Nhưng rồi, rất nhanh, cậu đã phải đối mặt với thứ mình lo ngại nhất.
Đoạn video kia đã đến 4 tiếng 21 phút.
Minh Viễn khẽ rùng mình.
Cậu dựng thẳng lưng, mắt nheo lại hết cỡ, hai tay vô thức đan vào nhau, như thể chỉ cần chớp mắt một giây thôi, mọi thứ sẽ trôi đi mất.
Không khí trong phòng trở nên nặng nề, căng như dây đàn, từng giây chờ đợi đều kéo dài như vô tận.
Bên phía Dương Hiếu, tình hình cũng chẳng khấm khá hơn là bao.
Cậu đã bắt đầu thấy được sự liên quan của bạn mình trong vụ án mạng kia.
Sự nghi ngờ bắt đầu len lỏi vào tâm trí cậu, một suy nghĩ mà cậu không muốn tin.
Không muốn tin rằng Đông Phương liên quan đến hai mạng người.
Nhưng dù muốn hay không, cảm giác đó đã xuất hiện.
Và nó đang lớn dần lên.
Rồi cuối cùng…
Tay của Dương Hiếu di con trỏ chuột đến nút phát video.
Cậu do dự vài giây.
Tích.
Một âm thanh nhỏ vang lên—tiếng của con trỏ chuột.
Nhưng khoảnh khắc ấy lại khiến bầu không khí chùng xuống một cách kỳ lạ.
Đoạn video đang được phát.
Không gian trong khung hình khá tối, không hoàn toàn chìm trong bóng đêm, mà chỉ vừa đủ để có thể nhìn thấy mọi thứ.
Người đã bắt đầu vãn đi.
Xe cộ không còn tấp nập như trước.
Âm thanh môi trường xung quanh cũng đã trở nên im ắng hơn, như thể cả thành phố đang dần rơi vào trạng thái nghỉ ngơi, nhưng không thực sự bình yên.
Bầu không khí bây giờ…
Thực sự giống y hệt một bộ phim kinh dị.
Không phải nỗi sợ thông thường, mà là một sự bất an len lỏi, một thứ gì đó không rõ ràng, nhưng vẫn khiến người ta thấy căng thẳng.
Như thể sắp có điều gì đó sẽ xảy ra.
Không để cho Minh Viễn phải chờ lâu, giữa dòng xe thưa thớt đang đi qua ngã tư giao thông, một chiếc xe đạp điện nhỏ nhắn từ xa bắt đầu tiến đến.
Trên nó là bóng dáng của hai người con gái.
Chiếc xe chạy với tốc độ trung bình khoảng 25km/h, lướt qua màn đêm một cách êm ái, gần như không tạo ra bất kỳ âm thanh nào ngoài tiếng gió nhẹ lùa qua bánh xe.
Minh Viễn khẽ nhíu mày.
Không phải là chiếc xe làm cậu cảm thấy kỳ lạ.
Mà là hai bóng hình kia.
Có một cảm giác quen thuộc đến kỳ lạ len vào suy nghĩ của cậu, một sự quay cuồng trong tâm trí, như thể cậu đã từng thấy họ ở đâu đó trước đây.
Cậu thầm nghĩ.
"Hình như là trong số các đàn chị mà mình quen thì làm gì có ai chết rồi đâu… Nếu có, thì tại sao mình lại không biết?"
Cậu cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Một cảm giác mơ hồ, như gai lạnh chạy dọc sống lưng.
Nhưng rồi, sự tò mò — mãnh liệt như bản năng — lại chiếm lấy cậu.
Minh Viễn không thể dừng lại được.
Cậu quyết định tiếp tục theo dõi đoạn video, bất chấp cảm giác khó chịu đang ngấm ngầm lan rộng trong lồng ngực.
Chiếc xe trong video không chạy nhanh, cũng không quá chậm.
Nó nhích từng chút một về phía camera, bánh xe quay đều đều như thể đang kéo theo cả thời gian phía sau nó.
Bóng dáng của hai cô gái phía sau tay lái dần trở nên rõ ràng hơn.
Minh Viễn nheo mắt, tập trung.
Cậu đã có thể thấy được quần áo họ đang mặc.
Một người khoác lên mình chiếc áo phông basic đơn giản, kết hợp với quần short jeans — hoặc có thể là váy tennis — đi kèm đôi giày thể thao trắng.
