"Wow."
Minh Viễn nghe xong câu chuyện, nhưng chẳng biết nói gì hơn ngoài một tiếng thốt lên đơn giản.
Câu chuyện của Dương Hiếu thực sự đã giải quyết hơn nửa vấn đề.
Về động cơ.
Về hướng đi.
Về quan điểm của cậu ta.
Minh Viễn trầm ngâm, phân tích.
"Việc có một tuổi thơ liên quan đến án mạng và cảnh sát…
Điều này đã tạo ra thói quen làm việc và điều tra của nó."
"Có lẽ, đó chính là lý do tại sao nó rất hay dò xét người khác trên lớp."
"Tính cách lạnh nhạt và thực dụng của nó...
Có lẽ đã bắt đầu từ đây."
Minh Viễn cảm giác bản thân đã hiểu hơn về tên Dương Hiếu này.
"Việc kể câu chuyện quá khứ của bản thân với tính cách như nó thì chắc chắn là để lấy sự đồng cảm và tin tưởng của mình rồi."
Cậu suy nghĩ, nhưng lại không thể phủ nhận một điều.
"Nhưng mà… chiêu này quả thực hiệu quả."
"Việc đưa ra điểm yếu của bản thân với người khác…
Thực sự là cách tốt nhất để lấy sự đồng cảm và tin tưởng của họ."
Cậu nhìn Dương Hiếu, cảm thấy như vừa lật mở thêm một trang về hắn, nhưng đồng thời lại chạm phải một lớp sương mù bao quanh.
Dù bản thân đã biết về câu chuyện quá khứ của Dương Hiếu, nhưng dường như tên này vẫn còn một lớp bảo vệ nào đó che giấu bản chất thực sự của hắn.
Nhưng cho dù có là vậy đi nữa, thì Minh Viễn cũng đã tin rồi.
Lúc này, đôi mắt của cậu dần dịu lại.
Cậu bỏ đi lòng đề phòng với Dương Hiếu.
Tuy nhiên, chuyện vẫn chưa kết thúc.
Dương Hiếu rất nhanh nhận thấy sự thay đổi trong Minh Viễn.
Khi thấy cậu đã giảm đi sự cảnh giác, Dương Hiếu liền bộc lộ mục đích thật sự của mình.
Cậu nở một nụ cười công nghiệp, kiểu cười của một người đã đạt được thứ mình muốn.
"Vậy tao đã kể cho mày rồi, thì mày có thể kể cho tao những gì mày biết không?"
"Hả?"
Minh Viễn khẽ chột dạ.
Giờ cậu mới nhận ra rằng mình đã vào tròng rồi.
Minh Viễn thầm kinh hãi.
"Đệt mẹ, thằng này được lắm."
"Nó kể về quá khứ đau thương của bản thân, lấy sự đồng cảm và tin tưởng của mình…
Thực ra là để mong biết được suy đoán của mình!"
"Tên này đúng là thâm độc."
Tuy nghĩ là vậy, nhưng Minh Viễn cũng biết bản thân đang ở trong một tình huống khó xử.
Dù sao, người ta đã kể câu chuyện của mình cho mình nghe—nếu bây giờ không chia sẻ lại chút nào, thì có phải là thất lễ rồi không?
Nhưng không đơn giản chỉ là vấn đề lễ nghi.
Có lẽ, nếu cậu từ chối, thì Dương Hiếu sẽ giật lấy tập hồ sơ này—đòi lại toàn bộ manh mối.
"Không. Mình không thể để mất đống này."
"Ít nhất là hiện tại, mình chẳng biết gì cả. Nếu không thể nắm giữ thông tin, thì không thể nào buông tay được."
Tuy vậy, tình huống này cũng hơi khó xử.
Bởi vì chuyện về hiện thực giả quá là hoang đường.
Làm sao mà Dương Hiếu có thể tin được?
Minh Viễn hơi tự giễu, nhếch môi cười nhạt.
