Chap 43 Hoàn hảo

Thanh Toàn và Dương Hiếu cùng hai viên cảnh sát lúc này ngồi ngay ngắn như học sinh tiểu học đang chờ cô giáo giảng bài. Tư thế nghiêm chỉnh, ánh mắt tập trung, cả căn phòng nhỏ thoáng cái trở nên yên tĩnh lạ kỳ.

 

Minh Viễn cũng không bỏ lỡ cơ hội. Cậu nâng gọng kính một cách đầy kịch tính, ánh mắt nheo nhẹ ra chiều trí tuệ, rồi bắt đầu dùng tay trỏ vào khoảng không vô hình như thể có một chiếc màn hình tương tác đang hiện ra trước mặt.

 

Giọng cậu vang lên dõng dạc, rành rọt từng chữ một:

 

“Được rồi, vậy thì… em sẽ bắt đầu kể từ trường hợp của bản thân trước nhé.”

 

Cả căn phòng nín thở.

Minh Viễn hít nhẹ một hơi.

Và rồi—

 

“Em đã từng gặp phải… một bản thể song song của chính mình.”

 

“...Hả?” – Một viên cảnh sát bật ra.

 

“Mày đùa tụi tao à?” – Người còn lại cau mày, tỏ rõ vẻ không kiên nhẫn.

 

Dương Hiếu hơi nghiêng đầu, nhưng vẫn chưa lên tiếng. Chỉ có Thanh Toàn khẽ nhíu mày. Đôi lông mày anh kéo sát vào nhau, ánh mắt dần chuyển từ nghi hoặc sang chờ đợi.

 

Minh Viễn vẫn giữ nguyên phong thái.

 

Cậu giơ một tay lên, lòng bàn tay ngửa ra như thể ra hiệu “Dừng lại, chưa hết đâu.”

 

“Bình tĩnh. Nghe em nói đã.”

 

“Các anh không cần phải ngạc nhiên đến mức đó.”

 

“Chẳng phải ngay từ đầu… vụ hai nữ sinh kia đã có đầy đủ những chi tiết kỳ lạ rồi sao?”

 

“Tại sao, trong khi đối diện với bao nhiêu điều vô lý như thế… các anh lại cảm thấy chuyện này mới là không thể tin nổi?”

 

Câu hỏi đó không lớn, nhưng đủ sức đẩy một luồng trầm mặc lan khắp không gian.

 

Thanh Toàn đưa tay vỗ nhẹ vào vai viên cảnh sát ngồi cạnh, ra hiệu: đừng chen vào nữa, cứ nghe cậu ta nói tiếp.

 

Không ai nói gì thêm.

 

Minh Viễn tiếp tục, giọng đều và chắc:

 

“Em, sau khi gặp bản thể kia... đã bị ngã xe. Phải nghỉ học mất một hôm.

Điều này thì… anh có thể xác nhận với Dương Hiếu được.”

 

Thanh Toàn liếc nhìn sang. Dương Hiếu gật đầu ngay.

 

“Đúng vậy. Cậu ta có nghỉ thật.”

 

Minh Viễn cũng khẽ gật đầu, như thể vừa xác nhận được một chi tiết quan trọng trong lời khai của mình.

 

“Sự kiện đó xảy ra vào hôm kia. Giờ… em sẽ kể lại mọi thứ cho các anh.”

 

Cậu ngả nhẹ người về sau, rồi lại hơi cúi người về trước, giọng trầm hơn, kể như thể đang nói về một cơn ác mộng:

 

“Khi đó, em đang đi trên đường thì... đột nhiên thấy một người giống hệt mình.

Không phải kiểu ‘giống giống’, mà là… giống đến từng chi tiết nhỏ.

 

Dĩ nhiên, với tâm lý của một đứa học sinh, em muốn chạy theo hỏi xem người đó là ai.

Em đạp xe theo hắn, nhưng tốc độ không theo kịp.”

 

Cả căn phòng bắt đầu im lặng hơn. Không ai chen ngang.

Minh Viễn tiếp tục:

 

“Hắn chỉ bắt đầu chậm lại khi đến gần ngã tư – đúng lúc đèn đỏ.

Và đó là cơ hội để em tiếp cận hắn.”

 

“Nhưng khi đến gần hơn…

Em mới phát hiện—

Không chỉ là giống, mà là một bản sao y chang em. Như thể có một Minh Viễn khác đang đứng đó, chờ đèn đỏ.”

 

Giọng cậu hơi run, cố giữ bình tĩnh.

