Chap 34 Điều đó đâu chứng minh được gì

Rồi cậu nghĩ.

 

"Tuy vậy thì cũng chưa biết được gì.

 

Nếu mà trong cái tình hình hiện nay mà nói... có khi vẫn chết như thường mà thôi."

 

Minh Viễn thầm kinh hãi.

 

Bởi vì cậu và Đông Phương đang nghi ngờ và đề phòng lẫn nhau.

 

"Ít nhất thì mình cũng phải tìm ra nguyên nhân.

 

Phải hiểu được vì sao và làm thế nào mà nó có thể giết chết hai nạn nhân kia."

 

Đây cũng là một điểm khiến Minh Viễn trăn trở.

 

Cậu có thể đoán rằng vụ tai nạn — cùng với những vết thương kinh hoàng kia — là do hiện thực giả gây ra.

 

Tuy vậy...

 

Minh Viễn không tài nào hiểu nổi cơ chế hiện thực giả của Đông Phương.

 

Cậu không biết nguyên nhân.

 

Không biết cách thức.

 

Không hiểu được bằng cách nào mà Đông Phương lại có thể sử dụng hiện thực giả để giết người.

 

"Đây chính là vấn đề trước mắt."

 

Minh Viễn thầm định hình lại mục tiêu của mình một lần nữa.

 

Cậu quyết định sẽ phải tìm hiểu cho bằng được.

 

Vừa để đề phòng Đông Phương.

 

Vừa để không trở thành người tiếp theo.

 

Lại một lần nữa, Minh Viễn hành động hoàn toàn theo cảm giác của chính mình.

 

Dù chưa tận mắt chứng kiến.

 

Dù chưa có bằng chứng xác thực.

 

Chỉ dựa vào một vài biểu hiện không rõ ràng — cậu đã ngay lập tức cho rằng Đông Phương là kẻ giết người.

 

Nhưng Minh Viễn lại không mảy may quan tâm đến điều đó.

 

Cậu không cần bằng chứng.

 

Chỉ cần trực giác.

 

Trực giác hiểu rằng cậu đang gặp nguy hiểm tính mạng cho nên.

 

 Trực giác ấy đang gào thét lên rằng Đông Phương là kẻ thù.

 

Cậu quay trở lại với chủ đề chính.

 

Lúc này, trong căn phòng rộng lớn nhưng trống trải ấy...

 

Không khí đã bắt đầu ngưng tụ lại.

 

Có gì đó trong không gian dường như đục hơn, nặng hơn.

 

Các dấu vết trong không khí cho thấy — nơi đây vừa trải qua những sự chấn kinh, nghi ngờ, tức giận, và cả sự tò mò.

 

Và rất có thể...

 

Căn phòng này sẽ còn đón thêm nhiều cảm xúc như vậy nữa.

 

Dù đã chắc chắn rằng Đông Phương là kẻ thủ ác, nhưng để cho ăn chắc mặc bền, Minh Viễn vẫn muốn xác nhận thêm lần nữa.

 

Cậu quay sang hỏi Dương Hiếu — người mà lúc này có vẻ cũng đã có những suy đoán của riêng mình.

 

"Này, mày có manh mối gì khác không?"

 

Dương Hiếu dường như vẫn đang suy nghĩ.

 

Nhưng cậu ta vẫn gật đầu, trả lời một cách đơn giản.

 

"Có."

 

"Ờ, trong cặp tao. Tự lấy đi."

 

Minh Viễn nhìn thấy dáng vẻ trầm tư giống mình thì cũng biết điều.

 

Cậu bước ra đằng sau Dương Hiếu.

 

Nơi có một chiếc cặp đặt ngay ngắn trên cái bàn trong nhà.

 

Minh Viễn kéo khóa cặp ra.

 

Rồi cậu nhìn vào bên trong.

 

Ở trong đó là một tập hồ sơ khá dày, giấy hơi ngả màu, ám mùi bụi cũ.

 

Có vẻ như nó đã tồn tại từ rất lâu rồi.

 

Nhìn vào tập hồ sơ ngay trước mắt...

 

Mặc dù rất muốn lập tức điều tra.

