Đông Phương hơi nghiêng đầu, nụ cười nhếch mép đầy vẻ đắc ý.
“Haha… Tuyệt thật. Tao đã nhớ lại rồi.”
“Bản thể người thật của tao… đã chiếm lại phần đa.”
Cậu ngẩng đầu, liếc nhìn đồng hồ treo tường – kim giây khẽ nhích, từng nhịp như nhấn mạnh vào khoảnh khắc “hồi tưởng thành công”.
“Điều đó có nghĩa là…”
“Cậu bạn nhỏ của chúng ta cũng đã… bắt đầu nhớ ra rồi.”
Nụ cười gian tà, lạnh lùng nở rộng trên gương mặt Đông Phương – giống như kẻ vừa mở khoá tuyệt chiêu cuối trong một ván cờ sinh tử.
Thật ra, Đông Phương đã chuẩn bị điều này từ rất lâu.
Ngay từ trước khi trò chơi bắt đầu, cậu đã dựng nên một hệ thống phòng thủ ngầm – sử dụng các khe hở trong luật chơi và cơ chế của “hiện thực giả” để gài sẵn một điều kiện khởi động lại trí nhớ.
Chỉ cần đúng thời điểm – cậu sẽ nhớ lại. Và khi đó, Minh Viễn sẽ không còn là mối đe dọa.
“Dù có mạnh hơn nó đi nữa…”
“…nhưng tao sẽ không bao giờ chủ quan.”
Khi tham gia trò chơi này, Đông Phương không chọn cách làm anh hùng, cũng chẳng cần làm phản diện.
Cậu chọn phương án sống sót cao nhất.
Luôn là phương án an toàn nhất.
“Có mạnh đến mấy cũng không thể thắng súng đạn.”
“Kẻ liều mạng… không nên ép đến đường cùng.”
Đông Phương hiểu rõ điều đó – không chỉ vì lý trí, mà còn vì cậu đã từng chứng kiến nó.
“Đã từng có một thằng như vậy.”
“Không còn gì để mất. Không còn gì để sợ. Và khi tao tưởng như đã thắng nó…”
“Nó quay lại. Không phải để thắng – mà để kéo tất cả xuống địa ngục cùng.”
Cậu rùng mình nhẹ, nhưng vẫn giữ nguyên nụ cười.
“Minh Viễn… cũng là kiểu người như vậy.”
“Vậy nên, không thể để nó có cơ hội.”
Đây là điều đầu tiên Đông Phương hướng đến.
Cậu liếc sang nhóm NPC đang đứng bất động quanh mình – những “người bạn” quen thuộc, thân thiết, và… giờ đây là tài sản của riêng cậu.
Một cảm giác tự hào méo mó dâng lên.
Khó hiểu. Lạnh lẽo. Nhưng không thể kìm nén.
Nụ cười trên môi Đông Phương cứ lớn dần – lớn dần như thể một đứa trẻ vừa mở được món đồ chơi cực hiếm.
“Tốt rồi.”
“Đã đến lúc… tụi mày phát huy toàn bộ tác dụng rồi đấy.”
Cậu hít một hơi sâu – rồi gằn giọng, dõng dạc như đang đọc một câu lệnh hệ thống tối cao.
“Player 706 – ĐẶT RA ĐIỀU KIỆN.”
“TẤT CẢ HỆ THỐNG MÃ 200625 – XIN NHẬN LỆNH.”
Ngay lập tức.
Đôi mắt của lũ NPC sáng lên.
Một ánh sáng trắng lạnh, phát ra từ trong đồng tử – như thể vừa được khởi động sau một thời gian dài ngủ đông.
Cả đám “người bạn” đứng thẳng lên – đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía Đông Phương – không chớp mắt. Không cảm xúc.
Đông Phương gật nhẹ.
“Nghe đây, Lệnh số 1.”
“Một khi tôi gặp bất kỳ tình huống có khả năng gây nguy hiểm – nhiệm vụ của các ngươi là: NGAY LẬP TỨC ĐƯA TÔI ĐI.”
Cậu không ra lệnh "tiêu diệt kẻ địch", cũng không đòi “phòng thủ phản công”.
Vì cậu biết rõ – NPC của mình chỉ là phần thưởng hệ thống, không phải binh lính thực thụ.
Trò chơi này không hề muốn người chơi sống sót.
Nó trao công cụ – nhưng luôn kèm theo cái giá.
“Nếu mình mà ra lệnh sát thương ai, kể cả địch…”
“…có khi hệ thống lại dùng chính tụi nó để kích hoạt hậu quả.”
Trò chơi này vận hành bằng cách biến mọi điều ước thành boomerang.
Chỉ cần có mùi chết chóc, nó sẽ trở mặt ngay.
