Dương Hiếu nghe đến đây, một cơn sóng lạnh chạy dọc sống lưng. Cậu cảm thấy như có gì đó đang siết chặt bên trong lồng ngực. Vô thức, cậu rút người lại, hai tay ôm lấy cánh tay như để giữ lấy một phần nào đó của bản thân.
Rồi cậu lên tiếng, giọng khàn khàn.
“Vậy... anh nghĩ, hắn muốn cho ai xem chuyện này?”
Thanh Toàn nhún vai, nhưng ánh mắt không còn nhẹ nhõm như thường. Anh trầm giọng.
“Chuyện đó... bọn anh vẫn chưa thể xác định chắc chắn. Nhưng thực ra, anh đã có một giả thuyết.”
Dương Hiếu ngẩng lên, ánh mắt chợt sáng.
“Là gì vậy?”
Cậu hỏi, gần như vồ vập. Thanh Toàn nhìn cậu — thật lâu. Gương mặt anh đanh lại, ánh mắt trở nên sắc như kim loại. Không hiểu vì sao, trong vô thức, anh hơi ưỡn ngực lên, tư thế như thể đang đối mặt với một phiên tòa vô hình.
“Anh nghĩ... hắn biết chắc chắn sẽ có người tìm ra dấu vết.”
Anh nói từng chữ, chậm rãi, như thể đang đọc một lời tuyên thệ.
“Hắn không để lại manh mối vì bất cẩn. Mà là... cố ý.”
“Cố ý để người khác lần ra. Cố ý để bị điều tra.”
“Và đó chính là điều bọn anh đang chờ. Đợi để xem hắn sẽ lộ ra điều gì... khi biết rằng mình đang bị theo dõi.”
“Vụ án này bắt đầu từ một năm trước và đã chững lại cho đến bây giờ. Bọn anh không thể tìm thấy được bất cứ manh mối nào.”
Dương Hiếu nghe đến đây thì mới nhận ra — cậu đã rơi vào bẫy rồi.
Bất chấp việc bản thân có mối quan hệ khá thân thiết với lực lượng cảnh sát, nhưng nếu đã bị kéo vào vòng xoáy này, thì có lẽ cũng khó lòng thoát khỏi.
Ý nghĩ ấy lướt qua khiến sắc mặt Dương Hiếu ngày càng tái nhợt. Trong căn phòng điều hòa lạnh lẽo, làn da cậu trắng bệch một cách bất thường, cứ như một hồn ma vừa lạc vào thế giới con người.
Thanh Toàn vẫn ngồi đó, lặng lẽ quan sát. Anh không tỏ ra hoảng hốt hay vội vàng. Ánh mắt anh chỉ chăm chú dõi theo từng biểu cảm trên gương mặt Dương Hiếu, chờ đợi cậu tự trấn tĩnh lại.
Một khoảng lặng kéo dài giữa hai người.
Trong khi Dương Hiếu vẫn bất động, vùi đầu trong những suy nghĩ rối bời, Thanh Toàn từ tốn đứng dậy, bước đến chiếc tủ kính ở gần góc phòng. Anh mở cửa tủ, bắt đầu lục lọi, như thể đang tìm kiếm thứ gì đó quan trọng.
Dương Hiếu vẫn không nói một lời. Tâm trí cậu lúc này chỉ xoay quanh những điều Thanh Toàn vừa nói. Cậu đang nghĩ đến một người. Một người mà cậu từng tin là mình hiểu rất rõ.
Một lúc sau.
“Ôi... cuối cùng cũng đã tìm thấy rồi.”
Tiếng thốt lên đầy thoả mãn của Thanh Toàn vang lên, phá tan sự im lặng đến nghẹt thở của căn phòng.
Trong đống tài liệu đồ sộ phủ bụi thời gian, cuối cùng anh cũng đã tìm được thứ cần thiết nhất lúc này: một tập hồ sơ dày cộp, giấy bìa đã ngả màu.
