Chap 51 Vào trong rồi nói chuyện

Dương Hiếu nhíu mày, khó chịu.

Cậu nhìn chằm chằm vào ánh mắt vừa rồi của Minh Viễn – cái ánh nhìn nhếch mép đầy ẩn ý như thể đang trêu chọc.

 

“Cái ánh mắt đó là sao?” – giọng cậu lộ rõ sự bất mãn.

 

Minh Viễn thoáng khựng lại.

Cậu nhận ra: Mình vừa để cho cảm xúc lấn át nhiệm vụ.

Sự thỏa mãn, sự tự cao – thứ xúc cảm nhẹ bẫng đó có thể dễ dàng khiến nhiệm vụ ẩn bị trật khỏi quỹ đạo.

 

Ngay lập tức, Minh Viễn chỉnh nét mặt. Cậu hít một hơi sâu, kéo lại biểu cảm về đúng phong thái điềm tĩnh, nghiêm túc như một người đang kiểm soát tình hình.

 

Nhưng rồi—cậu bỗng thấy nguy.

 

Một dấu hiệu nguy hiểm hơn cả sự mất kiểm soát đang dần xuất hiện.

 

Minh Viễn liếc nhìn Dương Hiếu – và cậu biết.

 

Dương Hiếu đang dần tỉnh lại.

 

Ánh mắt của cậu ta không còn đờ đẫn, hơi thở không còn loạn nhịp.

Gương mặt cậu ta bắt đầu thể hiện sự nghi ngờ, kết nối và phân tích lại toàn bộ những gì vừa xảy ra.

 

Giống như một chương trình vừa được khởi động lại sau crash, trí thông minh của Dương Hiếu đang load lại từng phân đoạn ký ức – và từng dữ kiện một.

 

Minh Viễn chửi thầm trong đầu.

 

“Toang thật rồi... nó sắp hỏi.”

“Mà nếu nó hỏi thật... thì chưa chắc mình trả lời nổi.”

 

Một Dương Hiếu đờ đẫn và mất định hướng thì dễ dắt mũi.

Nhưng một Dương Hiếu đầy nghi hoặc và sắp sửa truy hỏi mọi thứ thì chẳng khác nào cài sẵn một quả bom ngay dưới chân.

 

Với chút sức lực còn sót lại, Minh Viễn vẫn cố bám lấy hy vọng mong manh.

Cậu gượng nở một nụ cười, cố áp dụng lại chiến thuật cũ – nhẹ nhàng, thân thiện, vô hại.

 

“Này, lên xe đi. Ngoài này nguy hiểm lắm, mày không thấy sao?”

 

Nhưng lần này chiêu đó không còn hiệu quả nữa.

 

Dương Hiếu bật cười khẩy – một nụ cười không chút thiện cảm.

 

“Ha… Ngoài này hay trong xe mày thì khác gì nhau đâu?”

 

Câu nói như một cú đánh thẳng vào mặt Minh Viễn.

Nụ cười của cậu chợt khựng lại, mép môi co giật khẽ, như thể vừa bị lật tẩy toàn bộ lớp mặt nạ.

 

Tất nhiên là cậu hiểu. Hiểu quá rõ cái ý mỉa mai trong câu nói của Dương Hiếu.

 

“Nó đã bắt đầu nghi ngờ mình rồi…”

 

“Không, chính xác là nó đã xếp mình vào loại nguy hiểm.”

 

Đây là tình huống xấu nhất có thể xảy ra.

Vì nếu Dương Hiếu mất niềm tin – thì nhiệm vụ ẩn này coi như vỡ tan.

 

Minh Viễn nuốt khan.

 

“Thôi chết... Giờ sao đây?”

 

Cậu hoảng loạn trong đầu, từng luồng suy nghĩ lao loạn xạ như thể sắp nổ tung.

 

“Có nên tiếp tục bịa ra thêm một câu chuyện nữa không?”

 

“Nhưng nói gì bây giờ?”

 

Cậu lặng người. Những gì cậu đã làm – bắn cảnh sát, nổ tung đầu Giang Đức, kéo người chạy trốn, rồi còn đập bình xịt như một thằng điên – tất cả những hành vi đó…

 

Với một NPC chưa thức tỉnh hoàn toàn như Dương Hiếu, nó chỉ có một cái tên: giết người.

 

Hai mạng người. Không rõ lý do. Không lời giải thích hợp lý.

