…
Vài tiếng trước.
Tiếng chuông vào lớp vừa dứt.
Cả lớp còn đang lao xao chuẩn bị sách vở thì…
Cánh cửa bật mở.
Minh Viễn đứng dậy, lặng lẽ bước ra khỏi lớp.
Không chào ai. Không nói gì. Không mang cặp.
Chỉ đi, từng bước dứt khoát – ánh mắt hướng thẳng về phía trước, không thèm nhìn lại.
Sững lại.
Cả lớp im bặt như bị bóp nghẹt.
Một vài đứa bạn phản xạ gọi theo:
“Này!!! Minh Viễn, mày đi đâu đấy?!”
“Mày bị gì thế?! Vào lớp mau!”
Nhưng cậu không quay đầu lại.
Không dừng. Không phản ứng. Không hề dao động.
Chỉ có bóng lưng cứ thế lặng lẽ khuất dần nơi hành lang, dưới ánh nắng nhạt như sương khói.
Giáo viên vừa bước qua cửa thì khựng lại.
Ánh mắt ông lướt qua cả lớp – rồi dừng lại ở khoảng trống vắng ở dãy bàn giữa.
Một lúc lâu sau, ông mới như vừa tỉnh khỏi mộng. Giọng ông trầm xuống, mặt nghiêm lại:
“Cậu ta đi đâu? Tại sao không ai ngăn lại?”
Cả lớp… không ai trả lời.
Không khí nặng như tờ.
Mọi người vẫn chưa hiểu chuyện gì đang thực sự xảy ra.
Rồi lớp trưởng mới giơ tay lên nói:
“Thưa thầy, tụi em... không biết bạn ấy đi đâu ạ.”
Thầy giáo cau mày, giọng ông trầm xuống đầy bực bội:
“Thế sao không ai ngăn cậu ta lại? Lỡ như có chuyện gì thì ai chịu trách nhiệm?”
“Anh chị không bao giờ chịu hiểu cho tôi!” – ông nói, gần như gắt lên trong sự bất lực lẫn lo sợ.
Không khí lớp học như bị bóp nghẹt.
Một vài bạn học hốt hoảng đứng dậy, chạy lao ra hành lang như thể muốn kéo Minh Viễn lại—nhưng…
Đã quá muộn rồi.
Minh Viễn đã lên xe từ lúc nào.
Chiếc xe đạp điện màu tối của cậu đã lao đi trên con đường nhỏ trước cổng trường, mất hút trong ánh nắng nhợt buổi trưa.
Các bạn học đứng đó, thở dốc, bất lực nhìn theo.
Trong đám người đứng nhìn, có cả Đông Phương.
Cậu đứng thẫn ra một lúc, gió nhẹ lùa qua mái tóc, ánh nắng phản chiếu vào mắt – nhưng Đông Phương chẳng thấy gì rõ nữa ngoài một dấu hỏi xoáy sâu trong lòng.
Cậu đã chứng kiến toàn bộ.
Từ khi Minh Viễn đột nhiên trở thành “người hùng” của lớp, rồi làm những hành vi kỳ lạ liên tiếp trong suốt tiết học, đến việc rời đi mà không nói một lời.
Đông Phương cảm thấy… có gì đó sai sai.
Cậu bước chậm về lớp, khuôn mặt thất thần, ngơ ngác đến lạ.
Mục Ninh nghiêng đầu nhìn bạn:
“Gì vậy? Sao mặt mày xụ xuống vậy? Minh Viễn trốn mất rồi à?”
Đông Phương không trả lời, chỉ gật đầu.
Vài bạn học lên tiếng:
“Đừng lo. Thằng đó xưa giờ dở chứng có phải mới đâu.” – Trường Huy khoát tay.
“Đúng đó, nó điên điên vậy mày bận tâm làm gì?” – Giang Đức cười, vỗ vai Đông Phương.
“Ừm…”
Đông Phương gật nhẹ. Nghe có lý.
Nhưng…
Cảm giác ấy vẫn còn đó.
Một cái gì đó.
Một tiếng vọng rất nhỏ trong đầu.
Một cơn rùng mình nhẹ mà cậu không lý giải được.
Và rồi — một giọng nói vang lên.
Không lớn. Không dồn dập. Nhưng vừa đủ để khắc vào trí nhớ.
