Chap 40 Chạy đi là vừa

Chiếc xe đạp điện lao vút đi trong ánh chiều rực vàng, xé gió qua từng khúc đường ngoằn ngoèo như mê cung.

Minh Viễn không rõ tên nơi này, nhưng cậu biết rất rõ điều đang cần tìm.

 

Một nơi không người. Một khu phố cũ. Và một căn nhà buôn bán đồ gia dụng lẫn… thứ cậu thật sự muốn.

 

Bánh xe rít nhẹ khi cậu quẹo gấp vào một con hẻm.

Bên cạnh là vài dãy nhà thấp, im lìm và phủ bụi nắng.

Không ai để ý khi cậu dừng trước một căn nhà cao ba tầng, với những biển quảng cáo nhòe màu:

 

“Kéo – Dao – Dụng cụ cơ khí…”

 

Minh Viễn không do dự.

Cậu bước vào trong, không cần gõ cửa.

 

Đây là nơi chứa vũ khí. Và cũng là nơi từng cứu cậu trong nhiều vòng lặp trước.

 

Cậu không cần mất thời gian nghĩ.

 

“Nếu mình không thể kết liễu Đông Phương trước khi hắn ‘thức’...

thì toàn bộ thế chủ động coi như mất trắng.”

 

Minh Viễn không tự tin rằng mình có thể thắng trong một cuộc đối đầu trực diện.

Không phải vì cậu yếu.

 

Mà là vì… Đông Phương quá mạnh.

 

Một năm trong trò chơi này đủ để Minh Viễn chứng kiến thứ gọi là “sức người – vượt ngưỡng bình thường”.

 

Thể lực.

Tốc độ.

Sức bền.

Khả năng chịu đòn.

 

Đông Phương sở hữu tất cả.

Thậm chí cậu ta từng bị xe tải đâm trực diện, gãy gần nửa bộ xương – nhưng hồi phục hoàn toàn chỉ sau đúng một tuần.

 

Trong những lần lặp trước — những khoảnh khắc mờ mịt và bạo lực — Minh Viễn từng thấy Đông Phương phát điên.

 

Và khi điều đó xảy ra,

mọi ranh giới con người lập tức bị xé nát.

 

Cậu ta đã từng bẻ gãy một NPC trưởng thành —

không khác gì bẻ một cành khô.

Dứt khoát. Không cần lấy đà. Không một chút ngập ngừng.

 

Có lần, Dương Hiếu và Thanh Toàn quá hoảng sợ,

cả hai lao lên xe ô tô mà bỏ chạy ngay giữa đêm.

 

Và rồi…

 

Đông Phương đuổi theo.

 

Bằng một cách vô lý nào đó —

hắn chạy bộ đuổi theo một chiếc ô tô suốt 30 phút,

mà không một lần tỏ ra mệt mỏi.

 

Có lúc, Minh Viễn thậm chí còn mất dấu hắn —

vì tốc độ hắn bức phá nhanh đến mức… mắt không theo kịp.

 

Trong ký ức của Minh Viễn, Đông Phương không còn là con người.

Mà là một thứ gì đó khác — một con quái vật với sức mạnh bị nén, chỉ trực chờ nổ tung.

 

Nhưng — chỉ khi hắn phát điên.

 

Ở trạng thái bình thường, Đông Phương vẫn là một cậu học sinh lười thể dục,

có thể thở dốc sau khi chạy 500 mét,

cũng có thể nhăn mặt vì bị đấm một cái vào vai.

 

Chỉ khi cảm xúc vượt ngưỡng, khi cơn giận hoặc hoảng loạn chiếm trọn tâm trí…

hắn ta sẽ “bật chế độ khác”.

 

Sức mạnh tăng vọt, tốc độ như biến hình, khả năng hồi phục đáng sợ.

Như thể tất cả chỉ số vật lý bị buff một cách phi logic.

 

Điều đó khiến Minh Viễn không khỏi rùng mình nghĩ đến…

 

“Kiểu như…

Mấy nhân vật trong anime Nhật Bản mà cứ giận là mạnh lên ấy.”

 

“Nhưng cái này không phải phim.

Mà là hiện thực.

Một hiện thực giả… nguy hiểm hơn bất cứ giả tưởng nào mình từng xem.”