 

Là ai thì chẳng sợ?

 

“Không ai tỉnh táo lại tin một thằng như mình... Không ai hết.”

 

Sự thật trần trụi ấy khiến Minh Viễn rơi vào bế tắc thật sự.

Không còn mánh, không còn đường lui, không còn niềm tin nào để bám víu.

 

Minh Viễn im lặng.

 

Cậu hiểu rất rõ: Lúc này dù có nói gì, làm gì, giải thích cỡ nào… cũng vô dụng.

Niềm tin một khi đã vỡ thì lời lẽ chỉ là nước đổ đầu vịt.

 

“Thôi kệ… nói nữa cũng bằng không.”

“Tốt nhất là quan sát tình hình xem có gì để tận dụng không.”

 

Cậu lặng lẽ liếc mắt quanh khu vực.

Và rồi—ánh mắt chợt sáng lên.

 

Ở phía đối diện, nơi Mục Ninh, Đồng Đạt, và cái xác của Giang Đức từng nằm—trống trơn.

 

“Biến mất rồi…”

 

Không dấu vết. Không âm thanh. Không lời báo trước.

Cả ba thứ đó biến mất như chưa từng tồn tại.

 

Đúng lúc ấy—tiếng “cạch” vang lên.

Cánh cửa nhà Minh Viễn bật mở.

 

Một bóng người cao gầy, mặc đồng phục cảnh sát từ từ bước ra.

 

Thanh Toàn.

 

Anh ta bước chậm, ánh mắt đầy mơ hồ.

Khi nhìn thấy Minh Viễn và Dương Hiếu đang đứng ngoài sân, anh khựng lại.

 

Ba người.

Sáu con mắt.

Một khoảnh khắc im phăng phắc.

 

Gió thổi nhẹ. Lá cây khẽ xào xạc.

 

Rồi giọng Thanh Toàn vang lên—run rẩy, đứt quãng như người sắp không giữ nổi bình tĩnh.

 

“Minh Viễn… Dương Hiếu… cái xác… cái xác trong nhà…”

 

“Nó… biến mất rồi.”

 

“Viên cảnh sát… biến mất rồi…”

 

Dương Hiếu sững người.

 

“Hả? Cái gì cơ?”

 

Ánh mắt cậu nhìn chằm chằm vào Thanh Toàn – như thể hy vọng người kia chỉ đang đùa.

 

Nhưng trái ngược với hy vọng mơ hồ của Dương Hiếu, Thanh Toàn hoàn toàn không hề đùa.

 

Ánh mắt anh ta khi nhìn Dương Hiếu chỉ chất chứa một điều:

 

"Tôi chỉ ước có thể kéo cậu quay lại căn bếp kia để tận mắt xác nhận lần nữa."

 

Minh Viễn thấy tình huống từ trên trời rơi xuống đúng lúc như vậy thì khó giấu nổi nụ cười nhếch môi.

Một nụ cười thỏa mãn, nhẹ nhưng hiểm.

 

“Hahaha... đây là cái giá phải trả thôi.”

 

Cậu nhìn thấy rõ toàn bộ bức tranh rồi. Cơ chế. Kế hoạch. Âm mưu. Tất cả.

 

“Trên đời làm gì có chuyện ngồi mát ăn bát vàng.”

“Vừa muốn thừa nước đục thả câu lại không muốn mạo hiểm?”

“Dễ thế thì ai cũng thành người chơi chính rồi.”

 

Minh Viễn giờ đây hiểu:

Trọng tâm trong toàn bộ kế hoạch của Đông Phương — chính là "sự kiện thực tế".

 

Đông Phương không hề biết Dương Hiếu là nhiệm vụ ẩn từ đầu.

Hắn chỉ bắt đầu nghi ngờ sau khi quan sát Minh Viễn.

 

Những biểu hiện gấp gáp.

 

Hành động lén lút thiết lập bẫy.

 

Cái kiểu cứ khăng khăng phải đến bệnh viện cho bằng được.

 

Hắn xâu chuỗi lại. Hắn đoán.

Và hắn đúng.

 

"Tại sao Minh Viễn lại bày biện những thứ này?"

"Tại sao nó lại gấp đến phát rồ như thế?"

 

Khi niềm nghi ngờ đã trỗi dậy, Đông Phương bắt đầu dựng nên toàn bộ sân khấu:

Từ "cuộc thăm nhà đầy ngẫu nhiên" của mấy NPC...