“Có phải... nó vừa nhớ lại cái gì không, Đông Phương?”
Toàn lớp quay lại.
Đó là Đồng Đạt.
Người vốn cả ngày chẳng nói một câu.
Giờ đây, cậu ta ngồi dựa vào tường, nửa tỉnh nửa mê, ánh mắt đờ đẫn, nhưng lại thốt ra đúng một câu… như thể xuyên qua tất cả lớp ngụy trang của Minh Viễn.
Cả nhóm bạn trố mắt:
“Hả? Mày đang nói gì thế?”
“Tự nhiên nhắc cái gì vậy?”
Đồng Đạt khẽ lắc đầu, ánh mắt vẫn mông lung:
“Tao… không biết. Tự nhiên có cảm giác như vậy thôi.”
“Cảm giác…”
Đông Phương lặp lại trong đầu.
Giờ thì nụ cười hời hợt thường ngày đã biến mất.
Thay vào đó là một ánh nhìn sắc hơn. Sâu hơn. Đầy mối nghi ngờ.
Cậu vừa mới…
nhận ra điều gì đó.
Không rõ ràng. Không thể gọi tên.
Chỉ là… một cái gì đó.
Một "gì đó"... rất nguy hiểm.
“Thôi kệ… lát nữa tìm hiểu sau.”
Dù không thể xua đi cảm giác kỳ lạ cứ cồn cào trong lòng, Đông Phương vẫn cố ép mình gạt sang một bên.
Vì ngoài cái cảm giác nguy hiểm, cậu còn thấy một điều khác.
Một cảm giác rất rõ ràng.
Rằng chẳng bao lâu nữa… lý do sẽ tự lộ diện.
…
Sau giờ tan học.
Ánh chiều tà xuyên thủng toàn bộ lớp học.
Ánh nắng đỏ rực như lửa – vừa gắt, vừa lạnh – dội thẳng qua từng khung cửa kính, nhuộm đỏ sàn nhà và bàn ghế như máu khô.
Dù không cần bật đèn, lớp học vẫn sáng trưng như ban ngày.
Nhưng thứ ánh sáng ấy không ấm – mà chói gắt và buốt mắt.
Ở một góc khuất của lớp – nơi mà ánh nắng không chạm tới – có một nhóm năm người đang túm tụm lại.
Từng người cầm chặt điện thoại, cụng đầu vào nhau, thì thầm bàn bạc.
Đó chính là nhóm bạn của Đông Phương.
Đông Phương mở lời trước. Giọng cậu trầm, hơi cộc:
“Vậy... tụi mày có ý kiến gì không? Giải quyết chuyện này kiểu gì đây?”
Cả nhóm trầm mặc.
Họ vừa nghe Đông Phương kể xong chuyện Minh Viễn nghi ngờ – và cái cảm giác “có gì đó không ổn” mà cậu ta đang mang theo.
Bầu không khí nặng như đè đá lên đầu.
Trường Huy là người lên tiếng đầu tiên:
“Chuyện này… khó rồi đấy. Với tính Minh Viễn, một khi đã nghi ai rồi… thì căng lắm.”
Mục Ninh gật gù:
“Thôi, cứ mặc kệ đi. Cây ngay không sợ chết đứng mà.”
Giang Đức – người vốn ít khi nói nhiều – đột ngột lên tiếng. Nhưng giọng nói của cậu không đơn giản, mà đầy ẩn ý:
“Mày có chắc... là mày không làm gì bất thường khiến nó nghi không?”
Câu nói đó như dội nước lạnh vào không khí vừa nguội.
Cả nhóm... im bặt lần nữa.
Một vài ánh mắt trao nhau nhanh như chớp.
Đông Phương hơi khựng lại.
Không trả lời.
Chỉ siết chặt điện thoại trong tay, ánh mắt mờ mờ hiện lên chút bất an mỏng như dao lam.
Rồi...
Một lần nữa, chính Đồng Đạt lại là người phá tan bầu không khí lặng như tờ:
“Có khi… là biểu hiện gì đó của mày đã khiến Minh Viễn nghi ngờ chăng?”
Câu nói nhẹ như gió – nhưng như một viên sỏi ném vào mặt hồ.
Cả nhóm đồng loạt ngẩng lên.
