Chap 30 Chỉ có hai chúng ta

Vừa về đến nhà, Minh Viễn lập tức ngồi xuống bàn máy tính.

 

Tích.

 

Màn hình sáng lên, ánh đèn xanh nhợt phản chiếu vào đôi mắt đã mỏi. Máy khởi động chậm, nhưng cậu không đợi lâu — ngay khi có thể, cậu mở ngay ứng dụng Facebook.

 

Đôi mắt dán chặt vào biểu tượng tin nhắn.

 

Một dấu chấm than đỏ nhỏ hiện lên ở góc hình đại diện của Dương Hiếu.

 

Một con mắt cô độc.

 

Không biểu cảm. Không sự sống. Hình ảnh ấy nhói lên như ánh sáng lạc lõng trong khu rừng âm u, thứ ánh sáng không sưởi ấm mà chỉ gợi cảm giác lạnh lẽo đến rợn người.

 

Một sự trống rỗng vô hồn.

 

Minh Viễn nuốt nước bọt, rồi không do dự, nhấn vào hình đại diện.

 

Ba dòng tin nhắn hiện ra ngay lập tức.

 

>Chiều nay tao sang nhà mày để nói chuyện.

 

>Tin nhắn này rất quan trọng. Nó liên quan mật thiết với cả mày và Đông Phương. Tao không đảm bảo, nhưng tao nghĩ vậy.

 

>Vì vậy, hãy dẫn thằng Đông Phương theo.

 

Minh Viễn khựng lại.

 

Bất ngờ.

 

Cậu nhìn đăm đăm vào màn hình, như thể đang cố xác nhận rằng những dòng chữ đó là có thật.

 

Mất vài giây để não cậu xử lý xong thông tin, rồi bất chợt — bốp!

 

Cậu tự đập vào đùi mình.

 

“Ôi đệch... mình ngu quá! Biết sớm thì đã rủ Đông Phương về nhà rồi...”

 

Minh Viễn cắn môi. Một thoáng tiếc nuối hiện rõ trong ánh mắt.

 

Cậu thở dài, ánh nhìn rơi xuống mặt bàn.

 

“Hàzz... cũng đâu còn cách nào khác. Dù gì thì... mình với thằng Đông Phương cũng đang nghi kị nhau mà. Làm sao mà mời nó về nhà được chứ…”

 

Âm thanh lặng dần. Chỉ còn tiếng quạt máy chạy đều đều trong không gian nhỏ hẹp. Nhưng trong lòng Minh Viễn, một điều gì đó đang bắt đầu lặng lẽ chuyển động.

 

Cậu ngồi yên lặng, đầu hơi cúi xuống.

 

Minh Viễn nghĩ.

 

“Chuyện này đâu phải lỗi của mình… Làm sao mình có thể chạy một mạch hơn 500 mét, từ câu lạc bộ về tận phòng Tin rồi quay lại chỗ Đông Phương chứ?”

 

“Nếu làm thật chắc chết vì kiệt sức mẹ nó mất.”

 

Một chút bực bội thoáng qua, nhưng cũng nhanh chóng bị lý trí dập tắt.

 

Cảm thấy mình bớt ngu đi phần nào, Minh Viễn thở ra nhẹ, rồi đưa tay đặt lên bàn phím.

 

Cậu quyết định sẽ nhắn lại cho Dương Hiếu — không muốn người kia thất vọng vì một chuyện quá đỗi nhỏ nhặt.

 

Không gian quanh cậu tĩnh mịch.

 

Chỉ còn tiếng gõ phím vang lên đều đặn, khô khốc, nghe như một bản hòa tấu đơn độc giữa căn phòng chật chội.

 

Minh Viễn chăm chú viết. Một câu khá dài, mang theo cảm giác áy náy và một chút nỗ lực để giải thích rõ ràng:

 

>Tao xin lỗi nha, nhưng mà tao lỡ về trước rồi nên không có Đông Phương đâu. Nếu mà nhất định phải có thì mai cũng được — đằng nào thì tận hết tuần này mẹ tao mới về.

 

Ngón tay Minh Viễn dừng lại lưng chừng trên phím Enter.

