Trong màn đêm tĩnh lặng, khi những ánh đèn đường đã bật lên, cả bầu trời như bị phủ kín bởi một lớp sơn đen tuyền.
Nếu ngẩng đầu nhìn lên vào lúc này, sẽ chẳng thấy gì ngoài một mảng đen đặc sệt — không trăng, không sao, không cả một tia sáng le lói.
Cảm giác như bầu trời đang dần nuốt chửng mọi thứ còn sót lại của thế giới cũ.
Một khoảng không trống rỗng... đến đáng ngờ.
Minh Viễn ngồi trong xe, ánh mắt lơ đãng hướng lên qua ô cửa kính. Trong thoáng chốc, cậu tưởng như đang nhìn vào một hố đen mở toang giữa không trung.
Rồi cậu bật cười khẽ trong đầu:
“Thực ra thì… chỉ là ô nhiễm ánh sáng thôi.”
Dù trong lòng vẫn còn chút cảm khái, Minh Viễn thừa hiểu:
Ở mấy thành phố lớn như thế này, bầu trời đêm không còn là thứ thuộc về con người nữa.
Ngắm bầu trời chán chê rồi, Minh Viễn quay sang nhìn cái “nhiệm vụ ẩn” đang ngồi bên cạnh.
Dương Hiếu vẫn ngồi yên, tựa đầu vào cửa kính xe, mắt dán ra đường phố. Cậu ấy trông như đang chìm trong một thế giới riêng — vừa lặng lẽ ngắm cảnh, vừa suy nghĩ điều gì đó mà Minh Viễn không thể đoán ra.
Còn Minh Viễn thì vốn không phải dạng người ưa nói nhiều. Nếu không cần thiết, cậu thà để mọi thứ trôi qua trong im lặng.
…
Và thế là, một bầu không khí yên lặng bao trùm khoang xe — đối lập hoàn toàn với sự ồn ã của phố thị bên ngoài: tiếng còi, tiếng người cười nói, tiếng máy xe gầm gào…
Bên trong, lặng như tờ. Bên ngoài, náo nhiệt như chợ phiên.
Không gian ấy vừa chill, vừa nặng một cảm giác lơ lửng. Nhưng rồi, một trong hai người trong xe đã phá vỡ sự tĩnh lặng.
Giọng nói vang lên — trầm, thẳng.
“Vậy mày có thể giải thích được không?”
Minh Viễn liếc mắt sang. À, thì ra là cái "nhiệm vụ ẩn" vừa lên tiếng.
Cậu vẫn bình tĩnh giữ tay trên vô-lăng, mắt không rời đường, rồi nói:
“Được thôi. Tao sẽ giải thích từ đoạn này… Nhưng mày chọn thời lượng đi.”
Dương Hiếu vẫn chẳng buồn quay lại. Cậu tựa đầu vào cửa kính, mắt vẫn hướng ra ngoài, như thể đang hỏi một câu chỉ vì phải hỏi, chứ không thực sự mong đợi.
“Có những thời lượng nào?”
Minh Viễn định nhún vai, nhưng rồi nhận ra mình đang cầm lái.
“Tuỳ mày. Dài nhất thì hơn một tiếng, ngắn nhất tầm mười lăm phút.”
Một nhịp im lặng nữa.
“Thế thì chọn mười lăm phút đi.”
“Được thôi,” Minh Viễn nói, giọng điềm tĩnh.
“Vậy tao sẽ giải thích từ đoạn mấy kẻ kia biến mất nhé.”
Cậu hơi liếc nhìn người bên cạnh rồi bắt đầu dẫn dắt:
“Đầu tiên cho tao hỏi… mày có cảm nhận được gì kỳ lạ từ đám người đã biến mất không?”
Dương Hiếu nghe vậy thì khẽ liếc sang, nhưng ánh mắt vẫn bình thản.
“Lạ à? Mày muốn biết hết hay chỉ lấy ví dụ?”
“Hết đi,” Minh Viễn đáp, dứt khoát.
Dương Hiếu hơi nghiêng người, mắt rời khỏi cửa kính, nhìn thẳng về phía trước. Giọng cậu trở nên chậm rãi hơn, như đang lục lọi trí nhớ:
“Tao mà nói về hai viên cảnh sát trước nhé… thì ban đầu không thấy gì kỳ lạ cả.”