 

Minh Viễn thở dài.

 

“Hazz… tại sao Đông Phương không giống mấy thằng nhân vật chính trong phim nhỉ?”

 

“Giá mà hắn là kiểu ngốc nghếch nhưng bá đạo,

sức mạnh bùng nổ, lại chính trực tuyệt đối,

kiểu gì cũng thốt ra mấy câu như ‘ta sẽ bảo vệ tất cả’…”

 

Cậu hơi nhếch mép.

 

“Thì giờ này hắn đã đi tiêu diệt trùm cuối rồi,

chứ đâu có bẻ gãy NPC như bẻ… xương gà.”

 

Nhưng thực tế thì...

Đông Phương hoàn toàn không như vậy.

 

Thông minh à?

 

Minh Viễn lắc đầu.

 

“Cũng chả biết.

Chưa từng thấy hắn làm gì cho ra dáng thiên tài.”

 

Chính trực? Không làm hại người vô tội?

 

“Xin lỗi, thôi đừng đùa nữa.”

 

Vừa lục lọi mớ đồ lỉnh kỉnh trong cửa hàng,

Minh Viễn vừa cười khẩy, giọng khô như cát:

 

“Con mẹ nó…

Thằng đó là quỷ luôn chứ chính trực cái nỗi gì…”

 

Trong ký ức của Minh Viễn,

số lần Đông Phương giết người, tra tấn, hoặc tàn sát NPC khi phát điên…

 

Không thể đếm được nữa.

 

Không phải vì quá nhiều.

Mà vì… chẳng ai đếm nổi kiểu chết nào là “ít nghiêm trọng” trong đống đó.

 

Dù mới chỉ một năm trong cái trò chơi chết tiệt này,

nhưng đối với Minh Viễn, Đông Phương đã là ác mộng tồn tại thật.

 

Không phải phản diện.

Không phải nhân vật phản anh hùng.

Mà là…

 

Một con quái vật.

Với gương mặt học sinh cấp ba.

 

Lý do duy nhất Minh Viễn chưa chết trong những lần Đông Phương phát điên...

có lẽ là vì cậu trốn nhanh hơn kẻ khác.

 

Và thực tế, đúng là như vậy.

 

 

Khoảng năm tháng trước — theo cách Minh Viễn tự ghi nhớ thời gian.

 

Đó là một ngày thứ Hai.

 

Sau khi cùng Trường Huy đến đồn cảnh sát để xem lại lịch sử camera,

Minh Viễn không về nghỉ, mà lại đi theo Trường Huy đến nhà của Đông Phương.

 

Giờ là buổi tối.

 

Hai người đang đứng trước cánh cổng sắt sơn xám,

phía sau là căn nhà hai tầng của Đông Phương —

chìm trong thứ ánh sáng đèn vàng mập mờ, lặng lẽ.

 

Không khí có gì đó… khó gọi tên.

 

Minh Viễn nuốt khan.

 

“Ực.”

 

Cậu liếc sang Trường Huy.

 

Bản thân Trường Huy lúc này cũng căng cứng người, ánh mắt dao động.

Cả hai không nói gì.

 

Minh Viễn chỉ nhìn Trường Huy.

Một cái nhìn đủ lâu để tạo ra áp lực vô hình.

 

Không ra lệnh. Không thúc ép.

Chỉ là ánh mắt. Như một lời ước thúc âm thầm:

 

"Cậu đã nói muốn đến. Thì đừng lùi."

 

Trường Huy thấy ánh mắt đó,

cũng chẳng nói gì, chỉ hít sâu, rồi nhắm mắt lại một giây.

 

Tự nhủ.

 

“Bình tĩnh đi… Bình tĩnh đi… Đông Phương đã làm gì mình đâu mà sợ.”

 

“Ừ. Chính là vậy mà…”

 

Cậu ngẩng cao đầu hơn.

Lưng thẳng lên. Dáng người có vẻ to ra hơn chút — như thể đang tự làm mình mạnh mẽ.

 

Rồi cậu nhìn lại Minh Viễn.

Như một lời cam kết thầm lặng được trả bằng ánh mắt:

 

"Đi thôi."