Một vài đứa gật gật đầu, vẻ mặt như vừa "ngộ" ra chân lý:
“Ờ đúng đó, có khả năng cao lắm…”
“Chắc vậy rồi, chứ tự dưng sao nó nghi?”
Nhưng Giang Đức thì lại khác.
Không hiểu sao – lời cậu ta vừa nói xong vẫn như treo lơ lửng trong không khí, không ai dám chạm vào.
“Thế… cái biểu hiện đó là gì?”
Không ai trả lời.
Cả nhóm lại chìm vào trầm tư.
Mỗi đứa nhìn điện thoại – nhưng chẳng đứa nào thật sự đang đọc gì cả.
Đông Phương cũng vậy.
Đầu cậu bắt đầu tua lại toàn bộ buổi học từ sáng tới giờ.
Và rồi, như đúng kịch bản...
Đồng Đạt lại lên tiếng. Nhẹ nhàng. Bình thản. Nhưng câu nói lại chạm đúng điểm mù:
“Chuyện này... nên hỏi Dương Hiếu đi.”
Cả nhóm gần như phản xạ:
“Ờ, đúng rồi, chuyện này phải nhờ nó mới được.”
“Chuẩn luôn, Dương Hiếu phân tích mấy vụ tâm lý siêu đỉnh.”
Đông Phương khựng lại.
Vẫn cái kiểu phản ứng “đồng bộ như script” ấy…
Mọi người trong nhóm đều có vẻ tự nhiên – nhưng lại quá trơn tru.
Cậu cảm thấy một làn rùng nhẹ chạy dọc sống lưng.
Đúng lúc đó, Mục Ninh liếc đồng hồ, rồi nhìn vào điện thoại:
“Ơ... sắp muộn rồi. Tao phải về trước nha.”
Nghe Mục Ninh nói xong, cả nhóm cũng bắt đầu lục tục kiếm cớ.
“Ờ... ừ, mày cứ về đi.”
“Mai nói tiếp cũng được.”
Ai cũng nghĩ: chỉ cần một đứa rút trước, thì cả bọn sẽ lần lượt rút theo.
Nhưng—
Ngay khi Mục Ninh vừa khoác cặp lên vai, chân đã bước tới ngưỡng cửa thì...
“Này. Mày đứng lại một chút được không?”
Giọng Đông Phương vang lên.
Không lớn, nhưng dứt khoát.
Mục Ninh khựng lại.
Cậu hơi nhíu mày, nhưng vẫn quay người lại. Nụ cười gượng nở ra trên môi:
“Sao thế? Có chuyện gì à?”
Đông Phương vẫn ngồi đó.
Không nhúc nhích. Không cười.
Ánh mắt cậu chĩa thẳng vào Mục Ninh — sâu, lạnh và đầy soi xét.
Tĩnh lặng đến mức nghẹt thở.
Cả lớp gần như nín bặt.
Đông Phương hỏi, chậm rãi, từng từ rơi xuống như tảng đá nặng:
“Mày có nhớ... lần đầu tao với mày làm quen, rồi thân với nhau là như thế nào không?”
Không khí như rút sạch oxy.
Mục Ninh đứng chết trân ở ngưỡng cửa.
Nụ cười ban nãy đóng băng giữa mặt.
Ánh chiều hắt từ cửa sổ vào sau lưng, đổ một cái bóng dài và cong queo xuống sàn.
“Ơ… ờ thì… lúc đầu năm lớp 10 hả?” – Mục Ninh đáp, giọng hơi cao lên, thiếu tự nhiên.
Đông Phương vẫn nhìn chằm chằm.
Không gật, không phủ nhận.
Chỉ im lặng.
Toàn bộ nhóm im lặng.
Ai cũng đang… chờ điều gì đó.
Không biết là một lời xác nhận, hay là một thứ bật mí.
Mục Ninh ấp a ấp úng, rõ ràng đang căng thẳng:
“Thì... lúc đó tao mới vào trường, không quen ai… Tao chỉ là đứa ít nói, nhút nhát… Nhưng nhờ có mày, nên tao mới tự tin hơn… mới được như bây giờ…”
Cậu cười gượng. Nụ cười méo mó đến mức nhìn là thấy gượng ép.
