Căn phòng tối đen như mực.
Chỉ còn vài tia sáng yếu ớt le lói xuyên qua khe cửa sổ.
Chúng đến từ đâu đó—có thể là đèn đường, có thể là ánh sáng nhà dân gần đó.
Bình thường thì mấy nguồn sáng này chẳng đáng chú ý.
Nhưng với ba con người đang bước từng bước run rẩy trong căn phòng này…
Chúng chính là ánh sáng của Chúa cứu thế.
Họ đang đi sát tường.
Lần từng nhịp. Không ai nói một lời.
Minh Viễn dẫn đầu, ánh mắt căng như dây đàn. Cậu dán sát lưng vào mép tường, cử động cực kỳ cẩn thận như thể chỉ cần sai một nhịp thôi là sẽ dẫm trúng tử thần.
Ba người còn lại lật đật theo sau.
Không ai dám tạo tiếng động.
Vì với họ lúc này…
Chỉ một tiếng động nhỏ thôi, cũng đồng nghĩa với một cái chết.
Một người trong số họ đã bắt đầu run rẩy rõ rệt.
Cơ thể khẽ rung theo từng bước chân, như thể đang cố kiềm chế một cơn hoảng loạn muốn bùng nổ.
Nhưng chẳng ai cười.
Không ai thấy kỳ lạ.
Vì họ cũng đang rất gần giới hạn rồi.
Minh Viễn đi đầu, nghe rõ tiếng thở dồn phía sau.
Thấy hết. Biết hết.
Cậu vẫn không cười.
Không phải vì cậu không thấy hài.
Quả thật tình huống này có phần… châm biếm: ba cảnh sát cứng rắn, đi như ba đứa bé lần mò trong mê cung ma.
Nhưng Minh Viễn không có tâm trí để cười.
Vì cậu biết, hoặc ít nhất là tin rằng: Đông Phương đang đến gần.
Minh Viễn—vẫn luôn là người theo chủ nghĩa bi quan.
Với cậu, mọi chuyện đều có thể trở nên tệ hơn.
Và thường thì… đúng là như vậy thật.
Ngay cả lúc này—trong bóng tối lạnh như băng, khi họ đang mò mẫm như những chiếc bóng về phía cửa sau—cậu vẫn không dừng lại.
Ánh mắt cậu liên tục quét qua xung quanh.
Mục tiêu là: cánh cửa sau.
Nhưng muốn đến đó, họ phải băng qua phòng bếp.
Cửa chính thì không thể. Ra đó là tự sát.
Ra khỏi nhà, không gian sẽ rộng hơn.
Và nếu phải dùng đến súng—cần khoảng trống.
Minh Viễn đi chậm lại.
Chờ cho Dương Hiếu và Thanh Toàn kịp tiến sát đến.
Cậu nghiêng đầu nói nhỏ, nhưng trong không gian tối im phắc, âm thanh ấy nghe như một cú đập mạnh vào màng nhĩ.
“Này.”
Dương Hiếu và Thanh Toàn giật bắn người.
Tay họ đồng loạt đưa lên miệng:
“Suỵt!”
Minh Viễn vẫn thản nhiên.
Không để tâm, không bối rối.
Cậu nói tiếp, giọng thấp và đều:
“Tý nữa... chúng ta đi trốn.”
“Đi đâu?” — Thanh Toàn hỏi.
“Bệnh viện.”
“Hả? Tại sao?” — Dương Hiếu cau mày.
Minh Viễn vẫn bước, mắt nhìn về phía cửa bếp, miệng đáp khẽ:
“Đến đó… nếu bị thương còn có chỗ để chữa.”
Hai người phía sau im lặng vài giây.
Không biết là vì thấy lời giải thích... hợp lý.
Hay là vì… không nghĩ ra được gì hợp lý hơn.
Chỉ có Minh Viễn khẽ gật đầu.
Trong đầu cậu, tất cả mọi trường hợp xấu nhất đã được viết sẵn.
Cả ba người đang mò mẫm trong bóng tối.
Thì—“Đinh đoong.”
Tiếng chuông cửa vang lên.
Không lớn. Nhưng sắc.
Ngay lập tức, bốn người giật nảy mình.
Cả căn phòng tối bị kéo căng như dây đàn chuẩn bị đứt.