Đến việc dàn cảnh chồng tầng thực tại.

 

Quan trọng nhất — chính là thời điểm tung chiêu.

 

Chiêu này mạnh. Rất mạnh. Nhưng thời gian vận chiêu rất dài.

 

NPC Giang Đức xuất hiện và thể hiện hàng loạt hành vi "lạ thường" chỉ là để mua thời gian cho quá trình đó.

 

Nhưng trong lòng Minh Viễn vẫn còn một dấu hỏi:

 

“Tại sao người giữ chân mình lại là Giang Đức?

Tại sao không phải là Trường Huy?”

 

Nếu để cản bước Minh Viễn thì Trường Huy mới là người đủ sức.

Hắn phản xạ nhanh đến mức né được cả đạn.

 

"Nếu là nó, thì không chỉ giữ — mà còn có thể khống chế, nhốt mình luôn ấy chứ."

 

So với Trường Huy, việc dùng Giang Đức – một NPC không miễn nhiễm với đạn – đúng là một nước cờ ngu ngốc.

 

“Trừ khi…”

 

Nghĩ đến đó, nụ cười của Minh Viễn càng lúc càng rõ rệt.

 

“Nó không thể.”

 

“Điều này có vẻ là do thiết lập ban đầu của nó…”

 

Minh Viễn nghiến răng.

 

“…dù không rõ nó làm bằng cách nào, nhưng chắc chắn là nó đã dùng hiện tượng chồng thực tại để thao túng hệ thống ngay từ sớm.”

 

“Việc Trường Huy né được đạn không phải vì nó nhanh. Cũng chẳng phải vì nó mạnh.

Mà là vì... nó không hề tồn tại.”

 

Minh Viễn chợt nhận ra — chính khoảnh khắc cậu nổ súng vào Trường Huy đã vô tình kích hoạt một nhánh sự kiện thực tế khác. Và Trường Huy, trong nhánh hiện tại này... đã bị loại khỏi thực tại.

 

“Chết tiệt... thì ra Đông Phương đã bắt đầu chồng thực tại từ tận thời điểm đó rồi.”

 

Giờ thì cậu hiểu tại sao Trường Huy — người có khả năng rõ ràng để ngăn cản cậu — lại không xuất hiện nữa.

 

Hắn không thể tham gia được.

 

Minh Viễn gõ nhịp trên nòng súng, ánh mắt tối lại.

 

“Trong trò chơi này, người duy nhất mà tao nổ súng trước — chỉ có hai kiểu.”

“Một: là cảnh sát.”

“Hai: là những thằng mạnh hơn tao.”

 

Còn với tất cả những NPC khác? Đá, đạp, xô, kéo — là đủ. Không đáng để phung phí tài nguyên.

 

Và chính điều đó mới là chìa khóa.

 

Nếu Đông Phương muốn dẫn hệ thống vào trạng thái chồng tầng thực tại, hắn cần đảm bảo rằng:

Minh Viễn sẽ dùng súng.

 

Làm sao Đông Phương dám chắc điều đó?

 

Quá đơn giản.

 

Tâm lý người bình thường.

Cái gì mạnh nhất — thì dùng trước.

 

Minh Viễn nheo mắt, một suy nghĩ chợt thoáng qua đầu.

 

“Có khi nào... việc mình không thể đâm Đông Phương trong lớp học cũng liên quan đến hiện tượng chồng thực tại này không?”

 

Nhưng khi lùi lại và phân tích kỹ càng — cậu lập tức bác bỏ.

 

“Không. Không đúng. Với Trường Huy thì rõ ràng viên đạn xuyên thẳng qua người nó — như thể cơ thể nó chưa bao giờ tồn tại ở đây.”

 

“Còn Đông Phương... mình đã thực sự chạm vào hắn. Con dao có tiếp xúc. Nhưng lại không gây ra sát thương.”

 

Hai tình huống. Hai quy tắc hoàn toàn khác nhau.

 

Cậu có thể kết luận được một điều:

 

“Đây là hai cơ chế hệ thống hoàn toàn tách biệt.

Một cái là chồng tầng thực tại — xoá sổ hiện diện.

Còn một cái là miễn nhiễm sát thương tạm thời — có thể do trạng thái đặc biệt.”

 

Tuy nhiên, bất chấp sự rối rắm của trò chơi, Minh Viễn cảm thấy trong lòng mình dần có lại tự tin.

