Chap 41 Hắn sắp nhớ ra rồi!

Minh Viễn lao xuống tầng.

 

Trong lúc chạy, cậu vừa giật lấy đôi giày, vừa xỏ vào, vừa với tay mở khóa cửa.

 

Bằng một cách quái quỷ nào đó — ba hành động chồng lên nhau mà cậu làm được.

Có lẽ là… bản năng sinh tồn.

 

Khi chân vừa khít vào giày thì...

 

“Cạch.”

 

Chốt cửa bung ra.

 

Nhưng nó… không mở ngay.

Không. Nó trễ. Nó chậm.

Một tiếng “kẹt… ẹt…” như trêu ngươi.

 

Cánh cửa chỉ hé ra được vài phân.

 

Minh Viễn liếc lại.

 

Và rồi — một tiếng hét vang lên từ sau lưng. Rát. Thảm thiết.

 

“ĐÔNG PHƯƠNG!!! MÀY… MÀY—”

“MÀY LÀM CÁI GÌ VẬY?!”

 

Đó là giọng Trường Huy.

Đầy đau đớn và hoảng loạn.

 

Minh Viễn cứng người.

 

Một giây. Chỉ một giây.

 

Điểm tựa tinh thần của cậu — sụp đổ.

 

Cậu gào lên trong đầu:

 

“KHÔNG! KHÔNG KHÔNG KHÔNG KHÔNG!!!”

 

Đôi tay run rẩy.

Cánh cửa vẫn kẹt.

Cậu dùng toàn bộ lực cơ thể, dồn vào vai, ép vào tay nắm.

 

“MỞ RA!”

 

“MỞ RA CHO TAO!!!”

 

Mồ hôi lạnh đổ dọc sống lưng.

Ánh mắt hoảng hốt. Thở gấp. Tay trượt trên lớp sắt cũ.

 

Cậu biết…

Nếu không ra được ngay —

Mọi thứ sẽ kết thúc. Ở đây. Ngay lúc này.

 

 

May mà.

Ông trời không tuyệt đường người.

 

Cánh cửa chó chết kia cuối cùng cũng bật ra,

và Minh Viễn lao khỏi đó như một cơn gió.

 

Không ngoảnh lại.

Không cần nghĩ.

 

Cậu không chọn lấy xe đạp điện.

Bởi vì… lấy xe → ngồi lên → cắm chìa → vặn ga —

tất cả đều cần thời gian.

Mà thời gian, lúc này, là thứ xa xỉ nhất.

 

Vậy nên cậu chạy.

 

Khi chân vừa chạm ra vỉa hè,

Minh Viễn mới nhận ra: trời đã tối từ lúc nào.

 

Ánh đèn đường mờ như sắp tắt.

Không gian trống rỗng, quạnh lạnh.

 

“Muộn rồi…”

 

“Phải trốn… Phải tìm chỗ nấp…”

 

Cậu đảo mắt khắp xung quanh.

Hai dãy phố trước mặt — toàn là những khối nhà tường vàng, lặng như đang ngủ.

Không một bóng người.

Không một tiếng động.

 

Minh Viễn chạy dọc mép đường, vừa chạy vừa quan sát.

Có chỗ nào chui vào không?

Có nơi nào đủ tối để nuốt mình vào không?

 

Mắt cậu lia nhanh qua từng căn nhà —

Cửa cuốn.

Cửa kính.

Cửa gỗ.

Tất cả đóng im lìm.

 

Tuyệt vọng bám theo từng bước chân.Cố tìm xem có căn nhà nào còn mở cửa hay có thiết kế đặc biệt hay không.

 

Và đương nhiên là không rồi.

Mong chờ điều gì ở một dãy phố thường dân chứ.

Tất cả các căn nhà đều ý sỳ nhau.

 

Cậu chạy.

 

Chạy mãi.

 

Dù đôi chân đã rã rời.

Dù hơi thở đã vỡ vụn như thuỷ tinh trong lồng ngực.

Dù mắt cậu đỏ ngầu — không phải vì khóc.

 

Mà vì…

gió.

Luồn qua cặp kính.

Chui vào từng khe mắt — lạnh rát, xé toạc.

 

Cậu không tìm được chỗ trốn nào cả.

 

Nên Minh Viễn…

chạy thẳng vào màn đêm.

Không tính toán. Không hướng đi.

 

Chỉ có một điều đang lặp lại trong đầu cậu như tiếng trống:

 

“Đừng để hắn bắt kịp. Đừng để hắn thấy. Đừng để hắn…”

 

Và điều tuyệt vời nhất — chính là…

 

Hắn đến rồi.

 

Đúng vậy.

Đông Phương… đã đến.

 

Dù Minh Viễn chưa dừng.

Chưa ngừng thở.

Chưa để bản thân rơi một nhịp.

 

Cậu đã chạy đến giới hạn của mình — nhưng hắn vẫn đến.

 

Không cần thấy mặt.

Không cần nghe giọng.

Không có bóng đen ghê rợn.

Không jumpscare.

Không âm thanh dựng tóc gáy.

