểu đồ lo âu của cậu đang chạy ngược từ sau ra trước. Mỗi câu nhảy lên màn hình như một vết xước mới trên tinh thần cậu.

 

Rồi cậu dừng lại.

 

“Đây.”

 

Dòng chữ cụt ngủn của Dương Hiếu hiện ra, đứng đó như một tảng đá chặn giữa dòng chảy. Bên dưới là hai đường dẫn — lạnh lẽo, vô cảm, lặng thinh. Như thể chúng chẳng cần được giải thích, vì chính chúng đã là thông điệp rồi.

 

Minh Viễn nhìn chằm chằm vào con trỏ chuột đang đứng yên trên đường link. Bàn tay đặt trên touchpad run nhẹ. Không vì sợ — mà vì cái kiểu do dự mơ hồ giữa muốn biết và không dám biết.

 

Mắt cậu mở lớn. Đồng tử giãn ra một chút, như thể tâm trí đã buông một lớp rào chắn.

 

Rồi sau vài giây do dự, Minh Viễn hít một hơi, siết tay lại.

 

“Mình không thể cứ ngồi đây mãi.”

 

Cậu bấm.

 

Không có gì giật gân như phim. Không có hiệu ứng nổ tung màn hình hay tiếng vọng lạnh lùng như cậu mường tượng.

 

Chỉ là một dòng chữ nhảy ra:

“Đang tải xuống…”

 

Minh Viễn thở ra một tiếng thất vọng nhẹ. Nhưng rồi, khi liếc mắt xuống dòng thông tin nhỏ bên cạnh, cậu khựng lại.

 

Và khi nhận ra con số đó, mắt cậu chữ A, miệng chữ O.

 

Bên dưới dòng "Đang tải", dòng chữ kia hiện rõ rành rành:

 

Dung lượng: 22.1 GB

 

Minh Viễn bật dậy như bị điện giật.

 

“Con mẹ nó...!”

 

Giọng cậu vang lên giữa căn phòng kín như bưng.

 

“Dương Hiếu… gửi cái gì vậy hả!? 22GB!? Cái đéo gì mà nặng ngang cái game Red Redemption vậy!?”

 

Cậu chỉ thẳng vào màn hình, ngón tay run lên như đang kết tội một kẻ giết người.

 

“Video cái gì mà to hơn cả bộ cài của Windows thế hả trời!?”

 

Căn phòng vốn tối lặng như một cái hộp rỗng, giờ bỗng trở nên sống động như thể vừa bật điều hòa ngược. Hơi nóng phả ra từ máy tính đang tải dữ liệu. Tiếng quạt gió rít lên khe khẽ. Trong khi đó, Minh Viễn thì cứ lầm bầm chửi từ đầu đến cuối, tiếng vang vọng như thể tự tạo nên một đám đông náo loạn trong chính đầu mình.

 

Cậu vò tóc, đi tới đi lui trong phòng như sắp nổi điên.

 

Mọi thứ ban nãy — ánh sáng màn hình xanh, avatar xám tro, sự chờ đợi trong lặng thinh — giờ đây vỡ tan, nhường chỗ cho một dạng hỗn loạn mới: tiếng gào không lời của một người vừa cảm thấy mình sắp bị kéo vào thứ gì đó to hơn tưởng tượng.

 

Lúc này, trong lòng Minh Viễn, không còn chỗ cho sự lạnh lẽo hay nghi hoặc như trong những bộ phim trinh thám mà cậu thường nghiền ngẫm. Không khí u ám, lặng im, ánh sáng xanh rờn — tất cả bỗng trở nên xa vời như lớp khói mỏng.

 

Giờ đây, trong ngực cậu, chỉ còn lại một ngọn lửa.

 

Không — là hai.

 

Ngọn lửa đầu tiên bốc lên từ cơn giận bị phá mood giữa chừng. Khi cậu đang đắm chìm trong một bộ phim đầy triết lý, bị kéo bật ra bởi một tiếng “ting” chết tiệt.

 

Ngọn lửa thứ hai — mạnh và nóng hơn — được châm bằng một con số lạnh như đá: 22.1 GB.