 

Nói rồi, Trường Huy nhấn chuông cửa.

 

“Ting – ting…”

 

 

Không lâu sau, một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên từ trong nhà.

Nghe dịu dàng, hơi ngỡ ngàng, và có chút gì đó... cảnh giác.

 

“Ai đến vào giờ này thế?”

“Tại sao lại đến muộn như vậy?”

 

Đó là giọng của bà Đông Lam, mẹ của Đông Phương.

 

Trường Huy lập tức bước lên, nói to nhưng lễ phép:

 

“Dạ chào cô, cháu là bạn học của Đông Phương ạ.

Cháu với bạn cháu đến để hỏi thăm và nói chuyện một chút ạ, vì bạn ấy nghỉ học mấy hôm rồi.”

 

Giọng bên trong lại cất lên, vẫn giữ sự dè dặt:

 

“Ờm… có chuyện gì à?”

 

“À không không cô ạ,” Trường Huy đáp nhanh. “Không có gì nghiêm trọng đâu.

Tụi cháu chỉ hơi lo nên ghé qua hỏi thăm chút thôi. Cô không cần lo ạ.”

 

Một khoảng lặng ngắn.

 

Rồi giọng bà Đông Lam dường như dịu xuống:

 

“Ra vậy… cô tưởng có chuyện gì lớn, thì phải báo cho giáo viên chủ nhiệm.”

“Nếu chỉ là chuyện nhỏ thì được. Các cháu vào đi.”

 

“Dạ, vâng ạ.”

 

Cửa mở. Mùi gỗ cũ và ánh đèn vàng hắt ra nhẹ nhẹ từ phòng khách.

Minh Viễn bước theo sau, hơi sững người.

 

Cậu vốn tưởng sẽ phải chuẩn bị tâm lý cho một màn “phụ huynh căng não”,

thậm chí là tranh luận tay đôi.

 

Nhưng thái độ mềm mỏng, hiếu khách và điềm đạm của bà Đông Lam…

khiến mọi thứ dễ thở một cách kỳ lạ.

 

Minh Viễn khẽ liếc sang Trường Huy.

 

“Tên này… giỏi thật.”

 

Trong lòng cậu không khỏi thầm phục —

cách Trường Huy dẫn dắt cuộc nói chuyện vừa mềm, vừa nhanh, vừa chính xác.

 

Cả hai nhanh chóng lên tầng hai, đi thẳng vào phòng của Đông Phương.

Không gian im ắng.

Những bước chân dội lên sàn gỗ vang nhỏ.

Trường Huy đi trước, Minh Viễn lặng lẽ theo sau.

 

Mọi thứ suôn sẻ thế này...

chỉ vì Minh Viễn đã lựa chọn im lặng.

Và nhờ thế, Trường Huy mới có đủ khoảng để “tạo hình bạn tốt chuẩn mực” trước người lớn mà không bị làm loãng.

 

Cả hai dừng lại trước cửa phòng Đông Phương.

Suốt đoạn hành lang, họ chẳng nói với nhau lời nào.

Không cần nói — cả không khí lẫn ánh mắt đã đủ căng.

 

Trường Huy hơi co vai lại, như thể thấy lưng mình lạnh lạnh.

Còn Minh Viễn… chỉ im lặng.

 

Không phải vì sợ.

Mà vì trong đầu cậu có một tiếng cảnh báo mơ hồ đang gõ nhẹ vào thái dương.

 

“Có gì đó sắp… lệch.”

 

Nhưng Minh Viễn không dừng lại.

Cậu bước tới, đứng trước cánh cửa gỗ, ánh sáng vàng hành lang in một vệt dài trên sàn.

Cả hai người hơi khựng.

Chỉ một giây.

 

Rồi Trường Huy giơ tay, gõ.

 

“Cộc cộc.”

 

Một giọng nói uể oải vang lên từ bên trong, kéo lê từng chữ:

 

“Ai đấy…”

 

“Là tao, Trường Huy. Tao với Minh Viễn đến hỏi mày vài chuyện.”

 

Bên trong im vài nhịp.

Rồi một tiếng đáp:

 

“Ừ… ờm… vô đi.”

 

Cánh cửa mở ra.