“Tiếng gì vậy?” – ai đó hỏi, giọng khàn.
“Đó là tiếng chuông đó.” – Minh Viễn đáp, thản nhiên đến đáng sợ.
“Hả? Ai đến giờ này?” – viên cảnh sát cau mày.
Minh Viễn khẽ nghiêng đầu lại, giọng đầy ẩn ý:
“Thế anh nghĩ là ai?”
Câu hỏi nhẹ tênh, nhưng đủ khiến cả ba người còn lại…
thấy lạnh gáy.
Không phải vì âm lượng.
Mà vì ngữ điệu. Và vì gương mặt của Minh Viễn không có biểu cảm gì.
Dương Hiếu là người đầu tiên giữ lại được bình tĩnh.
Cậu cũng là học sinh cấp 3 như Minh Viễn, nhưng giờ này… lại thấy mình là người lớn nhất nhóm.
“Khoan, nếu là Đông Phương, sao hắn còn bấm chuông?”
“Chẳng phải… hắn đã vào nhà rồi sao?”
Minh Viễn vẫn bước đi. Giọng đều đặn, như đang đọc kịch bản mình đã xem hàng trăm lần.
“Không phải hắn đâu.”
“Mà là… người quen của mày đấy.”
Dương Hiếu hơi sững sờ.
“Hả? Ai cơ?”
Minh Viễn cười nhẹ. Không nhìn lại.
“Là cái đám bạn của mày đó.”
“Thích thì ra mở cửa đi.”
Dương Hiếu ngỡ ngàng hỏi, giọng nhỏ nhưng gấp:
“Tụi nó đến đây làm gì…?”
Minh Viễn nhún vai. Không quay đầu lại.
“Ai mà biết. Mày ra mà hỏi.”
Dương Hiếu cau mày:
“Thế… mày làm sao biết là tụi nó?”
Minh Viễn cười khẽ:
“Ờ thì… tao không chắc. Nhưng nếu mày muốn xác minh, cứ ra mở cửa đi.”
Câu nói kết thúc đúng lúc cả bốn đã lần mò tới được… phòng bếp.
Minh Viễn chạm vào tay nắm cửa.
“Két—”
Tiếng bản lề rỉ sét vang lên trong bóng tối tĩnh mịch, nghe như dao cứa vào tai.
Phía bên trong chỉ là một căn bếp cũ kỹ:
Kệ bếp.
Vòi nước.
Bình lọc.
Và gần đó, một cánh cửa nhỏ dẫn vào toilet.
Không có gì bất thường. Nhưng sự bình thường này… lại chính là điểm đáng sợ nhất.
Minh Viễn đẩy cửa ra, rồi mới trả lời câu hỏi ban nãy của Dương Hiếu, giọng trầm:
“Giờ không còn thời gian, bệnh viện đi.”
“Tao sẽ giải thích sau… nếu còn sống.”
Nghe vậy, Dương Hiếu hơi do dự. Cậu đưa ra ý kiến, giọng cẩn trọng:
“Này… hay là tao lẻn ra ngoài gặp tụi nó thử xem? Nếu là bạn tao, biết đâu thằng Đông Phương sẽ không ra tay.”
Minh Viễn nghe xong, mới chịu ngoái đầu lại một chút, giọng pha chút cảnh báo:
“Bình tĩnh đi. Mày mà muốn lẻn ra thì ít nhất cũng phải giả bộ chứ. Núp trước, tạo tình huống.”
“Chứ mày cứ thế mà lòi mặt ra… nhỡ thằng đó nó không nể tình, thì mày đi bán muối đấy.”
Dương Hiếu gãi đầu, hơi xụ mặt. Cậu biết Minh Viễn không đùa.
Từ nãy đến giờ, Thanh Toàn chỉ im lặng. Anh đang cảm thấy… lạc lõng.
Trò chuyện giữa hai cậu học sinh cấp ba mà cứ như hai tay đặc vụ trao đổi chiến lược sinh tồn. Còn mình—một cảnh sát, lại đứng ngoài cuộc.
Không chịu được, anh cố chen vào, giọng nghiêm túc:
“Về chuyện Đông Phương, anh sẽ chịu trách nhiệm bảo vệ Dương Hiếu. Em không phải lo đâu, Minh Viễn.”
