Đông Phương không còn cười nổi nữa.
Biểu cảm trên mặt cậu thay đổi liên tục—từ trào phúng thành tức giận, từ tức giận thành bất lực, rồi cuối cùng chỉ còn lại sự chấp nhận.
Cậu gằng giọng, từng từ vang lên trong không gian như đang cắt vào sự im lặng nặng nề giữa hai người.
"Nhất định phải đi đến mức này sao?"
Giọng cậu không còn chỉ là chất vấn—nó mang theo sự thất vọng, sự phẫn nộ và cả một chút gì đó không thể tin nổi.
"Mày có hiểu mức độ nghiêm trọng của những gì mày đang làm không?"
Cậu không đợi câu trả lời.
Đông Phương giống như bị cuốn vào chính cơn hỗn loạn trong tâm trí mình—cậu vừa hỏi, vừa tự trả lời, như thể đang tìm kiếm một lý do, một lời giải thích hợp lý nào đó.
"Mày hiểu. Mày chắc chắn hiểu."
Giọng cậu càng lúc càng cao, đôi mắt chứa đầy dao động.
"Mày biết là nếu mày làm như vậy, thì chuyện này sẽ không chỉ dừng lại ở việc mày mất đi một người bạn nữa, đúng không?"
Cậu gần như hét lên.
Biểu hiện của cậu ngày càng hỗn loạn—ánh mắt không ổn định, cứ liếc ngang liếc dọc như tìm kiếm một thứ gì đó, còn đôi tay thì không yên, liên tục siết chặt rồi lại buông ra.
Không khí trong phòng trở nên căng như dây đàn, như thể chỉ cần một câu nói sai lầm nữa, mọi thứ sẽ đổ vỡ hoàn toàn.
Mặc dù biểu cảm và hành động của Đông Phương đã sụp đổ đến mức không thể kiểm soát, nhưng Dương Hiếu dường như không tồn tại cảm xúc. Cậu hoàn toàn phớt lờ, không một chút quan tâm đến trạng thái của bạn mình, không một lời giải thích, không một dấu hiệu dao động.
Hai người với bộ dạng bây giờ không còn giống như những người bạn thân lâu năm đã từng chia sẻ mọi thứ.
Nhìn vào, chỉ thấy một bệnh nhân tâm thần đang vật lộn với cảm xúc hỗn loạn của mình, còn đối diện lại là một bác sĩ vô cảm, không một chút quan tâm đến người mà mình hiểu rõ nhất.
Đó lẽ ra chỉ là một cuộc phân tích đơn giản.
Minh Viễn đã nghĩ như vậy. Từ đầu, cậu chỉ định mở video lịch sử camera, để cả ba cùng xem xét rồi thảo luận. Một kế hoạch rõ ràng, không có gì phức tạp.
Nhưng bây giờ…
Mọi thứ không còn đơn giản nữa.
Đông Phương thì như đang phát điên, cậu liên tục chất vấn, giọng ngày càng to, ánh mắt hỗn loạn quét khắp căn phòng như đang tìm kiếm một thứ gì đó để bám vào.
Dương Hiếu lại hoàn toàn vô cảm, không một chút dao động, không hề quan tâm đến tình trạng của bạn mình. Cậu chỉ ngồi đó, lặng lẽ quan sát, không phản bác cũng không giải thích.
Hai người này—họ vẫn là bạn bè sao?
Bây giờ nhìn vào, Minh Viễn chỉ thấy một cuộc đối đầu đầy căng thẳng giữa một người đang mất kiểm soát và một người không buồn đáp lại.
Cậu cảm thấy một cơn lạnh chạy dọc sống lưng.
Mắt cậu dán chặt vào cảnh tượng trước mắt, cảm giác như mọi thứ đang dần chệch khỏi quỹ đạo ban đầu.
Mình đã làm gì sai?
Tại sao mọi chuyện lại diễn ra thế này?
Minh Viễn không biết, nhưng có một điều chắc chắn—mọi thứ không còn nằm trong tầm kiểm soát của cậu nữa.
Mọi thứ bắt đầu vượt khỏi quỹ đạo kiểm soát.
Ngay lúc này, Dương Hiếu chậm rãi quay đầu, ánh mắt hướng thẳng về phía Minh Viễn.
Đôi mắt cậu trống rỗng.