Dòng chữ nổi bật bên trên ghi rõ:
Hồ sơ vụ án: Dương Tấn.
Thấy tập hồ sơ kia, Dương Hiếu tỏ ra vô cùng ngạc nhiên. Cậu nhíu mày, ánh mắt không giấu nổi sự bối rối.
“Anh... tại sao anh lại lấy nó ra?”
Thanh Toàn không trả lời ngay. Anh cố tình phớt lờ câu hỏi của Dương Hiếu, giọng nói trầm thấp vang lên, đầy tính toán.
“Anh biết điều này sẽ gợi lại vết thương cũ của em. Nhưng nó cần thiết. Sẽ giúp cho quá trình thẩm vấn hiệu quả hơn.”
Anh dừng một chút, đặt tập hồ sơ xuống bàn rồi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Dương Hiếu.
“Anh sẽ thẩm vấn trực tiếp em. Ngay tại căn phòng này.”
Ánh mắt của Thanh Toàn sắc lạnh như thép. Anh không che giấu sự nghi ngờ, từng lời nói phát ra đều như một mũi dao rạch lên bề mặt cảm xúc đang rạn nứt của Dương Hiếu.
“Em đã từng làm việc này rồi. Nên anh sẽ không dài dòng.”
“Anh biết là em có thể nói dối. Dù bên ngoài em có tỏ ra thẳng thắn đến đâu đi nữa, thì với vai trò là cộng tác viên của em trong vụ án kia, anh hiểu em... ít nhiều.”
Dương Hiếu im lặng. Cậu cố gắng phớt lờ từng lời nói của Thanh Toàn, như thể mỗi câu đều là một sự buộc tội mà cậu không muốn đối diện.
Ánh mắt cậu đảo sang một bên. Toàn thân hơi co lại, giống như đang tự dựng lên một bức tường vô hình để bảo vệ bản thân. Trong đầu, cậu đang cố gắng đánh lạc hướng suy nghĩ, tránh né thứ ký ức đáng sợ vừa bị gợi lại.
Thanh Toàn hoàn toàn thờ ơ trước biểu hiện căng thẳng của Dương Hiếu. Anh không để tâm đến ánh mắt né tránh hay sự im lặng lạnh lùng kia. Giọng anh vẫn đều đặn, không chút cảm xúc.
“Bây giờ em không thể rời khỏi căn phòng này. Kể từ thời điểm này, em chính thức bị thẩm vấn... bởi anh.”
Anh ngừng lại một giây ngắn, như để những từ vừa thốt ra kịp ngấm vào không khí lạnh buốt trong phòng. Rồi anh nói tiếp, chậm rãi và đầy ẩn ý.
“Nếu em trung thực, mọi chuyện sẽ nhanh chóng thôi. Còn nếu không...”
Thanh Toàn cố tình nhấn nhá, đôi mắt lạnh như băng khẽ nheo lại để tăng thêm sức nặng cho câu nói.
“... thì em sẽ bị tạm giam.”
Dương Hiếu vẫn ngồi im. Cậu không hề phản ứng trước những lời đe dọa vừa rồi. Trái lại, vẻ bình tĩnh kỳ lạ hiện lên rõ nét trên gương mặt cậu, như thể đây không phải là lần đầu tiên cậu đối mặt với một tình huống như vậy.
Tuy nhiên, khi ánh mắt cậu chạm vào tập hồ sơ dày cộp trên bàn, cơn giận từ đâu trào lên, bùng nổ thành lời nói.
“Nhưng điều đó không giải thích được... vì sao anh phải đem tập hồ sơ kia ra!”
Dương Hiếu gằn từng chữ, giọng nói chứa đầy tức giận lẫn nghi ngờ. Cơn giận dữ khiến hai bàn tay cậu siết lại, từng đốt ngón tay trắng bệch.
Thanh Toàn nói, giọng anh ta không hề có một chút yếu thế nào.
