Trong suốt cả tiết học sau đó, Minh Viễn vẫn ngồi yên tại chỗ.
Ánh mắt cậu — tuy đã bớt dao động — vẫn mang theo một sự cố chấp mãnh liệt.
Dáng người thẳng đơ, bả vai căng cứng như đang kiềm nén một cơn giận lặng lẽ.
Cậu đã có suy đoán riêng.
Cậu biết cú đâm khi nãy... có thể không phải là sai lầm, mà là một mắt xích chưa được giải.
Nhưng cảm xúc trong lòng vẫn không chịu chấp nhận điều đó.
Vì Minh Viễn... vẫn muốn thử lại.
“Biết đâu được.”
Chỉ ba chữ đơn giản ấy, vang lên nhẹ trong đầu, nhưng lại là lời biện minh đầy tuyệt vọng cho một hy vọng mỏng manh.
Đó là cách mà một chàng trai trẻ tuổi cố gắng tin rằng:
có thể xử lý một kẻ thù nguy hiểm mà không cần phải đánh đổi,
không phải đau đớn, không cần dấn thân vào vùng đen tối nhất.
Một suy nghĩ tích cực, nhưng không ai dám gọi tên,
một kiểu niềm tin giả tạo — do chính tâm hồn cậu tạo ra để đối phó với sự thật quá tàn nhẫn.
Hy vọng là thứ duy nhất Minh Viễn còn lại, và – cũng chính là thứ đang giết chết lý trí của cậu từng chút một.
Minh Viễn đã phí hoài trọn một tiết học, chỉ để đeo bám theo một niềm tin mù quáng.
Một niềm tin duy nhất:
Chỉ cần làm hắn chảy máu – dù chỉ là một giọt thôi. Thế là đủ. Thế là hắn không còn bất khả xâm phạm.
Cậu thử đủ mọi cách:
từ đấm nhẹ, đến dùng bút bi, rồi dao rọc giấy, thậm chí đến cả một cây đinh rỉ sét lấy từ công trường gần nhà.
Mỗi công cụ là một lần hy vọng – và cũng là một lần cậu bị dội gáo nước lạnh.
Giống như cách mà hiện thực luôn đối xử với kẻ mộng mơ:
Một cái tát thẳng mặt.
Không thương tiếc.
Không báo trước.
Bất kể niềm tin ấy đẹp đến đâu, dễ chịu ra sao, thì thực tế vẫn đứng đó – lạnh lùng và trần trụi.
Nó không bao biện.
Không làm mềm nỗi đau.
Không có thứ gọi là “may ra”.
Thực tế không đến để trấn an. Nó đến để kết liễu.
Và Minh Viễn... cũng chẳng phải ngoại lệ.
Nhưng cậu không còn mệt mỏi như trước.
Bởi vì giờ đây, cậu đã biết rõ:
“Hắn không cảm nhận được gì.”
Thế nên Minh Viễn hành động quang minh chính đại.
Đường đường chính chính.
Tiếp cận như một người bạn cùng lớp.
Không cần trốn.
Không cần lén.
Khi Đông Phương đang cười nói với Mục Ninh, một giọng nói máy móc, công nghiệp, phát ra từ phía sau:
“Ê, tao ngồi chỗ này được không?”
Đông Phương quay lại.
Ánh mắt chạm vào gương mặt của Minh Viễn — một gương mặt cười... giả tạo đến phát ớn.
Nụ cười ấy như được lập trình.
Giả tạo đến mức làm người đối diện rùng mình.
Theo bản năng, Đông Phương định từ chối.
Nhưng cậu khựng lại một chút, ký ức về chuyện Minh Viễn từng “giải cứu lớp học” bất chợt ùa về — một hành động đẹp đẽ, một món nợ ân tình.
Đông Phương cắn răng. Dù không muốn. Nhưng gật đầu:
“Không sao đâu, mày ngồi đi.”
“Cảm ơn nhé.”
Minh Viễn mỉm cười — một nụ cười thậm chí còn tươi hơn trước.
Và đó... chính là cách mà Minh Viễn đã làm tất cả.
Một màn kịch — đơn giản, hoàn hảo, và tuyệt vọng đến đáng sợ.
Minh Viễn vẫn ngồi đó.
Giữa tiết học thứ tư, giữa những tiếng cười nói nhộn nhạo, giữa những cái tên gọi nhau bâng quơ.
Miệng cậu vẫn cười.
Tay vẫn chống cằm.
Nhưng bên trong, mọi thứ đang tan rã.
Cậu đã thử.
Từng cú đấm, từng vật sắc, từng hành động sát thương nhỏ nhất — cậu đã thử.
Và rồi… tất cả đều vô nghĩa.
