Dương Hiếu đương nhiên là không muốn vào xe rồi. Cậu vẫn còn nghi ngờ, vẫn còn dè chừng Minh Viễn — một kẻ vừa mới nã súng vào đầu người khác mà vẫn có thể cười hiền như chưa từng làm gì.
Tuy nhiên, có vẻ Thanh Toàn thì lại khác.
Anh đang rối như tơ vò. Trong đầu anh lúc này có quá nhiều câu hỏi không lời giải, mỗi sự kiện vừa rồi cứ như một cú đập thẳng vào hệ thần kinh của một người làm nghề "giữ trật tự".
Và điều khiến anh suy sụp nhất là thiệt hại.
Hai cảnh sát. Một đám học sinh.
Tất cả đã biến mất không để lại dấu vết.
Giờ đây, anh cũng chẳng biết phải báo cáo với cấp trên ra sao nữa — chẳng lẽ lại nói là... họ "bị chồng thực tại nuốt mất"?
Thanh Toàn thở dài, một tay ôm đầu, dáng đi có phần thất thểu như một ông chú vừa trúng sét sau buổi họp phụ huynh. Anh lặng lẽ bước theo Minh Viễn, chẳng nói chẳng rằng.
Thấy người anh mình như vậy, Dương Hiếu vội vươn tay ra, gọi với theo, giọng lạc đi vì lo lắng:
“Này... Thanh Toàn! Anh định đi theo Minh Viễn thật à?”
Thanh Toàn dừng lại.
Anh ngoái đầu nhìn lại, đôi mắt đỏ mệt mỏi, giọng khàn đặc và lạnh hơn thường lệ:
“...Chứ mày nghĩ còn ai có câu trả lời à?”
Rồi anh lại quay đi, vẫn ôm đầu, lặng lẽ bước tiếp — như thể nếu dừng lại một giây nữa, thì chính anh cũng sẽ tan vào cái mớ hỗn loạn đang rối tung trong đầu.
Thấy cái kiểu đầy bi tráng như thể Thanh Toàn sắp lao vào lửa để cứu Dương Hiếu, Minh Viễn chỉ nhếch môi.
Cậu chỉnh lại tư thế trên ghế, hơi ngả lưng ra, tay lười nhác giơ lên, chỉ về phía xe của Thanh Toàn:
“Ủa? Chú cảnh sát… làm bộ vậy chi vậy?”
“Tôi có ăn thịt ai đâu. Kêu lên xe nói chuyện bình thường mà cũng làm như ra pháp trường?”
Thanh Toàn vẫn bước, nhưng ánh mắt thoáng khựng lại. Có vẻ câu nói vừa rồi của Minh Viễn... làm anh tỉnh ra được chút xíu.
Anh thở dài, nhìn về phía chiếc xe, giọng như thể vừa ném hết hy vọng vào cống:
“Hazz... chú không hiểu đâu. Có khi khỏi gọi anh là ‘chú cảnh sát’ nữa cũng được, vì sắp mất việc rồi.”
Minh Viễn nhướn mày:
“Hả? Chú chán sống à?”
Thanh Toàn nhún vai, đã đứng sát cửa xe.
“Không. Nhờ ơn nhà chú đấy.”
“Hai đồng đội của anh mất tích. Một đám trẻ cũng bốc hơi luôn.”
“Chú nói xem, giờ anh về trình với cấp trên kiểu gì?”
Minh Viễn ngớ ra vài giây, sau đó khuôn mặt chuyển sang kiểu... “chú tỉnh lại giùm cái”.
Minh Viễn giơ ngón tay chỉ thẳng về phía xe của Thanh Toàn, mắt vẫn trơ như đá, còn giọng nói thì nhẹ như thể đang hỏi chuyện... ăn sáng:
“Ủa? Mất gì?”
“Họ đang đợi anh trong xe kìa?”
“Chú có nhìn vô chưa... hay mới đứng đây khóc xong tự bịa?”
Thanh Toàn khựng lại một chút. Rồi anh bật cười gượng, tưởng Minh Viễn đang cố tấu hài:
“Haha... chú đùa cũng mặn đó.”
“Thôi được rồi, anh ghi nhận.”
Minh Viễn nhướn mày, một tay chống trán như thể đang cố kiềm chế khỏi văng tục.