Đông Phương biết.
Và đó là lý do cậu chơi theo cách của mình.
“Tránh né. Ẩn thân. Lặng lẽ thắng.”
“Đừng chiến thắng bằng máu – hãy thắng bằng hệ thống.”
“2. Tìm kiếm manh mối – bất kỳ dữ kiện nào liên quan đến nhiệm vụ chính.”
Đông Phương vừa ra lệnh xong, mặt cậu đã trở nên căng thẳng.
Ánh mắt cậu lạnh buốt, đầy giận dữ.
Răng nghiến chặt.
“Mình… không thể tiếp tục tạo tầng hiện thực mới nữa rồi.”
Không phải vì mệt.
Không phải vì giới hạn hệ thống.
Mà là vì tiềm thức vẫn hoạt động.
Dù mỗi lần tái lập một tầng mới, trò chơi có xoá ký ức ý thức, thì sâu bên trong – tiềm thức vẫn nhớ.
Vẫn âm thầm tích luỹ hoài nghi, mâu thuẫn, sợ hãi.
Đông Phương hiểu rõ:
“Mình đang câu giờ.”
“Kéo dài hơi tàn.”
“Nhưng trò chơi này... không cho phép như vậy.”
Vì nó chỉ cho đúng 7 ngày.
Bảy ngày.
Hơn 10 nhiệm vụ ẩn.
Và không một dòng chỉ dẫn rõ ràng nào về nhiệm vụ chính.
“Hơn vài trăm ngày cày tầng thực tại, không nghỉ, không ngủ, không sống.”
“Và kết quả?”
“Chỉ mới hoàn thành được… 4 nhiệm vụ.”
“Không một thông tin nào về cái thứ gọi là nhiệm vụ chính.”
Đó mới là thứ khốn nạn nhất.
Không phải vì nó khó.
Mà là vì nó ẩn quá sâu.
Ẩn đến mức, ngay cả khi mày sống đúng, cảm đúng, phản ứng đúng – nó cũng không kích hoạt.
Khi vừa bước chân vào trò chơi này, cả Đông Phương lẫn Minh Viễn đều chỉ được phổ biến một điều:
“Hoàn thành toàn bộ nhiệm vụ chính – hoặc chết.”
Nhưng không ai nói cho họ biết:
Nhiệm vụ chính – nó ẩn trong cái gì?
Ẩn sâu tới đâu?
Và bắt đầu từ khi nào?
Đây không phải là một trận chiến sinh tử giữa hai người chơi.
Không phải là Minh Viễn vs Đông Phương.
Không phải là kẻ thắng – người thua.
Nó được thiết kế để làm một việc duy nhất:
Giết.
Giết cả hai.
Nó tạo ra hy vọng chỉ để bóp chết hy vọng đó.
Nó cho bạn thời gian, nhưng là thời gian mục ruỗng.
"Trò chơi này không được thiết kế để chơi... nó được thiết kế để giết."
Đông Phương nghĩ vậy, mắt cậu hơi trùng xuống.
Bóng tối len vào đáy đồng tử.
"Mình đã tạo tầng thực tại mới... quá nhiều rồi."
"Nhiều đến mức, bây giờ...
Mình không còn đủ sức để phát điên.
Không đủ năng lượng để tức giận.
Không đủ cảm xúc để sợ hãi."
Đó chính là lỗi trong thiết kế trò chơi — nhưng lại là điểm hoàn hảo cho mục tiêu của nó.
Bởi vì...
Chỉ khi một người chơi chạm đến cực hạn cảm xúc – sợ hãi, hoảng loạn, hoặc tuyệt vọng – thì trò chơi mới có thể tạo ra tầng thực tại mới.
Đó là cách trò chơi kiểm soát tốc độ tiến trình.
Nó không muốn để người chơi lấy lại bản thể.
Không muốn cho ký ức thật quay về.
Không muốn người chơi “tỉnh”.
Nó bóp chết tốc độ.
Nó bóp chết tự do.
Nó bóp chết ý chí sống.
Đông Phương gục đầu xuống tay, đôi mắt cậu như hai khoảng trống đen hút.
"Có lẽ... mình phải khiến cho Minh Viễn hoảng loạn thôi."
Câu đó bật lên nhẹ như tiếng gió, nhưng từng chữ đều như dao cắt lên da thịt.
"Mặc dù… điều đó cũng đồng nghĩa với việc Minh Viễn sẽ nhớ lại."
"Rồi thì phần bản thể người thật sẽ ngày càng chiếm ưu thế..."
"Rồi thì ký ức sẽ quay về, cảm xúc sẽ trở lại..."
"Và... hắn sẽ mạnh hơn."
Một thoáng lặng dài.
Đông Phương hít thở chậm – cố nén nhịp tim đang tăng tốc.