Không một vết xước. Không một giọt máu. Không một phản ứng.
Cậu nghĩ mình sẽ tức giận.
Sẽ phát điên.
Sẽ lật bàn, sẽ gào thét như trước kia vẫn từng làm.
Nhưng không.
Cậu ngồi đó, hoàn toàn tỉnh táo.
Và chính cái tỉnh táo đó, mới là thứ đang bóp nghẹt lồng ngực cậu chậm rãi.
Vì cậu biết: nếu cậu thật sự tin rằng mình sắp thất bại — thì theo quy luật của trò chơi, theo cách mà Hiện Thực Giả từng vận hành...
Cậu sẽ ngay lại.
Cậu biết vậy. Quá rõ.
Và chính cái “biết đó”... lại giết chết khả năng cảm nhận sự thất bại.
Cậu không còn thật sự tuyệt vọng nữa.
Vì cậu đã được tiêm sẵn một giả định rằng “tuyệt vọng là công tắc dẫn đến chiến thắng”.
Nhưng nếu đã biết công tắc nằm ở đâu, thì còn gọi gì là tuyệt vọng?
Cậu cố run.
Cố hoảng loạn.
Cố tạo ra một nỗi sợ nào đó.
Nhưng chẳng có gì đến cả.
Không có gì thật.
Cảm xúc trong cậu…
đã bị lý trí bóp nghẹt đến khô quắt.
Và cậu hiểu.
Đây không phải là bế tắc vật lý.
Cũng không phải một bug trong hệ thống.
Mà là một loại chướng ngại tâm lý cao cấp.
Một rào chắn vô hình mà chính cậu dựng lên từ thứ gọi là “nhận thức vượt mức cho phép”.
Khi bạn biết quá rõ mình sắp phát điên — thì bạn không bao giờ còn phát điên được nữa.
Khi bạn hiểu quá rõ quy trình tuyệt vọng — thì tuyệt vọng cũng chẳng còn là thật.
Bạn chỉ còn lại… một tâm trí trống rỗng đang quan sát chính nó.
Minh Viễn cười. Nhẹ. Không ai để ý.
Chỉ có cậu… biết rằng trong đầu mình, vừa có thứ gì đó vỡ thành bụi.
Khi đã chắc chắn điều gì đang xảy ra, Minh Viễn hiểu: ngồi lì ở đây thêm cũng vô dụng.
“Hoàn toàn vô dụng.”
Cậu ngả đầu ra sau; đôi mắt ngập mệt mỏi, thất vọng.
Xung quanh, tiếng cười đùa vẫn vang rộn.
Những câu chuyện vô thưởng vô phạt lấp kín cả lớp học nóng bức.
Trái ngược ồn ào ấy, bên trong Minh Viễn chỉ còn sự im lặng tuyệt vọng.
Bất giác, cậu liếc sang bên trái.
Và ngay khoảnh khắc đó, đồng tử cậu giãn tối đa—đôi mắt đen láy lập tức sâu hoắm, như hố đen vừa bừng mở.
Từ góc này, cậu thấy rõ:
Một bóng hình nhỏ nhắn đứng tách biệt ở góc lớp—bất động như ma‑nơ‑canh.
Nhưng Minh Viễn biết: đó không phải ma‑nơ‑canh.
Đó là Diệu Nhiên.
Cô—hay đúng hơn, “con robot” Diệu Nhiên—vẫn giữ nguyên tư thế.
Trên không trung trước mặt cô, bảng thông tin người chơi lơ lửng, sáng rực.
Điều lạ là: bảng ấy phát ra một tia sáng mảnh như laser, chĩa thẳng tới… Minh Viễn.
Chính xác tuyệt đối, không lệch một li.
Ngay khoảnh khắc ánh sáng ấy chạm đáy mắt, môi trường quanh Minh Viễn như có hồn trở lại:
Màu tường bớt xỉn.
Tiếng quạt vù vù nghe thấu hơn.
Hơi nóng nặng nề hóa thành luồng không khí chuyển động, mượt và thật.
“Mình… nhớ ra rồi.”
Ánh sáng lóe lên trong đáy mắt Minh Viễn.
Thứ cậu nhớ—chính là NPC Diệu Nhiên.
Cậu chợt nhận ra: từ khi bật bảng thông tin, cậu vô thức quên quy tắc—khi “bản thể người thật” trở lại, các NPC sẽ rơi vào trạng thái phản‑đề:
→ Tấn công tâm lý.
→ Khiến người chơi đánh mất niềm tin vào thực tại.
Minh Viễn nuốt khan.
Tia laser kia — không đơn thuần là một luồng dữ liệu.
Nó là một lời nhắc rùng mình:
Trò chơi đã đổi luật.
