Ở trường lúc này, Đông Phương đang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt gian tà của Minh Viễn. Một cảm giác bất an len lỏi trong lòng cậu, khiến cậu không vội rời đi ngay.
Thay vì thế, cậu truy hỏi.
“Được rồi, trước hết hãy nói cho tao biết vì sao mày lại tỏ ra mệt mỏi đến mức ngất đi như vậy? Mày đã làm gì?”
Minh Viễn nhận thấy thái độ sắc lạnh của đối phương nhưng không có vẻ ngạc nhiên. Cậu giữ nguyên dáng vẻ điềm nhiên thường ngày, chậm rãi trả lời.
“Đừng cảnh giác như thế. Mày nên biết tao đến đây vì thiện chí, chứ không phải vì mục đích xấu xa.”
“Không cần nhiều lời.”
Đông Phương ngay lập tức cắt ngang, giọng nói lạnh đi một chút.
“Trả lời câu hỏi của tao.”
Đôi mắt sắc bén của cậu khóa chặt Minh Viễn, đến mức khiến đối phương cảm thấy hơi bất an. Minh Viễn khẽ nuốt một hơi, nhưng vẫn cố giữ giọng bình tĩnh.
“Tao lúc nãy đúng là chỉ đi đến câu lạc bộ thôi. Nhưng khi tao đến thì Diệu Nhiên đã về rồi. Ngoài ra, cô ấy còn nhờ một bạn học khác ở lại để truyền lời.”
Đông Phương khẽ nhíu mày. “Truyền lời gì?”
Minh Viễn chầm chậm kể lại, như đang cân nhắc từng câu chữ.
“Truyền lời từ Dương Hiếu.”
“Hả!?”
Đông Phương hơi sững sờ. Cậu không ngạc nhiên vì Dương Hiếu chuyển lời—mà cậu ngạc nhiên vì người nhận lời nhắn lại là Minh Viễn, chứ không phải mình.
“Vì sao?”
Một câu hỏi vang lên trong đầu, đọng lại như một mảnh kim loại lạnh lẽo. Tại sao Dương Hiếu lại làm nhiều như vậy cho Minh Viễn? Trước giờ, cậu ta luôn giữ khoảng cách với mọi thứ không liên quan, chưa bao giờ hứng thú với những chuyện ngoài lề. Vậy mà lần này, chỉ vì một việc nhỏ, cậu ta lại ra mặt nhiều đến thế?
Cậu cố gắng xâu chuỗi mọi chuyện. Một sự quan tâm bất thường. Một hành động không giống với tính cách cậu ta. Một sự liên kết giữa hai người mà đáng lẽ không tồn tại.
Không hợp lý.
Nhưng điều khiến cậu bận tâm hơn nữa là vai trò của chính mình. Suốt từ trước đến giờ, nếu có chuyện gì liên quan đến Minh Viễn, cậu luôn là người đứng giữa, đóng vai trò kết nối. Nếu Dương Hiếu muốn truyền tin, phải thông qua cậu mới đúng. Vậy mà lần này, cậu lại bị bỏ qua?
Cả hai tên này lại ăn ý với nhau một cách kỳ lạ—một bên nghi ngờ cậu trong âm thầm, một bên thì làm gì đó mờ ám có liên quan đến cậu.
Không phải là đang cố tình gạt mình ra ngoài sao?
Trong khoảnh khắc đó, một ý nghĩ lóe lên trong đầu cậu: Nếu không phải Minh Viễn đột nhiên đổi thái độ mà tỏ ra thiện chí với mình, thì rất có thể hai kẻ này đã chuẩn bị cho điều gì đó quá khích hoặc nguy hiểm chỉ vì sự nghi ngờ.
Nực cười.
Đông Phương cười lạnh, nhưng trong lòng lại chồng chất sự cảnh giác.
“Được lắm, hai người bạn của tôi ơi…”
Thấy sự nghi ngờ của Đông Phương không hề giảm đi, Minh Viễn chỉ có thể thầm than trong lòng. Cậu biết nếu không làm rõ mọi chuyện, thì ánh mắt kia sẽ chẳng buông tha cho mình.
Cậu hít một hơi sâu, rồi tiếp tục kể.
“Dương Hiếu chuyển lời cho tao. Bảo là hãy lên phòng tin của trường, vào tài khoản Facebook của mày. Mày sẽ biết những gì cần biết.”
Nghe vậy, Đông Phương hỏi ngay, không chút do dự.
“Vậy là mày lên phòng tin xem rồi, nên mới ra nông nỗi này?”
“Ừm.”
Minh Viễn nhàn nhạt đáp, không có ý muốn giải thích thêm.