 

Chỉ là… tiếng chân.

 

Cộc… cộc… cộc…

 

Không chậm.

Không vội.

 

Mà đều.

Đều – và đang áp sát.

 

Minh Viễn không dám ngoái đầu.

Cậu biết…

 

Tiếng chân ấy không cần gì ngoài thời gian.

Và nó đang rút ngắn thời gian đó.

 

Minh Viễn cố gắng chạy nhanh hơn.

Nhanh nữa.

Nhưng… vô dụng.

 

Không cần nhìn.

Không cần nghe.

Cậu cảm nhận được.

 

“Hắn sắp chạm tới rồi.”

 

Minh Viễn cố tính toán, như một thói quen cũ:

 

“Hắn cần 21 giây…

Không, 11…

Không — mẹ nó — 1 giây nữa!!”

 

Không phải vì cậu tính sai.

Mà vì… tiếng bước chân kia quá nhanh. Quá đều. Quá gần.

 

“Ngay sau rồi!”

 

Cậu biết — không còn đường thoát nữa.

 

Đêm thì tối.

Chân thì mỏi.

Phố thì trống.

Hắn thì ngay sau.

 

Minh Viễn nghiến răng.

 

“Chẳng thoái nổi rồi.”

“Thôi thì…”

“Đánh luôn.”

“Biết đâu… cầm chân được vài giây.”

 

Cậu xoay người.

Đứng lại.

Hít vào một hơi đầy bụi và gió.

 

Và rồi…

Minh Viễn đối mặt với hắn.

 

Không phải quái vật.

Không gào rú.

Không máu me.

Không lưỡi dao.

 

Chỉ là… một người.

 

Một bóng người.

Không cao, không thấp.

Bình thường đến kỳ dị.

 

Là Đông Phương.

 

Cậu ta đứng đó. Tay buông lỏng.

Gương mặt lạnh.

Mắt tối.

Ánh nhìn hòa vào bóng đêm như… một hố đen.

 

Không hề giận dữ.

Không điên loạn.

 

Chỉ là… trống rỗng.

Vô cảm.

 

Trong một khoảnh khắc, Minh Viễn thấy thứ gì đó không ổn.

 

Đây… không phải là bạn học.

Cũng không phải là kẻ thù như trong mơ.

 

Đây là gì đó khác.

Khác hẳn.

 

Nhưng Minh Viễn không có lấy một giây.

 

Đông Phương ra tay.

 

Đôi tay hắn — không đấm, không chém —

lao thẳng vào mắt Minh Viễn.

 

Không nhắm ngực. Không vào cổ.

Mà là đôi mắt.

 

“Hắn muốn cắt đứt định hướng.”

 

Ý nghĩ đó lóe lên như tia lửa.

Nhưng cũng chỉ đến thế.

 

Đôi tay Đông Phương…

nhanh đến mức không còn hình.

 

Minh Viễn không nhìn rõ.

Không né được.

Không thậm chí cảm nhận được.

 

Cậu chỉ còn biết dõi mắt theo bóng tay đang xé gió kia.

Còn tay mình?

 

“Thôi… khỏi nói.”

 

Cậu định che mắt theo bản năng.

Tay giơ lên, nhưng chắn kiểu gì không biết — lại đúng hình chữ X ngu ngốc, để hở đúng chỗ cần che.

 

Móng tay của Đông Phương.

Sắc.

Nhọn.

Cách tròng mắt Minh Viễn đúng 1cm.

 

Minh Viễn thở gấp.

Cậu đã sẵn sàng để mất đôi mắt.

 

Thì…

 

“Vậy tao về đây.”

 

“Ok, bye.”

 

Minh Viễn vẫy tay, mỉm cười.

Trường Huy giơ tay đáp lại khi bước ra khỏi sở cảnh sát, nắng chiếu nghiêng nhẹ trên tóc.

 

Mọi thứ bình thường.

Yên ả.

Như chưa từng có ai lao vào mắt cậu.

Còn Minh viễn thì vẫn đang chật vật để lấy chiếc xe của mình từ trong đống xe.

 

 

Quay lại hiện thực.

 

Minh Viễn ngồi giữa cái kho tối mịt.

Tay cậu vừa lật, vừa gạt, vừa bới tung đống đồ cũ trong chiếc giỏ hàng méo mó.

 

Ánh đèn neon nhấp nháy phía trên đầu chỉ đủ soi ra một phần bóng tay cậu.

Còn phần còn lại… nằm trong ký ức.

 

“Đó là khoảnh khắc mình gần với tử thần nhất.”

 

“Và mình không muốn có lần thứ hai.”

 

“Cạch.”

 

Tay cậu chạm vào một vật cứng, lạnh.

 

Minh Viễn rút nó ra khỏi đống đồ —

lặng người một giây.

 

Một cái nỏ.

 

Chiếc nỏ gọn, mới tinh.

Lưng gỗ sơn đen lì, dây căng mượt như chưa từng được kéo.

Phía dưới là một túi đựng dài màu xám tro — cậu lắc nhẹ.