Nhưng Đông Phương vẫn không phản ứng.
Chỉ... nhìn. Chằm chằm.
Như đang mổ não người đối diện.
Và rồi cậu nói – không còn khách khí:
“Chi tiết hơn.”
Mục Ninh né ánh mắt như lưỡi dao kia, cố quay đầu tìm cứu viện.
Cậu nhìn sang ba người còn lại.
Giang Đức, Trường Huy và Đồng Đạt – lập tức hiểu ý.
“Thôi nào, mày đừng căng vậy chứ.” – Giang Đức chen vào, giọng pha chút giễu cợt.
“Tình cảm anh em bao nhiêu năm, mày nỡ hỏi kiểu vậy sao?” – Trường Huy nói, tay vỗ vai Mục Ninh.
“Đúng đó. Mày nghĩ nhiều quá rồi đấy.” – Đồng Đạt nhấn câu, nhưng ánh mắt... cũng không thật sự rõ ràng.
Nhưng…
Tất cả những câu nói đó, đều bị Đông Phương bỏ ngoài tai.
Cậu vẫn nhìn Mục Ninh – ánh mắt giờ không phải tra hỏi nữa, mà là phán xét.
Giọng Đông Phương vang lên lần nữa, nhưng lần này sát khí lạnh buốt:
“Thế thì tại sao mày lại không trả lời được, hả Mục Ninh?”
“Tao chỉ hỏi một câu bâng quơ thôi mà.”
“Một câu đơn giản. Về chuyện từng xảy ra. Vậy sao mày nhớ không được?”
Bầu không khí chùng xuống.
Cả nhóm đông người, nhưng không ai lên tiếng.
Mục Ninh đứng im. Hai tay bóp chặt quai cặp.
Trán cậu lấm tấm mồ hôi. Họng khô khốc.
Đông Phương quét mắt nhìn qua từng người bạn trước mặt mình.
“Thế còn tụi mày thì sao?”
“Có thể kể không?”
Không ai trả lời.
Không khí... nặng như đá đè lên ngực.
Tất cả im lặng. Không ai dám nhìn thẳng vào mắt Đông Phương.
Mỗi người cúi đầu, giả vờ nhìn điện thoại, giả vờ thở dài... nhưng thật ra là run.
Đông Phương thấy vậy thì bật cười. Ban đầu cậu cố kiềm lại.
Nhưng không được.
“Ha... haha... Hahahaha...!”
Tiếng cười vang lên. Man rợ. Méo mó. Rỗng tuếch.
Tiếng cười đó đập thẳng vào màng nhĩ của tất cả mọi người trong phòng – như một lưỡi dao mỏng rạch một đường xuống tận đáy lòng họ.
Từng sợi dây niềm tin – bỗng chốc... đứt tung.
Cậu vừa cười, vừa nhìn đám người trước mặt:
Những gương mặt quen thuộc.
Nhưng không hiểu sao...
Lúc này, trông ai cũng xa lạ.
Quá xa lạ.
Đột nhiên – một khoảng trống trắng trơn trào lên trong đầu Đông Phương.
Một cảm giác rất rõ ràng:
“Mình đã hiểu ra điều gì đó... nhưng không thể gọi tên nó được.”
Một lỗ hổng. Một dãy ký ức bị đục mất.
Một nỗi nghi ngờ không hình – không lời – nhưng lấn át hết tất cả.
Giọng Đông Phương vang lên. Không còn một chút thiện ý, không còn bạn bè – chỉ còn mệnh lệnh:
“Từ giờ phút này…”
“Không ai... được bước ra khỏi căn phòng này.”
Tất cả đứng hình.
Ánh mắt các thành viên trong nhóm dao động. Không ai dám bước. Không ai dám phản ứng.
Đông Phương nhìn thấy hết.
Từng cái liếc mắt trốn tránh.
Từng cái mấp máy môi định nói rồi thôi.
Từng ngón tay siết chặt điện thoại.
Từng ánh nhìn lén lút trao nhau.
Dù rất nhỏ... nhưng không lọt khỏi mắt cậu.
Trong lòng Đông Phương lúc này, một thứ gì đó đang cuộn trào.
Không phải tức giận thông thường.
Mà là một cơn sóng dữ – dồn nén, xé toạc lòng ngực, chực phá tan vỏ bọc bình tĩnh bên ngoài.
