Trong lớp học, Minh Viễn vừa mới kiến tạo một pha mạo hiểm, lúc này cả lớp đều đang tung hô cậu.
Những tiếng reo hò, những ánh mắt trầm trồ, những cái vỗ vai đầy hào hứng.
Nhưng Minh Viễn...
Lại không quan tâm đến điều đó.
Cậu nhìn sáu người bạn kia một lúc, rồi cất tiếng.
"Ê, Đông Phương. Tý ra chỗ tao nói chuyện đi."
Đông Phương hơi ngỡ ngàng, bật ra một tiếng.
"Hả? Chuyện gì?"
Minh Viễn không trả lời ngay, chỉ xoay người, đi về chỗ ngồi, trở lại dáng vẻ dửng dưng thường ngày.
"Tý nữa rồi nói."
Đông Phương gãi đầu, miễn cưỡng gật đầu.
"Ờ… ok."
Trở về bàn, Minh Viễn ngồi xuống, ánh mắt thoáng vẻ bình thản.
Nhưng đúng lúc đó…
Cậu đột nhiên giật nảy mình một cái nhẹ.
Nhìn xung quanh.
Mọi người vẫn đang bàn luận về pha kiến tạo đỉnh cao của cậu.
Nhưng không ai để ý đến cậu cả.
Mặc dù chính cậu là người đã kiến tạo nó.
Thấy rằng không ai nhìn vào mình,
Lúc này Minh Viễn mới lộ ra một nụ cười.
Một nụ cười vô cùng đáng sợ.
Không phải vui vẻ.
Không phải phấn khích.
Không phải tự hào vì vừa làm được một điều ngoạn mục.
Mà là một nụ cười...
Như một con ác quỷ
Vừa mới đạt được một mục đích xấu xa nào đó.
Nếu có ai đó trong lớp lúc này nhìn vào cậu...
Bộ dạng của Minh Viễn không khác gì một kẻ sát nhân
Đang cố che giấu sự thích thú
Khi giết được một nạn nhân.
Nhưng mà đương nhiên không phải rồi.
Mà là Minh Viễn biết… cậu đã quay lại.
Ngay khi ý nghĩ đó vụt qua,
Nụ cười méo mó trên môi cậu càng trở nên tươi hơn.
"Hahaha… Ta đã nhớ rồi."
"Ta đã trở lại rồi!"
Một cảm giác khoan khoái dâng lên trong lòng Minh Viễn,
Như thể cậu vừa mới chiến thắng một trận chiến vậy.
Nhưng…
Cậu biết bản thân cần phải áp chế lại cảm giác này.
Vì cậu chưa thắng.
Đây…
Mới chỉ là bước đầu của trò chơi mà thôi.
Trò chơi vẫn còn dài lắm!
Minh Viễn hiểu điều đó.
Vậy nên chỉ sau vài giây,
Cảm giác phấn khích dần phai nhạt đi.
Cậu ngẫm nghĩ.
"Mình đã nhớ ra rồi…"
"Vậy là mình đã thành công trong việc kích hoạt hoàn toàn bản thể nguyên thủy."
"Bản ngã người thật của mình đã vượt qua hai phần kia."
Nghĩ đến đây, Minh Viễn không khỏi tò mò…
Cậu nhìn sang người vẫn đang cãi nhau chí chóe với Trường Huy.
Đó là Đông Phương.
Khuôn mặt bình thường.
Ngũ quan bình thường.
Tất cả mọi thứ bình thường đến kỳ lạ.
Một kẻ mà người khác có thể dễ dàng an tâm khi nhìn vào.
Một kẻ mà mọi người coi như một kẻ tầm thường.
Nhưng…
Ánh mắt của Minh Viễn khi nhìn hắn lúc này không có sự an tâm hay khinh thường.
Mà chỉ có sự căm hận.
Sát khí…
Đậm đặc đến mức có thể cô đọng cả không khí xung quanh.
Tuy nhiên, Đông Phương không thể phát giác ra điều đó.
Vẫn đang cười nói với Trường Huy,
Vẫn hoàn toàn không nhận ra sự thay đổi đang âm thầm diễn ra ở phía bên kia lớp học.
Minh Viễn hiện tại...
Muốn giết chết kẻ trước mặt mình.
Bàn tay cậu siết chặt đến mức các khớp tay trắng bệch vì lực nén.
Đôi mắt long lên, đỏ ngầu như máu, gân máu giật giật quanh tròng đen—một cơn giận dữ dữ dội đến mức như muốn xé xác kẻ đối diện ra từng mảnh.
Trên môi cậu, một nụ cười méo mó hiện lên—tăm tối, nguy hiểm, giống như nụ cười của một kẻ đã rơi vào ranh giới giữa lý trí và điên loạn.
Nhưng Minh Viễn vẫn đè nén cảm xúc đó xuống.
