Khi cầm được khẩu súng trên tay — một khẩu súng lục trơn bóng, còn nguyên mùi kim loại mới, thứ mùi hỗn tạp giữa chết chóc và cám dỗ — Trạm Dạ cảm thấy như mình vừa lên đỉnh cao của cuộc đời.
Không đùa đâu.
Không còn ai cản được anh ta nữa.
Từ giờ trở đi, anh có thể vác khẩu súng này mà nã cho nát mấy tên tội phạm.
Đúng nghĩa đen. Nát luôn.
Trạm Dạ bật cười khẩy, tay còn vân vê báng súng như vừa phát hiện một loại đồ chơi mới:
“Haha…
Nếu mấy ông cấp trên khó tính mà thấy khẩu này trong tay mình...
Chắc són cả ra quần vì ngạc nhiên ấy chứ.”
Tuy nhiên, anh biết rõ:
Niềm vui này không sạch.
Anh vừa ăn cắp một khẩu súng trong sở cảnh sát — điều mà ngay cả đám tội phạm chuyên nghiệp cũng ít khi dám làm.
Thế nên…
Giấu.
Lúc này, giấu súng còn quan trọng hơn là cầm nó.
Trạm Dạ hít một hơi, bắt đầu làm điều mà trước đây anh chưa bao giờ nghĩ sẽ phải làm trong đời.
Anh giấu khẩu súng trong ống quần.
May mà bộ đồng phục của anh được may rộng hơn tiêu chuẩn (do anh tự ý sửa từ hồi đầu năm, vì... thích style hip-hop một tí).
Nên việc nhét một khẩu súng vào ống quần?
Không thành vấn đề.
Còn mấy băng đạn?
Dễ như ăn cháo.
Anh cuốn từng băng quanh bụng, dùng băng dính cố định nhẹ lại.
Sau đó mặc áo thun vào, rồi phủ lớp áo đồng phục bên ngoài.
Từng lớp.
Gọn gàng.
Không một nếp nhăn đáng nghi.
Anh soi gương.
Kiểm tra lần cuối.
Không cộm.
Không lệch.
Không tiếng lách cách nào phát ra khi anh xoay người.
Trạm Dạ gật gù, nở một nụ cười mỉm.
“Thế này mà còn bị phát hiện thì chắc là là do ngu thôi”
Trạm Dạ bước ra khỏi phòng kỹ thuật, tay chỉnh sơ lại nếp áo.
Trên người anh lúc này là một khẩu súng giấu trong ống quần, ba băng đạn cuốn quanh bụng, và một biểu cảm... thản nhiên đến lạ thường.
Trên đường ra, anh gặp không ít đồng nghiệp.
Nhưng mà — cái da mặt của Trạm Dạ thì dày khỏi nói.
Dù đang mang theo đồ ăn cắp, anh vẫn niềm nở cười nói, thậm chí còn vỗ vai vài người, đùa giỡn như chưa từng phạm tội.
“Ê, Trạm! Mắt đỏ thế kia, say à?”
“Say cái đầu ông ấy! Tôi mệt vì công lý đó!”
Cả hành lang bật cười.
Không ai nghi ngờ điều gì.
Và thế là, mọi thứ…
Trôi êm như mỡ trăn.
Trạm Dạ thong dong đi đến cánh cửa ra vào, mắt khẽ nheo lại dưới ánh đèn vàng nhạt.
Anh không khỏi cảm thán:
“Haha… hôm nay đúng là một ngày tuyệt vời.”
Cảm giác như vũ trụ đang đứng về phía anh.
Tâm trạng nhẹ bẫng.
Phong độ chạm đỉnh.
Anh nắm lấy tay nắm cửa, mở ra — không chút do dự.
…
Vừa đi ra khỏi đồn cảnh sát, Minh Viễn đã đứng cách đồn cảnh sát một đoạn.
Cậu quay đầu lại, ánh mắt liếc về phía toà nhà.
Trên ngón trỏ là một miếng băng dính trắng — vết tích duy nhất của cú "lướt ảo" mà cậu vừa thực hiện.
Chiếc mũ cảnh sát vẫn còn trên đầu.
Minh Viễn không biểu cảm gì rõ rệt, chỉ quét mắt sang trái, phải… như đang tìm kiếm một tín hiệu, hoặc một cái bóng nào đó.
Và đúng lúc ấy — bóng dáng Trạm Dạ xuất hiện.