 

“Và em hoảng loạn. Em mất tay lái… rồi ngã xe.”

 

“Từ đó trở đi, mọi thứ bắt đầu… mờ mịt. Như rơi vào một giấc mơ.”

 

Một viên cảnh sát nhíu mày.

 

“Ý cậu là... ảo giác?”

 

Thanh Toàn lại gật gù, mắt bắt đầu lóe lên sự quan tâm thực sự.

 

“Nó... như thế nào? Cậu mô tả kỹ hơn được không?”

 

Minh Viễn đưa tay lên xoa cằm, ánh mắt lướt qua từng khuôn mặt trong phòng, rồi nở một nụ cười đầy ẩn ý.

 

“Ừm… để xem nào…

Nó giống như một giấc mơ. Một giấc mơ logic lúc mới bước vào.

Nhưng càng ở lâu… càng cảm thấy sai. Rất sai.”

 

Một cảnh sát ngồi sau vươn người lên, giọng khô khốc:

 

“Có ví dụ cụ thể không?”

 

Minh Viễn nhếch mép. Nụ cười không rõ là giễu cợt, hay khiêu khích.

 

“Ví dụ à? Được thôi...

Vụ án hai nữ sinh ấy. Cũng có cảm giác y chang như vậy.”

 

Cả căn phòng như đóng băng một nhịp.

Bốn ánh mắt nhìn cậu gần như đồng thời – như thể cùng lúc hiểu ra ẩn ý trong câu ví dụ đó.

 

Nghe đến đó, cả căn phòng gần như nín thở.

 

Từng ánh mắt đều đổ dồn về phía Minh Viễn—như thể trong lòng ai cũng đang thầm nghĩ cùng một điều:

 

“Cậu ta còn gì chưa nói?”

 

Minh Viễn khẽ nhếch môi. Một nụ cười mơ hồ, nhưng lại không hề đùa cợt.

 

“Được rồi. Điều tiếp theo em sắp nói ra nghe có vẻ điên rồ…

Nhưng em hoàn toàn nghiêm túc.”

 

Cậu nhìn thẳng vào Thanh Toàn. Giọng trầm hơn, chắc nịch.

 

“Anh có bao giờ nghe đến… sự bóp méo nhận thức chưa?”

 

Thanh Toàn hơi nhíu mày. Anh đáp như theo phản xạ:

 

“Ý em là kiểu… bộ não tự đánh lừa bản thân mình à?”

 

“Đúng vậy. Chính là nó.” – Minh Viễn gật đầu ngay.

 

“Và anh có bao giờ… nghĩ đến việc có một thiết bị – một thứ công nghệ – có khả năng khai thác chính điểm yếu đó, rồi điều khiển toàn bộ nhận thức của một người?”

 

Câu hỏi vừa dứt, không gian lập tức đặc quánh lại.

 

Thanh Toàn thay đổi sắc mặt. Lúc này, sự hoài nghi trong mắt anh đã chuyển thành một loại tập trung tuyệt đối.

Anh dò xét:

 

“Ý cậu là... Đông Phương đã mang về một loại thiết bị có thể bóp méo nhận thức?

Và hắn… đã dùng nó để thao túng tâm trí hai nữ sinh kia?”

 

Minh Viễn khẽ bật cười.

 

“Haha, anh quả nhiên là cảnh sát. Đúng hướng rồi đó.”

 

Thanh Toàn xua tay, không để cậu lạc hướng:

 

“Nhưng khoan đã... Cậu lấy thông tin này từ đâu?

Đừng nói là chỉ dựa vào mấy ký ức mơ hồ của cậu.”

 

“Chúng tôi cần bằng chứng, không phải suy đoán.”

 

Một viên cảnh sát bên cạnh cũng chen vào, giọng nghiêm trọng hơn:

 

“Nếu không có gì cụ thể, thì lời nói của cậu chỉ là giả thuyết.”

 

Minh Viễn không hề nao núng. Cậu chỉ nở một nụ cười bí hiểm, rồi nhẹ nhàng nói:

 

“Em có. Nhưng chưa thể đưa cho các anh xem ngay lúc này.”

 

“Hả? Tại sao?” – Thanh Toàn hơi nghiêng người về trước, giọng hơi gay gắt.

 

Minh Viễn không trả lời ngay. Cậu liếc nhìn chiếc đồng hồ treo tường sau lưng bọn họ.

 

Kim giờ: 5:58 PM.

Gần đến lúc.