Từ giây phút cậu nhận ra sự bất thường của nhóm bạn này – mọi cảm xúc đã không còn như trước.
Sự thân thiết? Niềm tin? Ký ức?
Tất cả đều bắt đầu méo mó.
Nhưng khác với mọi lần, lần này Đông Phương cố gắng kiềm chế.
Cậu biết – nếu bùng nổ lúc này, mọi thứ sẽ đổ vỡ.
Và nếu đổ vỡ, cậu không chắc mình còn là “người chơi” nữa… hay chỉ là một con cờ.
Thấy cả nhóm răm rắp nghe lời, không phản kháng, Đông Phương lại càng lấn tới.
“Tụi mày... không có quyền lựa chọn.”
“Chỉ có thể kể. Không được phép từ chối.”
Giọng cậu sắc như lưỡi dao, không chừa khe hở nào để trốn.
Một mệnh lệnh – không phải yêu cầu.
Cả nhóm khựng lại.
Ánh mắt từng người trở nên cực kỳ bối rối – như đang cố tìm lối thoát, nhưng lại không thể không tuân theo.
Cứ như mệnh lệnh của Đông Phương… là một thứ gì đó đã được lập trình sẵn bên trong họ.
Không thể phản kháng.
Không dám phản ứng.
Không biết tại sao… nhưng vẫn phải nghe theo.
Rồi một cảnh tượng quái dị bắt đầu hiện ra — không hề báo trước.
Đầu tiên là Trường Huy, sau đó đến Giang Đức, Đồng Đạt, và cuối cùng là Mục Ninh — từng người một, biểu hiện lạ bắt đầu trồi lên mặt.
Cơ thể họ... bắt đầu biến đổi.
Không phải máu thịt.
Không còn hơi thở.
Không còn ánh nhìn người.
Từng bộ phận trên người họ chuyển sang màu xám bệch – như thép không hồn.
Khớp xương kêu “rắc rắc”, rồi xoắn lại như mô-tơ đang bị reset.
Mặt họ nhòe đi – rồi vỡ thành từng mảng pixel lạnh lẽo trước khi hợp thành một “mặt nạ rô-bốt” trơ trọi.
Họ đang cơ giới hóa – theo đúng nghĩa đen.
Uốn éo. Vặn vẹo. Cứng nhắc.
Cơ thể họ di chuyển như những con rối... được lập trình kém.
Từng cử động khô khốc, lệch nhịp, như thể đang chống lại chính cơ thể của mình.
Đông Phương sững sờ.
Trái tim như bị ai bóp nghẹt.
“Chuyện... gì đang xảy ra vậy…”
Nhưng không cho cậu kịp định thần lại — cả đám "bạn học" kia cùng lúc giơ tay.
Ngón trỏ của chúng – chĩa thẳng vào trán cậu.
Đông Phương hoảng loạn.
Cậu né trái – lùi phải – bật người ra sau, nhưng… không có ích.
Dù cậu nhanh cỡ nào – ngón tay đó… vẫn bám theo kịp.
Luôn giữ một khoảng cách cố định – bất chấp mọi chuyển động.
Giống như... đây không phải là thật.
Cuối cùng…
Cậu đuối sức.
Bị áp sát.
Bốn ngón tay máy – đồng loạt đặt lên đầu cậu.
Từng ngón một – bắt đầu truyền thứ gì đó vào.
Một dòng dữ liệu. Một chuỗi cảm giác. Một “bản ghi nhớ” bị khóa.
Đông Phương gào lên. Cơ thể giật liên hồi như bị chích điện.
Mắt lật ngược, miệng sùi bọt mép, ngực co giật.
Tất cả như đang ép cậu tái khởi động toàn bộ ý thức.
Rồi đột ngột –
Tay robot rụt lại.
Còn lại Đông Phương, quỵ gối, run rẩy giữa sàn lớp học.
Im lặng vài giây.
Rồi...
“...Hahahahaha...”
Cậu bật cười.
Một nụ cười méo mó. Kéo dài. Nghe như lệch khỏi tần số con người.
Đôi mắt cậu mở ra.
Trong đó...
Đầy ắp dữ liệu.
“Đúng vậy...”
“Tao... đã nhớ lại.”