“Anh hiểu nhầm rồi. Em không có đùa đâu.”
“Em nói thiệt. Không tin thì đi ra đó mà coi.”
Giọng nói của Minh Viễn không có một chút pha trò nào. Trái lại, nó nghiêm túc đến mức khiến Thanh Toàn đứng hình một nhịp.
“Hả?” – anh nhíu mày, vẻ mặt bối rối bắt đầu xuất hiện.
Minh Viễn thì... chịu hết nổi cái vẻ mặt đó rồi. Một buổi tối, mấy lần nhìn thấy biểu cảm y như vậy — cũng từ chính con người này.
Cậu thở ra thật mạnh, rồi dùng cả hai tay... đẩy nhẹ vào hông Thanh Toàn:
“Đi đi anh. Ra đó mà coi.”
“Đừng đứng chắn xe em nữa.”
Cú đẩy không mạnh, nhưng bất ngờ. Thanh Toàn loạng choạng nửa bước. Tuy nhiên, anh nhanh chóng lấy lại thăng bằng.
Đủ để bị đẩy đến gần chiếc xe.
Đứng trước cửa xe, anh hơi do dự. Tay đặt lên tay nắm, môi mím lại. Một nhịp.
Rồi anh mở cửa xe.
Bên trong chiếc xe.
Hai viên cảnh sát vẫn đang ngồi như chưa từng rời đi. Mắt dán chặt vào màn hình điện thoại, ngón tay lướt liên tục như đang chơi game hoặc cuốn vào một video gì đó.
Không ai ngẩng lên.
Không ai để ý đến người vừa đứng ngay sát cửa sổ xe.
Thanh Toàn sững sờ.
Không phải kiểu ngạc nhiên bật thốt lên.
Cũng không phải kiểu “đơ người” rồi đổ sụp như trong phim.
Không có gì cả.
Anh chỉ đứng đó.
Im lặng.
Không biểu cảm.
Không phản ứng.
Không suy nghĩ.
…
Một khoảng lặng kéo dài, âm thầm mà đậm đặc.
Rồi — một trong hai viên cảnh sát trong xe như bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn ra cửa kính. Thấy Thanh Toàn đang đứng sững.
“Ủa? Anh Thanh Toàn quay lại rồi à?” – anh ta mở cửa xe, giọng niềm nở như thể vừa gặp lại người anh em sau một chuyến đi chợ.
“Anh có thu thập được bằng chứng gì không đó?”
Viên cảnh sát còn lại thì nhanh hơn. Gập điện thoại lại, nhét ngay vào túi áo, miệng cười hề hề:
“Anh đi lâu quá làm tụi tôi đợi sốt ruột, tưởng anh bị gì chứ. Ngồi đợi ở đây cả tiếng đồng hồ rồi còn gì!”
Thanh Toàn nhìn cả hai, không nói gì trong một lúc lâu.
Sau cùng, anh chỉ thở ra thật khẽ, như thể đang tự xả cho mình một thất bại.
“Không. Không có gì cả.”
“Không thu thập được gì hết. Làm mấy cậu thất vọng rồi.”
Gương mặt anh vẫn không hề thay đổi. Một biểu cảm… mòn mỏi, vô sắc — đến chính bản thân cũng không buồn cố gắng che giấu nữa.
Thấy vậy, hai viên cảnh sát kia hốt hoảng như thể vừa chạm phải một nỗi buồn tập thể.
“Ơ kìa anh, đâu cần nghiêm trọng vậy...”
“Tụi tôi cũng đâu có ngồi chơi không đâu nha. Ngồi canh từ chiều tới giờ đó!”
“Vụ này... thực sự khó. Cấp trên cũng chẳng kỳ vọng gì nhiều đâu.”
“Anh đừng có suy sụp vậy, chuyện này có khi không phải lỗi của anh đâu.”
Thanh Toàn không đáp.
Anh chỉ nhìn vào khoảng trống giữa hai người đồng đội, nơi mà... không có gì cả.
Rồi anh mở cửa xe, lên ghế lái, bật chìa khóa. Trước khi đóng cửa, anh nghiêng đầu về phía sau, gọi lớn:
“Hazz... Dương Hiếu à. Hôm nay anh mệt rồi.”