 

Cậu nói, giọng nhỏ lại nhưng chứa đầy ẩn ý:

 

“Anh không cần phải nóng vội đâu…

Vì bằng chứng mà anh cần… sẽ đến sớm thôi.”

 

Thanh Toàn bắt đầu cảm thấy bất an.

 

“Cậu nói vậy là sao?”

 

Minh Viễn vẫn nhìn đồng hồ.

 

“Ý em là…”

 

Cậu quay đầu lại, lần này ánh mắt không còn đùa cợt hay mỉa mai nữa.

 

“Em sắp bị Đông Phương truy sát.

Vì em đã biết bí mật… của vụ hai nữ sinh.”

 

Một viên cảnh sát nãy giờ vẫn giữ im lặng, cuối cùng cũng lên tiếng. Giọng anh ta đầy nghi hoặc:

 

“Chúng tôi đã điều tra qua… Đông Phương chỉ là một học sinh cấp 3 bình thường.”

“Làm gì có chuyện như cậu nói…”

 

Minh Viễn chẳng buồn đáp lại.

Cậu mở chiếc cặp laptop đen ra, kéo khóa xuống.

 

“Anh cứ yên tâm.” – Cậu nói, giọng thản nhiên.

“Rồi các anh sẽ thấy thôi.”

 

Soạt.

Cậu rút ra một khẩu súng bắn đinh nhỏ gọn, tháo pin, mở rãnh nạp đinh, lắp thang đinh đã chuẩn bị từ trước – rồi đóng lại bằng một động tác trơn tru đến mức… chẳng học sinh nào nên biết cả.

 

Không gian bỗng chững lại.

Cả căn phòng rơi vào im lặng đến lạ thường.

Bốn người chỉ biết đứng nhìn cậu thiếu niên ấy… làm việc với thứ vũ khí thô sơ như thể đây là chuyện cậu đã làm hàng trăm lần rồi.

 

Người đầu tiên phản ứng lại… là Thanh Toàn.

 

“Đông Phương… thực sự nguy hiểm đến vậy sao?” – Giọng anh trầm xuống.

 

Minh Viễn vẫn không quay đầu lại. Cậu vừa kiểm tra cây nỏ, vừa lấy ra bình xịt côn trùng, tay làm, miệng nói:

 

“Em kể hết với tụi anh không phải để xin giúp đỡ…”

“Mà là vì cái đó.” – Cậu hất đầu về phía bên hông Thanh Toàn.

 

Thanh Toàn nhìn xuống.

 

Khẩu súng ngắn đang nằm trong bao da đeo ở thắt lưng anh, yên lặng như thể nó cũng đang chờ câu trả lời.

 

“Vũ khí này…” – Anh nhíu mày – “Tụi tôi chỉ dùng để đối phó tội phạm cầm dao thôi.

Cậu chắc Đông Phương… đến mức đó?”

 

Minh Viễn lúc này mới dừng lại, tay cầm khẩu súng bắn đinh như thể đó là một phần cơ thể mình.

 

Ánh mắt cậu dừng trên chiếc đồng hồ treo tường:

5:59 PM.

 

Gần rồi.

 

Minh Viễn quay người lại, giọng không lớn, nhưng có một thứ sức nặng khiến cả căn phòng như nén lại:

 

“Các anh nên chuẩn bị rút súng ngay đi.”

“Đừng bao giờ khinh thường một tội phạm chỉ vì hắn… là học sinh cấp 3.”

 

Một giây im lặng.

 

Rồi giọng Dương Hiếu cất lên – lần đầu tiên kể từ đầu cuộc nói chuyện.

 

“Em cũng thấy cậu ta không đùa đâu.”

“Anh cứ chuẩn bị trước đi. Dù gì thì… thừa còn hơn thiếu, đúng không?”

 

Thanh Toàn liếc sang Dương Hiếu, rồi nhìn Minh Viễn.

 

Một giây suy nghĩ – rồi anh gật đầu thật nhẹ.

 

Soạt.

 

Anh rút khẩu súng ra khỏi bao, lên nòng, hai chân chùng xuống, tư thế phòng ngự hoàn hảo.

 

Trong không gian ấy – đồng hồ treo tường khẽ “tích” một cái.

 

6:00 PM.

 

Bụp.

Một âm thanh khẽ vang lên từ đâu đó—

Rồi tất cả chìm vào bóng tối.

 

Đèn trong nhà… vụt tắt.

 

Không ai kịp phản ứng.

 

Một khoảng im lặng kéo dài vài giây, rồi giọng nói loạng choạng vang lên:

 

“Hả? Chuyện gì vậy?”