Vì cậu biết… nếu để lộ ra thì mọi chuyện sẽ hỏng bét.
Cậu lặp đi lặp lại trong đầu như một câu thần chú:
“Không, mình chưa thể giết nó... Chưa phải lúc.”
Một ý nghĩ tỉnh táo dội thẳng vào đầu, kéo cậu ra khỏi sự điên cuồng đang dâng trào.
Minh Viễn hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm lại đôi tay run rẩy vì phấn khích, như thể một sát thủ sắp được phép bóp cò—nhưng chưa thể.
Bởi vì cậu biết:
"Chừng nào điểm của mình còn thấp hơn điểm của Đông Phương, mình không thể ra tay..."
Vì vậy—
"Mình cần phải xác nhận xem mình đã đạt được bao nhiêu điểm rồi."
Đúng lúc ấy...
Vút!
Một nắm đấm nhỏ nhắn nhưng cực kỳ mạnh mẽ lao đến từ bên trái, tốc độ nhanh đến mức gần như xé gió.
Khoảng cách giữa nắm đấm ấy và đầu Minh Viễn... chỉ hai gang tay.
Không một tiếng động.
Một đòn phủ đầu chết người—nhưng khi tưởng chừng nó đã sắp trúng đích—
Minh Viễn giơ tay phải lên.
“Chụp!”
Bàn tay của cậu khép lại như chiếc gọng kìm, bắt trọn nắm đấm đó trong lòng tay mình.
Một cú bắt tay quá hoàn hảo.
Đôi mắt cậu liếc về phía đồng hồ treo cuối lớp.
3:21 PM.
Chính xác đến từng giây.
Cậu thầm mỉm cười, tự nhủ:
"Nếu phản xạ thế này, chắc mình đủ chuẩn làm tay đua F1 luôn rồi!"
Nếu chậm hoặc nhanh hơn một giây thôi, có lẽ cậu đã “u đầu” thật sự rồi.
Minh Viễn quay đầu nhìn đồng hồ chỉ đúng một giây, rồi lại quay lại nhìn người vừa ra đòn.
Một bóng dáng nhỏ nhắn, quen thuộc.
Là Diệu Nhiên.
Cô ngơ ngác, hai mắt mở to, không tin nổi vào phản xạ của Minh Viễn, như thể cậu... đã biết trước được cú đấm của cô.
Gương mặt cô lúc này ngây thơ, hoang mang, má đỏ lên vì xấu hổ.
Bị nắm lấy tay giữa lớp học, Diệu Nhiên đứng yên, không dám giãy dụa.
Minh Viễn không nói lời nào, tay còn lại của cậu đưa lên, giữ chặt cổ tay cô, cố định hoàn toàn.
May mà bàn cậu ở cuối lớp, và đám bạn xung quanh vẫn đang cười nói vô tư ở phía trên—nếu không, cảnh tượng này chắc chắn sẽ khiến người ta hiểu lầm nghiêm trọng.
Bởi vì—
Trong mắt Diệu Nhiên, tình huống hiện tại... không khác gì một cảnh phim tình cảm.
(Từ góc nhìn của Diệu Nhiên)
Minh Viễn siết chặt cổ tay cô, đẩy lên cao, ép sát vào tường như một màn kịch chặn đầu trong phim ngôn tình học đường.
Hơi thở của cậu phả lên gò má cô, nhẹ và ấm, khiến không khí xung quanh đặc quánh lại như sắp nổ tung.
Khoảng cách giữa hai người... chỉ còn vài centimet.
Diệu Nhiên mở lớn mắt, tim đập loạn nhịp.
Cô cựa quậy, nhưng bàn tay cậu không hề nhúc nhích.
Cứng như đá, như thể cậu đang giữ một món đồ quan trọng, không cho phép rơi ra.
“Minh Viễn…?”
Giọng cô khẽ run lên. Trong sự ngượng ngùng ấy, lại có chút gì đó lẫn lộn: bất an, nhưng cũng kì lạ mà... hồi hộp.
Ánh mắt Minh Viễn nhìn cô, sâu thẳm, đen tối, không dao động.
Một ánh nhìn quá mức nguy hiểm.
“Cậu đang… làm gì vậy…?”
Diệu Nhiên thì thầm. Nhưng chính cô cũng không chắc—liệu mình đang muốn một câu trả lời, hay muốn khoảnh khắc này... cứ kéo dài thêm.
Nhưng…
Ảo mộng vừa bắt đầu…
Đã sụp đổ.
Ánh mắt của Minh Viễn—lạnh lùng, vô cảm, như không nhìn thấy cô là con người—đập tan tất cả.
Diệu Nhiên mở mắt, và khi cô chạm phải ánh nhìn đó—
Toàn thân cô lạnh buốt.