Chỉ đến lúc này, Đông Phương mới cảm thấy hợp lý vì sao Minh Viễn lại mệt như vậy.
Trường học này có ba tòa nhà chính, khu A, B, và C, kết hợp lại thành hình chữ U. Các phòng chuyên biệt như sân bóng, nhà ăn nội trú, ký túc xá, phòng âm nhạc, phòng tin học, phòng thể chất đều nằm phía sau khu C.
Nghĩ đến lộ trình, Đông Phương ngầm tính toán.
Minh Viễn phải chạy không ngừng nghỉ.
Đầu tiên là đến câu lạc bộ.
Sau đó, cậu ta ngay lập tức chạy qua khu C.
Rồi băng qua sân bóng.
Cuối cùng mới đến được phòng tin học.
Một quãng đường hơn 500 mét, dưới cái nắng gay gắt.
Không chết vì kiệt sức cũng là giỏi lắm rồi.
Đông Phương thầm chế giễu trong lòng, khẽ nhếch môi, ánh mắt vẫn khóa chặt Minh Viễn. Nhưng có vẻ như những câu trả lời này vẫn chưa đủ để xoa dịu sự nghi hoặc đang cuộn lên trong cậu.
“Được rồi, vậy mày kể tiếp đi.”
Minh Viễn không nghe thấy bất kỳ lời nhận xét nào về tính đúng sai của câu chuyện. Điều đó đủ để cậu hiểu rằng sự nghi ngờ của Đông Phương chẳng hề giảm đi một chút nào. Cảm giác thất vọng len lỏi trong lòng cậu, nhưng cậu vẫn tiếp tục giải thích.
“Sau khi đến đó rồi, tao cũng làm y như những gì Dương Hiếu nói.”
“Tao vào xem. Thật ra, cũng không có gì hoàn toàn mới, mọi thứ giống với những gì Giang Đức kể sáng nay. Chỉ là—có thêm một chi tiết.”
Đông Phương nheo mắt. Giọng cậu gần như là ra lệnh.
“Là gì?”
Thấy thái độ của Đông Phương ngày càng lấn tới, dù bản thân đã nhượng bộ rất nhiều, Minh Viễn bắt đầu thấy bực bội. Cậu cố giữ bình tĩnh, nhưng giọng nói vẫn để lộ sự bất mãn.
“Nó nói thêm là có một vụ án liên quan, có nhiều điểm tương đồng với chuyện này. Và nếu có thể thì dẫn theo mày. Hiểu lời tao nói chưa?”
Dương Hiếu muốn gặp cả mình?
Câu nói của Minh Viễn khiến sự nghi ngờ trong lòng Đông Phương bắt đầu lung lay.
Cậu suy nghĩ.
Dương Hiếu gọi cả mình sao? Và cả có một vụ án liên quan nữa?
Có khi nào... mình đã chuyện bé xé ra to?
Cảm giác hồ nghi có chút chao đảo. Nhưng để từ bỏ hoàn toàn sự đề phòng thì vẫn còn quá sớm. Cậu cần xác minh thêm.
Giọng nói của cậu dịu lại, không còn sắc lạnh như trước.
“Được rồi. Vậy thì đi đến nhà mày đi. Tao cũng tò mò xem bọn mày bày trò gì.”
Minh Viễn nhìn cậu, ánh mắt khẽ động. Một phản ứng nhỏ nhưng đủ để khiến cậu nhẹ nhõm phần nào.
“Bày trò sao?”
Đông Phương không nhận ra, nhưng Minh Viễn mừng rỡ trong lòng. Từ "bày trò" cho thấy một phần nào đó Đông Phương đã bắt đầu nghĩ rằng đây là trò đùa.
Cậu không do dự nữa.
“Tốt thôi. Vậy thì đi.”
Cả hai cùng nhau đến nhà xe rồi nhanh chóng lấy xe mình đi.
...
"Đây rồi."
Tiếng của Minh Viễn vang lên, cậu giơ tay chỉ về phía ngôi nhà trước mặt.
Đó là một căn nhà khang trang, nằm trên khu đất rộng, thoáng đãng với cổng sắt được thiết kế tỉ mỉ. Lớp sơn đen bóng khiến nó trông vững chãi nhưng vẫn đầy vẻ thanh lịch. Qua cánh cổng là con đường lát đá tự nhiên, dẫn vào khoảng sân rộng rãi. Hai bên là thảm cỏ mềm mại cùng những hàng cây cảnh được cắt tỉa cẩn thận, tạo nên một khung cảnh hài hòa.
Đông Phương quan sát một lượt, khẽ nhếch môi.
"Nhìn thế này thì chắc chắn đây là nhà của người giàu rồi."