“Tối quá… Thanh Toàn, anh đâu rồi? Bật đèn điện thoại lên đi!”

 

Một trong hai viên cảnh sát vội lục túi, tay run lên bật đèn pin.

 

Nhưng—

Minh Viễn đột ngột xoay người lại.

 

Giọng cậu nghiêm túc đến lạnh gáy.

 

“Thanh Toàn.

Nếu anh không muốn chết...

Thì tốt nhất đừng bật đèn.”

 

Thanh Toàn hơi sững người trong bóng tối, giọng cẩn trọng:

 

“Hả?... Ý cậu là sao?”

 

Minh Viễn không trả lời ngay.

Cậu hít một hơi. Rồi chậm rãi nói, từng chữ cứng như đá tảng:

 

“Bật đèn lên—là chết chắc.”

“Tin em đi.”

 

Không khí đặc quánh lại.

 

Thanh Toàn hơi cau mày, giọng trầm xuống:

 

“Ý cậu là... Đông Phương đã làm gì đó với hệ thống điện?”

“Và hắn đang chờ ai đó bật đèn để biết vị trí chúng ta?”

 

Minh Viễn khẽ nhếch môi, dù chẳng ai nhìn thấy:

 

“Haha. Anh giỏi thật đấy.”

 

Một viên cảnh sát phía sau cười nhạt:

 

“Này, cậu bé…

Dù cậu biết nhiều, nhưng đó không phải lý do để cậu giỡn mặt cảnh sát đâu nhé.”

 

Anh ta vừa nói vừa lần mò trong túi—rút ra điện thoại.

 

Minh Viễn nghe thấy tiếng lạch cạch ấy, nhưng không xoay lại. Cậu chỉ khẽ nói, nhẹ nhưng sắc như lưỡi dao:

 

“Nếu anh muốn thử… thì cứ thử.”

“Dù sao thì… hắn đang chờ đúng cái hành động đó.”

“Chia tách. Bắt lẻ. Một cách yên lặng. Một cách chắc chắn.”

 

Không ai nói gì.

 

Chỉ còn lại tiếng thở.

 

“Núp xuống dưới bàn đi.” – Minh Viễn tiếp lời, lần này giọng gắt hơn.

“Nếu không… có thể tất cả chúng ta sẽ bị vạ lây.”

 

Vì thời gian quá gấp, cả ba người còn lại chẳng kịp suy nghĩ nhiều.

 

Tất cả như theo bản năng—nghe theo lời Minh Viễn, luồn người chui xuống dưới chiếc bàn gỗ lớn ở giữa phòng.

 

Chiếc bàn may mắn đủ rộng. Dù bốn người chen nhau dưới đó, nhưng không ai phải chạm sát lưng hay co quắp bất tiện.

Chỉ có sự im lặng bao trùm—thứ im lặng đặc quánh, như thể không khí cũng đang nép mình nép thở.

 

Một tiếng bíp rất nhỏ.

 

Ánh đèn pin điện thoại bật lên, le lói như đốm lửa đơn độc giữa rừng sâu.

Nó rọi qua sàn, len vào khe bàn, tán xạ lên những bức tường… và cả những gương mặt căng cứng phía dưới.

 

Chính là viên cảnh sát nãy giờ nói cứng.

Dù trong lòng có chút sợ, nhưng để giữ sĩ diện, anh ta vẫn bật đèn. Đồng thời cũng rút súng ra, tay đặt đúng vị trí, sẵn sàng phản ứng.

 

Vài giây trôi qua.

 

Không có gì xảy ra.

 

Không có tiếng động.

 

Không có cơn gió nào.

 

Không có bóng người.

 

Viên cảnh sát kia khẽ cười khẩy, như thể đang cố dẹp bỏ nỗi sợ.

 

“Haha… thấy chưa?

Minh Viễn, làm gì có chuyện g—”

 

Anh ta chưa kịp nói hết câu.

 

Bụp.

 

Một tiếng khô khốc – nhỏ – nhưng sắc lạnh đến rợn người.

 

Im lặng.

 

Tất cả mọi người đều đông cứng.

 

Minh Viễn… không hoảng loạn.

Cậu chỉ nghiêng đầu rất nhẹ—nhìn qua khe hở.

 

Cậu thấy… chân của viên cảnh sát kia.

 

Ban đầu, chúng vẫn đứng thẳng. Nhưng chỉ một tích tắc sau—giống như có thứ gì đó cắt đứt mọi dây thần kinh, đôi chân ấy run nhẹ, rồi khựng lại.