 

Lộc cộc.

 

Trong đó, có khoảng gần 20 mũi tên ngắn, đầu sắt, chuôi có vân chống trượt.

 

Minh Viễn cầm lấy cái nỏ, siết nhẹ.

Cảm giác “có thể chiến đấu” lần đầu quay lại.

 

“Không phải dao.”

“Không phải gạch.”

“Không phải một cú đấm vô vọng.”

 

“Lần này… là vũ khí thật.”

 

Minh Viễn chưa từng dừng lại.

 

Suốt gần một năm qua, cậu lang thang qua đủ mọi cung đường, ngõ hẻm, thị trấn, xó chợ.

Từ những khu phố cũ kỹ đến vùng ven công nghiệp, cậu lục tung hơn vài chục tiệm cơ khí gia dụng – chỉ để tìm…

vũ khí.

 

Không phải vì tò mò.

Mà vì sinh tồn.

 

Trong số đó, có một cửa hàng rất đặc biệt.

 

Một cái kho rộng bằng nửa cái sân bóng rổ, ánh đèn vàng ố bám bụi, bảng hiệu đã rỉ.

Chủ tiệm là một lão già mê vũ khí — loại người mà cả ngày chỉ quanh quẩn lau mấy khẩu AK mô hình và kiếm Nhật trưng bày.

 

Trong kho của ông ta:

– Một dãy mô hình súng trường, súng tiểu liên

– Một kệ đầy kiếm Nhật, katana, wakizashi

– Và đặc biệt: vài cây cung gỗ cùng hai cây nỏ mới tinh

 

Minh Viễn nhìn hết.

Rồi bỏ qua gần như tất cả.

 

“Cung à? Không biết bắn. Không khéo tự đập vào mặt.”

 

“Katana? Ờ thì đẹp. Nhưng vung lên chém Đông Phương kiểu gì?

Lỡ tay trượt phát – tự sát cho nhanh.”

 

Cậu chỉ lấy một thứ:

 

Nỏ.

 

Vừa gọn.

Vừa quen tay.

Vừa có khả năng chiến đấu mà không cần tiếp xúc trực diện.

 

“Cận chiến với con quái vật đó á?

Tao đâu có ngu…”

 

Dù hôm nay là lần đầu tiên Minh Viễn thật sự nhớ lại quá khứ,

nhưng suốt một năm qua…

cậu đã vô thức chuẩn bị tất cả.

 

Ban đầu, khi bản thể của cậu vẫn còn là một “người bị lập trình” —

Minh Viễn hoàn toàn là một NPC.

 

Cậu hành xử như bao người dân bình thường khác:

– Đi học.

– Cười.

– Làm bài tập.

– Nói chuyện phiếm.

Không có mảy may nghi ngờ gì.

 

Đó là giai đoạn mà hệ thống kiểm soát cậu mạnh nhất.

 

Cậu sống.

Nhưng không thật sự sống.

Cậu chỉ diễn vai.

 

Cho đến khi…

 

Sau khoảng hơn chục lần bị Đông Phương truy đuổi,

sau hàng loạt cú sốc cảm xúc cực mạnh —

 

Trạng thái “người quan sát” bắt đầu được kích hoạt.

 

Trong giai đoạn đó, Minh Viễn vẫn không có ký ức gì.

Nhưng trong vô thức…

cậu đã chuẩn bị.

 

Tự tay đi khắp nơi.

Tự mình thu thập vật dụng.

Tự chọn lựa lộ trình chạy trốn, tự tích trữ vũ khí —

mà không biết vì sao mình làm thế.

 

Cậu chỉ lờ mờ cảm nhận được rằng:

 

“Có gì đó không đúng với thế giới này.”

 

Nhưng…

cảm giác đó luôn dừng lại ở nghi ngờ.

Không thể đột phá.

 

Mãi cho đến gần đây.

 

Khi bản thể người thật —

tỉnh dậy.

 

Khi cậu thấy điểm sai lệch trong hồ sơ vụ án.

Khi thực tại rạn vỡ một khe nhỏ.

Cậu bước qua.

 

Và cuối cùng, ký ức trở lại.

Toàn bộ.

Cả một năm sống như người khác, một năm chống lại hệ thống vô thức.

 

Minh Viễn từng muốn đốt cháy giai đoạn.

Cậu đã tính sẽ bỏ qua hết mọi bước mà tỉnh thức ngay lập tức, chuyển từ “người lập trình” sang “người thật”.

 

Nhưng vì Đông Phương…

vì một kẻ như con quái vật kia,

kế hoạch đã bị phá nát.

Tưởng chừng không thể tiếp tục.

 

Cho đến ngày hôm nay.

 

“Đúng vậy… là hôm nay.”

 

Minh Viễn nhìn ra cửa sổ.

Ánh nắng chiều đỏ rực rọi vào mặt cậu —

lạnh. Sâu. Như máu hòa với hoàng hôn.

 

Cậu biết.

Thời điểm sắp đến.

 

“Đông Phương… sắp nhớ ra rồi.”