Không có sức sống, không có cảm xúc. Như thể chỉ còn là một cái xác chết lâu ngày, bị bỏ mặc trong bóng tối.
Màu đen phủ kín.
Minh Viễn khẽ rùng mình, hơi thở chệch nhịp. Cậu nhìn quanh, cố gắng tìm kiếm một chút thực tại để bám víu. Nhưng—mọi thứ đang thay đổi.
Không gian bắt đầu uốn éo.
Mờ dần.
Xám trắng tràn vào tầm nhìn của cậu, như thể thế giới đang bị bóp méo ngay trước mắt.
Một âm thanh vang lên.
Nhưng không phải từ miệng của Dương Hiếu.
Là từ trong đầu Minh Viễn.
"Cậu đã sai... từ khi cậu không còn tin vào chính mình nữa. Thử lại đi."
Khoảnh khắc đó, mọi thứ trở lại bình thường.
Minh Viễn giật mạnh đầu, hít một hơi sâu, mắt cậu hoảng loạn nhìn quanh phòng.
Không có gì thay đổi.
Mọi thứ vẫn giống hệt như trước.
Hộc – hộc, hộc – hộc.
Tiếng thở gấp gáp của chính mình vang lên trong không gian. Cậu vừa mơ một giấc mơ kỳ lạ.
Nhưng không chỉ là một giấc mơ—nó chân thực một cách đáng sợ.
Trong mơ, cậu đã đi cùng Đông Phương đến nhà của chính mình. Dương Hiếu cũng ở đó.
Cậu nhìn xuống bàn tay mình, cảm nhận nhịp tim đập nhanh trong lồng ngực.
"Điều này... thật khó tin. Kỳ lạ..."
Minh Viễn thở không ra hơi, cơ thể vẫn còn căng cứng vì chạy từ câu lạc bộ về lớp. Cậu khẽ lẩm bẩm, vừa mệt vừa bực tức.
"Con mẹ, mình yếu vãi."
Nhưng rồi, cậu đột nhiên khựng lại.
Một cảm giác ngu ngốc và khó hiểu tràn vào suy nghĩ.
"Ủa... hình như mình vừa bị déjà vu hả ta?"
Cậu nhíu mày, ánh mắt hoang mang quét qua căn phòng.
"Sao mình thấy cái này... như thể mình đã làm rồi thì phải?"
Nhưng suy nghĩ đó chỉ kéo dài vài giây trước khi cậu cố gắng quẳng nó đi.
Không—lần này thì không được.
Cậu muốn quên, muốn gạt nó ra khỏi đầu, nhưng—
Không thể.
Một chữ lớn vang lên trong đầu cậu, rõ ràng như có ai đang khắc nó vào tâm trí.
Không thể.
Cảm giác như có một thứ dính chặt vào người, như keo dán khó gỡ, như một cái cây con đã cắm rễ vào chính cơ thể cậu.
Cậu không thể bỏ được suy nghĩ này.
Minh Viễn cảm thấy kỳ lạ.
"Tại sao?"
"Điều này có ích gì chứ?"
Cậu không hiểu.
Nhưng vì không thể gỡ bỏ nó, cậu chỉ còn cách ghi lại vào vở.
Dù vậy, Minh Viễn vẫn chán ghét những dòng suy nghĩ ngu xuẩn, đần độn, vô nghĩa này.
Cậu cầm bút, viết qua loa nhất có thể.
"Tôi cảm giác đã trải qua chuyện này rồi thì phải. Nhưng đó là ảo tưởng."
Rồi, như để tự trấn an, cậu viết thêm một dòng nữa, chắc chắn rằng suy nghĩ vớ vẩn kia sẽ không ảnh hưởng đến mình nữa.
Cuối cùng, Minh Viễn cũng cảm thấy thoải mái hơn.
Cậu nhìn quanh—đây là lớp học, tiết thứ hai. Cậu mệt, nhưng không chỉ vì chạy, mà còn vì tất cả những suy nghĩ vừa rồi đã vắt kiệt não bộ của cậu.
Cuộc thi chạy không chính thức với Đông Phương.
Cậu đã thua—thảm hại.
Đông Phương đã chạy trước cả phút, còn Minh Viễn thì lết đến được chiếc bàn, gần như gục xuống trong hơi thở dồn dập.