Nhưng cậu nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ đó, quay trở lại chủ đề chính. Đông Phương liếc nhìn Minh Viễn, giọng nói có chút gấp gáp.
"Được rồi, vậy Dương Hiếu đến chưa?"
Minh Viễn đáp với giọng đều đều, không có chút dao động.
"Chưa. Có lẽ phải đợi thêm một chút nữa rồi nói chuyện."
"Ừm."
Không ai có hứng để tiếp tục cuộc trò chuyện, cả hai chỉ đáp qua loa rồi im lặng. Minh Viễn thò tay vào túi quần, lấy ra chùm chìa khóa, cảm nhận cái khóa nặng nề khi xoay nhẹ trong tay.
Tiếng khóa kêu lạch cạch. Cậu đẩy cửa cổng ra, rồi quay lại nói với Đông Phương.
"Được rồi, vào đi."
Không có lời thừa thãi, Minh Viễn bước qua cổng. Đông Phương cũng chẳng nói gì thêm, chỉ lặng lẽ đi theo sau.
Bước qua ngưỡng cửa, Đông Phương không khỏi ngạc nhiên. Không gian bên trong rộng rãi hơn cậu tưởng, nhưng lại mang một vẻ giản dị đến lạ thường.
Trần nhà cao với những dầm gỗ chắc chắn, lớp sơn màu trung tính giúp ánh sáng từ những ô cửa lớn càng thêm dịu mắt. Sàn lát gỗ, không phải loại bóng loáng đắt tiền mà là gỗ tự nhiên với những đường vân tinh tế, mang lại cảm giác ấm áp nhưng không hề phô trương. Không có những món đồ trang trí cầu kỳ, chỉ có vài bức tranh đơn giản treo trên tường, cùng một chiếc kệ thấp đặt sát góc phòng chứa vài quyển sách cũ.
Minh Viễn gãi đầu, quay ra sau, rồi nói bằng giọng thản nhiên.
"Nhà tao cũng chỉ là nhà bình dân thôi, đừng trông chờ gì nhiều. Đầu bên ngoài chỉ là phô trương, bên trong thì đơn giản vậy đấy. Mày đừng mong có gì để đãi..."
Cậu ngập ngừng một chút, rồi bổ sung.
"Cũng chỉ có bánh và trà thôi."
Đông Phương không khỏi cười nhạt trong lòng, ánh mắt thấp thoáng vẻ chế giễu.
"Ha, nếu mà nhà mày là bình dân, thế nhà tao chắc là nhà cổ mất thôi."
Cậu không nói ra, nhưng tâm trí lại âm thầm so sánh. Dù Minh Viễn nói nhà mình không có gì đặc biệt, nhưng từ không gian rộng rãi.
Đông Phương thả người xuống chiếc ghế sofa, cảm nhận lớp đệm mềm mại ôm lấy cơ thể. Một sự đàn hồi nhẹ nhàng khiến cậu có cảm giác như đang được bao bọc, thoải mái đến mức bất giác muốn ngả lưng thêm một chút.
Cậu khẽ thở ra một hơi. Mềm mại. Êm ái. Thư giãn.
Nhưng dù có thoải mái đến đâu, cậu vẫn không thể hoàn toàn thả lỏng được. Một chút cảm giác kỳ lạ cứ luẩn quẩn trong đầu—không rõ là đến từ ngôi nhà này, hay từ chính những gì đang diễn ra.
Trong lúc Đông Phương đang thoải mái tận hưởng sự mềm mại của chiếc ghế sofa, Minh Viễn thì bận rộn chuẩn bị bánh và trà trong bếp.
Bên ngoài, Dương Hiếu đã đến. Nhưng cậu không đi một mình. Cảnh sát cũng đã có mặt, ngồi trong một chiếc xe tối màu đậu ngay trước cổng.
Trong túi áo Dương Hiếu, một giọng nói trầm thấp vang lên từ thiết bị liên lạc.
“Cậu hãy vào đó và giữ thiết bị ghi âm này trong người. Nhớ kỹ, tốt nhất là cậu nên làm theo lời cảnh sát. Nếu cậu hợp tác, mọi chuyện sẽ diễn ra suôn sẻ.”
Có một quãng ngừng nhẹ trước khi giọng nói tiếp tục, mang theo chút chắc chắn, nhưng không hoàn toàn ép buộc.
“Chúng tôi chưa có bằng chứng cụ thể, nên sẽ không dùng vũ lực. Nhưng nếu bạn cậu… nếu Minh Viễn không có vấn đề gì, thì cậu sẽ không bị làm phiền thêm nữa.”
Dương Hiếu không trả lời, chỉ lặng lẽ lấy điện thoại ra và bấm số của Minh Viễn.
