Chap 26 Đây là điều mà con người có thể làm sao?

Vài phút sau.

 

Màn hình máy tính nháy một cái. Dòng thông báo nhỏ hiện lên ở góc:

Tệp đã được gửi.

 

Dương Hiếu nhấp chuột. Một thư mục zip vừa hoàn tất tải xuống. Đó là hồ sơ vụ tai nạn năm ngoái — thứ mà Thanh Toàn đã đồng ý gửi sau cuộc gọi ngắn ban nãy.

 

Căn phòng của Dương Hiếu vẫn lặng lẽ như cũ. Lạnh lẽo. U tối. Rộng đến mức những tiếng động nhỏ cũng vang vọng lại. Góc bên trái, sát giường ngủ, có một bài vị cũ đặt trên chiếc tủ gỗ nhỏ, phủ một lớp bụi rất mỏng. Ánh sáng vàng lờ mờ từ đèn bàn hắt xuống, không chiếu tới được góc ấy — chỉ đủ để khiến nó hiện ra như một bóng hình ẩn khuất.

 

Khung cảnh mang dáng vẻ nửa đời sống – nửa ký ức.

 

Dương Hiếu ngồi trên ghế xoay, tay cầm một gói khoai tây chiên, nhai một cách vô thức. Nhưng ánh mắt cậu không còn đặt trên màn hình nữa.

 

Cậu chỉ... nhìn.

 

Không chớp mắt. Không thay đổi nét mặt.

 

Giống như ai đó đã bấm “tạm dừng” cả cơ thể cậu lại.

 

Rồi — vài giây trôi qua.

 

Không một tiếng động. Không một biểu hiện rõ ràng.

 

Cậu quyết định.

 

“Mình sẽ không xem.”

 

Không có kịch tính. Không cần biện minh.

 

Chỉ đơn giản là vậy.

 

Ngay cả khi cậu đã cố công tìm đến, đã phải nhờ đến một người quen cũ, đã kéo Minh Viễn vào quỹ đạo, đã im lặng quan sát từ xa. Ngay cả khi tất cả đang dồn về thời khắc này.

 

Cậu vẫn chọn… không mở tệp.

 

“Không hiểu vì sao mình lại bắt đầu thứ này nữa.”

 

Suy nghĩ ấy thoáng qua trong đầu Dương Hiếu, như một câu hỏi dành cho chính mình. Cậu vừa nghĩ, vừa rút điện thoại ra — chiếc điện thoại cũ kỹ, chẳng có gì ngoài danh bạ và vài ứng dụng cơ bản.

 

Màn hình sáng lên. Hình nền xuất hiện.

 

Đó là một bức ảnh.

 

Năm người bạn đứng giữa rừng cây, giơ tay tạo dáng ngốc nghếch trước ống kính. Nền phía sau là đám lửa trại vừa nhóm lên, ánh lửa màu cam phản chiếu trên vài khuôn mặt lấm tấm mồ hôi. Xa hơn nữa là hai cái lều xanh – đỏ chéo nhau.

 

Một khoảnh khắc quá đời thường.

 

Quá vô hại.

 

Quá không hợp với không khí nơi cậu đang ngồi.

 

Nhưng cậu vẫn nhìn.

 

Lâu. Rất lâu.

Hồi lâu sau Dương hiếu mở lại cuộc trò chuyện của cậu và Minh viễn lướt qua hàng đống câu chất vấn của minh viễn Dương hiếu không để ý những câu hỏi kia cố tình phất lờ chúng.

 

Cậu tiếp tục phong cách nhắn tin thô sơ cổ đại của mình.

 

“chiều ngày mai tao sang nhà mày để nói chuyện”

 

Rồi cậu dứt khoái tắt chiếc máy tính đi không chút do dự do chiếc máy tính là nguồn sáng duy nhất trong căn phòng nên bây giờ căn phòng trở lên tối mịt đến không thể nhìn thấy gì.

...

 

Minh viễn hôm qua sau một hồi suy luận và giả thuyết rồi các thể loại mà vẫn chẳng thu được gì cậu kết luận một câu xanh rờn.

 

“Mình phế vcl”

 

Rồi quyết định đi ngủ luôn tuy nhiên cậu không muốn tắt máy tính vì nó vẫn đang tải file của Dương hiếu vì vậy Minh viễn quyết định sẽ giảm độ sáng của Máy tính xuống rồi bỏ mặc ở đó luôn.