Rồi, tự nhiên, cậu lại bị như vừa nãy.
Một cảm giác lạ lẫm, không giống sự mệt mỏi thông thường.
Minh Viễn nhíu mày. Có lẽ, là do cú đấm vào đầu của Diệu Nhiên khiến cậu như thế này. Cái đau vẫn còn âm ỉ, như một nhắc nhở rằng cơ thể cậu chưa hoàn toàn ổn định.
Cậu liếc sang Đông Phương.
Cậu ta vừa lướt ngang qua Minh Viễn, đi thẳng về chỗ ngồi của mình.
Không nói một lời.
Không nhìn ai cả.
Ngay khi ngồi xuống, cậu ta lập tức gục thẳng xuống bàn, ngủ ngay tức khắc.
Minh Viễn hơi cau mày. Rõ ràng vừa nãy cậu ta còn đi ra chỗ bình nước uống.
Hắn thật kỳ lạ.
Không có chuyện gì đặc biệt xảy ra, nhưng theo những gì đàn anh kể lại, Đông Phương có ẩn tình.
Ban đầu, khi Minh Viễn xem bài báo mà Dương Hiếu gửi, cậu không nghĩ nhiều. Nhưng bây giờ, khi xâu chuỗi lại, cậu chợt nhận ra—
Thông tin từ Giang Đức.
Bài báo kia.
Thời điểm Đông Phương trở nên kỳ lạ.
Chắc chắn có sự liên kết.
Cậu cảm thấy hơi mệt—một phần vì phải chạy cật lực vào lớp, một phần vì suy luận quá nhiều.
Cả thể xác lẫn tâm trí đều đã kiệt sức.
Minh Viễn quyết định gác mọi thứ lại, gục đầu xuống bàn giống như Đông Phương.
Ngủ một lát.
Rồi tính sau.
...
Sau giờ học, Minh Viễn đang trên đường đến câu lạc bộ thì nghe thấy một tin nhắn truyền đến.
Dương Hiếu có tin muốn báo.
Cậu khẽ nhíu mày, có cảm giác bực bội kéo đến. Phòng tin nằm cách đây một khoảng xa, nếu phải đi bộ đến đó thì thà về thẳng nhà còn hơn.
Vậy thì thôi.
Minh Viễn quyết định bỏ qua, trở về phòng rồi dùng máy tính xem sau.
Trong lòng cậu không khỏi cằn nhằn về cái trường này.
Trường rộng kinh khủng, nhưng lại cấm học sinh đi xe vào khuôn viên. Đi bộ mệt chết mẹ ra, trong khi cái quy định này chẳng có lý do chính đáng nào hết.
Cậu thở hắt một hơi, cảm thấy bất mãn vô cùng. Rồi, quyết định vậy—về thôi.
Trên đường đi đến nhà xe, Minh Viễn vô tình đi ngang qua khu A.
Ở cửa lớp của mình, Đông Phương và nhóm bạn của hắn đang bàn luận chuyện gì đó cực kỳ sôi nổi.
Từ xa nhìn lại, bầu không khí có chút náo nhiệt, như thể có một vấn đề quan trọng đang được thảo luận.
Minh Viễn chậm bước, ánh mắt lướt nhẹ qua cảnh tượng trước mặt.
Cậu khẽ nhủ thầm.
"Hôm nay mình đã tạo được ấn tượng tốt, tuy có chút xích mích với Đông Phương, nhưng không sao. Mình có thể sửa được vấn đề này."
Ý nghĩ đó vừa xuất hiện, Minh Viễn đã trở lại trạng thái thong thả, giữ một dáng vẻ yêu đời một cách thái quá.
Cậu bước đi chậm rãi, chẳng còn để tâm gì nhiều nữa.
Nhưng, cậu không để ý rằng—ở cửa lớp đã có một ánh mắt đang dõi theo mình.
Ánh mắt ấy nhìn cậu rất lâu.
Rất, rất lâu.
Không có thiện ý, cũng chẳng có ác ý.
Chỉ đơn thuần là một ánh mắt dò xét, lạnh nhạt mà sắc bén.
Như thể chủ nhân của ánh mắt ấy đang đánh giá một thứ gì đó.
Một người mà Minh Viễn cảm thấy quen thuộc, nhưng lại không thể nhận ra ngay lập tức.