Minh Viễn chẳng buồn quay lại. Cậu vẫn kiểm tra lại cây nỏ, súng bắn đinh và bình xịt, rồi chỉ lẳng lặng vứt lại một câu:
“Anh đánh giá quá thấp mức độ nguy hiểm của Đông Phương rồi.”
Khi cả nhóm đang trao đổi lộn xộn với nhau thì—tiếng chuông đột ngột dừng lại.
Cả căn phòng như nín thở. Mọi ánh mắt đều hướng về cánh cửa chính.
Không ai lên tiếng.
Minh Viễn lúc này siết chặt tay nắm nỏ, giọng cậu trầm xuống, sắc lạnh:
“Đi. Làm theo tôi.”
Không đợi ai kịp phản ứng, cậu đã quay người chạy thẳng về hướng cửa sau.
Ba người còn lại cũng vội vã chạy theo như một phản xạ sinh tồn.
Không ai lên tiếng.
Họ luồn qua bếp, hành lang, bám sát tường, mồ hôi lạnh ứa ra mà chẳng ai dám thở mạnh.
Minh Viễn thì ngược lại—bình tĩnh đến kỳ lạ.
Cuối cùng, cả nhóm đã đến cánh cửa sau.
Tiếng thở dồn dập vang lên. Như vừa trồi lên mặt nước sau một pha ngạt thở dài.
Thanh Toàn là người lên tiếng trước, giọng nhẹ đi một chút:
“Được rồi. Ra ngoài, anh sẽ lấy xe rồi chở mọi người tới bệnh viện.”
Minh Viễn cau mày, nghiêng đầu nhìn anh:
“Này, anh quên xe em rồi à? Lấy cái đó đi.”
Thanh Toàn khựng lại, rồi gật đầu.
“Ừ, đúng… được thôi.”
Đúng lúc đó, viên cảnh sát—kẻ ít khi im lặng—bắt đầu mất kiên nhẫn. Anh ta gằn giọng, bực bội:
“Này, hai người còn định nói chuyện tới bao giờ nữa? Mở cửa nhanh lên!”
Minh Viễn nhún vai, lùi san
g bên:
“Được mà. Vậy anh mở đi.”
Viên cảnh sát bước lên một bước. Ngón tay anh đưa ra, chạm vào tay nắm—
Khựng lại.
Ngay khoảnh khắc đó, hình ảnh xác của đồng nghiệp đổ gập như cây bị bẻ gãy hiện về trong đầu anh. Cái mũi tên. Đôi chân co rút. Máu.
Anh rùng mình, siết chặt khẩu súng rồi lùi một bước.
Quay lại, mắt anh nhìn thẳng vào Minh Viễn, giọng nghiêm lại:
“Thôi. Từ từ rồi tính. Đừng vội mở.”
Dương Hiếu vừa định lên tiếng can ngăn viên cảnh sát—
Nhưng chưa kịp nói, anh ta đã rụt tay lại.
Cả nhóm còn chưa kịp thở phào—
Thì một âm thanh như xé toạc không khí vang lên.
Bùm – bùm!
Bùm – bùm!!
Tiếng pháo nổ.
Không phải pháo nhỏ—mà là loại có sức công phá thật sự.
Tiếng nổ ngay bên kia cánh cửa khiến cả căn phòng rung bần bật.
Cánh cửa gỗ lung lay dữ dội, khói và bụi mù tràn vào từ các khe hở.
Màng nhĩ của mọi người nhói lên, ánh sáng chớp nhá loang lổ như có ai đang bật đèn nháy liên tục bên ngoài.
Cả phòng ngớ người.
Không ai phản ứng nổi.
Kể cả Minh Viễn.
Cậu đứng yên một giây, ánh mắt mở to:
“...Chuyện quái gì vậy?”
Thanh toàn đúng là một cảnh sát tiêu chuẩn anh ta luôn là người phản ứng lại mọi tình huống đầu tiên.
“Có vẻ có bẫy ở cửa nếu mà chúng ta giám mở cánh cửa này ra thì có lẽ là banh xác rồi”
Nghe thấy vậy thì viên cảnh sát kia sắc mặt trắng bệch hơi thở của anh trở lên gấp gáp.
Anh ta thầm cảm thấy may mắn.