“Cả cách hành xử, suy nghĩ, phản ứng của họ đều rất bình thường — như những cảnh sát làm nhiệm vụ thôi. Không có gì để nghi ngờ cả.”
Cậu ngừng một nhịp, rồi quay đầu sang nhìn Minh Viễn, ánh mắt đầy ẩn ý:
“Nhưng… có vẻ như mọi thứ bắt đầu thay đổi kể từ khi mày xuất hiện.”
Minh Viễn khẽ siết vô-lăng. Cậu không quay sang đáp lại ánh mắt đó, chỉ im lặng tập trung vào con đường trước mặt. Nhưng Dương Hiếu thì không dừng lại.
“Tao thấy rõ lắm. Cả hai đều có vấn đề.”
“Đầu tiên là cái ông bị bắn bởi mũi tên.”
Dương Hiếu thở nhẹ, rồi tiếp tục bằng giọng có phần nghiêm túc hơn:
“Tao không thân lắm với mấy người ở đồn, nhưng cũng đủ quen để hiểu sơ tính cách họ.”
“Anh ta — cái người bị mũi tên giết ấy — vốn là dạng nhát gan. Nhát đến mức có thể bị dọa sợ bởi mấy câu chuyện đô thị nhảm nhí.”
“Thế mà hôm đó… lại hành động liều lĩnh, thậm chí gần như mất kiểm soát.”
Minh Viễn không lên tiếng, nhưng trong lòng đã hơi chột dạ.
“Lúc đó tao không nghĩ gì. Nhưng giờ ngẫm lại… thì thấy rõ ràng có vấn đề.”
“Một người như vậy, với bản tính như vậy… không thể hành động như thế trong tình huống đó.”
Minh Viễn khẽ giật môi. Không phải vì cậu cười — mà vì thứ Dương Hiếu vừa nói ra, chính là thứ… cậu đã thiết lập.
Nếu để ý kỹ thì sẽ thấy: vị trí ngồi của viên cảnh sát kia… thật ra chính là vị trí của Minh Viễn, trong thực tại trước đó.
Ngay khoảnh khắc đó — thời điểm cậu phát điên, khi bản thể “Người Thật” bất ngờ thức tỉnh và nhớ lại tất cả.
Từ thời điểm đó trở đi… vị trí ấy trở thành một “vùng quá khứ.”
Nơi những cảm xúc cực độ đã từng tràn qua… để lại một dấu ấn vĩnh viễn lên thực tại. Không quan trọng ai ngồi xuống sau đó — là Thanh Toàn, hay hai người còn lại — thì bọn họ đều sẽ bị ảnh hưởng.
“Vùng quá khứ” — là nơi thời gian và không gian bị bóp méo bởi cảm xúc mãnh liệt của người chơi.
Và điều đáng sợ là: những méo mó ấy… là vĩnh viễn.
Ngay cả khi hệ thống sinh ra tầng thực tại mới — cái vùng lệch kia vẫn tồn tại như một vết sẹo âm thầm, như bóng ma dai dẳng trong kiến trúc trò chơi.
Minh Viễn ngầm kết luận:
“Ảnh hưởng của người chơi lên trò chơi là vĩnh viễn.”
Nhưng cậu không thấy gì đáng mừng trong đó cả.
Vì chính điều đó cũng có nghĩa là…
Mỗi hành động của người chơi — dù nhỏ nhất — đều là một viên sỏi ném vào mặt hồ thực tại.
Và những gợn sóng sẽ không bao giờ biến mất…
Mà sẽ tích tụ, sẽ khuếch tán… cho đến khi hệ thống không còn kiểm soát nổi.
Minh Viễn không muốn để Dương Hiếu đợi lâu. Càng để lâu, cậu càng cảm thấy nguy cơ bị nghi ngờ sẽ càng tăng.
Vậy nên, cậu liền buông luôn một câu:
“Người đó là do Đông Phương cải trang đấy.”
Dương Hiếu bật cười khẩy.
“Gì cơ? Đông Phương cải trang?”