 

“Vậy là... Đông Phương không hề bất bại.

Nếu không, hắn đã chẳng phải thiết lập phức tạp đến mức này.”

 

Hắn có thể bị thương. Có thể bị giết. Chỉ cần đúng điều kiện. Đúng thời điểm. Và đúng logic hệ thống.

“Việc nó biến mất đúng vào thời điểm hiện tượng chồng thực tại kết thúc… chắc chắn không phải ngẫu nhiên.”

 

Minh Viễn nhíu mày, nhớ lại từng chi tiết như tua lại đoạn băng.

 

“Lúc ở trong trạng thái hỗn loạn đó, mình vẫn nhìn thấy Mục Ninh và Đồng Đạt.

Nhưng ngay khi sự kiện ấy kết thúc…

—— bọn nó biến mất như chưa từng tồn tại.”

 

Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Minh Viễn như một nhát sét giữa màn đêm.

 

“Rõ ràng rồi.

Bọn nó chưa từng ở tầng thực tại của mình ngay từ đầu.

Mà là ở tầng chồng lên kia — cái lớp phủ như hình ảnh chiếu tạm thời lên mặt không gian.”

 

Và cậu có ngay bằng chứng sống động để xác minh giả thuyết ấy:

 

“Dương Hiếu.

Cảm giác khó thở của nó…”

 

Cậu nhớ lại khoảnh khắc Dương Hiếu thở như bị bóp cổ, mặt trắng bệch, ngồi bệt xuống đất như không khí xung quanh đang bị rút cạn.

 

“Nó bắt đầu khó thở ngay khi đứng giữa ranh giới của hai tầng thực tại.

Nếu lúc đó nó hoàn toàn ở một tầng — dù là dưới hay tầng chồng — thì đã không có hiện tượng này.”

 

Minh Viễn kết luận dứt khoát:

 

“Khoảnh khắc ấy...

Nó bị kẹt ở giữa — không thuộc về tầng nào cả.”

 

Trong lúc Minh Viễn vẫn đang đắm chìm trong chuỗi suy nghĩ hỗn độn, thì bên cạnh, Thanh Toàn và Dương Hiếu đã bắt đầu lén lút trò chuyện.

 

“Này anh Thanh Toàn, chuyện này… là sao?” – Dương Hiếu hỏi khẽ, mắt vẫn không rời khỏi Minh Viễn.

 

Thanh Toàn chỉ khẽ lắc đầu, khuôn mặt lộ rõ vẻ hoang mang đến cực điểm.

 

“Anh cũng không biết…” – Anh ngập ngừng. Rồi mắt liếc nhẹ sang Minh Viễn đang đứng đó, trông như một kẻ đã biết hết mọi thứ.

 

“…Nhưng anh nghĩ là nó biết.”

 

Lời nói không to, nhưng đủ để Dương Hiếu nghe rõ và chột dạ. Cậu nuốt nước bọt đánh ực, rồi chậm rãi nhìn sang Minh Viễn — người vẫn đứng im lặng như đang theo dõi từng phản ứng của họ.

 

Và dĩ nhiên, với kiểu người như Minh Viễn, làm sao cậu có thể bỏ qua cơ hội vàng mười này? Cục diện vừa xoay chuyển, ánh nhìn từ cả hai đổ dồn về phía cậu.

 

Ngay lập tức, Minh Viễn nở một nụ cười niềm nở đến mức khiến người ta sởn gáy. Mặt cậu sáng bừng như thể chưa từng giết ai, chưa từng tra tấn robot, chưa từng tung fake story để dắt mũi bạn bè.

 

Vẻ mặt hiền lành một cách kỳ cục đó làm khóe miệng Dương Hiếu giật nhẹ một cái. Cảm giác như vừa bị ai đó chụp một cái mũ vô hình lên đầu.

 

Minh Viễn biết đây là khoảnh khắc để giành lại thế chủ động. Cậu không thể để mình bị gắn mác “nguy hiểm” mãi được — phải biến cuộc nói chuyện này thành sân khấu của chính mình.

 

“Trước khi tụi mày muốn hỏi cái gì á…” – Cậu nói, rồi bất ngờ chạy tới chiếc ô tô trắng của mình, mở cửa ghế sau ra.

 

“…Vô rồi nói được không? Ở ngoài này gió lạnh và… thực tại méo quá rồi.”