Hiện tại, Đông Phương vẫn chưa hề cảm nhận được điều gì bất thường — bởi Minh Viễn vẫn đang ở giữa một đám đông bạn học.
Nhưng thật ra, đám đông ấy lại chẳng hề là một trở ngại với cậu.
Minh Viễn di chuyển nhẹ nhàng, linh hoạt như một bóng ma, len lỏi qua từng khe hở giữa các bàn ghế và người ngồi. Không một ai va phải cậu. Không một ánh mắt nào nghi ngờ.
Cảm giác như cậu đã thuộc lòng cảnh tượng này từ rất lâu rồi — một sự quen thuộc được rèn giũa qua hàng trăm lần mô phỏng trong đầu.
Mỗi bước đi, mỗi chuyển động cơ thể đều chính xác đến mức đáng sợ.
Không khí trong lớp lúc này thật ngột ngạt.
Một buổi chiều nóng hầm hập — khi mặt trời xuyên qua những khe rèm cửa, rọi thành từng vệt sáng trắng nhức mắt trên mặt sàn.
Không gian chật chội, hơn năm chục học sinh tụ lại, mồ hôi hòa vào không khí oi ả như hầm xông hơi khổng lồ.
Quạt trần quay vù vù nhưng chẳng làm dịu được bao nhiêu.
Sự mệt mỏi và chán chường bám lấy từng người.
Các học sinh bắt đầu tách nhau ra, tạo khoảng cách để tránh hơi người, nhưng vẫn cố gắng kéo gần lại vừa đủ để trò chuyện.
Từ đó, lớp học biến thành một ma trận người sống — đúng nghĩa là một cuộc thi vượt chướng ngại vật đối với Minh Viễn.
Mỗi học sinh trở thành một vật thể chắn đường — vừa tĩnh vừa động, vừa vô tình vừa nguy hiểm.
Nhưng…
Điều đó không thể làm khó được một kẻ như Minh Viễn.
Cậu không bước — mà luồn, lách, nhảy, uốn người, như một tay packour chuyên nghiệp đang thực hiện màn trình diễn giữa mê cung sống.
"Bậc thầy packour" — thật sự không ngoa.
Bởi vì với một người đang mang trong mình mưu đồ đen tối, thì làm sao có thể hành động quang minh chính đại?
Cậu cứ thế vượt qua từng chướng ngại, không ngừng, không dừng lại.
Người, bàn học, nhóm bạn — tất cả chỉ là những điểm tì đà để Minh Viễn bật lên.
Lớp có 53 người — không quá đông, nhưng cũng đủ để che mắt cả một giáo viên lơ đãng, và đủ để khiến một hành động bất cẩn trở thành sai lầm chí mạng.
Và Minh Viễn hiểu:
Nếu muốn ra tay… thì phải ra tay thật nhanh.
Lúc này, cậu vẫn đang tiếp tục ép sát đám đông, hướng về phía Đông Phương.
Đối phương hiện đang tụ lại cùng Trường Huy và Mục Ninh — một cụm ba người bên góc phải lớp, gần bàn giáo viên.
Đông Phương đang ngồi ở bàn thứ hai, nghiêng đầu, vểnh tai, như đang chăm chú nghe câu chuyện gì đó.
Bên cạnh là Trường Huy, ngồi ở mé ngoài, dáng điệu cũng tập trung không kém.
Một vị trí… quá hoàn hảo để ra tay.
Không có ai che chắn phía sau.
Không ai nghi ngờ.
Và quan trọng nhất…
Cả ba đều đang lơ là.
Minh Viễn vừa quan sát, vừa lướt đi giữa đám đông lớp học như một bóng mờ.
Không ai để ý.
Không một ánh mắt nào nghi ngờ.
Cậu hòa tan vào tập thể, như một dòng chảy vô hình đang luồn lách qua từng khe hở người ngồi, bàn học, khoảng trống ngẫu nhiên.
Vừa lướt ngang bàn của một bạn nữ mê may vá, Minh Viễn không cần nhìn.
Chỉ một cú cúi nhẹ người – đầy tự nhiên như thể đang tránh nắng chiếu vào mặt – đồng thời cậu dùng chính đám đông xung quanh làm lá chắn thị giác.
Trong cùng lúc đó, bàn tay phải của cậu đã trượt xuống, luồn vào bên dưới bàn, và lặng lẽ lục túi bên trong.
Một tiếng "soạt" gần như không nghe thấy.
Ngón tay cậu chạm đúng mục tiêu: chiếc kéo cắt chỉ nhỏ xíu.
Và trong chưa đầy hai giây — tất cả đã xong.
Nếu có ai vô tình ghi lại được cảnh đó, thì cái danh “siêu đạo chích học đường” chắc chắn phải thuộc về Minh Viễn.
Điều kỳ lạ nhất là: bạn nữ ấy vẫn đang cúi mặt ghi chép, hoàn toàn không hề cảm nhận được gì.