 

Nhưng trong đầu Minh Viễn lại nổi lên một thắc mắc rất không đúng lúc.

 

“Tại sao Dương Hiếu lại giúp mình?”

 

Câu hỏi đó khiến Minh Viễn khựng lại.

 

Tay vẫn cầm tập hồ sơ, nhưng ánh mắt dần trở nên hoang mang.

 

Một cơn lạnh sống lưng lặng lẽ bò dọc theo cột sống.

 

Cậu kinh hãi nhận ra một vấn đề mà lẽ ra cậu phải nghĩ đến từ lâu.

 

“Tại sao nó lại giúp mình?”

 

“Và... nó giúp mình để làm cái gì?”

 

“Quan trọng hơn là — tại sao nó lại có những tài liệu này?”

 

Minh Viễn đứng yên tại chỗ.

 

Tập hồ sơ cũ trên tay như nặng hơn.

 

Cậu đã bỏ qua điều này ngay từ đầu.

 

Một điều hết sức căn bản.

 

Minh Viễn biết Dương Hiếu có sự hiểu biết nhất định về cảnh sát và các thông tin liên quan.

 

Nhưng...

 

Thậm chí cả tài liệu hồ sơ của một vụ án chưa giải quyết cũng có trong tay thì — điều này quá phô trương rồi.

 

Thật ra, ban đầu cậu không để tâm đến chuyện đó.

 

Chỉ coi như là một trò đùa.

 

Một màn “điều tra giả vờ” để giết thời gian.

 

Chẳng có gì quá nghiêm trọng.

 

Nhưng giờ thì khác.

 

Sau khi Minh Viễn xác nhận rằng Đông Phương có khả năng là kẻ giết người, thì —

 

Cậu không thể coi đây là trò đùa được nữa rồi.

 

Vì vậy, cậu cần phải xác nhận rõ ràng quan điểm và mục đích của Dương Hiếu.

 

Dù sao thì... hắn cũng là một người bạn thân của Đông Phương.

 

Điều này rất quan trọng.

 

Nó sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến mọi hành động sau này.

 

Nghĩ đến đó, Minh Viễn nghiêm túc hơn hẳn.

 

Cậu quay lại.

 

Trong tay vẫn giữ chặt tập hồ sơ.

 

"Này, Dương Hiếu."

 

Dương Hiếu lúc này đang tập trung suy nghĩ.

 

Cậu đang cân nhắc xem Minh Viễn đã nhận ra được bao nhiêu.

 

Và bản thân cậu phải làm gì để khiến Minh Viễn chịu nói thật.

 

Nhưng —

 

Tiếng gọi từ phía sau làm đứt mạch suy nghĩ của cậu.

 

Dương Hiếu quay đầu lại.

 

Ánh mắt cậu bình thản như thường lệ.

 

Nhưng đối diện với nó — ánh mắt của Minh Viễn lại rất khác.

 

Sắc lạnh.

 

Nghiêm túc.

 

Không nao núng.

 

Dương Hiếu vẫn giữ vẻ điềm nhiên, hỏi lại:

 

"Có chuyện gì à?"

 

"Có đó. Tao hỏi mày này — tại sao mày lại giúp tao thế?"

 

Dương Hiếu nghe thấy câu hỏi này thì vẫn không tỏ ra bất ngờ.

 

Thậm chí trong lòng còn thầm nghĩ:

 

"Thằng này đúng là hơi chậm thật."

 

Thực ra...

 

Cậu đã nghĩ sẵn câu trả lời từ trước.

 

Từ lúc hỏi Thanh Toàn về tập hồ sơ và đoạn video kia...

 

Dương Hiếu đã chuẩn bị hết cả rồi.

 

Minh Viễn khẽ nhún vai.

 

Cậu nói chậm rãi, giọng đều đều:

 

"Tao thấy chuyện này có vấn đề rõ ràng."

 

"Tao đã liên tưởng đến vụ án này từ khi Trường Huy kể lại chuyện lạ của Đông Phương rồi."

 

"Dù sao thì nó cũng liên quan đến người mà tao từng làm cộng tác viên cùng."

