Cả đám vừa mới phóng được ra khỏi nhà...
Là rụng như sung.
Đứa nào đứa nấy mặt mày xanh lét, thở không ra hơi, tim đập như trống làng giữa mùa lễ hội.
Không ai còn đủ sức để hét, để chửi, hay thậm chí là nói một câu cho tròn.
Chỉ có tiếng thở—gấp, nặng, hổn hển—như mấy con cá bị lôi lên khỏi mặt nước.
Tụi nó nằm vật ra sân như bầy xác sống tắt điện.
Riêng Dương Hiếu—dù nãy giờ chỉ bị kéo đi như cái bao cát,
Cũng ngồi bệt xuống đất, tay chống gối, mặt đỏ như gấc chín.
Và cậu… không thở nổi.
Trong khi những người còn lại đang dần hồi lại nhịp thở, thì Dương Hiếu như bị ai bóp phổi.
Mỗi hơi cậu hít vào phải kéo dài như hút qua ống hút chọc lủng.
"Hít dàiiiiiiiiiiii..."
Rồi khi thở ra—chỉ là một nhịp ngắn cụt lủn, như vừa bị đấm vào bụng.
Không khí xung quanh có gì đó không ổn.
Đối với cậu, oxi như bị pha loãng.
Như thể đang ở tầng khí quyển cao nhất—nơi mọi phân tử đều lơ lửng như không muốn vào phổi.
Mắt cậu bắt đầu mờ đi.
Thân người hơi đổ về trước.
Tai ù đi như ai đang nhét bông.
Minh Viễn—dù cũng mệt bở hơi tai như cả đám—nhưng vẫn còn trụ được.
Ý chí của cậu mạnh.
Rất mạnh.
Khi những người khác vẫn đang ngồi thở như cá mắc cạn,
Cậu đã lảo đảo đi về phía chiếc ô tô màu trắng của mình.
Cậu rút chìa khóa, mở cửa xe.
Rồi ngoái nhìn về phía cửa nhà.
Nó vẫn chưa mở.
Minh Viễn nhíu mày.
“Kỳ lạ… Trường Huy sao chưa ra?”
Một kẻ to xác như vậy, không lý nào lại chậm hơn cả đám Dương Hiếu–Giang Đức–Đồng Đạt.
Có gì đó rất sai.
Bản năng tự vệ bật lên.
Cậu rút từ túi laptop bên hông ra một thứ khác—một bình xịt côn trùng bằng nhôm, mạ sắt.
Súng không có tác dụng.
Chỉ còn cách chơi bẩn—cầm chân, gây bất ngờ.
Cậu cầm bình bằng tay trái.
Tay phải với về phía Dương Hiếu để kéo cậu ta lại gần…
RẦM.
Một giọng nói vang lên sát bên tai:
“Cậu đang làm gì vậy?”
Giang Đức.
Hắn đã nắm lấy tay phải của Minh Viễn.
Nhanh. Cực kỳ nhanh.
Nhanh đến mức cậu không thấy được chuyển động—chỉ cảm giác cánh tay bị khóa chặt.
Và…
Lực siết đó không phải của con người.
Như một cái máy ép thủy lực đang nghiền nát xương tay cậu.
Đau buốt đến mức cả người cậu run lên.
Minh Viễn cố giãy. Vô ích.
Tay của Giang Đức cứng như đá.
Không, như kim loại.
Không cử động. Không lỏng ra. Không dao động.
Chẳng cần ai nói nữa,
Minh Viễn biết:
“Đây không còn là người.”
Cậu hành động ngay.
Cầm chặt bình xịt,
Giơ lên—RỒI ĐẬP XUỐNG.
ĐỘP.
ĐỘP.
ĐỘP.
ĐỘP.
Tiếng kim loại va chạm vào sọ người—nghe như trống trận.
Mỗi cú nện càng mạnh hơn cú trước.
Biểu cảm Minh Viễn lúc này—sát khí bốc ngùn ngụt.