“Anh về trước nhé. Từ giờ anh sẽ không làm phiền em nữa đâu.”
Nói rồi, không đợi phản hồi, không ngoái đầu lại — anh đạp ga, chạy thẳng.
Chiếc xe biến mất vào bóng tối như thể cả người anh bị trò chơi nuốt mất. Không để lại chút dư âm nào.
…
Dương Hiếu đứng đó, tay còn giơ ra lưng chừng như định nói gì đó, nhưng rồi chỉ thốt được một câu vô cùng đời thường:
“Ơ… nhưng… anh chở em tới đây mà?”
“Giờ anh đi rồi… ai chở em về?”
Giọng cậu đầy bất lực và tổn thương theo kiểu… rất học sinh.
Minh Viễn đứng cách đó vài bước, nãy giờ đã tự đắc cười ruồi, tưởng tượng ra một màn định mệnh sắp đến:
“Haha... kiểu gì nó cũng phải lên xe mình thôi. Y như trong mấy phim tình cảm — nữ chính bị bỏ lại, nam chính chờ sẵn, trời đổ mưa, tim đổ tình...”
Nhưng rồi…
Dương Hiếu rút điện thoại.
Mở danh bạ.
Ấn nút gọi.
“Mẹ ơi... mẹ đến đón con được không ạ?”
…
Nét mặt của Minh Viễn lúc đó như bị tát bằng một cái dép tổ ong vô hình.
Cậu chớp mắt.
Lòng tự tôn vỡ vụn.
Mồm méo như sắp cãi nhau với định mệnh.
“Đm… quên mẹ mất…”
“Mình đâu phải nam chính ngôn tình…”
“Với lại… nó đâu có gay…”
Minh Viễn chớp mắt.
Mặt cậu trắng bệch như thể vừa nhìn thấy hóa đơn điện nước tháng này.
“Ôi chết cụ rồi…”
Minh Viễn — cái tên từng lạnh lùng bóp cò không do dự, thông thuộc từng ngóc ngách thành phố, phá hàng đống thế cờ của Đông Phương…
…vừa thua sml vì ảo tưởng phim truyền hình.
Mà có đúng thể loại đâu. Đây là trinh thám, chứ đâu phải tình cảm lãng xẹt?
“Thôi rồi…”
“Chẳng nhẽ lại toang xám xí kiểu này sao?”
Nhưng Minh Viễn không chịu bỏ cuộc dễ thế.
Từ một thanh niên lạnh như tiền, cậu hóa thân thành… người hầu trung thành full option, giọng thì êm như mỡ cá basa.
“Tổ tiên à… hay là cậu đi xe của tôi đi?”
“Tôi thề, tôi thốt, tôi cam kết giải thích rõ ràng minh bạch không giấu diếm…”
Dương Hiếu nhìn cậu — không phải nhìn mà là liếc, một cú liếc có lực sát thương hơn cả chục trang khẩu nghiệp.
“Không.”
Một chữ.
Lạnh.
Gãy.
Tê tim như nước đá bỏ vào quần.
Minh Viễn cười méo mó.
“Đm… mày cứ nhớ lấy... mày mà không phải nhiệm vụ ẩn thì bố mày đấm cho khỏi còn cái răng.”
Nhưng dĩ nhiên, cậu chỉ nghĩ trong đầu thôi.
Bởi vì bây giờ mà mất hình nữa là toang như giấc mơ Đà Lạt mùa đông.
Cậu ráng kéo lại giọng dẻo hơn bánh tráng nướng:
“Thôi mà Dương Hiếu… đi đi, tao hứa đưa mày về tận nhà.”
“Không đi nửa đường bỏ giữa như mấy đứa bồ cũ đâu.”
Dương Hiếu xua tay.
“Không cần.”
Minh Viễn áp sát hơn, nói nhỏ, tha thiết như đang bán hàng livestream:
“Thôi mà… coi như tao trả ơn lần trước mày giúp tao được không?”
Dương Hiếu lúc này cứng như đá phèn.
“Không. Tao đ** bao giờ đi xe với một thằng giết người.”
Minh Viễn đứng đó, như một món hàng bị trả về vì giao sai màu.
“Tao có giết ai đâu! Mày nhìn lại xem… tao có giết được ai?”