“Bởi vì đây là cách duy nhất để anh chắc chắn rằng em sẽ không nói dối.”
Câu nói đó như một chiếc chìa khóa, tàn nhẫn mở toang cánh cửa ký ức mà Dương Hiếu đã cố niêm phong suốt bao năm. Vẻ ngoài lạnh lùng, thờ ơ của cậu vỡ tan như mặt kính. Dương Hiếu ôm chặt lấy đầu, những ngón tay cào vào tóc như thể muốn moi ra khỏi đó một hình ảnh đang trỗi dậy. Cả thế giới hiện tại chao đảo rồi mờ đi, nhường chỗ cho một buổi chiều nắng năm nào.
…
Đó là một góc công viên nhỏ, cũ kỹ. Dương Hiếu của năm tám tuổi đang đứng đó, đôi mắt tròn xoe ngây thơ dõi theo bóng những đứa trẻ khác đang cười đùa rộn rã trên chiếc cầu trượt đã ngả màu. Tiếng cười của chúng nghe sao thật xa xôi.
Bất thình lình, một bóng đen khổng lồ che khuất ánh nắng. Trước khi cậu kịp nhận ra, một bàn tay thô ráp, đầy lông lá đã chụp lấy cẳng tay cậu. Một cú giật trời giáng, mạnh đến nỗi Dương Hiếu cảm tưởng như cánh tay mình sắp lìa ra khỏi cơ thể.
“Áaaa!”
Tiếng thét xé toạc không gian yên ả. Cơn đau buốt nhói lên tận óc khiến cậu bé loạng choạng. Cậu cố vùng vẫy trong vô vọng, nhưng thân hình to như ngọn núi kia không hề suy chuyển. Bất lực tột cùng, Dương Hiếu bật khóc nức nở, nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt non nớt.
Tiếng khóc của cậu và cảnh giằng co đã thu hút sự chú ý của vài người xung quanh. Những ánh mắt tò mò bắt đầu đổ dồn về phía họ.
Dường như sự đau đớn trên gương mặt hay tiếng khóc của cậu bé không hề ảnh hưởng đến gã đàn ông. Nhưng những ánh nhìn của người lạ thì có. Gã khựng lại, cái đầu trọc lốc quay về phía Dương Hiếu. Gã là một gã khổng lồ thực sự trong mắt cậu bé, với cái bụng phệ và thân hình cao lớn. Khuôn mặt gã góc cạnh, râu ria xồm xoàm, mang một vẻ dữ tợn khó tả.
Đây chính là Bố của Dương hiếu.
Thế nhưng, trái ngược với dáng vẻ hung tợn đó, ánh mắt gã lại lạnh lẽo và trống rỗng. Gã nhìn thẳng vào đôi mắt đẫm lệ và khuôn mặt đã tái đi vì sợ hãi của Dương Hiếu. Gã cúi người xuống, và từ trong cổ họng phát ra một âm thanh trầm đục, tàn nhẫn.
“Câm.”
Lời ra lệnh tàn nhẫn ấy như một dòng nước đá dội thẳng vào cổ họng cậu bé. Tiếng khóc của Dương Hiếu tắt lịm ngay lập tức, nghẹn ứ lại. Chỉ còn những tiếng nấc cụt không thể kìm nén cứ từng cơn rung lên trên đôi vai bé nhỏ.
…
Dương Hiếu không biết mình đã về đến nhà bằng cách nào. Cả quãng đường từ công viên về đây là một khoảng mờ đặc trong tâm trí. Cậu chỉ nhớ mình đã bước đi như một cái máy, đôi chân tự động rảo bước trong khi đầu óc trống rỗng, và cơn đau từ cánh tay cứ âm ỉ nhói lên theo từng nhịp chân. Lời của gã đàn ông kia vẫn văng vẳng bên tai, một mệnh lệnh ngắn gọn, lạnh buốt. Câm.
Cậu đóng chặt cửa phòng, tự nhốt mình vào không gian riêng.