Người còn lại thì diện váy liền hai dây, hoặc có thể là váy voan hoa nhạt, nhẹ bồng, mang dáng vẻ mềm mại của một chân váy midi phối cùng áo phông oversized.
“Chỉ cần nhìn vào cách ăn mặc... đúng, rất chỉn chu, rất có gu. Không phải người bình thường.”
Họ đều có vóc dáng cân đối, dáng người mảnh khảnh nhưng không gầy yếu.
Dù không nhìn rõ khuôn mặt, Minh Viễn vẫn có thể chắc chắn — đây là hai cô gái xinh đẹp.
Nhưng rồi...
Cậu chợt cau mày.
Có điều gì đó rất... quái dị.
Minh Viễn đã nhìn thấy trang phục. Thấy được vóc dáng.
Nhưng...
Cậu không thể nhìn rõ gương mặt của họ.
Không phải do hình ảnh bị mờ. Không phải do chất lượng camera quá thấp.
Cũng không phải do ánh sáng yếu hay góc quay khuất.
Mà là... một thứ gì đó khó diễn tả hơn.
Giống như thể... chính hiện thực đang che giấu khuôn mặt họ vậy.
Một cảm giác khó chịu dâng lên. Từ ngực lan đến cổ.
Như có một bàn tay vô hình đang ấn nhẹ vào xương ức, khiến cậu nghẹn thở.
Minh Viễn liếc nhanh sang Dương Hiếu, cố giữ bình tĩnh, nhưng giọng đã chùng xuống, nặng trĩu nghi hoặc.
"Này... Dương Hiếu.Tại sao mặt của hai người kia lại không rõ ràng vậy?"
Dương Hiếu không quay sang.
Ánh mắt cậu ta dính chặt vào màn hình như thể câu hỏi vừa rồi chỉ là tiếng thì thầm ngoài cửa sổ.
Giọng nói của cậu ta vang lên đều đều, vô cảm:
“Tao cũng không biết.
Mà điều đó cũng không quan trọng.
Danh tính hai nạn nhân đã được ghi trong hồ sơ rồi.”
Nói xong, cậu ta thản nhiên tiếp tục theo dõi video, như thể chẳng có gì đáng phải bận tâm thêm nữa.
Minh Viễn nhíu mày.
Cậu không hài lòng chút nào với câu trả lời đó.
Cậu định lên tiếng truy hỏi thêm, nhưng— Đúng lúc đó, câu nói của Dương Hiếu vang lên lại trong đầu cậu như một hồi chuông nhấn chìm mọi nghi vấn:
“Danh tính hai nạn nhân đã được ghi trong hồ sơ rồi…”
Cậu khựng lại.
Ý định chất vấn ngay lập tức tan biến.
“Nếu thông tin đã có sẵn…
Nếu mọi thứ đã được xác minh…
Vậy thì... còn nghi ngờ làm gì nữa?”
Cũng giống như Dương Hiếu, cậu quyết định gạt bỏ thắc mắc.
Tạm thời.
Minh Viễn chuyển sự chú ý trở lại với đoạn video.
Cảnh quay vẫn tiếp tục.
Khoảng năm phút trôi qua.
Cuối cùng, hai cô gái cũng đã đi đến vạch kẻ đường.
Tại thời điểm đó, đèn giao thông có vẻ vẫn hoạt động bình thường.
Đồng hồ điện tử bắt đầu đếm ngược:
20.
19.
18.
17...
Từng con số nhảy xuống một cách đều đặn, không hề ngắt quãng.
Tất cả vẫn bình thường — ít nhất là theo những gì mắt Minh Viễn đang thấy.
Cậu chăm chú theo dõi.
Đôi mắt của Minh Viễn như bị dán chặt vào màn hình.
Không rời dù chỉ một giây.
Chúng không còn đơn thuần là nhìn — mà là xuyên qua.
Xuyên qua lớp hình ảnh để tìm kiếm điều gì đó mà cậu chưa gọi được thành tên.
Từng giây trôi qua khiến không khí trở nên căng thẳng.
Ánh mắt của Minh Viễn bắt đầu trở nên xa xăm, như thể cậu đang cố nhìn xuyên qua màn hình để chạm vào một tương lai chưa xảy đến.
Rồi...