Cậu nghiêng đầu, nheo mắt, giọng nửa tin nửa giễu cợt:
“Dựa vào cái gì mà mày chắc được điều đó? Tao nhớ chỉ có mỗi cái ông bị mày bắn là có rời nhóm đi giải quyết chuyện riêng. Còn tao, Thanh Toàn, với người còn lại đều không hề rời vị trí.”
“Mày tính bẻ gãy logic kiểu đó sao?”
Minh Viễn cười lại, cái kiểu cười y chang bản sao phản chiếu của Dương Hiếu.
“Mày nghĩ vậy là vì mày vẫn còn tin có cái gọi là logic trong cái trò chơi này hả? Sau tất cả những thứ ảo ma vừa xảy ra?”
Dương Hiếu không chịu thua:
“Thế mày tính nói cái gì cũng được hả? Dù vô lý tới mấy thì cũng là ‘do trò chơi’?”
Minh Viễn nghe vậy mà miệng giật giật.
Trong lòng cậu gào thét:
“Trả lại tao cái Dương Hiếu ở nhà Minh Viễn đi! Cái bản ngơ ngác kia hiền như cục đất, không thắc mắc, không nghi ngờ, không bật lại...”
“Còn cái bản Dương Hiếu này? Hỏi như tra khảo, nghi như công an điều tra, hợp tác thì không, phản ứng thì quá nhanh... muốn gài cũng khó!”
Cậu lẩm bẩm một câu thật nhỏ chỉ đủ mình nghe:
“…NPC gì mà khó dắt như boss game cuối vậy trời…”
Minh Viễn sau vài giây than vãn thì lại thở dài, trở về với cái dáng vẻ nghiêm túc và khô khan cố hữu.
“Hazz… cái trò chơi chết tiệt này đúng là đang muốn giết sạch từng tế bào não của mình.”
Nhưng rồi cậu khẽ nhếch môi.
“Dù vậy thì sao? Minh Viễn này sợ chắc?”
Cậu siết nhẹ vô-lăng, đầu óc nhanh chóng quay lại guồng phân tích.
“Điểm mạnh của mình là thông tin. Mình biết nhiều hơn nó — đó là lợi thế.
Nó có thể không tin, nhưng sẽ không bác bỏ hoàn toàn.
Miễn là lý do đủ hợp lý, mạch truyện hợp logic, thì dù có bịa, nó cũng sẽ ngẫm nghĩ.
Còn nếu bịa tào lao kiểu mấy thằng đa cấp bán coin, thì... xác định luôn.”
Minh Viễn hắng giọng, điều chỉnh giọng nói cho bình thản như đang kể chuyện, không cố thuyết phục.
“Mày tin hay không thì tùy. Tao chỉ kể những gì tao biết thôi.”
Dương Hiếu không đáp, vẫn nhìn thẳng về phía trước. Nhưng Minh Viễn không bỏ lỡ nhịp, cậu tiếp tục:
“Mày biết tại sao viên cảnh sát kia bị thay thế không?
Là do hắn sử dụng công cụ trong vụ án kỳ lạ kia.”
Nghe tới đó, Dương Hiếu khẽ liếc sang một cái. Chỉ một cái chớp mắt, nhưng với Minh Viễn, thế là đủ.
“Cái vụ hai nạn nhân có vết thương bất thường sau va chạm ấy…
Tao chắc mày cũng thấy lạ đúng không?”
Dương Hiếu không phản đối, im lặng là đồng tình. Minh Viễn bồi tiếp, giọng nhỏ nhưng dứt khoát:
“Thiết bị của Đông Phương là thiết bị có khả năng ghi lại hành động.”
Lần này, Dương Hiếu không nén nổi sự tò mò, quay hẳn đầu lại:
“Ghi lại hành động là sao?”
Minh Viễn khẽ cười. Trúng đòn rồi.
“Nhớ hiện tượng lag tụi mình gặp không? Khi mà mày thấy Đông Phương vung tay rồi bẵng đi một thời gian mới có kết quả?”
Dương Hiếu nhíu mày, tay sờ cằm — thói quen cũ mỗi khi suy nghĩ nghiêm túc.
“Ý mày là... hắn đã thực hiện hành động đó từ trước, nhưng hệ thống chưa phát lệnh?
Và đến thời điểm thích hợp, hành động đó mới được phát ra như một bản ghi?”
Minh Viễn búng tay cái tách rõ ràng, đầy đắc ý.