"Có khi mình kể thật ra, thì Dương Hiếu sẽ không tin mình."
"Mà còn cho rằng mình đang trêu đùa cậu ta nữa."
Tiến thoái lưỡng nan.
Trong tình huống này, Minh Viễn chỉ có thể vận dụng trình độ tưởng tượng của bản thân mà tìm cách.
Đặc biệt, nếu nghĩ quá lâu, Dương Hiếu sẽ nghi ngờ.
Cậu phải nhanh lên.
Dù nhìn thì có vẻ lâu, nhưng thực tế Minh Viễn chỉ nghĩ hết cái đống trên trong một giây.
Cậu chỉ mất thêm một giây nữa để nghĩ ra một câu chuyện trong đầu.
Cậu tỏ ra vẻ khó xử.
Giả vờ như bản thân phải đấu tranh giữa việc nói ra và giữ im lặng.
Nhờ vào kinh nghiệm 200 năm xem phim, khả năng diễn xuất của Minh Viễn y như thật.
"Thật ra thì chuyện này bắt đầu từ ở ngã tư kia."
Minh Viễn thở dài, tỏ ra như đã buông xuôi mà trải lòng.
Nhưng thực chất, trong đầu cậu đang điên cuồng tìm kiếm một kịch bản hợp lý.
Dương Hiếu không nói gì, chỉ ngồi đó mà nghe, đôi mắt lặng như mặt nước.
"Thật ra thì tao trước đó từng tham gia vào một hội nhóm gì đó trên mạng."
"Trong cái hội nhóm đó, họ thường tuyên truyền về ngày tận thế—hay đại loại như vậy."
"Họ tôn thờ chủ của giáo hội đó. Mặc dù các thành viên đều không biết nhau, nhưng họ có một niềm tin mạnh mẽ về ngày tận thế sắp tới."
"Họ bảo rằng họ sẽ hiến tế người cho Chúa, để ngăn chặn ngày tận thế."
"Mà mày đừng nghĩ tao sùng đạo hay gì."
"Tao chỉ là một thằng lướt web xui xẻo, vô tình đăng nhập vào khi nhấp vào mấy cái link vớ vẩn thôi."
"Lúc đó tao chỉ nghĩ—đây là một trò đùa."
"Nhưng rồi, khi thấy vụ án này… tao mới hiểu rằng—họ làm thật rồi."
Dương Hiếu nghe vậy thì không hiểu sao lại âm trầm hơn.
Giọng cậu trở nên nặng nề, lạnh hơn.
"Thế thì liên quan gì đến Đông Phương?"
"Đây rồi."
Minh Viễn thầm tự nhủ.
Đây chính là đoạn khó nhất trong câu chuyện bịa đặt này.
Minh Viễn khẽ nuốt nước bọt, cố giữ giọng bình tĩnh.
"Có một điều kỳ lạ…"
"Trong nhóm đó, có một số người từng nhắc đến một loại ‘nhân chứng vô hình’."
"Tao không hiểu lắm lúc đầu, nhưng sau này, khi thấy vụ án này… tao mới cảm giác có gì đó không ổn."
"Có vẻ như, trong các vụ hiến tế, luôn có một người ‘nhìn thấy nhưng không bị ảnh hưởng’."
"Như thể hắn ta chỉ là kẻ đứng ngoài cuộc, nhưng vẫn gắn liền với toàn bộ sự việc."
"Và tao đã nghĩ đến Đông Phương."
Dương Hiếu chưa phản ứng ngay, chỉ khẽ nhíu mày thêm chút nữa.
"Nhưng tất nhiên, tất cả chỉ là suy đoán của tao."
"Có thể mọi thứ chỉ là trùng hợp."
"Có thể tao đang nghĩ quá nhiều."
Minh Viễn cố tình bỏ lửng câu nói, khiến không khí càng thêm căng thẳng.