Cuối cùng thì đèn cũng chuyển xanh.
Hai bóng dáng kia lại tiếp tục di chuyển, với tốc độ đều đều như cũ — không nhanh, không chậm — từng bước một băng qua đường.
Môi trường xung quanh lúc đó gần như rơi vào trạng thái yên tĩnh tuyệt đối.
Người qua đường thưa thớt.
Phương tiện giao thông lác đác.
Không khí như đặc quánh lại, kéo dài từng khung hình.
Chiếc xe đạp điện kia cứ thế đi chầm chậm, bình thản một cách kỳ lạ, không hề có chút vội vàng nào.
Nếu chỉ xem đến đây, thì chẳng ai có thể tưởng tượng được — sắp tới sẽ là một tai nạn kinh hoàng.
Dù Minh Viễn đã biết trước tất cả mọi thứ sẽ xảy ra... nhưng—
ĐÙNG!
Một tiếng động khô khốc vang lên.
Chói tai.
Sắc lạnh.
Một chiếc xe tải màu xanh bất ngờ lao tới, đâm trực diện vào hai người đang băng qua đường.
Không có bất kỳ dấu hiệu nào báo trước.
Không hề có sự chần chừ, không phanh gấp, không tiếng còi xe.
Chỉ là một cú lao đến... như sét đánh.
Sự đột ngột này không giống với những pha va chạm thông thường.
Nó gần như tức thì — một khoảnh khắc trước còn yên bình, khoảnh khắc sau đã là thảm kịch.
Minh Viễn giật mình.
Cậu hơi nhổm người lên theo phản xạ.
Khoảnh khắc chiếc xe tải lao tới — dù biết rõ, dù đã xem nhiều lần, dù đã từng trải qua hàng trăm pha jumpscare trong các bộ phim kinh dị — nhưng lần này...
Sự bất ngờ ấy vẫn khiến cậu rùng mình.
Không có tiếng hét.
Không có tiếng kêu gào.
Không nhạc nền cảnh báo.
Không gì cả.
Chỉ có một tiếng động — đùng — khô lạnh, nặng nề, vang lên như cú đấm thẳng vào màng nhĩ.
Chiếc xe tải xuất hiện như thể từ hư không.
Lao tới, cắm thẳng vào khung hình.
Kinh hoàng.
Dương Hiếu thì đã xem qua đoạn video này rồi nên không quá ngạc nhiên, chỉ lặng lẽ quan sát phản ứng của Minh Viễn.
Minh Viễn bên này, sau vài giây sững sờ, thì cũng đã bình tĩnh lại để suy xét vấn đề.
Đến lúc này, cậu mới nhận ra điều bất thường trong đoạn video kia.
Đó là... không hề có điều gì bất thường cả.
Minh Viễn không ngạc nhiên.
Là người đã từng có kinh nghiệm soi camera giao thông một lần rồi, cậu hiểu rõ:
Chỉ nhìn từ một phía camera thì không thể nào hiểu hết được sự việc.
Cậu ngoảnh đầu sang nhìn Dương Hiếu, ánh mắt trở nên nghiêm túc.
"Mày có video từ góc nhìn khác không?"
Dương Hiếu đáp ngay.
"Có chứ, để tao lấy."
Rồi cậu lấy từ trong túi áo ra một chiếc USB nhỏ.
Minh Viễn thấy vậy thì lập tức hiểu ý, đưa tay nhận lấy USB từ tay Dương Hiếu rồi cắm vào laptop.
Dương Hiếu trong lòng không khỏi cảm khái.
"Hazz... Thanh Toàn quả thực rất chu đáo. Anh ta đã chuẩn bị trước tất cả các đoạn từ mọi camera rồi."
Nghĩ vậy, Dương Hiếu liếc nhìn lại chiếc túi của mình.
Bên trong túi áo của cậu vẫn còn đang nằm yên ba chiếc USB khác.
Minh Viễn thì chẳng bận tâm gì đến Dương Hiếu.
Cậu chỉ mở video mới và tua lại đúng đoạn dừng trước đèn đỏ để xem.
Cậu mở cả hai video trên cùng một màn hình, để dễ dàng so sánh.
Tua lại đoạn đầu tiên, Minh Viễn bắt đầu chia não của mình ra làm hai — theo đúng nghĩa bóng — để theo dõi đồng thời cả hai đoạn video.