 

Chính vì khoảng khắc này mà minh viễn đã bỏ lỡ một tin nhắn quan trọng,.. không là vô cùng quan trọng.

 

Ngày hôm sau...

 

Trong khi các học sinh khác đã bắt đầu đến lớp, thì lúc này, Dương Hiếu lại đang có mặt tại đồn công an phường.

 

Bên trong căn phòng tiếp dân ngăn nắp, ánh sáng trắng từ đèn tuýp phản chiếu lên sàn đá tạo cảm giác lạnh lẽo quen thuộc. Vừa bước vào, cậu đã nghe thấy một giọng nói thân thuộc vang lên.

 

"Ồ, Dương Hiếu à, lâu rồi không gặp!"

 

Một chú công an già, dáng người đậm, nét mặt hiền hậu, trên đầu đã điểm vài sợi bạc, niềm nở cất lời khi nhìn thấy cậu.

 

"Ờ, bác Vương. Dạo này bác vẫn khỏe chứ?"

 

Dương Hiếu đáp lại bằng giọng khách sáo, gật đầu chào. Cậu đứng thẳng người, lễ phép như thể đây không phải lần đầu đến nơi này.

 

"Haha, khỏe chứ!" Chú Vương cười xòa, rồi nghiêng đầu nhìn kỹ cậu. "Mà này, Minh Viễn... À không, Dương Hiếu! Tại sao cháu lại đến đây vào giờ học?" Đôi mắt chú bất chợt sâu lại, giọng cũng hạ thấp. "Lại có chuyện gì nữa à? Có phải thằng Thành Toàn lại nhờ cháu gì không? Nếu nó dám bắt cháu trốn học lần nữa thì cứ nói với bác. Bác sẽ dạy cho nó một bài học."

 

Vừa nói, chú vừa xắn tay áo, để lộ bắp tay cuồn cuộn một cách khá khoa trương.

 

Dương Hiếu khẽ bật cười nhưng không tiếp lời. Cậu ngẩng nhìn lên trần nhà trắng toát, giọng trầm hơn hẳn.

 

"Không phải đâu bác... Hôm nay cháu đến đây vì có chuyện muốn nhờ."

 

Chú Vương nghe vậy, nét mặt thoáng chùng xuống. Dường như ông nghĩ đến điều gì đó.

 

"Lại liên quan đến chuyện đó à? Bác đã bảo cháu rồi, hãy quên đi quá khứ. Sống cho hiện tại..."

 

Dương Hiếu vội xua tay. "Không phải chuyện kia đâu ạ. Chuyện này chỉ liên quan đến một vụ tai nạn của bạn cháu thôi."

 

"Ồ, vậy à?"

 

Đúng lúc hai người đang nói chuyện, từ bên trong bước ra một người cảnh sát trẻ. Anh mặc đồng phục chỉn chu, thân hình cao ráo, bước đi chắc nịch mang theo không khí nghiêm túc hơn hẳn.

 

"Dương Hiếu đến rồi à? Vào đây, vào đây. Những thứ em nhờ đang ở đây rồi."

 

Dương Hiếu thấy vậy thì cũng nhanh chóng bước vào trong, nhưng trước khi đi hẳn, cậu không quên quay đầu lại chào chú Vương.

 

"Vậy cháu đi trước nhé, chú Vương."

 

"Ừ, đi thong thả nhé!" Chú Vương vẫy tay, vẫn giữ nụ cười hiền hậu trên khuôn mặt.

 

Cánh cửa khép lại sau lưng cậu. Bên trong là một căn phòng làm việc khá rộng rãi và sạch sẽ. Mọi thứ được bày trí gọn gàng theo kiểu văn phòng tiêu chuẩn – bàn làm việc, kệ hồ sơ, bộ sofa màu xám tro đặt ở giữa. Trang trí tuy đơn giản, nhưng tinh tươm. Điều hòa lạnh phả ra không khí mát lạnh, trái ngược hoàn toàn với cái nóng oi bức bên ngoài, khiến Dương Hiếu hơi rùng mình vì sốc nhiệt.

 

Ở trong phòng, Thành Toàn đang ngồi vắt chân trên sofa, một tay rót nước từ ấm ra ly thủy tinh đặt trên bàn. Vừa nghe thấy tiếng cửa mở, cậu ta ngẩng lên, ánh mắt lóe lên một tia sắc sảo rồi lại bình thản như không.

