Mắt của Minh Viễn lúc này, nếu mà so ra, thì chắc cũng ngang ngửa người bốn mắt — theo nghĩa đen luôn.
Dương Hiếu và Minh Viễn đều là người đeo kính, nên tình trạng của cả hai cũng giống hệt nhau.
Chỉ hận không thể tách đôi người ra để mà mỗi nửa tập trung vào một đoạn video riêng biệt.
Trong đoạn video từ góc nhìn của tài xế, tình huống lại khác xa với tưởng tượng.
Khi xem đoạn video từ phía hai cô gái kia, cảm giác là chiếc xe tải màu xanh lao tới cực nhanh, gần như tức thì.
Nhưng ở góc nhìn này... chiếc xe tải đó lại không hề đi nhanh.
Chỉ bình bình.
Không hề nhanh chóng hay vội vàng gì.
Chiếc xe tải đó cứ thế dùng một tốc độ không nhanh, không chậm, đều đều mà tiến về phía đèn giao thông.
Rồi đèn lại chuyển đỏ.
Minh Viễn âm thầm cảm thấy có gì đó kỳ quái.
Cậu lập tức nhìn sang góc nhìn của hai cô gái.
Bên đó... cũng là đèn đỏ!
"Quả nhiên là vậy!"
Minh Viễn cảm khái.
Giả thuyết của cậu, một lần nữa, lại được chứng thực rồi.
Cậu đã từng đưa ra một khả năng: rằng hiện thực giả có mức ảnh hưởng khác nhau lên người và vật.
Cụ thể, đối với các thiết bị điện tử — mức độ ảnh hưởng sẽ nặng hơn so với con người hay động vật.
Trong lần xem trước, ở chính trường hợp của bản thân, Minh Viễn đã hiểu ra một điều.
Rằng chỉ những gì có liên quan đến ảnh hưởng trực tiếp của con người — như hành vi, phản ứng, tương tác — thì hiện thực giả mới bị hạn chế trong việc hợp lý hóa.
Chính vì thế, nó sẽ để lại những “vết nứt” bất thường.
Giống như hiện tượng “lag” mà cậu từng trải qua.
Hoặc như hiện tượng hai đèn giao thông cùng đỏ này.
Hiện thực giả — suy cho cùng — vẫn có những giới hạn.
Nó không thể hoàn hảo đến mức che giấu hoàn toàn mọi dấu vết.
Nó không thể hợp lý hóa tất cả mọi sự kiện.
Dù cố đến đâu, nó vẫn để lại dấu trượt — nếu ta biết nơi để nhìn.
Minh Viễn hít nhẹ một hơi.
Rồi cậu tiếp tục xem tiếp.
Sau đó, mọi chuyện diễn ra giống hệt nhau.
Trong đoạn video từ góc nhìn của hai cô gái, chiếc xe tải và chiếc xe đạp điện đồng thời bắt đầu băng qua đường.
Ở thời điểm này, Minh Viễn không còn chú ý đến hai cô gái kia nữa.
Thay vào đó, cậu dành toàn bộ sự tập trung của mình vào góc nhìn của tài xế.
Chiếc xe tải, sau khi thấy đèn chuyển xanh, vẫn tiếp tục lăn bánh với tốc độ bình bình như cũ, không nhanh, không chậm, cứ thế đi ngang qua đường.
Rồi...
BÙNG! — một tiếng.
Một lần nữa, chiếc xe tải lao thẳng vào hai bóng hình mỏng manh kia.
Sau tiếng va chạm, chiếc xe tải lập tức dừng lại.
Tài xế trông vô cùng hoảng loạn, vội vã nhảy ra khỏi xe.
Ông ta có vẻ sợ hãi tột độ, thân thể run bần bật, ánh mắt dán chặt vào hiện trường trước mắt — khiến Minh Viễn cũng không khỏi dâng lên một cảm giác thương cảm.
"Hazz, tội ổng ghê... tự nhiên dính vô cái gì không đâu..."
Sau đó, người tài xế bắt đầu đi đến chỗ chiếc xe đạp điện đã gãy vụn để kiểm tra.
Minh Viễn cũng dõi theo hành động của ông ta, ánh mắt căng thẳng.
Ông ấy vẫn giữ nguyên vẻ hoảng loạn, loạng choạng bước đến chiếc xe, cố gắng lật nó lên để tìm hai cô gái.