 

Không biết từ khi nào, nhưng cậu cảm thấy bản thân đang bị điều khiển. Như một con rối. Một con bò được dắt từ tâm trạng này sang tâm trạng khác. Giống như ai đó đang chơi một trò chơi cảm xúc trên cậu, mà chính cậu không hề biết luật.

 

Minh Viễn nghiến răng, trong đầu bùng lên một suy nghĩ sắc lẹm:

 

“Đệt mẹ. Nhất định mai tao phải đấm thằng này một phát vào đầu. Không thì ngọn lửa này không bao giờ nguội.”

 

Tay cậu siết lại trên con chuột.

 

Nhưng rồi… chính tay ấy lại tự động di chuyển.

 

Không hiểu vì sao, như một phản xạ xa lạ với chính ý chí mình, cậu thấy ngón trỏ nhấn xuống đường link còn lại mà Dương Hiếu gửi.

 

Minh Viễn lầm bầm:

 

“Được rồi. Xem mày ‘chơi’ tao thế nào nữa.”

 

Màn hình nháy lên.

 

Không có virus. Không có jumpscare. Không có trang troll vớ vẩn.

 

Chỉ là… một bài báo điện tử hiện ra.

 

Giao diện báo đơn giản, nền trắng, chữ đen, tiêu đề đỏ sẫm. Một phong cách cũ kỹ, nghiêm túc, chẳng có gì trêu đùa cả.

 

Minh Viễn khựng lại.

 

Cảm xúc trong cậu… như bị dội một gáo nước lạnh. Cả hai ngọn lửa đều không bị dập tắt bởi lời xin lỗi, mà bởi thứ mà cậu không thể tức giận nổi: sự thật.

 

Cậu không nói gì. Chỉ ngồi yên, mắt dán vào bài viết, từng dòng chữ chạy qua mắt như một cơn bão chữ nghĩa.

 

Hàng trăm dòng. Mỗi dòng hiện lên như tiếng gõ vào trán cậu.

 

Cậu đọc hết. Không bỏ sót dòng nào.

 

Trong mắt Minh Viễn, dòng chữ phản chiếu như dán thẳng vào đồng tử. Bài báo khô khốc nhưng không lạnh. Nó không cần ám ảnh — vì chính sự giản dị của nó mới đáng sợ.

 

“Vào khoảng 20 giờ đêm ngày 23/04/2024, tại ngã tư đường XX, xã XX, một chiếc xe tải mất lái đã lao qua đèn đỏ, tông trúng hai học sinh nữ đang đứng bên lề chờ qua đường…”

 

“Hai nạn nhân tử vong tại chỗ…”

 

“Cả hai là học sinh của Trường THPT Z…”

 

“Ngã tư đường XX…”

 

“...vẫn chưa rõ nguyên nhân chính xác vì sao xe mất lái…”

 

Mỗi chữ cứ như đang được đọc thầm lại trong đầu Minh Viễn thêm một lần nữa, dù cậu đã đọc rồi.

 

Cậu không cần đối chiếu.

 

Cậu biết chính xác: đó là ngã tư mà cậu đang điều tra.

 

Và hai cái tên không được nhắc đến trong bài báo… là học sinh cùng trường cậu.

 

Có gì đó trong lưng cậu lạnh đi.

 

Không phải do điều hòa.

 

Mà vì Minh Viễn hiểu: chuyện này không còn là cảm giác mơ hồ nữa.

 

Một cảm giác… như thể có điều gì vừa cựa mình trong bóng tối.

 

Minh Viễn hơi khựng lại. Rồi thì thầm.

 

“Ra vậy.”

 

Lời nói bật ra gần như vô thức — nhưng cũng không hoàn toàn vô nghĩa.

 

Bởi vì trong lòng cậu, một hạt giống nghi ngờ nào đó vừa nảy mầm. Không hẳn là một giả thuyết chắc chắn, không hẳn là một kết luận có thể trình bày rõ ràng — nhưng là cảm giác về một sự trùng hợp không nên bị coi nhẹ.

 

Tuy nhiên, cảm giác ấy không mang lại nhẹ nhõm.

 

Ngược lại, nó giống như một mảnh vụn mắc trong cổ họng, khiến cậu nuốt không trôi và nhả không được.