 

Minh Viễn nghe thấy đoạn đầu thì hiểu.

 

Nhưng đến đoạn sau, cậu khẽ cau mày—không hiểu lắm.

 

"Cộng tác viên gì? Ý mày là sao?"

 

Dương Hiếu vẫn giữ giọng điệu bình thản, như thể đã chuẩn bị trước câu trả lời.

 

"Mày muốn nghe sao?"

 

Cậu nhìn thẳng vào Minh Viễn, ánh mắt như chờ đợi một xác nhận.

 

Minh Viễn gật đầu, nói với một vẻ kiên định:

 

"Tao muốn xác nhận xem mày đứng trên quan điểm nào."

 

"Mày là người thẳng thắn, nên tao sẽ tin vào câu chuyện của mày. Từ đó tao sẽ xem mục đích của mày có chính đáng không."

 

Dương Hiếu gật đầu, ánh mắt lóe lên một tia hiểu ý.

 

"Tôi hiểu."

 

Cậu hắng giọng một tiếng, như để chuẩn bị trước khi bắt đầu.

 

"Được rồi. Vậy thì để tao kể cho."

 

"Tao từng là cộng tác viên của cảnh sát trong vụ án của bố mình."

 

Minh Viễn khẽ giật mình, mắt hơi mở lớn.

 

"Hả? Là bố mày gây chuyện, hay là sao?"

 

Dương Hiếu lắc đầu.

 

Giọng cậu lặng đi một chút, không còn cái vẻ hờ hững như ban đầu nữa.

 

"Không. Là bố tao bị giết—bởi anh trai tao."

 

Minh Viễn nghe vậy thì đột nhiên im lặng.

 

Ánh mắt cậu thay đổi rõ rệt—rõ ràng hiểu rằng câu chuyện này không đơn giản.

 

Không cần nói thêm nữa, cậu khẽ gật đầu, như muốn truyền đạt một điều:

 

"Mày kể tiếp đi. Tao không làm phiền đâu."

 

Dương Hiếu hít sâu một hơi, rồi bắt đầu chậm rãi kể.

 

"Hồi tao mới tám tuổi, có một lần cha tao dắt tao về nhà. Nhưng do dùng nhiều sức quá, đã khiến tay tao bầm tím."

 

"Điều đó đã làm anh tao hiểu nhầm."

 

"Anh tao tưởng bố tao đã đánh tao. Dù sao, anh ấy cũng không hay ở nhà, nên anh ấy không biết bố tao ở nhà như thế nào. Chỉ biết rằng—ông ấy hay uống rượu."

 

"Còn nếu mày hỏi mẹ tao đâu, thì bà ấy giống anh tao—không hay ở nhà."

 

"Thường thì chỉ có bố tao ở nhà. Ông ấy làm những công việc có thể làm tại nhà."

 

"Nói chung thì đó là một sự hiểu nhầm."

 

"Anh tao vì hiểu nhầm với bố, nên đã xảy ra một trận tranh cãi. Tao không biết cuộc cãi nhau đó diễn ra như thế nào, nhưng mà..."

 

"Sáng hôm sau, khi tao tỉnh lại, tao đi xuống nhà."

 

"Và thấy được một khung cảnh hỗn tạp."

 

"Đó là một cảnh tượng bừa bộn."

 

"Bàn ghế vương vãi khắp nơi."

 

"Mọi thứ—từ bình nước, đồ đạc, đến nhà cửa—đều vỡ nát hoặc không còn nguyên vẹn."

 

"Bố tao thì nằm vật vã trên sàn."

 

"Máu từ đầu ông ấy chảy ra một bãi lớn, thấm vào phần sàn gỗ."

 

"Anh tao thì trên người đầy vết bầm tím."

 

"Cũng đã ngất đi ở một bên sàn nhà."

 

"Thấy cảnh tượng đó, tao đã hoảng loạn mà kêu cứu với hàng xóm."

 

"Những sự kiện về sau, tao không nhớ rõ."

 

"Chỉ biết rằng họ đã gọi cảnh sát và xe cứu thương."