Và khi cánh tay kia vẫn chưa buông ra,
Cậu rút súng.
Không ngần ngại.
Không hỏi han.
Không run tay.
CHỈA THẲNG VÀO ĐẦU GIANG ĐỨC.
ĐOÀNG.
ĐOÀNG.
ĐOÀNG.
Ba phát. Gọn. Mạnh. Dứt khoát.
Đầu Giang Đức bị đẩy giật ra sau, trên trán và thái dương xuất hiện ba cái lỗ sâu hoắm.
Không có máu.
Chỉ có khói.
Khói thuốc súng... và khói... gì đó khác.
Thứ bên trong đầu Giang Đức… không phải điều gì mới mẻ.
Không bất ngờ.
Không còn đủ sốc để khiến Minh Viễn đứng hình.
Dù sao thì…
Cậu cũng đã thấy mấy thứ đó quá nhiều lần rồi.
Không cần phải nhìn kỹ.
Cậu biết trong đó sẽ có gì:
Một vài mạch điện.
Một động cơ nhỏ cỡ nắm tay.
Mấy tấm bảng mạch.
Và một đống linh kiện mà cậu chẳng biết tên.
Một cái đầu – chứa đầy sắt vụn.
Chẳng có gì hay ho cả.
Và cậu cũng không có thời gian để quan tâm.
Minh Viễn đảo mắt—
Mục Ninh và Đồng Đạt đang ngồi bệt dưới đất, ôm nhau run như cầy sấy.
Hai đứa không có dấu hiệu gì nguy hiểm.
Tạm thời bỏ qua.
Cậu lùi chậm, từng bước thận trọng như sợ cái đất dưới chân cũng có thể tấn công.
Tay phải vươn ra sau.
Tìm Dương Hiếu.
Chỉ cần chạm tay cậu ta.
Lôi dậy.
Rồi cả hai sẽ tiếp tục chạy.
…
2 phút trôi qua.
“Cái đ-đéo?”
Minh Viễn khựng lại. Mắt trừng trừng. Tay vẫn quờ quạng phía sau.
Vừa lẩm bẩm, vừa liếc sang chỗ hai thằng kia đang ngồi gục—
Mắt không rời bọn nó, nhưng tay thì không rời khỏi việc tìm Dương Hiếu.
“2 phút rồi. Mà vẫn chưa mò thấy nó?”
Một cái lạnh dọc sống lưng kéo rợn toàn thân.
Tim cậu như bị bóp nghẹt trong thoáng chốc.
Không kiềm được nữa—cậu quay ngoắt lại.
“MẸ NÓ… BIẾN ĐÂU RỒI?!”
Dương Hiếu.
Biến mất. Hoàn toàn. Không dấu vết.
Chỗ cậu ta ngồi—trống trơn.
Không có mảnh áo, không có dấu chân, không có vệt kéo.
Không gì cả.
Và ngay lúc đó…
Tai Minh Viễn vẫn còn nghe một thứ âm thanh quen thuộc:
Tiếng thở.
Tiếng thở nặng nề.
Dồn dập.
Gấp gáp như vừa chạy marathon xong.
Tiếng của Dương Hiếu.
Cậu không dám nói rằng mình quá quen với nó.
Nhưng…
Tai cậu không điếc.
Và cậu biết—rõ ràng nó vẫn đang ở đâu đó rất gần.
Quá gần.
Minh Viễn ngay lập tức trở nên nghiêm túc.
Ánh mắt cậu nheo lại, trán hơi cau.
Bản năng phân tích bật lên—và cậu hiểu.
“Chết rồi... đây là tình huống chồng thực tại.”
Một lỗi hệ thống cực kỳ nghiêm trọng.
Một sự kiện không thể xảy ra… nhưng giờ thì đang xảy ra.
Chồng thực tại là khi hai tầng thực tại đè lên nhau.
Tầng trên—nặng hơn, ổn định hơn—ép tầng dưới lún xuống như vật thể chìm trong chất lỏng.
