Rồi khoảng vài chục phút sau, cuối cùng Đông Phương cũng đã tỉnh lại. Cậu ta bắt đầu đi sang đường một cách bình thường.
Minh Viễn thử nhìn xung quanh Đông Phương lúc đó. Cậu thấy mọi người có vẻ nhìn cậu ta như một thằng nhóc trẻ trâu cố chứng tỏ bản thân đặc biệt và gan dạ khi đứng giữa đường, hơn là cảm thấy kỳ lạ.
Đông Phương sau khi bắt đầu cử động lại thì không có vấn đề gì, mà chỉ đi sang bên đường một cách bình thường. Đến lúc này thì Minh Viễn mới thấy được Trường Huy đang chạy ra, dáng vẻ như đang hỏi thăm Đông Phương.
Rồi những gì còn lại thì giống với những gì mà Trường Huy đã kể.
“Thế mày có nghĩ ra gì không?”
Một câu hỏi bất chợt vang lên trong căn phòng rộng lớn mà im ắng, làm cho không gian trở nên trống trải.
Đó là Dương Hiếu.
Khuôn mặt cậu ta tuy đã cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong đôi mắt lại thể hiện sự mơ hồ.
Minh Viễn hiểu rằng có lẽ Dương Hiếu đã xem qua đoạn này rồi. Chủ yếu là vì cậu không thể tìm ra điều gì đáng nói.
Đoạn Đông Phương đứng đó chẳng chứng minh được gì cả. Cậu ta nghĩ rằng Minh Viễn có thể biết gì đó.
Và cậu ta đã đúng.
Minh Viễn đã biết được điều gì đó, dựa vào cả những gì đã từng trải qua và những điều cậu đã tìm hiểu được.
Cậu có một suy đoán trong lòng — đó chính là giả thuyết âm thanh, mà bản thân cậu đã từng bác bỏ trước kia.
Cậu cảm thấy rằng, dù âm thanh là điểm khởi đầu và kết thúc thì điều đó sai, nhưng mà... vẫn có uẩn khúc.
Mãi cho đến lần này, khi mà Minh Viễn nhìn vào đoạn video của Đông Phương, cậu cuối cùng cũng hiểu ra.
Bởi vì trong đoạn video, sau khi trải qua cả chục phút, khi mà Đông Phương bắt đầu cử động lại — dù vô cùng nhỏ bé — nhưng mà cậu đã thấy được:
Khuôn miệng của Đông Phương đã cử động.
Đúng là như vậy. Khi mà cậu ta tỉnh lại, thì khuôn miệng của cậu đã bắt đầu cử động.
Rồi Minh Viễn đã thử nhìn xem thời gian lúc đó là bao nhiêu.
3 tiếng 21 phút.
Chỉ lệch khoảng một tiếng so với khi sự kiện tai nạn kia bắt đầu.
Đến thế này rồi thì mọi thứ không thể không liên quan nữa rồi.
Chắc chắn là Đông Phương có liên quan đến sự kiện kia — điều đó có thể khẳng định.
Dù vậy, Minh Viễn bắt đầu cảm thấy khó hiểu. Trong đầu cậu lúc này giống như một mớ bòng bong.
Cậu không còn có thể giữ lại được các suy nghĩ của mình nữa.
Hàng trăm, hàng ngàn giả thuyết bắt đầu luân chuyển — tuy vậy, chính vì có quá nhiều, nên Minh Viễn như đang lạc vào mê cung tâm trí của bản thân.
Cậu không thể nhìn thấy phương án đúng.
...
Trong căn phòng của Minh Viễn, Dương Hiếu đang nhìn chằm chằm vào cậu. Dù bên ngoài không hề thể hiện bất cứ điều gì, nhưng Dương Hiếu biết: Minh Viễn đã phát hiện ra điều gì đó — dựa vào cách cậu ta dừng đoạn video lại đúng ở thời điểm ấy.
Tuy vậy, Dương Hiếu không nói gì. Cậu không thể đoán được Minh Viễn đang suy nghĩ điều gì, hay chính xác thì cậu ta đã nắm được gì. Vì vậy, cậu chỉ hỏi một câu chung chung:
“Mày cảm thấy thế nào? Có ý kiến gì không?”
Minh Viễn đang lạc trong những dòng suy nghĩ thì bị câu hỏi kéo trở lại thực tại. Cậu hơi nhíu mày. Bản thân không muốn chia sẻ gì nhiều cho một kẻ đứng ngoài cuộc.