 

Cậu ngẫm nghĩ thêm một hồi — rồi gõ thêm một dòng nữa:

 

Mà cụ thể thì chuyện đó là chuyện gì vậy? Mày có thể nói không?

 

Chỉ khi hoàn toàn chắc chắn, Minh Viễn mới nhấn Enter.

 

Tích.

 

Tin nhắn được gửi đi.

 

Ngay lập tức — như thể cái hình đại diện kia đã ôm cây đợi thỏ từ lâu, chỉ chờ tín hiệu xuất hiện để nhào vào... và sâu xé.

 

Dương Hiếu nhắn lại gần như ngay lập tức:

 

>Không sao, nếu có nó thì tốt, còn không thì thôi.

 

>Mày sẵn tiện thì... mày đã xem đoạn camera mà tao gửi chưa?

 

Minh Viễn khựng lại.

 

Phải mất vài giây cậu mới nhớ ra — cái file video.

 

Cậu đã treo máy tính cả ngày để tải nó về, nhưng rồi mải mệt và bận rộn, cậu hoàn toàn quên mất.

 

Minh Viễn mở trình duyệt. Phần tải xuống hiện lên.

 

Hai chữ "Đã hoàn thành" đập thẳng vào mắt như một lời nhắc nhở... lạnh tanh.

 

Không chần chừ, cậu gõ lại cho Dương Hiếu:

 

>Tao chưa, tao mới tải xong thôi.

 

>Mà mày gửi cái quái gì mà nặng thế? Tao tải nguyên cả ngày mới xong luôn đấy!

 

Trong tin nhắn ấy, dù vô thức, vẫn thoang thoảng một mùi phàn nàn nhẹ — cái kiểu bực dọc mà ai cũng có khi công nghệ làm khó mình, nhưng lại được che đậy bằng giọng điệu thản nhiên.

 

Dương Hiếu đáp ngay. Tay nó như gắn động cơ:

 

>Đoạn video đó là video lịch sử camera ở ngã tư — mày đã xem một lần với Trường Huy rồi đó.

 

Minh Viễn không nói gì.

 

Mặt cậu không biến sắc. Nhưng trong ánh mắt có một thứ gì đó khẽ chuyển động.

 

Một bên mép nhếch lên nhẹ, gần như không ai nhận ra.

 

Cậu đã đoán trước được rồi.

 

Tay cậu — tuy không gọi là động cơ — thì cũng có thể nói là đang đạp xe:

 

>Ừm, tao cũng đoán được một hai rồi. Nhưng mà mày có hiểu không... là 5 tiếng đó!

 

>5 tiếng chỉ để xem vài cái xe chạy ngang qua nhau, tiếng động cơ, tiếng còi xe và tiếng quảng cáo của mấy cái nhà xung quanh.

 

Minh Viễn bắt đầu kể khổ, dù bản thân cậu đã từng xem qua không biết bao nhiêu bộ phim chán chường, trừu tượng và rắc rối... vậy mà chỉ với 5 tiếng video vô nghĩa, cậu vẫn mất kiên nhẫn.

 

Dương Hiếu thì vẫn thờ ơ. Lạnh lùng đến mức vô cảm.

 

Mọi lời tâm sự, than phiền hay biện hộ từ Minh Viễn chỉ như làn gió lướt qua tai cậu — không để lại dấu vết. Dương Hiếu chỉ quan tâm đến hai thứ duy nhất trong đoạn hội thoại kéo dài ấy:

 

Một, Đông Phương sẽ không có mặt.

 

Hai, Minh Viễn vẫn chưa xem đoạn video từ camera.

 

Và ba — điều không kém phần quan trọng — Minh Viễn hoàn toàn chưa nhận ra mức độ nghiêm trọng của sự việc mà cậu ta đang bị cuốn vào.

 

Bên kia màn hình, Dương Hiếu ngồi lặng. Suy nghĩ như trôi xa khỏi không gian hiện tại, mà tay thì vẫn không ngừng gõ, như một cỗ máy đã được lập trình sẵn để phản hồi theo đúng nhịp suy tính.