Một người cao gầy, mặc đồng phục cảnh sát, nhưng bước đi loạng choạng.
Ánh đèn đường phản chiếu lên gò má ửng đỏ vì rượu, hơi thở thoảng mùi bia, và một chút gì đó... sai sai.
Anh ta đi ngang qua Minh Viễn.
Hai người — một tỉnh, một lơ mơ.
Minh Viễn liếc sang.
Ánh mắt chỉ dừng lại một nhịp.
Cậu không nói gì, cũng không làm gì.
Chỉ nhẹ xoay người, rồi lặng lẽ quay về xe.
Không cần xác minh.
Không cần hỏi.
Bởi vì… trong thế giới này, có những thứ không cần phải hiểu — chỉ cần tránh.
Bước vào xe, Minh Viễn thấy Dương Hiếu đang chăm chú nhìn vào điện thoại, mắt không rời màn hình.
Cậu hơi thắc mắc.
Nhưng không hỏi.
Chỉ lặng lẽ mở cửa ghế phụ, ngồi xuống.
Khoảnh khắc cửa xe đóng lại — như thể tất cả sự căng thẳng từ trước tới giờ bị hút ngược vào không gian kín.
Minh Viễn thở hắt ra.
Một tiếng thở dài nặng đến mức nghe như có kim loại trong đó.
Cậu dựa đầu vào lưng ghế, nhắm mắt lại.
Dương Hiếu bên cạnh vẫn đọc.
Không liếc sang. Không hỏi gì. Không phản ứng.
Vài phút trôi qua.
Khi cơn choáng đã bớt, Minh Viễn mới từ từ ngồi thẳng lại.
Cậu lắc đầu, tự nhủ:
“Không sao đâu...
Chỉ là một pha nhập vai thôi mà.
Mình từng nhập vai hàng trăm lần rồi, mắc gì phải mệt với một vai cảnh sát tép riu?”
Nhưng thực tế thì...
Đầu của cậu đang đau như vừa bị bổ đôi bằng búa.
Việc nhập vai một NPC — tưởng là quen — nhưng lần này lại khác.
Lạ lắm.
Cậu cảm thấy trong bản thể mình có gì đó dịch chuyển. Như thể lớp “người bị lập trình” và “người quan sát” vừa mới lấn sang một góc nào đó trong “người thật”.
Ký ức bị ghi đè.
Nhận thức bị chồng lớp.
Ranh giới mờ đi trong tích tắc.
Chỉ một chút nữa thôi — Minh Viễn đã không thể thoát ra được nữa rồi.
Cậu thở dài.
Không phải vì đau.
Mà là vì… lo.
Lo cho chính mình.
Thứ nguy hiểm nhất không phải là việc cậu nhập vai quá sâu.
Mà là ý niệm.
Ý niệm của Trạm Dạ.
Trong trò chơi này, nhận thức bản thân và bản ngã là gốc rễ của tồn tại.
Khi một người chơi cài ý niệm của NPC vào bản thân, điều đó đồng nghĩa với việc mở một cánh cửa cho hệ thống chui vào.
Cậu biết rõ điều đó.
Nhưng vẫn làm.
Vì nếu có một điều gì khiến kỹ năng này đáng sợ, thì chính là chỗ này:
Nếu trò chơi đảo chiều, nếu thực tại bị viết lại —
…thì Minh Viễn sẽ không còn là “một người”.
Cậu sẽ là cả Trạm Dạ và Minh Viễn.
Một bản thể lai tạp, có ký ức của cả hai — không thể phân biệt đâu là gốc, đâu là ngọn.
Lợi:
Ký ức NPC chỉ kéo dài một năm, ký ức thật của Minh Viễn sẽ thống trị.
Hại:
Đây là một hành động “can thiệp trái phép vào cấu trúc dữ liệu”.
Hệ thống sẽ dễ dàng nhận diện, kiểm soát, và thậm chí đồng hóa cậu.
Về lâu dài, hệ quả có thể là đa nhân cách, rối loạn thực tại, thậm chí là biến mất tư cách người chơi.
Tệ hơn cả, nếu Đông Phương biết điều này, hắn hoàn toàn có thể khai thác nó thành tử huyệt.
Minh Viễn biết tất cả điều đó.
Nhưng vẫn làm.
Bởi vì hôm nay, cậu không có quyền lựa chọn.