Nhưng sau khi nhìn thấy thứ nằm bên dưới...
Hai bãi máu loang rộng trên mặt đường.
Ông ta như bị đóng băng tại chỗ.
Gương mặt chấn kinh.
Thậm chí, hai chân ông ấy không còn đứng vững nổi nữa.
Cả người sụp thẳng xuống đất.
Chính nhờ khoảnh khắc đó, Minh Viễn mới có thể nhìn thấy rõ hai bãi máu phía sau — thứ mà từ nãy đến giờ ông tài xế đã che khuất.
Chỉ thấy hai... à không, là một bãi máu.
Đúng vậy.
Từ hình ảnh của hai cô gái xinh đẹp, trẻ trung và tràn đầy sức sống...
Giờ đây, chỉ còn lại một bãi máu vô cùng tàn tạ nằm trơ trọi trên mặt đường.
Ở giữa bãi máu ấy, Minh Viễn thấy được hai dáng hình mờ mờ — do chất lượng camera không quá rõ nét.
Nhưng vẫn đủ để nhận ra...
Hai cơ thể đó đã biến dạng khủng khiếp.
Như thể hai con búp bê đã bị đập nát.
Chân tay của họ lệch sang nhiều hướng khác nhau.
Tay trái thì vẹo sang phải.
Chân phải thì gập ngược lên trên.
Hầu như không có bất cứ phần tứ chi nào là còn nguyên vẹn.
Nếu không biến dạng, thì cũng đã nát bét hoàn toàn.
Nó khiến mọi cảm xúc khác trong lòng cậu bị gián đoạn.
Cảnh tượng ấy giống như bước ra từ một bộ phim kinh dị, khiến Minh Viễn âm thầm kinh hãi.
Thậm chí...
Nó khiến mọi cảm xúc khác trong lòng cậu bị gián đoạn — lần thứ hai, nhưng mạnh hơn.
Dù đã xem không biết bao nhiêu bộ phim kinh dị máu me, bạo lực...
Nhưng lần này, Minh Viễn vẫn không khỏi cảm thấy kinh hãi.
Vì cậu hiểu.
Đây là đời thật.
Không phải là phim.
Không có đạo diễn.
Không có hiệu ứng.
Không có diễn viên đóng thế.
Chỉ có máu thật. Xương thật. Thịt người thật.
Cậu không thể tiếp tục nghĩ.
Không thể sắp xếp được bất kỳ dòng suy luận nào trong đầu.
Tất cả trở nên rối tung.
Không còn logic. Không còn trình tự.
Chỉ còn hình ảnh và cảm xúc va vào nhau, hỗn loạn.
Dương Hiếu bên này thì chẳng để cho Minh Viễn có thời gian bình tĩnh lại.
Thậm chí, cậu ta còn tranh thủ hỏi:
"Vậy mày thấy như thế nào?"
Minh Viễn đang mất kiểm soát.
Cậu không chút phòng bị, bật ra câu trả lời như một phản xạ:
"Tao chắc chắn chuyện này liên quan đến thằng Đông Phương kia. Chúng ta cần phải báo cảnh sát bắt nó."
Dương Hiếu nghe thấy vậy thì lập tức nhíu mày.
"Này, tao không nói đùa."
Minh Viễn, lúc ấy vẫn đang quay đầu với Dương Hiếu, chưa kịp thấy rõ biểu cảm trên gương mặt cậu ta.
Nhưng đến lúc quay đầu lại...
Ánh mắt của Minh Viễn đã khác.
Trong đó ẩn chứa sự tàn nhẫn, sự kiên quyết lạnh lẽo của một người đã vượt qua giới hạn sợ hãi.
Cậu nghiến răng ken két, từng chữ bật ra khỏi miệng như dao cắt:
"Tao không đùa đâu."
Thấy phản ứng của Minh Viễn như vậy, Dương Hiếu có chút sững sờ.
Cậu thật sự ngạc nhiên khi thấy được một bộ mặt khác của Minh Viễn — lạnh lẽo, hung hăng, và gần như là tàn nhẫn.
Đây là lần đầu tiên Minh Viễn thể hiện sự tức giận rõ ràng đến thế.
Tàn nhẫn đến thế.
Dương Hiếu cảm tưởng rằng...