 

Dương Hiếu không mất thời gian. Vừa ngồi xuống ghế đối diện, cậu lập tức cất lời. "Vậy thì... anh kể cho em nghe những gì anh biết được đi."

 

Nghe thấy Dương Hiếu hỏi thẳng như vậy, Thành Toàn cũng không quá ngạc nhiên. Trong những vụ án trước, anh đã quen với cái tính bộc trực của cậu ta rồi.

 

Anh chỉ lặng lẽ nhấc tách trà lên, uống một ngụm nhỏ để lấy giọng, rồi mới chậm rãi nói. "Nghe kỹ nhé. Vụ này... không đơn giản chút nào đâu."

 

Anh trầm ngâm vài giây như đang lục lại ký ức, ánh mắt hơi đanh lại. Rồi anh tiếp tục. "Anh sẽ bỏ qua các thông tin cơ bản về nạn nhân – vì hôm qua đã gửi hồ sơ cho em rồi. Phần lý lịch, hiện trường, sơ đồ va chạm... tất cả đều có trong đó."

 

"Bây giờ, anh sẽ nói về những điểm kỳ lạ. Những chi tiết không nằm trong báo cáo chính thức... nhưng lại ám ảnh nhất."

 

Thành Toàn đặt tách trà xuống, ngồi thẳng lưng hơn. Giọng anh đột nhiên trầm hẳn lại.

 

"Đầu tiên là về thương tích của nạn nhân. Cả hai đều bị thương rất nặng – mức độ nặng vượt xa một vụ tai nạn giao thông thông thường. Không chỉ gãy xương... mà có những vùng cơ thể gần như bị dập nát hoàn toàn. Đến mức, theo lời giám định viên, 'khó nhận dạng trực tiếp nếu không có giấy tờ'."

 

"Vấn đề là: va chạm ghi nhận chỉ là một vụ đâm xe ở tốc độ thấp. Theo lời khai của nhân chứng và dữ liệu hộp đen, xe tải chỉ chạy khoảng 35–40 km/h. Không hề có cú thắng gấp nào. Không có dấu hiệu bị kéo lê. Vậy thì... làm sao hai nạn nhân lại có thương tích nặng đến mức như vậy?"

 

Dương Hiếu cau mày. Thành Toàn nhìn cậu một cái, rồi tiếp.

 

"Có người cho rằng có thể do chính chiếc xe máy của nạn nhân bị lật, rồi đổ đè lên họ. Nhưng chiếc xe chỉ nặng khoảng 90–100 kg. Không thể gây dập nát toàn phần như vậy được. Giả thuyết này được ghi vào hồ sơ... nhưng nói thật là không ai trong đội điều tra tin hoàn toàn cả. Chỉ là không có lựa chọn nào hợp lý hơn."

 

Anh thở ra, rồi gõ ngón tay nhè nhẹ lên mặt bàn, đổi chủ đề. "Nhưng đây mới là phần kỳ lạ nhất: hệ thống đèn giao thông."

 

"Camera giao lộ ghi lại rõ thời điểm tai nạn. Đèn phía tài xế – màu xanh. Đèn phía hai nữ sinh – cũng màu xanh."

 

"Tức là... cả hai hướng đều được đèn xanh cùng lúc."

 

Dương Hiếu sững người. "Lỗi hệ thống à?"

 

"Đó là điều bọn anh nghĩ đầu tiên. Nhưng đội kỹ thuật không tìm thấy bất kỳ bất thường nào trong mã điều khiển hay tín hiệu phần cứng cả. Họ đã trích xuất đoạn log từ máy chủ, mô phỏng lại toàn bộ sự kiện trong môi trường thử nghiệm – với cùng điều kiện: thời gian, ánh sáng, nhiệt độ, tốc độ luồng xe, v.v."

 

"Và kết quả là: hệ thống hoạt động bình thường. Không thể tái lập hiện tượng 'hai đèn xanh cùng lúc'."

 

"Ngay cả khả năng 'treo tín hiệu' hay 'bảng đèn bị nhiễu do điện áp' cũng đã được loại trừ. Tất cả kiểm tra đều trả về kết quả... không có lỗi."

 

Anh ngả người ra sau, ánh mắt thoáng lạnh. "Mọi người trong đội điều tra... cuối cùng chỉ còn cách gọi đây là 'trục trặc không xác định'."