Và trong khoảnh khắc đó, không gian và thời gian bắt đầu vặn xoắn.
Cậu từng ví hiện tượng này giống như một dòng chảy bình thường có một khúc gỗ nhỏ đang trôi...
… rồi đột ngột một khúc gỗ to hơn, chắc chắn hơn, diện tích lớn hơn rơi xuống cùng dòng.
Trong vật lý: khúc gỗ nhỏ sẽ vỡ nát hoặc bị hất tung.
Trong hệ thống thực tại: tầng dưới không vỡ, mà bị ép lại, rồi giãn ra, quằn quại như cao su bị kéo đến giới hạn.
Nhưng trong cả ví dụ lẫn thực tế, có một điểm chung:
Mặt nước.
Bề mặt sẽ rung động.
Sóng lan ra.
Tạo nhiễu.
Và những thứ đang tồn tại trong khu vực đó... bắt đầu bị bóp méo.
Minh Viễn cảm nhận rõ điều đó.
Không gian xung quanh bắt đầu giãn ra.
Mọi thứ như được kéo dài.
Cậu vẫn đứng yên, nhưng cảm giác như đang di chuyển với tốc độ hơn 100km/h.
Thời gian thì… không còn là dòng chảy.
Nó bị đứt đoạn.
Rối loạn.
Nhảy số.
Cậu đưa mắt nhìn xuống chiếc đồng hồ điện tử trên tay.
Sốc.
Số phút… nhảy từ 23 → 12 → 78 → 00 → 46.
Giây… chớp loạn như màn hình hỏng.
Cậu nhắm mắt lại.
Cố dùng bản năng định vị theo cảm giác nội tại.
Vô ích.
“Mình… không thể định vị được nữa. Không gian – thời gian đều không còn là hằng số.”
Và kỳ lạ nhất—
Cơ thể cậu vẫn đứng.
Nhưng cảm giác như đang trôi – lắc – rơi tự do.
Như thể chính bản thân Minh Viễn đang bị trôi trên bề mặt thời gian không ổn định, và chỉ cần một cú hẫng nhẹ…
…cậu sẽ tụt xuống một tầng sâu hơn mà không bao giờ leo lại được nữa.
Minh Viễn siết chặt tay, cố trấn định bản thân giữa một tình huống hỗn loạn đến nghẹt thở.
Tâm trí cậu gào lên:
“Chết tiệt... Đây chắc chắn là trò bẩn của thằng Đông Phương. Chính nó là kẻ chủ mưu đứng sau mọi chuyện!”
“Nó đã lợi dụng hiện tượng chồng thực tại để cướp Dương Hiếu – mà không cần phải ra tay trực tiếp.”
Minh Viễn nhanh chóng nhận ra chiêu trò quen thuộc: Đông Phương đang khai thác cơ chế "sự kiện thực tế" bên trong trò chơi – nơi mỗi hành vi, mỗi khoảnh khắc đều có thể là điểm gắn với một tầng thực tại khác.
Có lẽ ở một thời điểm khác – trong quá khứ, hoặc tương lai – Dương Hiếu từng ngồi đúng vị trí này, với cùng một hành động, trong đúng một khung thời gian trùng khớp.
Hệ thống nhìn vào dữ liệu ấy và nhận định nhầm rằng cậu thuộc về tầng kia.
Và thế là: Dương Hiếu bắt đầu bị kéo lệch tầng – không hề biết mình đang trượt khỏi hiện tại.
"Khốn thật... Lôi một người khỏi thực tại hiện hành là chuyện gần như bất khả... Cỡ như nhảy xuyên hố đen đến hố trắng vậy.”
Minh Viễn hiểu được âm mưu rồi. Nhưng biết là một chuyện, thoát ra lại là chuyện khác.
Cậu đang ở trong một tình huống mà mỗi giây trôi qua đều có thể là lần cuối cùng còn thấy Dương Hiếu.
“Bình tĩnh. Nếu nó lợi dụng được hệ thống, thì mình cũng có thể!”