Dưới ánh đèn, năm ngón tay của gã đàn ông kia in hằn lên da thịt non nớt, đỏ ửng và bắt đầu sưng lên. Một vết bầm tím đang dần hiện ra. Dương Hiếu nhìn chằm chằm vào dấu vết của sự bạo hành, nhưng cậu không dám khóc. Cậu nín thở, lắng tai nghe ngóng mọi âm thanh trong nhà. Cậu sợ. Cậu sợ nếu mình phát ra một tiếng động, bố sẽ lại xuất hiện. Nỗi sợ đó còn lớn hơn cả cơn đau đang hành hạ cánh tay cậu.
Bỗng, một bàn tay khác nhẹ nhàng chạm vào đúng chỗ sưng tấy ấy.
Dương Hiếu giật nảy mình, cả người cứng đờ vì hoảng sợ. Cậu vội quay lại, sẵn sàng co rúm người chịu trận.
Nhưng đó không phải là bàn tay thô bạo kia. Bàn tay này mảnh khảnh, những ngón tay thon dài, và cái chạm của nó dịu dàng đến không ngờ. Cậu ngước lên, bắt gặp một khuôn mặt thanh tú, gầy gầy nhưng ngập tràn vẻ lo lắng. Ánh mắt ấy nhìn cậu đầy trìu mến.
Một giọng nói quen thuộc, ấm áp vang lên, phá vỡ bầu không khí căng thẳng.
“Tay em… sao thế này?”
Đó là Dương Tấn, anh trai của cậu.
Dương Hiếu không muốn khiến anh mình lo lắng, nên chỉ đáp qua loa, giọng nói nhỏ đi như thể muốn nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện.
“Em bị ngã thôi.”
Cậu tránh ánh mắt của Dương Tấn, cúi đầu nhìn xuống vết bầm tím trên cánh tay, nhẹ nhàng đưa tay che lại như thể làm vậy thì cơn đau sẽ dịu đi. Dương Tấn khẽ nhíu mày, nhưng anh không nói gì. Thay vào đó, anh đứng dậy, bước đến nhà bếp. Tiếng bước chân của anh trầm ổn, vững chãi, khác hẳn với sự run rẩy nơi đôi tay của em trai.
Một lát sau, anh quay lại, tay cầm một lọ thuốc mỡ và một chiếc khăn sạch. Không nói lời nào, anh ngồi xuống cạnh Dương Hiếu, mở nắp lọ thuốc rồi cẩn thận bóp một chút ra đầu ngón tay.
Lớp thuốc mát lạnh chạm vào da, khiến Dương Hiếu khẽ rùng mình. Cậu không kêu đau, chỉ im lặng nhìn bàn tay anh trai đang nhẹ nhàng xoa đều thuốc lên vết thương của mình. Động tác của Dương Tấn rất chậm, như thể sợ làm cậu đau thêm. Ánh mắt anh dịu lại, thấp giọng nói.
“Nếu sau này có chuyện gì cần tâm sự, cứ kể với anh. Đừng cố gắng giấu mình.”
Giọng anh trầm ấm, nhưng lời nói ấy mang một sự chân thành khiến tim Dương Hiếu bất giác thắt lại. Cậu ngước nhìn anh, đôi mắt ánh lên một thoáng bối rối. Cậu không hiểu tại sao anh lại nói vậy, nhưng những lời ấy như một mũi kim nhỏ len lỏi vào tâm trí, khắc sâu vào lòng cậu một cách kỳ lạ.
Cuối cùng, Dương Hiếu chỉ gật đầu, như một phản xạ vô thức. Nhưng dù cậu không nói ra, trong khoảnh khắc ấy, cậu biết mình sẽ không bao giờ quên câu nói này.