Dương Hiếu không nói gì, chỉ trầm ngâm nhìn vào màn hình.
Rồi, cậu ta khẽ cười nhạt, một kiểu cười khó đoán, như thể đang xem xét điều gì đó trong đầu.
"Được rồi."
"Vậy thì tiếp tục xem đi."
Nghe thấy lời như vậy, Minh Viễn mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Cậu cuối cùng cũng đã vượt qua ải này.
Nhưng…
Cậu hiểu rõ rằng, với tư duy điều tra sắc bén của Dương Hiếu, có vẻ như hắn vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng mình.
Tuy vậy, cậu ta đã bỏ qua chuyện này, nghĩa là hắn không có gì để phản bác lại mình rồi.
Minh Viễn tự đánh giá câu chuyện của mình—cảm tưởng nó vô cùng dở, quá mơ hồ để có thể thuyết phục một kẻ như Dương Hiếu.
Thế nhưng…
Câu chuyện ấy lại lừa được tất cả những người đang nghe.
Không chỉ Dương Hiếu, mà cả Thanh Toàn và hai viên cảnh sát kia—người đang ngồi trong chiếc xe ô tô gần đó—đã nghe toàn bộ.
Điều này trùng khớp với suy đoán từ trước của họ.
Vậy nên, họ ngay lập tức nghĩ rằng câu chuyện chính là sự thật.
Một trong hai viên cảnh sát bắt đầu nóng vội, giọng đầy vẻ chờ đợi.
"Này, bây giờ chúng ta nên bắt Đông Phương đi, cấp trên à?"
Thanh Toàn hơi do dự, ánh mắt thoáng vẻ trầm ngâm.
"Bình tĩnh. Hiện giờ chưa có bằng chứng xác thực."
Viên cảnh sát kia tỏ ra bất mãn, giọng có chút bức bối.
"Xác thực cái gì nữa? Chúng ta đã điều tra cả năm rồi mà còn không tìm ra được chút dấu vết nào!"
"Anh nghĩ dựa vào cái gì mà có thể có thêm manh mối từ đống tài liệu kia nữa?"
Viên cảnh sát bên cạnh cũng lên tiếng phụ họa, giọng dứt khoát.
"Đúng vậy đó, anh Thanh Toàn. Lời nói của Minh Viễn hoàn toàn trùng khớp với kết luận của chúng ta."
"Chưa kể, đây là một hội nhóm có tổ chức—điều này có thể giải thích cho hầu hết các vấn đề của vụ án."
"Việc chúng ta không thể điều tra ra được gì là vì đây là một hành động có tổ chức và có chủ đích từ trước."
"Các điểm kỳ lạ cũng có thể xuất phát từ sự sùng đạo về ngày tận thế kia."
Anh ta dừng lại một chút, rồi tiếp tục, giọng đầy thuyết phục.
"Anh Thanh Toàn, chúng tôi biết anh là một người cầu toàn—luôn hành động chắc chắn."
"Nhưng nếu cứ mắc kẹt mãi thì không được đâu. Cấp trên đã bắt đầu mất kiên nhẫn với vụ án này rồi."
"Chúng ta không còn thời gian để chờ nữa đâu!"
Viên cảnh sát thứ hai cũng lên tiếng, như muốn nhấn mạnh thêm áp lực.
"Đúng vậy đó, Thanh Toàn. Chúng tôi biết anh là một cảnh sát tận tâm với nghề."
"Anh luôn cố gắng hết sức mình vì bất kỳ vụ án nào."
"Nhưng bây giờ, chúng ta không thể tiếp tục đợi được nữa."
Thanh Toàn nghe vậy, biểu cảm trên khuôn mặt thoáng vẻ bất đắc dĩ.
Đúng là như vậy.
Anh đã điều tra vụ này quá lâu rồi.
Nếu không có gì mới, vụ án này sẽ bị đóng lại vì thiếu bằng chứng.