"Nếu không đủ đạn, không đủ súng... thì làm gì còn cơ hội sống để mà lo về bản ngã?"
Cậu biết Đông Phương đang đợi ở bệnh viện.
Nghe được lúc trong bếp.
Và nếu phải chơi một trận sống còn —
Minh Viễn thà mang theo nguy cơ tự huỷ còn hơn là tay trắng.
Cậu lẩm bẩm.
“Chiêu này mạnh thật… nhưng mình không dùng nó thêm được nữa rồi.
Không có gì đảm bảo lần tới mình còn là mình.”
Rồi cậu rút khẩu súng lục từ trong ống quần.
Thân súng mát lạnh, vỏ kim loại phản chiếu ánh đèn yếu ớt trong xe.
Minh Viễn xoay súng vài vòng cho bớt nóng tay rồi ném sang cho Dương Hiếu.
“Nè, cầm lấy.”
Dương Hiếu — vẫn không rời mắt khỏi điện thoại — giơ tay kia ra bắt trọn khẩu súng.
Chính xác từng li.
Minh Viễn sững người.
“Ơ vãi…
Thằng này có haki quan sát à?”
Dương Hiếu vẫn đọc.
Không nói một lời.
Mặt lạnh như tiền.
Minh Viễn bắt đầu ngứa miệng.
Không chịu được nữa.
“...Mày đang xem cái gì mà chăm chú dữ vậy?”
Dương Hiếu bị cắt ngang lần thứ hai.
Hơi gắt.
“Có gì đâu. Vớ vẩn thôi.”
Minh Viễn thấy thái độ đó là không ổn.
Cậu im luôn.
“Ờ… biết vậy hỏi làm gì...”
Cậu quay mặt ra trước, tay giữ vô lăng, đạp ga.
Xe vọt lên.
Tiếng động cơ vang vọng trên đoạn cao tốc vắng người.
Phía sau là ánh đèn trắng nhạt của đồn cảnh sát.
Le lói. Xa dần.
Trên con đường cao tốc này — ngoài cây ra thì chẳng còn gì nữa.
Cây hai bên đường kéo dài như bất tận, như thể cậu đang lao vào một đường hầm xanh không điểm dừng.
Minh Viễn liếc đồng hồ tốc độ, rồi đạp thêm ga.
60…
70…
90…
100 km/h.
Gió rít, xe rung, và không gian như đặc lại.
Dương Hiếu hoảng thấy rõ.
Cậu bám tay vào tay vịn, nghiêng người sang Minh Viễn.
“Này, ê!
Có chuyện gì thì nói.
Chứ đừng có kéo tao đi theo kiểu này!”
Minh Viễn nhếch mép.
“Yên tâm.
Tao biết tao đang làm gì.”
“Dù sao tao cũng chỉ là học sinh cấp ba thôi mà—ghê hơn mày tưởng nhiều đấy.”
Dương Hiếu gằn giọng:
“Mày nghiêm túc đấy à?!”
Minh Viễn không trả lời.
Chỉ khẽ nói:
“Chúng ta phải đến bệnh viện nhanh.
Nếu không… Đông Phương sẽ đến trước.”
Nghe vậy, Dương Hiếu mới thở ra.
“Ờ… tốt.
Tao cứ tưởng mày thất tình gì chứ…”
Cậu ngồi lại ngay ngắn hơn, rồi lặng vài giây.
“…Mà này, hỏi cái này được không?”
Minh Viễn vẫn lái, mắt nhìn đường.
“Ừ, hỏi đi.”
Dương Hiếu nhìn lên gương chiếu hậu, thấy ánh mắt lạnh như đá của Minh Viễn phản chiếu.
Cậu nuốt nước bọt, cố chọn từ thật cẩn thận.
“Nào… tập trung lái, nhưng nghe kỹ nhé.
Lúc ở bếp nhà mày, làm sao mày biết viên cảnh sát kia là Đông Phương?”
Minh Viễn đứng hình.
Mặt cậu tái đi.
Mắt nhắm lại như thể vừa nghe một câu chửi cực kỳ đau.
Rồi bốp!
Một cú tự đập vào trán — mạnh đến mức Dương Hiếu giật mình.
“Con mẹ nó mày im hộ tao cái!!!”
Cậu hét.
“Tao đã cố quên rồi!!! Tao quên đi là có CHỦ ĐÍCH!!!”