Nhưng rồi cậu chợt nhớ ra — ai là người đã gửi cho mình đoạn video này, và có thể sẽ còn nhiều manh mối khác trong vài tiếng tới. Vậy nên... cậu miễn cưỡng đáp lại:
“Tao không biết là mày có phát hiện ra chưa, nhưng mà tao có để ý là... thời gian Đông Phương bắt đầu cử động lại ấy.”
“Là khoảng 3 tiếng 21 phút. Chỉ lệch 1 tiếng trước vụ tai nạn.”
Dương Hiếu gật gù.
“Cái đó tao có biết. Nhưng điều này chứng minh được cái gì chứ?”
Minh Viễn nghe vậy thì trong lòng thở dài. Một nỗi cảm khái dâng lên:
“Biết ngay mà... Kẻ ngoài cuộc thì làm sao mà nắm bắt được vấn đề. Đơn giản là không đủ thông tin thì làm sao mà có suy đoán cho ra hồn.”
Mặt ngoài, cậu vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, rồi đáp:
“Điều này không phải là hơi kỳ lạ sao? Giống như một kiểu tín hiệu, hoặc là cố tình gây sự chú ý vậy.”
“Tại sao Đông Phương lại bắt đầu cử động lại chính xác vào thời điểm đó, ở một nơi đông người như vậy? Tao cảm thấy nó đang phát ra tín hiệu, hoặc là đang cố thu hút sự chú ý... thậm chí có thể là cả hai.”
Nghe tới đây, Dương Hiếu, Thanh Toàn, và hai viên cảnh sát ngồi ngoài xe đều chấn kinh.
Không phải vì Minh Viễn đưa ra một giả thuyết chưa từng ai nghĩ tới — sự thật thì họ đã từng vạch ra hàng tá khả năng tương tự rồi. Nhưng... điều khiến họ bất ngờ chính là:
Chỉ với một lần xem video và đọc bài báo, Minh Viễn đã nhanh chóng đi tới cùng kết luận như họ.
Thanh Toàn cau mày, cúi nhìn lại tập hồ sơ cầm trong tay.
Họ và tên: Minh Viễn
Học lực: Khá
Thành tích: Chưa có gì nổi bật
Rõ ràng, Minh Viễn không có gì đặc biệt về mặt thành tích, cũng không hề có biểu hiện xuất sắc nào trong quá khứ. Ngay cả người có khả năng quan sát và sắc bén như Dương Hiếu cũng từng xác nhận: Minh Viễn chỉ là một học sinh trung bình.
Vậy mà giờ đây, cậu ta lại có thể đưa ra suy đoán một cách quá nhanh, quá chính xác.
Không cần nói cũng biết, điều đó biểu thị một điều duy nhất:
Minh Viễn biết gì đó.
Cậu ta đã nắm được một phần của câu chuyện, và rõ ràng — cậu đang giấu.
Dương Hiếu lúc này đã bắt đầu mất bình tĩnh. Cậu không còn để tâm đến việc cảnh sát có đang nghe cuộc trò chuyện này hay không nữa.
Cậu hỏi thẳng vào vấn đề mà tất cả những người liên quan đang muốn biết:
“Tại sao mày lại suy nghĩ theo hướng đó? Rõ ràng còn có các cách kết luận khác. Tại sao mày lại cho rằng Đông Phương đang làm gì đó mờ ám và có liên quan đến vụ kia?”
Nghe thấy câu hỏi này, Minh Viễn hơi giật mình — có vẻ như cậu đã quá vội vàng, để lộ ra sự bất thường trong suy luận của mình.
Cậu vội vã chữa cháy:
“Thành thật thì... tao không quá chắc chắn. Chủ yếu là tao thích kiểu bí ẩn, trinh thám…”
Câu trả lời nghe có vẻ lửng lơ và né tránh. Thật ra Minh Viễn cũng không biết nên giải thích sao cho hợp lý. Nhưng bởi vì là người đã từng trải qua hiện tượng "hiện thực giả", cậu hiểu — và cảm nhận được sự khác biệt.
Theo giả thuyết của Minh Viễn, nếu như Đông Phương chỉ bắt đầu mở miệng sau khi đã cử động trở lại, thay vì đang trong trạng thái bất động mà đã lẩm bẩm gì đó, thì điều đó có nghĩa là...
