Chap 42 Kiểm soát vấn đề

Minh Viễn cầm cây nỏ lên từ trong đống đồ.

 

Nặng hơn cậu nghĩ.

Dài tầm khoảng 80cm — theo ước lượng bằng mắt.

Cây nỏ gần như mới toanh.

Không xước. Không mòn. Không ám bụi.

 

“Chắc chủ cũ mua về... trưng cho vui.”

 

Mà đương nhiên rồi.

Ở khu đô thị mà lôi nỏ ra nghịch, thì có khác gì tự đăng ký vào danh sách theo dõi đâu.

 

Cậu xoay nhẹ cây nỏ, ngắm kỹ từng khớp gập, từng chốt gài.

Tay trượt nhẹ dọc thân, rà xem có vết nứt, khe hở, hoặc độ rơ nào không.

 

Tốt.

Rất chắc.

Lực dây ổn.

Đường ray còn nguyên.

 

“Mình bắn được.”

 

Minh Viễn lấy túi laptop của mình — loại dày, màu đen, khóa kéo chắc chắn.

Cậu gập cánh nỏ lại, chèn khéo vào bên trong.

Gọn gàng.

Không kêu.

Không cấn.

 

Không ai biết bên trong là gì — trừ cậu.

 

Nhưng cậu vẫn chưa rời đi.

Tay vẫn tiếp tục lật từng món, sục sâu hơn vào đống hàng hóa hỗn độn.

 

Thêm vài phút.

Và rồi…

 

Một cây súng bắn đinh.

Loại cầm tay chạy pin.

Băng đinh vẫn còn nguyên.

 

Một bình xịt côn trùng.

Chai màu vàng, loại mạnh, chuyên dùng cho côn trùng cỡ lớn.

 

Minh Viễn khẽ cười.

 

“Không tệ. Nếu không giết được — thì làm mù, làm đau, làm sợ.”

 

Trong khi Minh Viễn đang lục lọi trong nhà kho — không gian tối âm u chỉ có một luồng sáng mờ nhạt xuyên từ ô cửa sổ cao,

ánh sáng ấy chiếu xéo xuống sàn như một lát cắt mỏng của thế giới bên ngoài…

 

Thì đột ngột —

từ bóng tối sâu bên trong, một bóng người xuất hiện.

 

Một ông lão, dáng hơi còng, bộ râu lởm chởm bạc trắng.

Tàn nhang loang lổ trên khuôn mặt nhăn nheo như giấy gấp.

Tóc bạc rối tung như mớ dây đồng cháy.

 

Trong tay lão — là một cây gậy gỗ dài, sờn màu theo năm tháng.

 

“Vụt!”

 

Tiếng gió rít lên.

Chiếc gậy vung ngang đập thẳng vào đầu Minh Viễn.

 

Cú đập bất ngờ đến mức ánh sáng trong mắt cậu rung lên một nhịp.

Tuy vậy — lực đập không quá mạnh.

Chỉ ngang với một cú đánh "nghiến răng" của Diệu Nhiên lúc giận dữ.

 

Minh Viễn nghiến răng rên khẽ.

 

“Khốn nạn…”

 

Cậu quay phắt lại, ánh mắt lạnh toát.

Ngay trong khoảnh khắc đó — có một phần rất bản năng trong cậu muốn đập lại.

Cho ông già này biết cảm giác của mình.

 

Tay cậu đã giật lên rồi.

Nhưng… dừng lại.

 

Cậu không nói gì.

Chỉ lặng lẽ mở miệng, giọng trầm và không cảm xúc.

 

“Player 647 muốn xem bảng thông số.”

 

“Hệ thống 18625 xin nhận lệnh.”

 

Đối với ông lão, câu nói đó chỉ là một lời lảm nhảm vô nghĩa.

Ông ta chẳng hiểu gì.

Chẳng kịp phản ứng gì.

 

Nhưng không biết rằng…

chính khoảnh khắc ấy, chính câu nói ấy — đã biến ông trở thành một con rối.

 

Một NPC.

Một “người dân thường” — giờ đã là một thành phần bị hệ thống đồng hóa.

 

Biểu cảm trên gương mặt ông già bắt đầu mờ dần.

 

Và Minh Viễn…

chỉ đứng yên, quan sát.

 

Mắt không chớp.

Không tiếc nuối.

Không ngạc nhiên.

Cậu nhìn thấy cảnh tượng này thì lại nói.

 

“Player 647 muốn dừng hệ thống”

 

Minh Viễn nhìn cảnh tượng trước mắt.

 

Con người — không, cái thứ từng là người — đang đứng im bất động.

Từ khe cổ, khe mắt, những ánh đèn hệ thống vừa lóe sáng... bỗng tắt phụt.