 

Gối khuỵu xuống.

Cơ thể anh ta đổ chậm xuống như cây bị đốn.

Nhưng không phải đổ ngã bình thường.

 

Tay, chân, cổ, hông…

Gập lại. Quá mức. Kỳ dị.

 

Minh Viễn trừng mắt.

 

Cơ thể viên cảnh sát kia đang gập xuống theo hình chữ W. Một dáng ngã không thể nào là ngẫu nhiên. Không thể nào là do chuột rút hay bất tỉnh.

 

Không…

Đây là sự triệt tiêu điều khiển thần kinh. Một cú đánh quá nhanh, quá chính xác, quá tàn độc.

 

Cậu nghiêng người ra thêm một chút…

 

Và thấy nó.

 

Một mũi tên.

 

Găm chính giữa gáy của viên cảnh sát.

 

Không máu me.

 

Không tiếng hét.

 

Chỉ có một mũi tên—cắm sâu như thể đã nằm sẵn trong hộp sọ từ lâu, chờ đúng khoảnh khắc để kết liễu.

 

Minh Viễn… không phản ứng gì đáng kể.

 

Cậu chỉ nhìn chăm chăm vào khẩu súng trong tay viên cảnh sát vừa ngã xuống.

 

Không sợ hãi. Không bối rối.

 

Chỉ có sự tập trung lạnh lẽo.

 

Trong khi đó, ba người còn lại—Thanh Toàn, Dương Hiếu và viên cảnh sát thứ hai—đã kinh hồn bạt vía.

Sắc mặt họ trắng bệch. Không ai còn dám mở miệng.

 

May mắn thay… chiếc điện thoại của viên cảnh sát vừa chết rơi xuống đất với phần đèn pin úp vào sàn.

 

Ánh sáng chặn lại dưới nền nhà, không còn phát ra ngoài nữa.

 

Minh Viễn thở nhẹ ra một hơi, rồi lập tức ra lệnh:

 

“Ra ngoài mau.

Hắn biết chúng ta ở đây rồi.”

 

Không ai dám trái lời.

 

Không một lời cãi.

 

Tất cả lặng lẽ lách người ra khỏi gầm bàn, từng người một, căng thẳng đến độ không dám thở mạnh.

 

Minh Viễn là người cuối cùng ra.

 

Vừa chui ra, cậu cúi xuống, rút khẩu súng từ tay của viên cảnh sát đã chết, như thể… đó mới là điều quan trọng nhất cậu đợi suốt nãy giờ.

 

Cậu mỉm cười.

 

Không lớn. Nhưng đủ để hiểu.

 

Cậu đã đạt được mục đích của mình.

 

“Tình huống thực tế…” – Minh Viễn lẩm bẩm.

 

Đó là một trong những cơ chế độc địa nhất của trò chơi:

Nếu một sự kiện quan trọng từng thật sự xảy ra ngoài đời, và tồn tại trong ký ức của cả hai người chơi,

→ thì khi nó tái hiện trong trò chơi, không ai có thể thay đổi.

→ Chỉ có thể nhập vai lại, đúng như đã từng.

 

Không thể phá vỡ.

Không thể làm chệch hướng.

Chỉ có thể... "diễn tiếp" trong vai trò vốn có.

 

Và Minh Viễn hiểu rõ điều đó.

 

Nên cậu đã dựng lên mọi thứ.

 

Từ đầu—

Cái cách cậu xuất hiện “bất ngờ” trước mặt Dương Hiếu và Thanh Toàn.

Cái cách cậu “cảnh báo” và “kể chuyện”, dẫn họ vào nhà.

Cái cách cậu khiến viên cảnh sát bất cẩn bật đèn…

 

Tất cả là dàn dựng.

 

Cậu đã vào nhà trước.

Đã bố trí lại mọi thứ.

Đã dẫn mọi người đi đúng tuyến mà cậu cần.

 

“Một phần để cảnh sát nghi ngờ Đông Phương.

Một phần để lấy được khẩu súng này…”

 

Cậu siết nhẹ khẩu súng trong tay.

Cảm giác kim loại lạnh áp vào da—chắc chắn, an tâm, và... có quyền lực.

 

Tất nhiên, Minh Viễn không nói dối. Đông Phương thực sự sẽ tới.

Nhưng... hắn là kiểu "đấu sĩ", thích dùng tay trần, vũ khí cận chiến—nơi hắn có thể cảm nhận nỗi sợ của con mồi bằng hơi thở.

 

Minh Viễn biết rõ điều đó.