Reng – reng, reng – reng.
Tiếng chuông điện thoại vang lên trong phòng bếp, phá vỡ nhịp điệu yên tĩnh của không gian. Minh Viễn, đang rót nước vào ấm trà, vô thức liếc sang màn hình.
Một số lạ.
Nhưng cậu mỉm cười, như thể đã đoán trước được ai đang gọi. Cậu đưa tay nhấn nút nghe máy.
“Alo, Dương Hiếu à?”
Dương Hiếu không hề tỏ ra ngạc nhiên khi thấy Minh Viễn đoán được danh tính của mình. Giọng cậu vẫn điềm nhiên như thường lệ.
“Ừm, tao đây. Mày ra mở cổng đi.”
Minh Viễn không vội trả lời ngay. Cậu chỉ đặt điện thoại xuống một góc bàn bếp, tiếp tục pha trà, rồi mới cất giọng, bình thản như chưa có gì xảy ra.
“Cửa không khóa đâu. Cứ vào đi.”
Dương Hiếu ngừng lại một chút. Sau đó, giọng cậu trầm xuống.
“Ừm. Vậy thì Đông Phương có đến không?”
Minh Viễn nhìn thoáng qua phòng khách, nơi Đông Phương vẫn đang ngồi trên ghế. Cậu không chần chừ mà đáp.
“Có.”
Cuộc nói chuyện diễn ra một cách lạnh nhạt đến kỳ lạ. Không có cảm giác của bạn bè, cũng không có sự thân thiết. Chỉ có sự khách sáo xa lạ, như thể cả hai đang diễn một vở kịch mà mỗi lời thoại đều được tính toán trước.
Dù vậy, những người cảnh sát ngồi trong xe vẫn không phát giác ra điều gì lạ. Họ chỉ lặng lẽ lắng nghe âm thanh phát ra từ chiếc máy ghi âm nhỏ đặt trước mặt, tập trung vào từng lời nói.
Bước chân vào nhà của Minh Viễn, Dương Hiếu cũng cảm nhận được điều gì đó quen thuộc.
Cảm giác kỳ lạ.
Cảm giác giống hệt như Đông Phương đã trải qua lúc bước vào đây—một sự trống trải vô hình, len lỏi vào từng khe hở của không gian rộng rãi này.
Dương Hiếu đẩy nhẹ cánh cửa gỗ, bước vào.
Ánh mắt cậu quét qua căn phòng, rồi cuối cùng dừng lại, chạm thẳng vào ánh mắt của Đông Phương.
...Im lặng.
Cả hai giữ nguyên vị trí, không ai nói gì. Nhưng trong đôi mắt của họ chứa vô số điều chưa nói—câu hỏi, khúc mắc, bất an, sự nghi ngờ.
Rất nhiều thứ.
Nhưng không một lời nào được thốt ra. Không khí trong căn phòng vốn rộng rãi giờ đây như bị bóp nghẹt thêm một chút bởi chính sự tĩnh lặng này.
Dương Hiếu lặng lẽ kéo một chiếc ghế đơn, ngồi xuống đối diện với Đông Phương.
Vài giây sau, Minh Viễn bước ra từ bếp, tay cầm khay trà và bánh. Cậu không ngạc nhiên khi thấy cả hai đã vào đây, chỉ đơn giản đặt đồ lên bàn rồi kéo một chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh Dương Hiếu.
Cả ba dường như đóng băng trong khoảnh khắc này.
Một sự tĩnh lặng nặng nề kéo dài. Không ai muốn mở lời trước.
Cuối cùng, chính Dương Hiếu phá vỡ bầu không khí đó.
"Được rồi. Nếu cả mày và Minh Viễn đều ở đây, thì cũng không cần dài dòng nữa."
Cậu dựa lưng vào ghế, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Đông Phương.
"Tao nghĩ là tao và mày cần một cuộc thẩm vấn rồi."
Nghe vậy, Đông Phương lập tức ngồi thẳng lưng, vô thức đặt tay lên đầu gối như thể chuẩn bị đối mặt với điều gì đó nghiêm trọng.
"Hả? Thẩm vấn cái gì? Tao có gì mà thẩm vấn đây?"
Dương Hiếu vẫn giữ thái độ điềm nhiên, nhưng giọng nói của cậu lạnh hơn.
"Chuyện năm ngoái."
Đông Phương khựng lại một chút, rồi bật cười lớn, tiếng cười vang lên trong không gian vốn dĩ quá im lặng.
"Mày không tin tao?"
Dương Hiếu không một chút dao động, cậu đáp ngay lập tức.
"Ừ, đúng rồi đó."