 

Đông Phương đứng trước mặt họ, tay gãi đầu, bộ dạng lười nhác.

Nhưng ánh mắt cậu chợt sững khi thấy nét mặt hai người kia.

 

Nghiêm túc. Căng thẳng. Không giống đang đùa.

 

“Bọn mày đến đây… làm gì?”

 

Trường Huy và Minh Viễn nhìn nhau.

Trường Huy hơi bối rối, nhưng cũng nhanh chóng gật nhẹ và bước vào.

 

Cả hai ngồi xuống mép giường.

 

“À, chuyện là…”

 

10 phút sau.

 

“Chuyện nó là vậy đó.”

 

Đông Phương suốt từ nãy vẫn ngồi im.

Vẻ mặt lạnh như đá. Không gật, không lắc, không phản bác.

Chỉ nghe.

Nghe, mà trong đầu lại nghĩ:

 

“Hai thằng này… làm trò điều tra đủ thứ, mò camera, tìm dữ kiện, phân tích logic…”

“Rồi cuối cùng lại mò đến đây, hỏi tao.”

“Trong khi đáng ra có thể làm vậy ngay từ đầu.”

“Ngu hết phần thiên hạ.”

 

Minh Viễn thì không rảnh mà quan sát vẻ mặt.

Cậu quan sát ánh mắt. Và nhận ra — sự khinh thường nhẹ trong ánh nhìn của Đông Phương.

 

Cậu đã thấy ánh mắt đó.

Ở nhiều vòng lặp trước.

 

Chính ánh mắt đó — xuất hiện ngay trước khi Đông Phương phát điên.

 

Và trước khi Đông Phương kịp mở miệng để “giải thích”, Minh Viễn chặn lại:

 

“Khoan. Tao biết mày định nói gì.”

“Nhưng trước khi mày nói, tao muốn hỏi một câu.”

 

Đông Phương nhíu mày.

Minh Viễn nhìn thẳng vào mắt cậu, giọng đều như nước lạnh:

 

“Mày có bao giờ thấy… mày hơi mâu thuẫn không, Đông Phương?”

 

Đông Phương hơi nhíu mày. Ánh mắt nghiêng nhẹ như muốn hỏi lại, nhưng thấy vẻ mặt Minh Viễn quá nghiêm túc, cậu im lặng.

 

Minh Viễn tiếp tục. Giọng không lớn, nhưng dội sâu.

 

“Tao nhớ… mày không phải kiểu người dễ bị ám ảnh bởi một chuyện gì đó.”

“Mày sống kiểu: nhanh chán – không kiên trì – làm gì cũng chỉ một lúc rồi bỏ.”

 

“Vậy… tại sao lần này lại khác?”

 

“Tại sao… mày lại để tâm lâu như vậy, Đông Phương?”

 

Minh Viễn nhìn thẳng vào mắt đối phương.

Cái nhìn sắc như lưỡi dao mỏng.

Không giận. Không khinh. Mà như đang soi chiếu bản chất thật.

 

Và đúng lúc ánh mắt ấy chạm tới, Đông Phương cảm thấy một cơn khó chịu bốc lên từ đáy bụng.

 

Như có cái gì đó bị lật tung.

Không phải sợ.

Mà là tức.

Tức một cách vô lý.

 

Cậu nhìn lại Minh Viễn.

Mắt đỏ hoe lên.

Răng nghiến ken két.

Tay siết chặt đến trắng bệch.

 

Rồi bất ngờ…

Đông Phương gào lên:

 

“MÀY— HAHAAHAHA! MÀY NGHI NGỜ TAO À?!”

 

Giọng hét vang rền. Rát và khô.

Không phải giận thông thường. Mà là loại giận mất kiểm soát.

 

Trường Huy giật bắn.

Mắt mở lớn, mồm lắp bắp:

 

“Ơ… cái quái gì vậy?”

 

Còn Minh Viễn?

 

Không cần thêm một câu.

Không cần thêm một dấu hiệu.

 

Cậu quay đầu chạy. Ngay lập tức.

 

Chạy khỏi phòng.

Chạy băng qua hành lang.

Chạy vụt qua mẹ Đông Phương đang định hỏi gì đó dưới cầu thang.

 

Không nhìn lại.

Không giải thích.