Không một cái rung nhỏ dưới bàn, không một phản ứng.
Thành thạo đến mức điêu luyện.
Sau khi có được cây kéo, Minh Viễn vẫn không dừng lại lấy một nhịp thở.
Cậu nhét gọn công cụ vào trong ống tay áo, bàn tay hơi gập lại để cố định vị trí – giữ cho cây kéo không tuột ra trong lúc di chuyển.
Mắt cậu liếc nhẹ về phía mục tiêu:
Đông Phương – vẫn đang ngồi nói chuyện, không hề hay biết.
Cậu âm thầm tính toán.
“3 giây... Không, mình chỉ cần 2 giây.”
“Mình chưa bao giờ vượt giới hạn đó, nhưng lần này… phải làm được.”
Khoảng cách đang thu hẹp dần.
Còn chưa đến 1 mét.
Đông Phương đang ngồi cùng Trường Huy và Mục Ninh, khu vực gần bàn giáo viên.
Góc phải phía trên lớp – nơi mọi người vẫn đang mải nói chuyện và không ai để ý đến một “Minh Viễn” đang âm thầm biến mình thành kẻ ám sát trong lòng ban ngày.
Đám đông xung quanh... lại là lợi thế.
Có khoảng 7–8 người đứng thành cụm, đủ để che chắn mọi chuyển động bất thường.
Minh Viễn chọn chính họ làm bình phong.
Cậu di chuyển nhẹ như không trọng lượng, giống như một người chơi boxing chuyên nghiệp lướt qua đối thủ bằng quán tính và phản xạ.
Mắt vẫn đảo liên tục.
Tay vẫn giữ nguyên tư thế gập.
Bên trong ống tay áo, cây kéo rung nhẹ, như muốn thoát ra nhưng lại bị kiểm soát tuyệt đối.
5...
4...
3...
2...
1...
THỜI CƠ ĐÃ ĐẾN.
Trong tích tắc, Minh Viễn bùng tốc, nhưng không tạo ra một tiếng động nào.
Động tác của cậu mượt đến mức như thể đang lướt trên mặt sàn, không để lại dấu vết.
Cậu thọc tay qua một kẽ hở siêu nhỏ giữa hai người học sinh đang đứng cười đùa –
và với một cú nghiêng nhẹ đúng quỹ đạo, cây kéo từ ống tay áo trượt xuống lòng bàn tay.
Cậu dồn lực vào cổ tay,
mũi kéo lao ra như một mũi kim bạc—
Bụp!
Một âm thanh gần như không tồn tại.
Đông Phương khựng lại.
Cậu vừa đang nói chuyện với Mục Ninh thì cảm thấy một luồng đau rất nhỏ ngay sau gáy, như một vết kim tiêm nhẹ đến mức chẳng thể chắc đó là thật.
Cậu vô thức giơ tay lên gãi, sờ vào vùng vừa nhói.
Vài giây trôi qua.
… Không có gì xảy ra.
Mục Ninh nhíu mày. Đông Phương lại mất tập trung.
Cậu hơi bực, cau có:
“Này, tập trung tí đi!”
Đông Phương vẫn giữ nụ cười bất cần và có chút cợt nhả quen thuộc,
vẻ mặt như chẳng nhận ra mình vừa lướt qua cơn nguy hiểm.
“Rồi rồi ông cụ non ạ, tao bị muỗi đốt thôi mà.”
Đối với Đông Phương, đó chỉ là một vết muỗi chích.
Cậu ta gãi nhẹ sau gáy, cười nhạt rồi lại quay sang trêu chọc Mục Ninh như chưa hề có gì xảy ra.
Nhưng ở phía bên kia lớp, gần cửa sổ, có một người đang đứng sững như tượng đá.
Minh Viễn.
Miệng cậu há ra, ánh mắt chấn động đến mức không thể nhúc nhích nổi.
Không. Không... Không thể nào.
Làm sao mà hắn có thể...?!
Cậu không hiểu. Không chấp nhận nổi.
Vì cậu biết, cú đâm đó không phải trò đùa.
Cây kéo ấy — dù nhỏ — đã được mài cực sắc, chính tay cô bạn mê may vá vừa làm hôm qua.
Phần lưỡi kéo cũng nhô ra hơn kéo bình thường khoảng 2–3 cm.
Và quan trọng nhất:
Cậu đã đâm bằng toàn bộ lực cơ thể mình.
Không có tiếng động là vì Minh Viễn đã quá điêu luyện.
Nhưng sức mạnh thì hoàn toàn thật.
Một cú đâm chính xác, dứt khoát, không run tay.
Và rồi... không gì xảy ra cả.
Không máu.
Không xước.
Thậm chí không một cái nhăn mặt.
Đông Phương vẫn ngồi đó. Nguyên vẹn. Bình thản. Như thể không có gì chạm được đến cậu ta.
Minh Viễn cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.