Bộ dạng hiện tại của Minh Viễn... có lẽ là đang sắp sửa đi giết người.
Bất giác, Dương Hiếu lên tiếng hỏi.
Giọng cậu hơi ấp úng, mang theo một chút cảnh giác:
"Tại... tại sao mày lại biểu hiện như vậy?"
Nghe thấy Dương Hiếu nói thế, Minh Viễn như bừng tỉnh.
Cậu hít vào một hơi.
Và rồi, vẻ mặt dịu xuống, ánh mắt trở nên hiền hòa hơn.
Cậu làm ra vẻ mệt mỏi, thở dài, rồi ngả người ra sau ghế.
"Tao xin lỗi... tại tao hơi thánh mẫu.
Thấy mạng người chết thảm, làm tao mất bình tĩnh."
Dương Hiếu nghe vậy thì vẻ mặt hiện rõ sự khó tin.
Cậu nhìn chằm chằm Minh Viễn.
Trong lòng không khỏi thầm chế giễu:
"Mày mà thánh mẫu... thì chắc thế giới này toàn thánh nhân hiền giả cả rồi."
Là cùng một loại người — Dương Hiếu làm sao không hiểu Minh Viễn.
Làm gì có chuyện cậu ta đồng cảm thật sự.
Làm gì có chuyện Minh Viễn vì muốn làm anh hùng, báo thù cho người vô tội.
Dương Hiếu vừa nhìn chằm chằm vào cậu bạn, vừa nghĩ như vậy.
"Chắc chắn... cậu ta có suy nghĩ khác."
Dương Hiếu hơi nhíu mày.
Lẩm bẩm bằng một giọng gần như không phát ra tiếng:
"Có chuyện gì đó mà mình chưa biết."
Nhưng rồi, Dương Hiếu cũng quay lại với vấn đề chính.
Cậu hiểu rằng bây giờ bản thân không có thời gian cho những chuyện lông gà vỏ tỏi kiểu này.
Không phải lúc để mất tập trung.
Cậu hỏi thẳng vào cốt lõi của vấn đề.
"Vậy thì tại sao mày lại nghĩ là Đông Phương chắc chắn có liên quan?
Mày dựa vào đâu?"
Minh Viễn nghe vậy thì hơi ngẩng đầu lên.
Ánh mắt cậu trở nên lạnh đi một chút.
"Không có gì chắc chắn cả.
Chỉ là... tao cảm thấy vụ va chạm này rõ ràng là vô lý.
Làm sao mà một chiếc xe tải chỉ chạy khoảng 30 đến 40 km/h..."
"...lại có thể gây ra những vết thương nặng đến thế?
Tao nghi ngờ rằng... có ai đó đã giở trò rồi."
Dương Hiếu nghe đến từ “ai đó” thì biết ngay Minh Viễn đang ám chỉ đến ai.
Cậu giả vờ bất lực.
Nhún vai.
"Dù biết là thế đi nữa thì làm gì có cách nào khẳng định được là Đông Phương giở trò?
Mày nghĩ rằng nó đã làm gì?"
Minh Viễn nghe câu hỏi ấy thì trong lòng nổi lên một cảm giác trào phúng.
Cậu cố kiềm chế để không cười lạnh.
Tự nhủ trong đầu:
"Haha... đương nhiên là nó đã dùng hiện thực giả để làm chệch hướng thời gian rồi."
"Mặc dù mình không biết nó đã làm thế nào để lợi dụng được hiện thực giả..."
"Nhưng vết thương kia — không thể chỉ do cú va chạm được.
Điều này quá vô lý.
Chắc chắn là có người tác động vào.
Phải là do người thì thi thể mới thảm đến mức như vậy."
"Vậy thì tại sao nó lại làm vậy?
Làm thế để làm gì?"
"Nhưng... nó hoàn toàn có khả năng là kẻ giết người."
Nghĩ đến đây, sống lưng Minh Viễn thoáng lạnh.
Cậu rùng mình một cái.
Trong lòng thầm cảm thấy may mắn.
Bởi vì... chỉ mới chiều nay thôi, cậu còn định làm thân với Đông Phương để điều tra hắn.
"Nếu mình làm thật..."
"...có khi chết lúc nào không biết mất."
Minh Viễn thở ra một hơi.
Như thể vừa trút được một gánh nặng đang đè trên ngực.