“Luật chơi từng được phổ biến. Mình chỉ cần… nghĩ ra cách bẻ lại logic của nó!”
Cậu gần như đang vắt kiệt neuron thần kinh cuối cùng. Tự thôi miên bản thân: “Phải nghĩ… phải nghĩ… phải nghĩ!”
Và rồi – ánh mắt cậu sáng bừng.
“Đúng rồi! Nếu Đông Phương đang khiến hệ thống nhầm lẫn… thì mình chỉ cần khiến hệ thống nhận diện lại Dương Hiếu.”
Không thể chần chừ thêm. Minh Viễn lập tức căng tai ra, dò theo âm thanh thở yếu ớt của Dương Hiếu – thứ đang càng lúc càng nhỏ dần, như thể cậu ta đang bị hút vào tầng thực tại khác.
“Chết tiệt… Nếu không tìm ra nhanh thì hệ thống sẽ khóa đồng bộ cậu ấy vào tầng kia mất!”
Không gian như vỡ tan. Minh Viễn lảo đảo giữa hai tầng nhiễu loạn, tay sờ soạng trong hư vô như mò kim đáy bể.
Và rồi...
“Hồng... hộc... hồng... hộc…”
Cậu nghe thấy rồi!
“ĐÂY RỒI!”
Cậu lập tức gào lên, một cú hét như xé nát lồng ngực:
“DƯƠNG HIẾU! NGHE TAO NÓI! MÀY ĐANG Ở ĐÂU!”
Dương Hiếu – đang ngồi ngay dưới chân Minh Viễn – bỗng khựng lại.
Minh Viễn trước mặt vẫn đứng im lìm, không hề hé miệng, nhưng giọng nói của cậu lại vang lên rõ ràng như thể vọng đến từ một tầng không gian khác.
Dương Hiếu lưỡng lự. Nhưng rồi bản năng trỗi dậy – cậu đáp lời.
“Tao đây! Mày bị làm sao vậy?”
Bên kia, Minh Viễn không trả lời, mà tiếp tục hét, như thể đang đối thoại với một thực thể ngoài ranh giới không gian:
“MÀY NGAY LẬP TỨC NÓI CHO TAO BIẾT!
BÂY GIỜ LÀ MẤY GIỜ!
MÀY ĐANG Ở ĐÂU!
VÀ MÀY CÓ GÌ ĐỂ CHỨNG MINH MÌNH NHƯNG GÌ MÀY NÓI!”
Dương Hiếu hoang mang, nhưng vẫn trả lời theo bản năng:
“Giờ là… 6:43 PM.”
“Tao đang ở… ngay cửa nhà mày!”
“Có định vị điện thoại, với lịch sử di chuyển… Tao còn đang cầm điện thoại hiện giờ đây!”
Cậu giơ điện thoại về phía Minh Viễn trước mặt – cái bóng đang đứng lặng như tượng sáp.
Còn bên kia, Minh Viễn thật nhoẻn miệng cười. Giọng nói của cậu bình thản trở lại.
“Thế thì tại sao giờ trên điện thoại tao – ngay tại cửa nhà tao – lại khác giờ trên máy mày?”
Dương Hiếu sững sờ.
Đôi mắt cậu mở to như thể đầu óc vừa va vào một mảnh thực tại rạn vỡ.
Ngay lúc ấy – khung cảnh trước mắt Dương Hiếu chợt lắc nhẹ một nhịp kỳ lạ, không màu mè, không hiệu ứng, không ánh sáng – nhưng cậu cảm nhận được cả thế giới vừa “chuyển cảnh”.
Không gian không thay đổi, nhưng cảm giác “thuộc về nơi này” bất chợt ùa về.
Dương Hiếu ngẩng đầu lên.
Và Minh Viễn – bản thể thực sự – đang nhìn cậu bằng một nụ cười nhếch mép đầy chế giễu.
Một ánh nhìn như thể nói:
“Tao vừa thắng trò chơi rồi đó, thằng ngu.”