 

"Nhưng anh thì không tin đó là trục trặc. Không phải lỗi phần mềm. Không phải do đèn. Mà là một thứ khác..."

 

Anh ngẩng đầu nhìn thẳng vào Dương Hiếu. "...Có thể là điều gì đó đã can thiệp vào khoảnh khắc ấy – nhưng không để lại dấu vết trên hệ thống."

 

Dương Hiếu im lặng suốt từ đầu buổi trò chuyện, nhưng đến đây, cậu không thể nhịn được nữa mà lên tiếng.

 

“Có khi nào... là do ai đó cố tình đặt một thiết bị gây nhiễu thông tin vào điểm mù của camera?”

 

Thanh Toàn không ngẩng đầu. Anh vẫn gõ nhịp đều lên mặt bàn, giọng điềm nhiên nhưng rõ ràng, có chút khô khan rất đặc trưng của người làm điều tra.

 

“Bọn anh đã nghĩ tới khả năng đó. Và cũng đã kiểm tra nó đầu tiên.”

 

Anh dừng lại một chút, rồi tiếp tục.

 

“Nhưng về cơ bản, xác suất để đây là một vụ phá hoại đơn thuần là cực kỳ thấp.”

 

“Thứ nhất là động cơ. Nếu chỉ đơn giản là phá phách thì có hàng tá cách dễ dàng hơn để làm hỏng một cụm đèn giao thông. Không nhất thiết phải lựa đúng thời điểm xe tải băng qua ngã tư rồi mới khiến đèn hỏng.”

 

“Ngược lại, sự trùng khớp về thời điểm và điều kiện lại quá mức chính xác. Chính vì vậy, bọn anh bắt đầu nghi ngờ rằng đây không chỉ là phá hoại thông thường—mà là một vụ mưu sát có chủ đích.”

 

“Em thử nghĩ xem, nếu chỉ muốn phá, thì chọn lúc vắng người, hoặc giờ khuya, sẽ đơn giản và an toàn hơn rất nhiều. Không ai lại ngu ngốc đến mức gắn thiết bị gây nhiễu ở giờ cao điểm, trừ khi... họ cần sự hỗn loạn đúng vào thời điểm đó.”

 

Thanh Toàn ngẩng đầu, ánh mắt hơi nheo lại như muốn khắc họa một suy luận đã được mài giũa kỹ lưỡng.

 

“Thứ hai là về hung khí.”

 

“Để gây ra được loại chấn thương xương sọ như hiện trường báo cáo, thì hung thủ phải sử dụng một vật nặng, có lực tác động lớn. Theo các chuyên gia pháp y, gần như chỉ có thể là một chiếc búa thép cỡ lớn—rất lớn.”

 

Anh nói đến đây, vừa cười nhẹ, vừa đưa hai tay ra, mô tả một cách phóng đại chiều dài của cây búa tưởng tượng.

 

“Nhưng dĩ nhiên, ở hiện trường thì chẳng có cái búa nào cả.”

 

“Cũng không có dấu vết gì cho thấy hung khí từng được đặt ở đó. Mà nếu là thiết bị tự động thì nó phải cực kỳ nhỏ, không để lại vết máu, không gây tiếng động, và tự động biến mất ngay sau khi gây án.”

 

Anh dừng một giây, như để nhấn mạnh.

 

“Cho đến hiện tại, tất cả các camera xung quanh đều không ghi nhận được gì bất thường. Bọn anh vẫn đang tìm khả năng liệu có thiết bị tàng hình tín hiệu, hoặc gây lệch thời gian ghi hình nào đó được sử dụng hay không.”

 

Thanh Toàn hơi cúi người về phía trước, lưng khom xuống, nét mặt thấp thoáng sự bất lực.

 

“Vấn đề là... nếu hung thủ có thể thực hiện một vụ mưu sát với hàng loạt điểm kỳ lạ như vậy, lại không để lại bất kỳ dấu vết nào, thì bọn anh cũng đành bó tay trong việc xác định liệu có công nghệ tàng hình tín hiệu, hay cơ chế làm lệch thời gian ghi hình nào được sử dụng hay không.”

 

Anh ngập ngừng một lát, ánh mắt trầm xuống.

 

“Điều khiến bọn anh nghi ngờ nhất... chính là việc hung thủ có khả năng qua mặt cảnh sát, bác sĩ pháp y, kỹ thuật viên giám định hình ảnh, và cả chuyên gia dữ liệu số.”