Dù cảm nhận được rằng lời của Minh Viễn có lẽ không hoàn toàn là sự thật, nhưng…
Anh không còn cách nào khác.
Bởi vì không còn hướng đi nào nữa cả.
Gần như là…
Lời nói dối vô thưởng vô phạt của Minh Viễn chính là hướng đi duy nhất trong vụ án bế tắc này rồi.
Phía bên này, Minh Viễn chẳng biết rằng câu nói của bản thân đã gây ra họa gì, vẫn thong thả giở từng mặt tài liệu ra.
Nhưng rồi…
Cậu đột nhiên cảm thấy một điều kỳ lạ.
Khá ngạc nhiên, dòng đầu tiên trong hồ sơ vụ án này lại không phải là danh tính của nạn nhân.
Minh Viễn khẽ nhíu mày, nhưng cũng không để tâm quá nhiều, chỉ đơn thuần bỏ qua vấn đề đó và tiếp tục lật từng trang.
Hồ sơ được trình bày rất chuyên nghiệp—gọn gàng, rõ ràng, không có bất kỳ dấu hiệu bất thường nào.
Nhưng cậu không hiểu tại sao…
Có một cảm giác lạnh buốt nhẹ len vào trong người cậu, một sự khó chịu mà cậu không thể giải thích được.
Cậu tiếp tục đọc.
Hồ Sơ Vụ Án: Tai Nạn Giao Thông Gây Tử Vong Hai Nữ Sinh
Số hồ sơ: 2025-TNGT-041
Loại vụ án: Tai nạn giao thông gây hậu quả nghiêm trọng
Ngày xảy ra vụ việc: 12/06/2024
Thời gian xảy ra tai nạn: 21:45
Địa điểm: Ngã tư dddd – aaaa, TP wwww
Phương tiện liên quan: Xe tải biển số 29C-456.78
Tài xế điều khiển: XXX (45 tuổi)
Minh Viễn đọc lướt, tiếp tục lật trang.
Tất cả đều là thông tin điều tra, khám nghiệm hiện trường, lời khai của nhân chứng—không có gì quá kỳ lạ.
Nhưng khi cậu lật đến trang cuối cùng…
Cậu mới thấy được vài dòng chữ ố vàng.
Minh Viễn khẽ nhíu mày.
Cậu không quá để ý vào mấy dòng cũ kỹ khó đọc kia, mà chỉ nhìn vào phần "Nạn nhân".
Và đó là lúc mọi thứ bắt đầu đổ vỡ.
Nạn nhân:
Trần Diệu Nhiên (17 tuổi, nữ) – Học sinh lớp 11, trường THPT ZZZ
Nguyễn Thảo Vy (17 tuổi, nữ) – Học sinh lớp 11, trường THPT ZZZ
Đột nhiên…
Một cảm giác khủng hoảng ập vào óc của Minh Viễn.
Mọi thứ bỗng trở nên mờ dần.
Thế giới như đang quay cuồng.
Cậu run bần bật.
Sự kinh hoàng tràn vào từng tế bào, khiến cậu đột ngột ngã xuống sàn.
Trong lúc ngã xuống, ánh mắt cậu vẫn nhìn chằm chằm vào tập hồ sơ kia.
Như thể nó vừa tiết lộ một điều gì đó quá sức tưởng tượng.
Giọng cậu lẫn lộn vì quá hoảng loạn, thậm chí cậu không còn cố giữ hình tượng gì nữa.
Cậu hét toáng lên.
"Không... không không không không không không không không không không…"
Từng tiếng "không" vang lên.
Mỗi tiếng đều nhanh hơn tiếng trước.
Dần dần, cái tiếng "không" bắt đầu không còn rõ nữa.
Nó trở nên biến dạng, xoắn vặn, như thể tâm trí cậu đang bị bóp méo bởi một sự thật nào đó.
Rồi kết thúc bằng một tiếng hét.
"ĐIỀU NÀY LÀ GIẢ!!!"