Sau khi bôi thuốc mỡ cho Dương Hiếu xong, Dương Tấn đứng dậy, chỉnh lại chiếc áo khoác rồi bước ra khỏi phòng. Anh dừng lại ở cửa, ngoái đầu nhìn em trai vẫn đang ngồi bất động trên giường, giọng nói trầm ấm vang lên.
“Ngủ sớm đi em nhé.”
Dương Hiếu gật đầu như một cái máy, đôi mắt vô hồn. Cậu chậm rãi nằm xuống, kéo chăn trùm kín đầu, như thể lớp vải có thể che giấu đi mọi cảm xúc hỗn loạn trong lòng. Nhưng dù nhắm mắt, giấc ngủ vẫn không đến. Một cảm giác bồn chồn khó chịu len lỏi trong cơ thể, khiến cậu chỉ có thể nằm im, ngoan ngoãn như một kẻ mất phương hướng.
Bóng tối bao trùm lấy cậu. Không có gì để nhìn, cậu thử lắng nghe.
Không gian yên ắng, chỉ có tiếng gió nhẹ lùa qua cửa sổ. Dương Hiếu căng tai ra, cố bắt lấy những âm thanh mờ nhạt từ bên ngoài. Tiếng bước chân chậm rãi vang lên, đều đặn trên cầu thang gỗ. Có vẻ đó là Dương Tấn.
Cậu tiếp tục lắng nghe.
Đột nhiên, một giọng nói thô ráp vang lên, phá tan sự tĩnh lặng.
“Àaaa, Dương Tấn đấy à? Mày đến đây làm gì? Tao chưa có tiền đâu.”
Giọng nói ấy khàn đặc, nồng nặc mùi rượu, khiến lòng Dương Hiếu chùng xuống. Cậu nín thở.
Sau đó là tiếng nói lý nhí của Dương Tấn, nhỏ nhưng vẫn nghe được sự kiên nhẫn trong giọng anh.
“Bố à... bố lại uống rượu à? Chẳng phải cha đã hứa với mẹ rồi sao?”
Một khoảng im lặng căng thẳng bao trùm. Rồi bất ngờ, giọng người đàn ông kia vang lên, lớn hơn hẳn, mang theo sự bực bội.
“Tao uống hay không đến lượt mày quản à?! Tao thích thì uống, đó thì sao nào?!”
Dương Hiếu siết chặt góc chăn trong tay. Cậu muốn bịt tai lại, nhưng đôi tai như có ý thức riêng, vẫn cứ tiếp tục nghe.
Dương Tấn không lùi bước. Giọng anh vẫn bình tĩnh, nhưng có chút kiên quyết.
“Nhưng mà... nếu bố uống thì không nói. Tại sao bố lại đánh Dương Hiếu? Nó đã làm gì sai?”
Sự im lặng chỉ kéo dài một giây, rồi tiếng gầm giận dữ vang lên như tiếng sấm.
“Tao đánh nó khi nào?! Tao đánh nó bao giờ?! Mày nghĩ tao là người như thế à?! Mày nghĩ tao là loại người đấy à?!”
Dương Hiếu cảm thấy tim mình đập thình thịch, hơi thở trở nên nặng nề.
Dương Tấn không bỏ cuộc.
“Nhưng thế thì sao Dương Hiếu lại có vết thương trên tay?”
“Vết thương đó thì liên quan gì đến tao?! Tao chẳng làm gì nó cả! Mày đúng là thằng bất hiếu! Trong mắt mày, tao chính là loại người như vậy à?!”
Giọng nói của người đàn ông càng lúc càng gay gắt, như một con thú bị chọc giận.
“Tao đã làm gì sai?! Tao đã cố gắng để nuôi chúng mày! Thế mà bây giờ chúng mày lại nghĩ tao là loại như thế à?! Con chó!”
Một tiếng động mạnh vang lên—có thể là một cái đập bàn hoặc ai đó ném vật gì xuống đất. Dương Hiếu co rúm người lại dưới chăn, đôi mắt mở to, lòng cậu chỉ có một cảm giác duy nhất: sợ hãi.