"Từ khoảnh khắc Đông Phương bắt đầu mở miệng, hiện tượng hiện thực giả mới thực sự bắt đầu."
Và... nó chưa kết thúc.
Có một khả năng—rất lớn, rằng vụ tai nạn xảy ra là do sự kéo dài của hiện tượng đó.
Có lẽ, thời điểm kết thúc thực sự chính là lúc ấy—khoảnh khắc tạo nên lỗi hệ thống.
Đèn xanh ở khu vực của hai nữ sinh kia ngừng lại, trong khi đèn giao thông phía tài xế vẫn hoạt động bình thường.
Một sai lệch bất thường trong dòng thời gian.
Một trục trặc trong hiện thực.
Nhưng giờ đây, Minh Viễn không chắc mình nên tiết lộ bao nhiêu.
Cậu hiểu rằng điểm bắt đầu là âm thanh—một thứ hoàn toàn sai lệch. Nhưng rõ ràng nó có liên quan đến một thứ khác, có thể không phải là hiện thực giả, mà là một khái niệm khác mà cậu chưa xác định được.
Nghe thấy câu trả lời theo kiểu lảng tránh kia, Dương Hiếu khẽ nhíu mày.
Cậu ngồi lại vào vị trí ban đầu.
Vừa rồi, khi mất bình tĩnh, cậu đã vô thức tiến sát Minh Viễn, ép sát để tra hỏi dễ hơn.
Bây giờ, cậu lấy lại bình tĩnh, ngả người nhẹ ra sau, rồi nói bằng giọng điềm đạm nhưng vẫn mang một chút chờ đợi.
"Thôi được rồi, vậy thì mày cứ xem thử đi, xem như thế nào."
Thật ra, không cần Dương Hiếu nói, Minh Viễn đã tự động bắt đầu một chu trình tuần hoàn rồi.
Tua lại – xem – suy ngẫm – tua lại – xem – suy ngẫm.
Vòng lặp này kéo dài suốt cả chục phút, mỗi lần tua lại, ánh mắt cậu càng trở nên sắc bén hơn.
Nhưng… trong suốt quá trình đó, tần suất nhíu mày của cậu ngày càng nhiều.
Bàn tay vô thức di chuyển gần hơn, mắt cậu dán chặt vào màn hình, khoảng cách mỗi lúc một gần hơn, đến độ cậu gần như dí sát mắt vào đó, cố tìm kiếm một manh mối, một dấu vết gì đó.
Nhưng…
Không có gì.
Không có bất kỳ điều gì xảy ra sau đó.
Không có bất kỳ dữ kiện nào để cậu có thể rút ra một kết luận có ý nghĩa.
Đông Phương từ khi tỉnh lại giống như là một con người hoàn toàn khác.
Cậu ta hành động vô cùng hoàn hảo, không để lộ bất kỳ sự bất thường nào.
Nhưng… đương nhiên ý ở đây là.
Hoàn hảo theo đúng nghĩa tượng trưng.
Vì nếu quá hoàn hảo, thì lại trở thành nghi vấn.
Ít nhất thì theo đánh giá của Minh viễn tất cả các biểu hiện sau đó như:
Đi xe, dừng lại sau khi bị trường huy gọi, chào hỏi, đi vào quán nước, nói chuyện vua đùa, tỏ ra thân thiết, ra khỏi rồi đi về.
Điều đúng ý của cậu nó thực sự giống như là cậu tưởng tượng một khung cảnh bình thường sẽ có như thế nào vậy.
Dù vậy trong lòng Minh viễn vẫn cảm thấy đống dự kiện trên chắc chắn có điểm gì đó mà mình cần phải nhận ra.
Cậu cảm giác rằng nó vô cùng quan trọng.
Một chu trình mới lại tiếp tục.
Tua lại – xem – suy ngẫm…
Nhưng lần này, Minh Viễn không còn chú ý đến Đông Phương nữa.
Cậu cố gắng đặt bản thân vào góc nhìn của hắn, thử suy nghĩ xem lúc đó hắn đã thấy những gì.
Tưởng tượng lại khung cảnh.
Biển báo khi đi qua đường—một biểu tượng hai gạch.
Bước sang bên kia đường.
Minh Viễn nhìn quanh, chỉ quan sát những gì hiện diện trước mắt, bỏ qua yếu tố con người—giống như cách cậu đã loại bỏ Đông Phương khỏi suy nghĩ của mình.
Nếu thế giới chỉ còn là cảnh vật, không còn con người, cậu sẽ thấy được những gì?