 

>Vậy thì đợi xíu đi. Tao đang đến nhà mày rồi.

 

Minh Viễn bên này thì nhẹ dạ. Chỉ cần thấy dòng tin nhắn kia là cậu đã nhanh nhảu bật dậy khỏi ghế, chạy đi chuẩn bị bánh và trà như một cậu học trò ngoan, sắp sửa tiếp một người bạn quý lâu ngày không gặp.

 

Chẳng một mảy may nghi ngờ.

 

Chẳng một phút chậm trễ.

 

Trong đầu cậu chỉ có một điều: “Hiếu sắp đến.”

 

Nhưng ở phía bên kia của câu chuyện, một khung cảnh hoàn toàn khác đang diễn ra — lạnh lẽo và nặng nề như một cơn áp thấp đè lên vai người.

 

Dương Hiếu lúc này đang ngồi trong một chiếc ô tô đen, thân xe phủ bụi nhẹ, đậu yên lặng ngay trước cửa nhà Minh Viễn. Bên cạnh cậu là Thanh Toàn — mặt mày nghiêm khắc, không giấu được vẻ cau có — cùng hai viên cảnh sát mặc thường phục, đang theo dõi đoạn chat giữa hai cậu học sinh từ đầu tới cuối.

 

Họ không nói một lời trong suốt quá trình theo dõi. Màn hình laptop phản chiếu ánh sáng nhạt, in bóng lên tròng kính mắt ai đó như một hình ảnh méo mó của sự thất vọng.

 

Họ đã ở đây từ lâu.

 

Họ biết Minh Viễn đang làm gì.

 

Họ chỉ cần chờ xem thêm — nhưng thứ họ nhận lại chỉ là mấy dòng tin vô thưởng vô phạt, nhẹ như gió thoảng qua tai.

 

Dương Hiếu nhấn nút tắt máy tính, rồi lạnh lùng đóng chiếc laptop lại. Cậu quay đầu, ánh mắt rắn đanh như một tảng băng chìm dưới mặt hồ phẳng lặng.

 

Giọng cậu vang lên — khô khốc, cứng rắn, xen một chút tức giận nén chặt:

 

“Thấy chưa? Chẳng phải từ đầu tôi đã bảo rồi sao? Chẳng có gì cả.”

 

Thanh Toàn không đáp ngay. Khuôn mặt anh ta cứng như gỗ, không một biểu cảm, chỉ đơn giản lôi từ túi ra một vật nhỏ và đưa cho Dương Hiếu.

 

“Ừm. Vậy thì tí nữa đi vào thì đem theo cái này.”

 

Đó là một thiết bị ghi âm nhỏ, đen sì như một con bọ đang ngủ.

 

“Mở nó ra, để trong túi áo. Nếu không có chuyện gì thì chúng tôi sẽ không làm khó dễ cậu.”

 

Dương Hiếu nhìn món đồ trong tay một lúc lâu. Không phải vì sợ, mà vì chán nản. Sự bất mãn trong mắt cậu như một lớp khói mỏng bốc lên từ than nguội.

 

Cậu không nói gì thêm.

 

Chỉ lặng lẽ gật đầu — như một sự thỏa hiệp bất đắc dĩ với một ván cờ mà cậu không phải là người được quyền chọn quân.

 

...

 

Mười lăm phút sau.

 

Minh Viễn đã chuẩn bị xong xuôi: trà, bánh, khăn giấy đặt ngay ngắn trên bàn phòng khách. Chiếc laptop vốn nằm lăn lóc trên phòng cậu cũng đã được mang xuống đặt giữa bàn, dây sạc nối thẳng vào ổ điện sát tường. Không gian được chiếu sáng nhẹ bởi ánh nến thơm đang cháy lập lòe trên kệ tủ — mùi hương vani và bạc hà quện vào nhau, dịu nhẹ nhưng không thể che giấu hoàn toàn mùi ẩm mốc cũ kỹ đang vương vất đâu đó.

 

Nếu chỉ nghe tới đây, chắc hẳn ai cũng sẽ nghĩ Minh Viễn là một người chỉn chu, tươm tất, thậm chí có phần sành điệu.