"Nhưng... mình còn lựa chọn nào khác đâu."
"Mình đã duy trì trạng thái này suốt một năm."
"Một năm sống trong sợ hãi, nhớ từng quy tắc, tránh từng cú bẫy, cẩn thận từng lời nói – để không mất quyền kiểm soát."
"Một năm tự ép bản thân không được phát điên, không được quá xúc động, không được quá tỉnh táo – để không làm lệch cán cân ký ức."
Và giờ... mọi thứ đã đến giới hạn.
"Mình sắp hết pin rồi."
Nhưng không chỉ có mình.
Đông Phương nghiêng đầu sang một bên, đôi môi nhếch lên một chút.
"Minh Viễn… còn tệ hơn mình nhiều."
"Cậu ta chưa làm được gì cả.
Không một nhiệm vụ.
Không một tầng thực tại.
Không một tiến trình."
"Cậu ta không biết.
Và mình cũng… sẽ không bao giờ nói cho cậu ta biết."
Một khoảng lặng dày đặc lại bao trùm. Rồi cuối cùng…
"Ít nhất thì… mình vẫn còn hơn cái thằng đó."
Đông Phương cười.
Một nụ cười méo mó, mệt mỏi – như kiểu phải cười để thở.
Cậu không biết mình đang tự tin… hay đang cố tỏ ra không tuyệt vọng.
Có lẽ cả hai.
Hoặc tệ hơn… không phải cái nào cả.
Cái trò chơi chết tiệt này không cần ai thắng.
Nó chỉ cần người chơi sống sót lâu hơn kẻ còn lại — dù chỉ là một hơi thở, một dòng ký ức, hay một ý nghĩ méo mó.
Và hiện tại…
Cậu hơn Minh Viễn đúng một dòng ký ức.
Một dấu hiệu bản thể.
Một cái thở dài tỉnh táo giữa cơn mê.
Rồi cậu thở dài, một tiếng thở dài rất người.
“Hazz, cái trò súc sinh này…”
“Nếu quá kích động, thì rơi vào tầng hỗn loạn.
Nếu quá phục tùng, thì bị đồng hóa thành NPC.”
“Suốt một năm qua, mình sống trên lằn ranh đó — giữa tỉnh và điên, giữa chủ động và bị lập trình.”
Đông Phương đưa tay chống trán, ánh mắt cậu đục như mặt gương mờ hơi nước.
“Nếu như mình còn giữ được hiện thực giả trong tay…”
“Thì có lẽ đã không thảm như bây giờ.”
Rồi, như một cú phản xạ kỳ lạ, não cậu nhảy đến một cái tên khác…
Minh Viễn B.
“Mà thôi… đến được đâu thì đến.”
Đông Phương thở ra một hơi dài.
Trong đầu cậu, vừa chợt hiện lên hình ảnh Minh Viễn B, lại bất giác nhớ đến Minh Viễn thật.
Rồi cậu bật cười.
Một tràng cười ngắn, như châm biếm cả chính mình.
"Minh Viễn á?
So với người chết chắc chỉ khác mỗi… cái quan tài."
Cậu không ác cảm. Không hằn học.
Chỉ đơn thuần là... thương hại.
Thương hại theo cái cách một người chơi chính biết rõ vai phụ không bao giờ thắng được màn cuối.
Dù có nghĩ theo hướng tích cực nhất, Đông Phương cũng không tưởng tượng ra được viễn cảnh nào mà Minh Viễn có thể thắng nổi mình.
Không phải vì cậu quá mạnh. Mà vì luật chơi vốn dĩ đã được sinh ra để giết cả hai.
"Ngay từ đầu, trò chơi này đâu có định cho ai sống sót."
"Dù không chết vì thất bại, thì cũng chết vì ít điểm hơn kẻ còn lại."
Chỉ cần nghe qua luật, Đông Phương cũng đủ hiểu:
Đây không phải một trò chơi. Đây là một bản án.
"Còn Minh Viễn?
Cậu ta còn chưa kịp mở luật chơi, đã cắm đầu chế súng rồi."
Cái kết thì ai cũng đoán được.
Đông Phương cười khẽ, không có nổi một chút kiêu ngạo.
"Cũng chẳng hay ho gì đâu.
Vì trò chơi này đâu chỉ muốn giết Minh Viễn…
Nó còn muốn giết cả mình nữa."
"Nó giết bằng nhiệm vụ.
Bằng ký ức.
Bằng cảm xúc.
Và cả… sự hy vọng mong manh rằng mình đang 'tiến bộ'."
Đông Phương đưa tay xoa trán, cảm giác như một kẻ vừa đi qua sa mạc một năm… và cuối cùng phát hiện ra chỉ đang đi vòng quanh ảo ảnh.