“Đúng. Chính xác luôn.”
Dương Hiếu vẫn chưa buông tha.
“Vậy còn vụ camera?
Giải thích sao khi mà toàn bộ thiết bị giám sát đều không ghi lại được bất kỳ hành động nào của Đông Phương?”
Minh Viễn không ngạc nhiên. Cậu biết câu này sẽ đến.
“Mày có biết không, thiết bị mà Đông Phương dùng ấy…
Nó có khả năng tác động mạnh nhất lên thiết bị điện tử.”
Dương Hiếu nhíu mày, vẻ khó hiểu lộ rõ:
“Ý mày là sao?
Nhưng mà... cho dù camera có bị nhiễu hay gì đi nữa thì tụi mình vẫn có nhân chứng cơ mà.”
Minh Viễn khẽ cười. Cái kiểu cười nhẹ đầy ý tứ, nửa như đùa cợt, nửa như đang nói điều gì rất thật:
“Ừ thì đúng là có nhân chứng.
Nhưng mày thử nghĩ xem…
Nếu cái thiết bị đó có thể làm lệch thời gian giữa hành động và hậu quả,
Thì sao mày chắc được nó không thể tác động tới cả nhận thức của nhân chứng?”
Dương Hiếu khựng lại. Cặp mắt lóe lên một tia hoang mang thoáng qua.
Minh Viễn tiếp tục, như thể đang rải mồi câu:
“Camera, nhân chứng, đồng hồ, nhật ký hệ thống…
Tất cả đều là công cụ ghi nhận sự kiện trong không–thời gian.
Mà nếu thời gian đã bị uốn cong…
—— Thì mày nghĩ còn cái gì ‘chắc chắn’ không bị ảnh hưởng nữa?”
Dương Hiếu thở ra một hơi, mặt hơi nghiêng đi, ánh mắt xa xăm:
“…Ra là vậy sao…”
Cậu ta có vẻ hiểu… một phần.
Còn lại, vẫn đang bị kéo chìm trong một lớp sương mù mơ hồ, nơi mọi thứ đều có vẻ đúng – và cũng có thể hoàn toàn sai.
Minh Viễn thì chẳng bận tâm.
Cậu biết, cậu vừa gieo xuống một câu nửa thật nửa giả – và đó mới là thứ nguy hiểm nhất trong trò chơi này.
Có vẻ như Dương Hiếu cũng đã tự tạo ra cho mình một lời lý giải riêng, một đáp án tạm thời để níu lấy sự ổn định.
“Vậy mày nói tiếp đi.”
Minh Viễn gật nhẹ, chuyển ngay sang phần tiếp theo.
Cậu không muốn để nhịp cuộc trò chuyện nguội lạnh.
“Ừm… nhớ cái lúc Đông Phương bị bắn không?
Bị chính cái bẫy mà nó tự giăng ra ấy… Mày nghĩ vì sao?”
Dương Hiếu không đáp, nhưng ánh mắt đã có chút dao động.
“Bởi vì đó là một phần trong kế hoạch.
Một cái bẫy... để che giấu một cái bẫy lớn hơn.”
Minh Viễn chậm rãi, đều giọng như đang kể lại một kịch bản phim gián điệp.
“Nó giả chết — để khiến tụi mình mất cảnh giác.
Rồi dùng quả pháo ngoài hành lang để truyệt hạ bọn mình khi vừa mở cửa thoát thân.”
Dương Hiếu cau mày. Những ký ức cũ dần trồi lên.
“Nếu không phải viên cảnh sát đó đột nhiên không mở cửa…
—— Thì chắc tụi mình xanh cỏ rồi.”
Minh Viễn kết lại, giọng đều và chắc.
Thực tế thì không phải vậy.
Quả pháo đó được đặt để phong tỏa Minh Viễn, không phải để giết.
Đông Phương muốn cậu ở yên trong căn bếp, không thể chạy đi đâu, không thể can thiệp vào kế hoạch kéo Dương Hiếu vào tầng thực tại chồng.
Một kiểu giam lỏng bằng tâm lý.
Nó như một lời cảnh cáo âm thầm:
“Tao đặt bẫy ở khắp nơi.
Khôn hồn thì ngồi yên mà sống.”