 

Nhưng sự thật là…

 

Cậu ở bẩn lắm.

 

Cái kiểu bẩn không phải do cố ý mà là do buông thả — quần áo vắt lung tung, rác dưới gầm bàn chưa dọn từ mấy hôm trước, và một góc nào đó trong phòng đang bốc lên thứ mùi mà chính cậu cũng không thể định vị nổi nguồn gốc. Thắp nến thơm không phải để “tạo mood”, mà là để che giấu tội ác của sự lười biếng.

 

Trong khi cậu ngồi chỉnh lại ly tách lần cuối thì…

 

Reng – reng. Reng – reng.

 

Tiếng chuông điện thoại vang lên trong túi quần Minh Viễn, làm cậu giật nhẹ.

 

Cậu lôi điện thoại ra, liếc nhìn màn hình rồi bấm nút nhận cuộc gọi. Không cần kiểm tra danh bạ, giọng cậu vang lên ngay — có phần thân mật, tự nhiên:

 

“Alo, Dương Hiếu đúng không? Vô đi, cửa không khóa đâu.”

 

Ngay sau đó là một âm thanh chát chúa vang lên từ phía cửa — rít… éc… éc… — như tiếng kim loại va vào nhau đến chói tai.

 

Minh Viễn nheo mắt, quay đầu ra phía hành lang.

 

Đó là tiếng cửa sắt mở ra — lạnh lẽo và khô khốc như tiếng kéo lê xiềng xích.

 

Rồi tiếng ấy ngưng bặt. Thay vào đó là tiếng bản lề gỗ vang lên "két" một cái, vang vọng trong căn nhà vốn im ắng.

 

Dương Hiếu không đóng cửa lại.

 

Không phải vì bất cẩn.

 

Mà vì cậu không định ở lâu.

 

Dù sao, phía sau cậu, ngoài kia — trong chiếc xe ô tô đen vẫn đang đậu trước cổng — ba người đàn ông đang chờ. Một người tên Thanh Toàn. Hai người còn lại mang phù hiệu ngành được cài trong áo khoác. Và tất cả bọn họ... đang dõi theo từng bước chân cậu, từng câu chữ cậu viết.

 

Minh Viễn ngồi trong phòng khách, nở một nụ cười niềm nở — cái kiểu cười lịch sự pha lẫn chút gượng gạo, như một chủ nhà vụng về đang cố tỏ ra đàng hoàng.

 

“Vô đi, ngồi đi, tao có pha trà với để bánh rồi đó…”

 

Dương Hiếu bước vào, liếc mắt nhìn một vòng căn phòng.

 

Một chút ngạc nhiên thoáng qua trong ánh mắt cậu khi thấy không gian được dọn dẹp tươm tất đến lạ — khác hẳn với ấn tượng về một thằng Minh Viễn ở bẩn không thể cứu vãn nổi.

 

Nhưng chỉ sau vài giây, biểu cảm cậu lập tức trở lại như cũ — lạnh băng, vô cảm như tượng đá.

 

Cậu ngồi xuống ghế sô-pha, lưng thẳng như đang ngồi họp trong phòng điều tra. Đôi mắt đen sẫm ánh lên một thứ gì đó — vừa u tối, vừa sắc lạnh, như thể đang mổ xẻ Minh Viễn từng lớp một.

 

Minh Viễn vẫn đang lí nhí định mở lời vài câu chào hỏi thì bị cái ánh mắt kia làm cho hơi chột dạ.

 

Cậu cười gượng, gãi đầu.

 

“Ờ thì… mày muốn uống trà gì thì—”

 

Chưa kịp dứt câu, một giọng nói vang lên. Khô khốc, lạnh như băng, vang vọng như một tiếng vọng từ cổ họng ma cà rồng.

 

“Được rồi. Vậy hãy mở video kia đi.”

 

Minh Viễn sững lại.

 

Cái giọng kia không hề lớn tiếng, nhưng mang theo một áp lực kỳ quái — như thể nếu từ chối, thì trong vòng vài giây nữa... cậu sẽ mất hết máu.