 

Minh Viễn ngả người ra sau, ngước nhìn trần nhà tối om, tay vẫn còn đặt trên chuột.

 

“Dù có những điểm tương đồng... nhưng rốt cuộc chuyện kia có liên quan gì đến chuyện của mình?”

 

Cậu nghĩ. Và nghĩ. Rồi lại nghĩ nữa.

 

Cả buổi tối hôm đó, cậu lật đi lật lại tất cả mọi khả năng — thời gian, địa điểm, thông tin mơ hồ trong bài báo, cả các giả thuyết siêu hình từng nghĩ đến trong mấy giấc mơ kỳ lạ.

 

Nhưng tất cả vẫn chỉ dừng lại ở cảm giác.

 

Không có bằng chứng. Không có dữ kiện thật sự kết nối.

 

Chỉ là... trực giác. Một cái gì đó như tiếng gõ nhẹ vào gáy.

 

Cùng lúc đó — ở một nơi khác.

 

Căn phòng của Dương Hiếu chìm trong ánh sáng trắng mờ của đèn huỳnh quang. Không có tiếng tivi, không có tiếng quạt. Chỉ có tiếng “ting ting” liên hồi phát ra từ máy tính, dội lên bức tường trống như tiếng giày vang trong hành lang bệnh viện.

 

Dương Hiếu… không nhìn vào máy tính.

 

Cậu đang cầm điện thoại.

 

Một chiếc điện thoại cũ kỹ, phần viền tróc sơn, màn hình bị xước vài đường mảnh. Không hề có mạng xã hội, không có Facebook, Zalo hay bất kỳ ứng dụng nhắn tin nào. Chỉ có danh bạ, tin nhắn cũ và vài phần mềm mặc định.

 

Cậu đưa máy lên tai, giữ bằng vai, tay cầm một cây bút máy đã gần cạn mực, liên tục vẽ vòng tròn lên giấy.

 

Giọng cậu nhẹ, như đang nói chuyện thường ngày:

 

“Vậy thì… nhờ anh nhé.”

 

Bên kia đầu dây, giọng một người đàn ông vang lên. Hơi khàn, nhưng không khó nghe.

 

“Ừm. Nếu là em nhờ thì anh sẽ thử xem sao.”

 

Dương Hiếu khẽ cười. “Haha, thôi mà. Anh Thanh Toàn đừng khách sáo.”

 

Giọng bên kia đáp lại, lần này có vẻ gần gũi hơn:

 

“Không sao. Hồi đó anh cũng từng liên quan đến vụ này. Lúc đó anh mới vào ngành, đi theo đội hình sự như kiểu thực tập thôi, nhưng cũng có mặt tại hiện trường. Có một số chi tiết anh còn nhớ.”

 

Dương Hiếu ngừng bút.

 

“Vụ đó báo đăng đầy mà, em cũng tìm được rồi. Chỉ là em muốn rõ hơn mấy phần chi tiết...”

 

“Ờ, đúng. Cũng chỉ là tai nạn giao thông thôi. Về mặt hồ sơ thì không quá phức tạp.”

 

Rồi — một thoáng im lặng.

 

Giọng anh Thanh Toàn hạ thấp xuống:

 

“…Tuy nhiên, vì em hỏi kỹ, nên anh phải dặn.”

 

“Dạ?”

 

“Nếu anh gửi mấy thứ đó — chi tiết từ hồ sơ điều tra cũ ấy — thì em giữ riêng thôi. Đừng chia sẻ bừa. Dù gì cũng là tài liệu nội bộ. Lộ ra ngoài mà bị truy lại thì… không hay cho anh.”

 

Dương Hiếu không do dự.

 

“Vâng. Em hiểu.”

 

Câu nói đó dứt khoát, gọn gàng như một lệnh xác nhận.

 

Cậu tắt bút, gác nó lên cạnh cốc trà nguội. Mắt vẫn chưa liếc sang màn hình máy tính — nơi cửa sổ chat với Minh Viễn vẫn sáng lên từng nhịp.

 

Thông báo mới vẫn nhảy lên.

 

Cậu không mở ra.

 

Không cần.