“Tất cả là hiểu nhầm mà! Tin tao đi, họ ổn cả! Tao đảm bảo!”
…
Tiếc thay, Dương Hiếu đã xác nhận từ sớm rồi.
Ngay khoảnh khắc Thanh Toàn vừa mở cửa xe…
Cậu đã rút điện thoại ra, mở nhóm chat như bản năng.
Tin nhắn vẫn nhảy liên tục.
“Ủa sao Đông Phương ra ngoài lâu vậy tụi bây?”
“Thằng đó có phải đi vệ sinh không vậy?”
Cả Trường Huy, Mục Ninh, Giang Đức lẫn Đồng Đạt — từng đứa vẫn online, gõ phím như chưa hề có cuộc chia ly nào.
Chúng nó đang sống.
Bình thường.
Như chưa từng bị “bắn chết” hay “xử lý triệt để”.
Minh Viễn — người vừa rút hết vốn tự trọng để làm trò hề trên vỉa hè — bỗng đứng đơ như... mạng lag đang cố load 240p.
Mặt cậu không phải đơ vì quê.
Mà là vì nhận ra…
"Mình là thằng duy nhất không có thông tin."
"Mình — bị chơi một cú, ảo ma Canada."
Cậu vẫn cười.
Nhưng là nụ cười méo xệch như sóng livestream bị delay 30 giây.
Tuy ngoài mặt vẫn giả ngơ như chưa từng bị từ chối phũ phàng...
Nhưng trong đầu Minh Viễn đang cháy đỏ như CPU không tản nhiệt.
"Đcm bây giờ mình phải làm gì..."
"Không lẽ lại bảo tao có wifi free, tặng bánh mì và... xin chút lòng thương?"
Càng nghĩ càng bí, cậu lỡ miệng phun ra câu mà chính mình cũng không tin nổi:
“Này, mày đi nhờ xe tao đi… Tao có thể du hành thời gian đó.”
“Nhớ mấy cái vụ hồi nãy không? Mấy cái lạ lạ ấy? Ờ… tao có thể quay lại chỗ đó. Tao biết cách.”
Cứ tưởng đó chỉ là mớ xàm xí để níu kéo lòng thương, ai ngờ…
Dương Hiếu bỗng khựng lại.
Không cười. Không phản ứng giễu cợt như mọi lần.
Mắt cậu nheo lại, trán khẽ nhăn — một biểu cảm cực kỳ hiếm ở Dương Hiếu.
"Khoan đã… Cái mặt này là nghiêm túc rồi đó?"
“…Mày nói thật à?” — giọng cậu trầm xuống.
“Hả?” — Minh Viễn hơi khựng.
Đầu óc còn chưa load kịp những gì mình vừa phun ra, nên vẫn ngơ.
Dương Hiếu tiến lên một bước, giọng trầm lại — không còn hoang mang, cũng chẳng còn giễu cợt:
“Mày nói mày có thể du hành thời gian đúng không? Nói thật đi.”
Minh Viễn thoáng khựng lại.
Ơ… phản ứng này lệch quẻ thật chứ. Cậu tưởng sẽ bị tra khảo tiếp cơ.
Nhưng thôi… đã phóng lao rồi thì phải theo lao.
Minh Viễn tặc lưỡi, rồi thở ra một hơi, gật đầu.
Gật đại.
Nhưng thần thái thì phải như vừa uống Red Bull xong — gật kiểu “ừ đó, biết thì tốt”.
Dương Hiếu im lặng nhìn cậu vài giây, rồi bất ngờ gật đầu theo:
“Được rồi. Tao đi với mày.”
“…Vãi thật.”
Minh Viễn đứng hình 0.3 giây, não đang load lại kịch bản mà mình đã tưởng tượng ra trước đó. Tình huống này đâu có nằm trong tính toán đâu?
“Ủa là sao? Vừa mới gật đầu đại thôi mà?”
Nhưng rồi cậu nhe răng cười như mới trúng số:
“Haha… Vãi chưởng, mình vừa đạp trúng từ khóa kích nhiệm vụ à?”
Minh Viễn trong lòng gào rú như đi hội:
“Thì ra đây mới là ngồi mát ăn bát vàng nè! Không cần vẽ vời gì luôn, chỉ cần nói xàm đúng thời điểm là có người xin theo!”