Như thể có ai rút phích điện khỏi một con rối biết đi.

 

Không có âm thanh nào.

Chỉ là một sự ủ rũ mơ hồ len vào không khí.

Thứ cảm giác lạnh sống lưng — không rõ vì tĩnh lặng hay vì Minh Viễn chính là người đã tạo ra nó.

 

Cậu khẽ gật đầu.

Hài lòng.

 

Quay lại.

Ngồi xuống.

Tiếp tục.

 

Tay cậu lặng lẽ xếp đồ vào chiếc túi laptop màu đen:

– Cây nỏ gập đôi,

– 3 mũi tên đã chọn kỹ,

– Súng bắn đinh còn đầy pin,

– Bình xịt côn trùng quấn khăn kín nắp.

 

“Tuyệt. Vậy là mình sẽ yên ổn trong vài tiếng sắp tới…”

 

Cậu vừa nghĩ vừa kéo khóa túi.

Ting.

Một tiếng kim loại va nhẹ.

 

Đột nhiên, một luồng rùng mình chạy dọc sống lưng.

Minh Viễn khựng lại.

 

“Khoan đã…”

 

“Bây giờ là mấy giờ rồi nhỉ?”

 

Không nói thêm gì, cậu quay lại cái xác.

Lục trong túi áo ngoài — rồi túi quần — rồi túi ngực.

 

Và tìm thấy.

Một chiếc điện thoại.

 

Màu xám đậm.

Cũ kỹ.

Trầy xước.

Loại điện thoại mà người già hay dùng — ít chức năng, chỉ có gọi, nghe, và đồng hồ.

 

Minh Viễn nhìn nó một lúc lâu.

Không phải vì bất ngờ.

Mà vì... có chút gì đó buồn cười.

 

“Còn để sót lại cảm xúc à?”

“Không. Chỉ là... đúng kiểu điện thoại của mấy người già thật.”

 

Cậu bật màn hình.

 

Ánh sáng đèn nền yếu ớt phát ra từ chiếc điện thoại cũ kỹ.

 

5:32 PM.

 

Minh Viễn chớp mắt.

Hơi ngạc nhiên.

 

“Ồ… vẫn còn thời gian.”

 

Cậu mỉm cười.

Không phải một nụ cười lớn.

Chỉ là một nhếch môi rất nhẹ — đủ để xoa dịu cảm giác nặng trĩu đang tích tụ trong lòng ngực suốt cả chiều dài hành trình này.

 

“Mình làm nhiều như vậy… mà vẫn còn thời gian.”

 

Ban đầu, cậu cứ tưởng mình đã trễ.

Cứ ngỡ Đông Phương đã nhớ lại.

Và nếu vậy… thì mọi tuyến đường quay lại những nơi cũ đều sẽ bị đóng chặt.

 

Nhưng giờ…

 

“Lần trước, lúc hắn đến nhà mình… hình như cũng phải tầm 6 giờ tối.”

 

“Mà phải. Chính lúc đó hắn mới phát điên.”

 

Minh Viễn lặng lẽ gật đầu.

Từng sự kiện, từng khung giờ, từng biểu cảm của Đông Phương — như những bức ảnh lần lượt lật qua trong đầu cậu.

 

“Vậy thì… vẫn còn thời gian.”

 

“Haha. Được rồi. Mình sẽ đi về nhà thôi.”

 

Không chỉ vì chỗ đó an toàn hơn.

Không chỉ vì cần một nơi để ẩn.

Mà còn vì ở đó có hai người cậu cần gặp:

 

Thanh Toàn và Dương Hiếu.

 

Một người — dính dáng trực tiếp đến nội bộ cảnh sát.

Một người — là cảnh sát thật sự.

 

“Dĩ nhiên rồi.”

 

“Gặp được họ... là cánh cửa mở ra vài phương án cuối cùng.”

 

Nghĩ vậy, Minh Viễn nhanh chóng tiến sâu vào bên trong căn nhà của ông lão.

 

Cậu không bật đèn.

Không cần.

Bởi vì... cậu quá quen thuộc với căn nhà này rồi.

 

Từng cánh cửa.

Từng vật dụng.

Từng món đồ vặt vãnh xếp lộn xộn hai bên hành lang…

 

Cậu đi ngang qua tất cả.

Không hề va vào thứ gì.

Không một tiếng động.

 

“Cũng may là trí nhớ vẫn còn nguyên.”

 

Minh Viễn đi thẳng tới gara.

 

Một không gian mờ tối, mùi dầu nhớt còn vương lại trong không khí.

Ánh sáng đèn đường từ ngoài lọt vào qua khe cửa cuốn — mờ mờ, lốm đốm.