 

“Thế nên, năng lực của hắn—nếu là một cá nhân—thì quả thực... điên rồ.”

 

Anh rút một hơi thở chậm, rồi tiếp lời, giọng đều đều nhưng sắc lạnh.

 

“Theo đánh giá sơ bộ, rất có thể đây là hành động của một tổ chức—với một mục đích nào đó chưa rõ. Danh sách nạn nhân có vẻ được chọn ngẫu nhiên, nhưng chúng tôi chưa thể khẳng định điều gì.”

 

Nghe đến đây, Dương Hiếu đột nhiên lên tiếng, giọng nhỏ nhưng nặng nề.

 

“Nếu... em nói là nếu thôi nhé...”

 

Ánh mắt cậu chợt trở nên sâu thẳm, như đang chất chứa một điều gì đó chưa tiện thổ lộ.

 

“Nếu hung thủ chỉ là... một người thì sao?”

 

Thanh Toàn nhíu mày. Câu hỏi khiến anh khựng lại một nhịp. Có chút khó tin, có chút... kỳ lạ. Nhưng anh vẫn giữ giọng nghiêm túc.

 

“Nếu như em nói thì hung thủ đó... không phải người bình thường nữa.”

 

Anh nghiêng người, mắt nhìn xoáy vào Dương Hiếu, ngữ điệu bắt đầu mang theo chất vấn.

 

“Một kẻ đủ thông minh để dựng nên một vụ mưu sát hoàn hảo, giả dạng như tai nạn thông thường.”

 

“Di chuyển âm thầm như một cái bóng, mà không một chiếc camera nào ghi nhận được.”

 

“Xâm nhập và điều khiển toàn bộ hệ thống giám sát, rồi thủ tiêu mọi bằng chứng trong im lặng.”

 

“Sở hữu công nghệ tiên tiến đến mức qua mặt cả con người lẫn máy móc.”

 

“Và đủ sức để vung một chiếc búa thép nặng đến nỗi ngay cả đàn ông trưởng thành cũng phải chật vật mới nhấc lên được thậm chí trong điểu kiện thực tế hắn sẽ không chỉ là vung mà còn là phải di chuyên cực nhanh với một vật cực nặng đi qua các điểm mù của camera với một tốc độ đáng kinh ngạc và phát lực nhanh kinh khủng theo giám định pháp ý.”

 

Ánh mắt Thanh Toàn trở nên nghiêm khắc.

 

“Em nghĩ... một người như vậy... còn có thể được gọi là con người không?”

 

Dương Hiếu khẽ cúi đầu, ngập ngừng.

 

“... Xin lỗi. Em đã hỏi một câu ngớ ngẩn.”

 

Thanh Toàn chỉ khẽ xua tay, giọng dịu xuống.

 

“Không sao. Mấy câu hỏi như vậy cũng giúp ích phần nào trong việc rà lại giả thuyết.”

 

Thanh Toàn thở ra một hơi thật chậm, rồi như sực nhớ điều gì đó.

 

“À, đúng rồi. Hồi nãy anh định nói thêm... nhưng em chen ngang mất.”

 

Giọng anh lúc này trầm hẳn, ánh mắt dường như đang nhìn xuyên qua bức tường, vào một khoảng tối nào đó trong căn phòng.

 

“Vấn đề không nằm ở chỗ vụ án quá sạch sẽ.”

 

“Vấn đề là... nó sạch sẽ một cách kỳ lạ, nhưng đồng thời... lại để lộ quá nhiều điểm bất hợp lý.”

 

“Giống như một kịch bản được viết quá hoàn hảo... đến mức trở nên giả tạo.”

 

Anh ngừng lại một nhịp, ngón tay gõ nhè nhẹ lên mặt bàn, đều đặn.

 

“Bọn anh không thể tìm ra hung khí. Không có dấu vết, không nhân chứng, không camera nào ghi lại. Nhưng lại có hàng loạt chi tiết lạc lõng, vô lý, như thể ai đó cố tình ‘rắc’ chúng vào.”

 

Ánh mắt anh trở nên lạnh đi, giọng nói hạ xuống chỉ còn gần như một tiếng thì thầm.

 

“Cảm giác như... tất cả những gì xảy ra ở hiện trường... đều được dựng lên.”

 

Anh dừng lại. Không gian lặng như tờ. Rồi anh nói tiếp, thật chậm.

 

“Dựng lên... để cho ai đó xem.”