Và từ giờ... đến lượt NPC phản công.
Cậu cười khổ. Không thành tiếng. Chỉ có âm thanh gằn lại trong cổ họng.
“Haha… chết tiệt thật. Quả nhiên là cái trò chết tiệt này mà.”
Miệng mỉm cười.
Nhưng lòng thì… nổ tung vì sợ hãi.
Không phải nỗi sợ kiểu giật mình hay hoảng loạn.
Mà là nỗi sợ ngộ ra mình đã suýt chết, chỉ vì một sai lầm nhỏ đến mức… khó tin.
Minh Viễn nghiến răng, thì thầm trong cổ họng:
“Con mẹ cái trò chơi chó chết này nữa… chỉ là xem bảng thông tin thôi mà… có cần phải kinh khủng vậy không?”
Cánh tay phải cậu hơi run.
Một cơn rùng mình nhỏ nhưng rất thật.
“Nếu… nếu mình không phát hiện ra Diệu Nhiên…”
“Chẳng phải là… mình sẽ bị cơn tuyệt vọng nuốt trọn đến mức… không thể phản kháng nổi sao?”
“Đến lúc Đông Phương tỉnh lại… thì mình cũng chỉ còn là một cái xác biết thở.”
Chỉ nghĩ đến đó, da gà trên tay cậu đã nổi khắp.
Không phải vì cảm xúc — mà vì bản năng đang phản ứng.
Rồi… đột ngột.
Một luồng gió mát từ quạt trần lướt qua gáy.
Lạnh. Kỳ lạ. Quá lạnh.
Lạnh đến mức Minh Viễn hơi rùng mình, dù trước đó không khí còn nóng như đổ lửa.
Cậu quay nhẹ đầu.
Không ai phản ứng gì.
Chỉ mình cậu... cảm thấy cơn lạnh kỳ lạ này.
Nhanh như chớp, ngay khi nhận ra sai lầm, Minh Viễn lập tức bật dậy.
Vẫn với tốc độ quen thuộc — cậu lướt qua đám đông như một bóng ma, không ai kịp để ý.
Chỉ trong vài giây, cậu đã đứng trước mặt NPC Diệu Nhiên.
Không chần chừ, cậu nói rõ ràng:
“Player 647 muốn đóng bảng thông số.”
“Hệ thống 16625 xin nhận lệnh.”
Ngay lập tức — thân thể máy móc của Diệu Nhiên bắt đầu biến đổi.
Lớp da nhân tạo dần phủ lại khung kim loại.
Ngũ quan hiện ra rõ nét. Biểu cảm trên gương mặt trở nên có hồn, đôi mắt dần ánh lên thần trí như thật.
Mái tóc rung nhẹ. Da cô hồng hào trở lại. Cô… giống con người. Gần như hoàn hảo.
Minh Viễn thở phào:
“Phù…”
Một tiếng nhẹ nhưng đầy lực — như vừa lách qua một cái chết sát sườn.
Thật sự... quá nguy hiểm.
Trong lòng cậu, một chuỗi chữ bật lên không thành tiếng:
“Ôi trời ơi… Nếu mình không mắc phải cái sai lầm sơ đẳng vừa rồi…”
“Mình đã có thể đi trước nó vài bước rồi còn gì…”
Cậu cắn môi. Cười khổ.
“Đằng này thì… hazz…”
Minh Viễn hít vào thật sâu, cố gắng kéo lại bình tĩnh.
Mọi thứ... vẫn còn có thể cứu vãn.
Chỉ cần… đừng mắc thêm sai lầm nào nữa.
Không một chút chần chừ, cậu bật dậy —
lao thẳng ra khỏi lớp.
Cánh cửa bật mở,
tiếng bước chân cậu vang lên rầm rập trên nền gạch.
Cả lớp sững lại.
Giáo viên vừa bước vào cũng khựng một nhịp.
Một vài bạn học lập tức gọi theo:
“Này!!! Minh Viễn, mày đi đâu đấy?!”
“Mày bị gì thế?! Vào lớp mau!”
Nhưng cậu không quay đầu.
Không nhìn ai.
Không trả lời.
Cậu chạy như thể phía sau là cái chết.
Vài giây sau, cậu đến nhà xe.
Bàn tay run nhẹ khi lấy chìa khoá, tra vào ổ khoá chiếc xe máy điện cũ.
Một ánh nhìn thoáng lướt lên đồng hồ treo trên tường:
4:35 PM.
Chỉ một cái nhìn.
Mà khiến nhịp tim cậu dội lên tận óc.
“Chết tiệt...”
“Mình phải nhanh lên. Tên Đông Phương đó... sắp tỉnh lại rồi.”