 

"Rồi, anh tao và bố tao đều được đưa vào bệnh viện. Cả hai người đều bị thương rất nghiêm trọng."

 

"Bác sĩ đã bảo với mẹ tao rằng—bố tao bị chấn thương sọ não mà chết."

 

"Còn anh tao—thì hôn mê."

 

"Lúc đó, cảnh sát đã kết luận rằng, cả hai người đã xảy ra một cuộc tranh cãi…"

 

"Cuối cùng, dẫn đến ẩu đả."

 

Dương Hiếu hít một hơi sâu, ánh mắt chững lại một chút trước khi tiếp tục.

 

"Bố tao đã chết. Vì vậy, anh tao bị gán cho tội giết người."

 

"Nếu tỉnh lại, anh ấy sẽ phải nhận án mười năm tù do tội ngộ sát."

 

Cậu dừng lại một giây, như thể đang hồi tưởng lại những ký ức xa xưa mà bản thân đã cố chôn giấu.

 

"Nhưng tao thì không tin vào điều đó."

 

"Ngay từ đầu, tao đã kiên quyết không đồng ý với kết luận của cảnh sát."

 

Câu nói của cậu sắc bén, đầy sự chắc chắn. Một niềm tin mạnh mẽ, không dao động.

 

"Tuy vậy, đương nhiên là họ không nghe tao rồi."

 

"Có điều, lúc đó tao đã may mắn."

 

"Có một anh cảnh sát mới vào nghề hỏi thăm tao, để ý đến tao. Và anh ấy cũng là người duy nhất chịu nghe ý kiến của tao."

 

Giọng Dương Hiếu trầm xuống một chút, không mang vẻ hờ hững như ban đầu nữa.

 

"Tao đã nói với anh ấy rằng vụ án này không hợp lý."

 

"Anh tao là kiểu người hiền hòa. Anh ấy không thể nào tạo ra một cuộc ẩu đả lớn đến thế."

 

Câu nói đó đánh dấu bước ngoặt—một tia sáng trong bức màn tối của vụ án.

 

"Anh ấy nghe vậy thì đã lật lại vụ án này một mình."

 

"Theo tao được biết, thì có vẻ như anh ấy đã làm mọi thứ một mình—từ điều tra manh mối, hỏi thăm mẹ tao…"

 

"Nói chung, ảnh đã làm tất cả mọi thứ trong khả năng của một cảnh sát tập sự."

 

Dương Hiếu thở ra một hơi nhẹ.

 

"Và rồi, anh ấy đã làm được."

 

"Tao không biết bằng cách nào."

 

"Chỉ nghe anh ấy kể lại rằng đã tìm ra một điều gì đó từ hiện trường vụ án."

 

"Rằng đây không phải là ngộ sát."

 

"Mà là một cuộc dàn dựng không thành của bố tao."

 

Minh Viễn khẽ cau mày, lặng im nghe tiếp.

 

"Bố tao đã đánh anh tao."

 

"Sau đó, ông ấy cố dàn dựng thành chuyện anh tao làm trong trạng thái say xỉn."

 

"Nhưng rồi, chính ông—vì rượu, vì hành động mất kiểm soát—đã tự đập đầu vào sàn rồi chết."

 

Khoảnh khắc đó, căn phòng như trùng xuống.

 

Bầu không khí trở nên nặng nề.

 

Dương Hiếu cười nhạt, nhưng ánh mắt chứa đựng một chút gì đó khó tả—một sự biết ơn, một sự kính trọng.

 

"Tao rất biết ơn ảnh."

 

"Từ đó, tao đã cùng ảnh giúp đỡ trong các vụ án khác nhau."

 

"Có vẻ nghe thì khá cao siêu."

 

"Nhưng thực ra, chủ yếu là tao chỉ tham gia vào việc tra khảo hoặc thăm dò con cái hoặc bạn bè của nạn nhân và nghi phạm."

 

"Nhờ vào độ tuổi nhỏ của tao."

 

Dứt lời, Dương Hiếu đưa tay chỉ vào chiếc tài liệu mà Minh Viễn đang cầm trên tay.

 

“Và đó chính là vụ án hiện tại mà tao đang xử lý!”