 

Trong góc là một chiếc xe ô tô màu trắng — loại hatchback nhỏ gọn, lớp bụi phủ mỏng cho thấy đã lâu không sử dụng.

 

Cậu bước tới.

Cúi người.

Luồn tay xuống dưới tấm thảm lót sàn ngay trước cửa xe.

 

Lấy ra một vật quen thuộc — chiếc chìa khóa xe.

 

“Bíp – bíp.”

 

Chiếc xe khẽ sáng đèn, phát ra âm thanh quen thuộc.

Đèn pha chớp một cái, phản chiếu ánh sáng lên tường xi măng loang lổ.

 

Minh Viễn kéo tay nắm cửa.

Mở ra.

 

Ngồi vào ghế lái.

 

Không một lời.

 

Minh Viễn đóng sập cửa xe. Tiếng “cạch” vang lên khô khốc trong không gian chật hẹp của garage.

 

Cậu đạp phanh. Tay cắm chìa. Vặn nhẹ.

 

“Rè… rè… Bụp.”

 

Tiếng động cơ bật lên như một nhịp tim vừa được kích điện. Đèn taplo sáng mờ. Vô lăng khẽ rung.

 

Cậu kiểm tra nhanh – xăng còn một nửa. Máy chưa báo lỗi gì.

 

Minh Viễn hạ phanh tay, gạt cần số xuống D.

 

Bàn chân nhấn nhẹ vào ga. Chiếc xe bắt đầu lăn bánh ra khỏi gara – im lặng, trơn tru, như một con thú săn đêm tỉnh giấc.

 

Minh Viễn lái xe vô cùng điêu luyện.

Mặc dù chỉ là một học sinh cấp ba,

nhưng sau một năm kinh hoàng bị cuốn vào trò chơi này,

cậu đã học được nhiều thứ — trong đó có cả kỹ năng lái xe để sinh tồn.

 

Cậu không cần GPS.

Không cần bản đồ.

Cứ thế mà lao vun vút qua từng con phố như thể đường đã được in sẵn vào trong trí nhớ.

 

May mắn thay, toàn bộ cung đường hôm nay đều thông suốt.

Không có chốt chặn, không có cảnh sát giao thông.

Không ai nghi ngờ một học sinh trẻ đang cầm lái chiếc xe trắng cũ, lướt đi giữa thành phố đang ngả chiều.

 

 

Ở nhà của Minh Viễn, một chiếc ô tô màu đen đang đậu sát lề đường.

 

Bên trong xe, Dương Hiếu và Thanh Toàn đang trò chuyện căng thẳng.

 

“Được rồi… vào đó nhớ mang theo cái này.” – Thanh Toàn vừa nói, vừa đưa một thiết bị ghi âm cỡ nhỏ.

 

“Nếu không có gì quá nghi ngờ, bọn anh cũng không làm khó mày.” – Dương Hiếu thở dài.

 

“Biết rồi.” – cậu gật đầu, miễn cưỡng nhận lấy.

 

Cùng lúc đó...

 

Một tiếng còi xe đột ngột vang lên phía sau.

 

“Bíp – bíp… bíp… bípppp!”

 

Cả hai cùng nhíu mày, bị gián đoạn.

 

“Ai vậy trời?” – Thanh Toàn lầm bầm, ngoảnh ra sau.

 

Một chiếc ô tô màu trắng vừa đỗ ngay sau đuôi xe họ.

Không chờ lâu, tiếng còi xe lại tiếp tục vang lên chát chúa.

 

Một viên cảnh sát ngồi ghế sau không giữ được bình tĩnh.

Hạ cửa kính, hét lớn:

 

“Này! Bị ngu à? Mày bíp bíp cái gì đấy?!”

 

Người trong xe trắng không trả lời.

 

Chỉ lặng lẽ mở cửa xe.

 

Dương Hiếu và Thanh Toàn lập tức cảnh giác.

 

“Ơ…”

“Nó xuống kìa.”

“Anh nghĩ nó định gây sự à?”

 

“Mặc kệ. Mình là cảnh sát, xem nó muốn gì.”

 

Cả hai vẫn ngồi yên, ánh mắt nửa nghi ngờ, nửa bực bội.

 

Nhưng điều bất ngờ là:

Người bước xuống không hề tức giận như họ nghĩ.

Không hùng hổ, không chửi bới.

 

Mà lại rất nhanh.

Rất gọn.

Rất… chuẩn xác.

 

Người đó bước một bước.

Hai bước.

Giơ tay ra, chỉ nhẹ vào chiếc xe trước mặt.

 

Và cười.

 

“Chào nhé… Dương Hiếu, Thanh Toàn.

 

…Và các chú cảnh sát.”