"Chẳng lẽ... hắn bất khả xâm phạm?"
Một ý nghĩ điên rồ, phi lý, nhưng không thể không nghĩ tới.
Cậu hít vào — sâu — cố giữ tỉnh táo.
"Không. Không thể. Nếu hắn thật sự là thứ không thể bị tổn thương..."
"Thì cần quái gì kéo mình vào cái trò chơi chết tiệt này?"
"Muốn giết, thì giết mình từ đầu là xong."
Cậu siết chặt nắm tay.
Lòng vẫn run. Nhưng... có lẽ không đến mức vô vọng.
Và khi lý trí lấn át cảm xúc, sự hoảng loạn trong Minh Viễn cũng dần tan.
Một lần nữa, ánh mắt cậu trở lại lạnh lùng. Sắc bén.
Minh Viễn đưa tay lên cằm — một thói quen cố hữu, biểu hiện rõ ràng mỗi khi cậu bước vào trạng thái hồi tưởng sâu.
Trong đầu cậu lúc này là một mê cung rối rắm, chất đầy những mảnh ký ức chưa rõ ràng, thời điểm chồng lấn, logic đứt đoạn.
Cậu đang cố tìm một đường đi xuyên qua tất cả.
“Đầu tiên...”
“Theo mình nhớ, khoảng thời gian mà thằng Đông Phương này bắt đầu có khả năng ‘nhớ lại’... chắc chắn còn cách vài tiếng nữa.”
“Vì sao ư? Vì mình đã từng thấy hắn ‘phát điên’... Và thời điểm đó xảy ra là sau khi tan trường.”
“Còn bây giờ mới tiết hai. Tức là còn ít nhất 4–5 tiếng.”
“Vậy nên — ở thời điểm hiện tại — hắn chưa thể nào nhớ lại được.”
Minh Viễn gật nhẹ.
“Ít nhất là... trong suốt năm nay — khi cả mình và hắn liên tục bị kéo vào các vòng lặp — thì chưa một lần nào hắn bộc lộ dấu hiệu nhận thức được điều gì cả.”
“Mình thậm chí không hiểu hắn định làm cách quái gì để nhớ lại nữa là.”
Cậu khẽ thở ra, mắt hơi nheo lại.
“Còn mình... phải mất đến một khoảnh khắc cực kỳ hiếm hoi — khi phần người ‘thật’ của mình chiếm được... khoảng 51% trạng thái tâm trí, vượt qua ‘chế độ bị lập trình’ và ‘người quan sát’ — thì mới thoát ra được.”
“Mà tình trạng đó... chắc chắn hắn chưa đạt được.”
“Nói ngắn gọn: hắn vẫn chưa nhớ ra cái gì.”
“Vậy thì... tại sao?”
“Tại sao... hắn không hề bị tổn thương gì cả?”
“Chính tay mình đâm. Dụng cụ thì bén, lực đâm là toàn lực. Hướng chuẩn. Thời điểm hoàn hảo.”
“Không lẽ hắn giống như Minh Viễn B?”
Minh Viễn giật nhẹ khoé miệng. Ý nghĩ đó vừa đáng sợ, vừa buồn cười.
“Không... Nếu hắn là loại tồn tại không thể bị tổn thương — vậy thì việc gì phải dựng trò chơi?”
“Muốn giết mình? Cứ bước đến, siết cổ, là xong. Chả cần kéo mình vào cái hệ thống khốn kiếp này.”
Ý nghĩ đó giúp cậu trấn tĩnh phần nào. Sự lo lắng tạm thời bị lùi xuống một bậc, nhường chỗ cho bộ não của Minh Viễn tiếp tục truy lùng sự thật.
Cậu vẫn đang đứng giữa mê cung ký ức — nhưng lần này, ở một nhánh sâu trong bóng tối, cậu thấy một tia sáng le lói.
Đôi mắt cậu bỗng mở lớn. Trong thoáng chốc, ánh nhìn ấy trở nên sắc bén, cơ trí, đầy sự bừng tỉnh.
“Thì ra là vậy...!”
“Bởi vì hắn là hung thủ trong vụ của Diệu Nhiên và Thảo Vy!”
“Không — nói đúng hơn — hắn vẫn chưa thoát khỏi Hiện Thực Giả!”
Một lời giải dường như đã được hé mở.
Nhưng đồng thời, một câu hỏi mới, còn khó hơn, cũng vừa xuất hiện:
“Vậy thì... vết thương của nạn nhân đó là thật hay không?”
“Nó xảy ra trong tầng hiện thực nào? Lúc nào? Và... bằng cách nào?”
Minh Viễn siết chặt hai bàn tay.
Bức tranh toàn cảnh của ‘Hiện Thực Giả’ vẫn quá mơ hồ.
Cậu hiểu một phần... nhưng chưa hiểu trọn vẹn.
Và đó chính là điều khiến mọi thứ trở nên nguy hiểm hơn bao giờ hết.