 

Không dám chần chừ, Minh Viễn lập tức mở chiếc laptop ra, nhấn chuột mở video mà Dương Hiếu đã gửi từ trước.

 

Đúng như dự đoán — âm thanh hỗn độn vang lên ngay lập tức: tiếng xe chạy, tiếng còi bóp inh ỏi, tiếng loa quảng cáo từ các cửa tiệm ven đường... tất cả như một thứ bùn âm thanh quánh đặc, chẳng khác gì tra tấn thính giác.

 

Minh Viễn nhăn mặt.

 

Cậu nhìn sang Dương Hiếu, giọng mang chút cầu cứu:

 

“Thế... đoạn chúng ta cần xem là đoạn nào vậy? Chứ ngồi năm tiếng thì chắc tao ngất mất.”

 

Dương Hiếu chẳng buồn nhìn cậu.

 

Ánh mắt cậu dán chặt vào màn hình, giọng đều đều, lạnh lẽo như một máy ghi âm:

 

“Đoạn 2 tiếng 53 phút. Và đoạn 4 tiếng 21 phút.”

 

Minh Viễn nhướn mày, tò mò hỏi tiếp:

 

“Mà... đoạn đó có gì?”

 

Dương Hiếu nhàn nhạt đáp, như thể đang kể lại một bài tập đã học thuộc lòng:

 

“Đoạn đầu là lúc thằng Đông Phương có biểu hiện kỳ lạ — cái mà Giang Đức kể với mày đó.”

 

“Còn đoạn kia… chính là đoạn xuất hiện trong bản báo điện tử hôm qua.”

 

“Ờm.” — Minh Viễn gật đầu nhẹ, nhưng trong đầu cậu lúc này đã bắt đầu chuyển động với hàng loạt dấu chấm hỏi.

 

Không chần chừ thêm, Minh Viễn kéo thanh tua và mở đến đoạn 2 tiếng 53 phút.

 

Khung cảnh hiện lên trong video là một góc ngã tư quen thuộc, nơi ánh đèn vàng hắt xuống mặt đường ẩm nước tạo nên những vệt phản chiếu nhòe nhoẹt như vết loang ký ức.

 

Đông Phương xuất hiện trong khung hình.

 

Cậu ta bước đi vội vã, gương mặt lộ rõ vẻ gấp gáp, gần như bối rối. Áo khoác phấp phới, chân bước loạng choạng như thể đang rượt theo một thứ gì đó vô hình.

 

Khi tới gần vạch đèn đỏ, cậu khựng lại chốc lát.

 

Đèn chuyển sang xanh — ánh sáng như tín hiệu mở đường, và ngay lập tức Đông Phương phóng vọt lên.

 

Nhưng rồi… một điều kỳ lạ xảy ra.

 

Ngay giữa lòng đường — cậu ta đứng khựng lại.

 

Không phải vấp ngã.

 

Không phải bị ai đó chặn đường.

 

Không hề có gì rõ ràng.

 

Chỉ là, cậu ta… dừng lại.

 

Một cách cứng đờ, bất động như tượng đá.

 

Video vẫn chạy.

 

1 phút…

2 phút…

4 phút…

6 phút…

 

Minh Viễn nhìn chăm chú vào màn hình, ánh mắt dần nhíu lại. Cậu đang so sánh.

 

Giống. Rất giống tình huống của bản thân mấy hôm trước.

 

Nhưng khác ở một điểm…

 

Đông Phương đứng bất động lâu hơn. Rất lâu.

 

Cảm giác bất an len lỏi trong ngực Minh Viễn như một giọt dầu nhỏ vào mặt nước đang sôi.

 

“Chuyện gì đang diễn ra vậy?” — Cậu thì thầm, ánh mắt không rời khỏi hình ảnh Đông Phương vẫn đang đứng như bị thôi miên giữa lòng đường.

 

Không ai tới gần cậu ta.

 

Không ai dường như để ý.

 

Cả thế giới tiếp tục chuyển động — chỉ có Đông Phương như bị thời gian bẻ gãy, mắc kẹt trong một khoảnh khắc nào đó.