Minh Viễn, bằng giọng nói trầm thấp và như được lập trình sẵn, cất tiếng:
“Player 647 muốn xem bảng thông số.”
“Hệ thống 16625 xin nhận lệnh.”
Diệu Nhiên sững sờ.
Câu nói đó—hoàn toàn vô nghĩa với cô.
Nhưng ngay sau đó—
Cơ thể cô cứng lại.
Các khớp tay, khớp chân, cả cổ và cột sống… đột ngột bất động như bị đóng băng.
Từng đường viền kim loại bắt đầu hiện lên trên gương mặt cô.
Đôi mắt vốn ngập tràn cảm xúc... bỗng trở nên vô hồn.
Gương mặt Diệu Nhiên, từ biểu cảm bất ngờ trở thành trống rỗng, vô cảm—giống như một con robot được lập trình lại.
Mọi người xung quanh? Vẫn vui vẻ, nói chuyện, cười đùa.
Không ai thấy gì cả.
Và rồi—cô biến đổi hoàn toàn.
Cơ thể Diệu Nhiên giờ đây đã là một cỗ máy kim loại hoàn chỉnh. Làn da đổi sang màu xám ánh bạc, các khớp hiện rõ, bên trong là mạch điện và ốc vít.
Đôi mắt cô phát sáng như hai chiếc đèn neon.
Ánh sáng mạnh đến mức Minh Viễn phải lấy tay che mắt lại.
Một tia sáng xanh vút ra từ tròng mắt robot của Diệu Nhiên, dựng thành một hình ảnh 3D sống động lơ lửng trước mặt cậu.
[Thông tin người chơi hiện ra]
Người chơi: Minh Viễn
Tầng: Bề mặt
Trạng thái bản ngã: Người thật
Số điểm: 10
Số nhiệm vụ hoàn thành: 0
Thời gian còn lại: 96 tiếng, 5.760 phút, và 345.600 giây
Minh Viễn nhìn dữ liệu.
Không bất ngờ.
Cậu thầm cảm thấy may mắn.
“May là mình khôi phục bản ngã sớm… Với thông tin này, mình sẽ chủ động hơn.”
“Ước tính thì chắc khoảng hơn 4 ngày nữa. Hệ thống có hiển thị cả phút và giây, nhưng chỉ cần để ý số giờ là đủ.”
Tuy vậy, Minh Viễn không khỏi cảm thấy chút thất vọng khi nhìn vào phần “Nhiệm vụ”.
Cậu thở dài, khe khẽ:
"Haa… Đã ba ngày rồi, vậy mà một nhiệm vụ cũng chưa hoàn thành."
Câu nói tưởng chừng nhẹ tênh, nhưng trong lòng cậu như bị khoét sâu một nhát.
Vì điều đó có nghĩa là—cậu vẫn chưa thể giết Đông Phương.
Cảm giác như có hàng trăm khối than hồng đang cháy âm ỉ dưới chân, thiêu đốt từng tế bào kiên nhẫn. Minh Viễn nghiến răng.
Kẻ mình cần tiêu diệt lại đang thản nhiên hiện hữu trước mắt—không phòng bị, không nghi ngờ. Cứ như thể chưa từng có mối thù nào.
Một sự bất công quá trớn.
Càng nhìn vẻ mặt ngây ngô kia của Đông Phương, Minh Viễn càng cảm thấy đầu óc mình như đang phát điên.
"Chưa nhớ ra sao... Đáng lẽ mày phải nhớ ra rồi chứ..."
Nỗi bất lực, như một con mãnh thú bị xích, bắt đầu cào xé tâm trí. Và khi sự kiềm nén chạm ngưỡng—ý nghĩ độc địa đầu tiên trồi lên.
Cậu khẽ rũ mắt, môi chậm rãi nhếch lên, kéo theo một nụ cười lệch quái đản.
“Không giết được hắn thì… khiến hắn sống không bằng chết thì sao?”
Giọng nói vang lên từ trong đầu mình—ngọt ngào, dụ dỗ, độc địa.
“Ví dụ như… biến hắn thành một cục thịt thoi thóp? Một cái xác biết thở? Một con búp bê nằm một chỗ, mãi mãi không còn ý thức?”
Ý nghĩ ấy vừa hiện lên, đôi mắt Minh Viễn ánh lên một tia sáng bệnh hoạn. Nụ cười méo mó chưa kịp tắt hẳn nay lại dâng lên, như một vết rạn lan ra trên gương mặt bình thản.
Cậu bắt đầu tiến đến gần Đông Phương—từng bước một, chậm rãi, như kẻ thợ săn rình mồi.
Mỗi bước chân nặng như đinh đóng vào không gian vốn đang tràn ngập tiếng cười đùa của giờ ra chơi.
Chỉ có Minh Viễn mang theo cơn sát khí điên loạn, len lỏi như một bóng ma giữa ánh sáng.