 

Chiếc xe màu đen như chết lặng trong 3 giây.

Cả bốn người trong đó đều ngơ ngác.

Gương mặt hoá đá.

 

Không ai nói được gì.

Không ai hiểu điều gì đang xảy ra.

 

Mãi sau vài giây ngập ngừng, Thanh Toàn mới phản ứng lại.

 

Anh mở cửa xe.

Bước xuống.

Tiến thẳng đến phía trước, đứng đối diện Minh Viễn.

Ánh mắt anh quét từ trên xuống dưới — dò xét từng chi tiết như thể đang kiểm tra một nghi phạm.

 

Rồi anh hỏi, giọng nghi ngờ:

 

“Này… em đi nhờ xe ai vậy?”

 

Minh Viễn đáp ngay.

Bình tĩnh.

Khô khốc.

Như thể đây là một chuyện không đáng để bàn:

 

“Không.”

 

Thanh Toàn nhíu mày.

 

Nghe vậy, anh bắt đầu thấy bực.

Sắp sửa mở miệng giáo huấn một tràng thì…

 

“Đợi đã,”

 

Minh Viễn ngắt lời.

 

Giọng cậu không to — nhưng dứt khoát.

 

“Em có manh mối về vụ hai nữ sinh.”

 

Câu chữ vừa dứt —

Thanh Toàn lập tức ngậm lại.

 

Cả gương mặt anh khựng lại như bị đông cứng.

 

Minh Viễn không cho anh kịp hỏi gì.

Cậu nói tiếp — như thể đang đọc báo cáo đã viết sẵn trong đầu từ rất lâu:

 

“Đông Phương là thủ phạm gây ra vụ án kia.”

 

“Điều này… em xác định được thông qua đồng phạm.”

 

“Chính cậu ta là người đã gây nhiễu đèn giao thông.

Thông qua một thiết bị đặc biệt — mua từ Darkweb.”

 

Thanh Toàn đứng đó, mắt nhíu lại.

 

Lần thứ ba — anh định lên tiếng.

Nhưng rồi lại thôi.

 

Chọn im lặng.

 

Minh Viễn không nhìn anh nữa.

Cậu đã quay người đi về phía cửa nhà.

Bóng lưng thẳng, từng bước không hề do dự.

 

Giọng cậu vang lại — không xoay đầu:

 

“Đi theo em đi.

Em sẽ kể hết.”

 

Cậu nói dứt câu, nhưng chân không hề dừng lại.

 

Bước đi của Minh Viễn dứt khoát, nhẹ nhàng nhưng đầy tính dẫn dắt.

 

Và không ai bảo ai —

cả bốn người phía sau, từ Thanh Toàn, Dương Hiếu đến hai viên cảnh sát ngồi ghế sau…

đều vô thức đi theo.

 

Không vì ép buộc.

Không vì mệnh lệnh.

 

Mà vì thái độ tự tin tuyệt đối từ cậu học sinh vừa bước xuống chiếc xe trắng ấy.

Nó không phải thứ một đứa trẻ nên có.

 

Cánh cửa nhà khép lại.

Không gian khẽ rung lên bởi tiếng đóng cửa vang vọng trong nền im ắng.

 

Mọi người nhanh chóng tìm chỗ ngồi quanh chiếc bàn giữa phòng khách.

 

Minh Viễn đứng một lúc, rồi chọn một vị trí chính giữa — giữa hai hàng người.

Như một người dẫn đầu.

 

Cậu không ngồi ngay.

Chỉ đứng đó, tay chắp sau lưng.

Ánh đèn trần chiếu xiên xuống làm bóng cậu đổ dài trên nền gạch.

 

Cậu mỉm cười.

Không phải một nụ cười vui vẻ.

Mà là kiểu nụ cười mà người biết quá nhiều sẽ dùng — để bắt đầu tiết lộ thứ họ cho là “chỉ cần biết đúng từng này thôi.”

 

Minh Viễn đã chuẩn bị xong.

 

Một câu chuyện.

Một phiên bản được biên tập kỹ càng.

Nửa thật. Nửa giả.

Đủ để khiến những người ở đây tin tưởng.

 

Đủ để mở ra cánh cửa dẫn họ vào một phần của “sự thật” mà cậu chủ động chọn để họ thấy.

 

Cậu ngồi xuống.

 

Tựa nhẹ lưng.

Tay đan vào nhau trên bàn.

 

Mắt nhìn từng người.

Từng cái gật đầu.

Từng ánh nhìn chờ đợi.

 

Rồi Minh Viễn cất giọng.

Nhẹ, nhưng rõ.

Chậm, nhưng chắc.

 

“Được rồi...”

 

“Đây là câu chuyện của em.”