Trở lại thực tại.
Thanh Toàn ngồi phía đối diện, ánh mắt nghiêm nghị dán chặt vào tập hồ sơ trên bàn. Anh cầm nó lên, lật từng trang một cách cẩn thận, rồi nhìn Dương Hiếu, giọng nói lạnh lùng cất lên.
“Tại sao em lại điều tra vụ án này? Nó liên quan gì đến em?”
Dương Hiếu theo thói quen định trả lời những gì mình đã chuẩn bị từ trước, nhưng ánh mắt anh lại dừng lại trên tập hồ sơ trong tay Thanh Toàn. Sự bồn chồn len vào lòng cậu, khiến cậu chững lại. Khi mở miệng, giọng nói của cậu không giấu được sự khó chịu.
“Tôi làm vậy vì giúp một người bạn của tôi.”
Thanh Toàn không phản ứng ngay. Anh chỉ rút ra một tập giấy trắng, cầm cây bút, rồi bắt đầu viết gì đó. Tiếng bút lướt nhẹ trên mặt giấy khiến không khí càng thêm căng thẳng.
“Người bạn của em tên gì?” Anh hỏi, giọng điềm tĩnh.
“Minh Viễn.”
“Minh Viễn có bảo rằng cậu ta điều tra vì lý do gì không?”
“Không. Cậu ta không điều tra vụ này. Cậu ta chỉ muốn xem lịch sử camera từ ngày hôm kia thôi.” Dương Hiếu ngừng lại một chút, ánh mắt lướt qua khuôn mặt Thanh Toàn để tìm kiếm phản ứng, nhưng không có gì cả. Cậu tiếp tục. “Tôi suy nghĩ sâu hơn thì thấy vụ án này có vài điểm tương đồng với trường hợp của cậu ta, nên mới giúp.”
Thanh Toàn ngẩng đầu lên, đôi mắt sắc bén hướng về phía cậu. “Trường hợp của cậu ta là gì?”
Dương Hiếu khẽ siết bàn tay lại, rồi trả lời.
“Cậu ta bảo rằng cậu ta gặp một chuyện kỳ bí ngay tại ngã tư đó.”
Thanh Toàn nhíu mày. “Cậu ta có kể cho em không?”
“Không.” Dương Hiếu lắc đầu. “Nhưng có một người bạn của tôi đã chứng kiến.”
Bầu không khí trong phòng dường như nặng nề hơn. Dương Hiếu kể lại những gì mình biết. Giọng nói của cậu đều đều nhưng mang một chút thận trọng. Khi câu chuyện kết thúc, Thanh Toàn im lặng. Đôi mắt anh thoáng sự bất ngờ, nhưng rất nhanh, anh lấy lại bình tĩnh.
Anh mất một vài phút để sắp xếp lại suy nghĩ của mình, rồi mới lên tiếng.
“Vậy thì, theo những gì em kể, cả Đông Phương lẫn Minh Viễn đều có liên quan đến vụ án này. Thậm chí, Đông Phương có thể được xếp vào dạng nghi phạm.”
Giọng nói của anh bình tĩnh, nhưng sắc bén như lưỡi dao. Dương Hiếu lập tức phản bác.
“Anh không nghe tôi nói từ nãy đến giờ à? Tôi đã nói rồi, Đông Phương chỉ là trùng hợp và ảo tưởng thôi!”
Thanh Toàn nhấn mạnh cây bút xuống mặt giấy, nhìn thẳng vào cậu.
“Thế em có chắc chắn 100% đó chỉ là ảo tưởng không?”
Dương Hiếu mở miệng định trả lời, nhưng lời nói đến môi rồi lại rút lại. Cậu chững lại, im lặng.
Mãi sau...
Thanh Toàn mới lên tiếng, giọng nói có phần trầm hơn.
“Được rồi. Dẫn bọn anh đến nhà Minh Viễn đi. Em không có sự lựa chọn.”