Biển hiệu đèn LED.
Những dòng chữ chớp tắt, một số ký tự bị mất nét, tạo cảm giác lỗi hệ thống, như thể môi trường đang bị bóp méo.
Cây cối đứng yên, bóng tối bao trùm không gian.
Những hình thù kỳ quái của các ngôi nhà trong đêm tối, nổi bật lên bởi ánh sáng leo lắt từ những bóng đèn đường.
Con đường phía trước tối tăm và mù mịt, kéo dài như một khoảng không vô tận.
Tầm nhìn bị giới hạn, mọi thứ chỉ rõ ràng trong khoảng 50 mét xung quanh, còn xa hơn nữa thì chỉ là một màu đen tuyệt đối.
Một thế giới câm lặng, chỉ còn những biểu tượng đơn độc tồn tại trong môi trường xung quanh.
Hình người trên cột đèn giao thông.
Một biểu tượng đơn độc, đứng đó như một dấu hiệu mơ hồ, như thể nó tồn tại nhưng không thực sự có mặt.
Cửa tiệm trò chơi với biển quảng cáo nổi bật, ánh sáng từ màn hình nhấp nháy liên tục, nhưng không có ai bên trong—một trò chơi trống rỗng.
Những ngôi nhà tối đen, cửa sổ đóng kín, có cảm giác bị bỏ hoang, nhưng vẫn đứng im lặng trong bối cảnh thành phố.
Cây cối đổ bóng, tạo thành những hình thù xoắn vặn, như thể đang chuyển động nhưng thực tế không hề di chuyển.
Tất cả gợi lên hình ảnh của một máy điện tâm đồ, những đường gấp khúc dao động trong bóng tối, mô phỏng nhịp đập của một điều gì đó sắp ngừng lại.
Sự hỗn loạn của âm thanh ở phía xa.
Tiếng người vang lên nhưng không rõ ràng, bị bóp méo bởi khoảng cách, như thể một đoạn ghi âm phát lại trong không gian rỗng.
Ngoài ra, có một bản tin xuất hiện—một màn hình tivi phát sáng trong một ngôi nhà dân.
Cánh cửa không đóng, ánh sáng xanh từ màn hình chiếu vào bóng tối, tạo cảm giác kỳ lạ, như một thứ gì đó đang phát đi nhưng không có ai xem.
Đèn đường không chỉ soi rọi, mà còn bị kéo dài như những vệt sáng mờ ảo, một số biển quảng cáo đang nhấp nháy một cách bất thường, dòng chữ bị mất nét, biến dạng, như thể chúng không thực sự tồn tại.
Cây cối có thể lay động rất nhẹ, dù không có gió—tạo cảm giác chúng đang thở, hoặc đang quan sát.
Một tấm áp phích bị rách một nửa, trên đó có thể có một khuôn mặt bị mờ, như thể bị xóa đi một cách không tự nhiên.
Một chiếc xe bị bỏ lại bên đường, động cơ vẫn còn nóng, nhưng không có ai bên trong.
Rồi sau khi vào quán nước lúc đó thì cậu sẽ thấy cái gì?
Nghĩ đến đây, dòng suy nghĩ của Minh Viễn ngay lập tức bị cắt đoạn.
Bởi vì cậu chưa từng đến chỗ đó.
Ban đầu, cậu định sẽ đi vào hôm nay, nhưng vì đã được Giang Đức kể lại, Minh Viễn đã bỏ ý định ấy từ lâu.
Nhưng bây giờ…
Đó lại chính là điểm mà cậu mất dấu.
Cậu đã thất bại trong việc suy nghĩ giống Đông Phương lúc đó.
Minh Viễn thở dài đầy tiếc nuối.
Cậu xoa mắt, như thể cố xoa dịu cảm giác mệt mỏi đang vây lấy mình.
Cậu nhìn sang Dương Hiếu, giọng nhẹ nhưng có chút buông xuôi.
"Thôi được rồi, chúng ta xem tiếp đoạn kia đi."
Dương Hiếu gật gù, rồi mở đoạn tai nạn của hai nữ sinh kia.
Cậu ta di chuột, bắt đầu kéo từ từ từng đoạn, tốc độ cố ý chậm lại, khiến bầu không khí càng thêm hồi hộp.
Đồng thời, cách làm này cũng khiến Minh Viễn bắt đầu cảm thấy bất an hơn về những điều sắp tới.