Minh Viễn rít qua kẽ răng, gằn từng chữ:
“Cái thứ đó… không nên được nhớ lại.
Không nên được gợi lại.
Không nên tồn tại trong đầu tao, hiểu chưa?!”
Dương Hiếu há hốc mồm, chưa kịp đáp.
Minh Viễn ngửa đầu ra ghế, thở hắt ra, như vừa bị bóp cổ.
“...Tao biết.
Tao biết rõ là hắn là ai.
Nhưng nếu tao NHỚ, nếu tao TIN… thì trò chơi sẽ tự làm cho hắn mạnh lên.
Hiểu chưa?!”
“Cái game này nó không vận hành theo logic, mà theo NIỀM TIN.
Nếu người chơi tin đủ mạnh…
Thì thế giới sẽ uốn mình theo cái niềm tin đó.”
“Một cái niềm tin sai lệch… có thể biến Đông Phương thành cái thứ mà chính tao cũng không phân biệt nổi với người thật.”
Dương Hiếu như bị tạt gáo nước đá.
“Tức là… nếu mày tin Đông Phương là người quen của mày, thì…”
“Thì hệ thống sẽ tự bọc da, đắp xương, dệt ký ức để biến hắn thành như vậy.
Một NPC hoàn hảo — hoặc tệ hơn, một bản sao hoàn hảo.”
“Và nếu tao không phân biệt được…
Thì tao toang.”
Chiếc xe vẫn lao vun vút trong màn đêm.
Chỉ có tiếng gió, tiếng máy và tiếng trái tim đang đập bất an.
Dương Hiếu lặng thinh một lúc.
Rồi nói nhỏ:
“…Tao hiểu rồi.
Từ giờ… tao sẽ không nhắc đến cái tên đó nữa.”
Minh Viễn gật đầu.
Nhưng ánh mắt vẫn lạnh tanh.
Không phải vì giận.
Mà vì sợ.
Vì cậu biết:
Một lời nói vô tình… có thể kích hoạt cả một thực tại sai lệch.
Dương Hiếu ngồi im một lúc.
Rồi như sực nhớ ra điều gì đó, cậu lên tiếng:
“Này…
Cho tao hỏi cái này được không?”
Minh Viễn mắt vẫn nhìn đường, đáp cụt lủn:
“Không.”
Dương Hiếu cười gượng.
“Chưa biết tao định hỏi gì mà đã từ chối rồi à?”
“Biết.”
Giọng Minh Viễn lạnh như nước đá.
Dương Hiếu nghiêng đầu.
“Thế thì mày đoán xem — tao định hỏi gì?”
“…Mày định hỏi về hệ thống.
Về cái ‘game’ này.”
Dương Hiếu hơi rùng mình.
Câu trả lời quá chuẩn.
Như thể Minh Viễn đọc được suy nghĩ cậu.
Hoặc tệ hơn…
“Ừ thì đúng.”
Cậu thừa nhận.
“Mày nói nãy giờ nghe cứ như đang ở trong một trò chơi.
Vậy… cái hệ thống mày nói là gì?
Là AI à? Là cơ chế mô phỏng? Là gì?”
Minh Viễn không trả lời ngay.
Một thoáng im lặng kéo dài — nặng nề như có ai đang giữ cổ cậu lại.
Rồi…
Cậu gằn giọng, lạnh lẽo đến mức bầu không khí trong xe tụt vài độ:
“Không cần quan tâm.”
Và ngay lúc đó…
Toàn bộ cảm giác trong người Dương Hiếu như bị ngắt điện.
Tất cả cảm xúc — tò mò, sợ hãi, bực bội, khó hiểu — bị dập tắt trong tích tắc.
Đầu óc cậu trở nên trống rỗng.
Tay chân lạnh đi.
Cơ mặt lỏng ra như không còn điều khiển.
Như thể ai đó…
…đã tắt công tắc con người bên trong cậu.
Minh Viễn quay sang liếc nhìn.
Một nụ cười nhếch mép, không rõ là thương hại hay cảnh báo.
“Tao đã bảo rồi mà.
Có những thứ mày không được phép hỏi.”
“Một số từ khóa…
Nếu được nói ra, sẽ kích hoạt cơ chế giới hạn nhận thức.”
“Mày có để ý không?
Ngay khi mày hỏi, toàn thân mày ‘đơ’ lại như bị rút phích cắm.”
Dương Hiếu cố gắng mở miệng.
“Cái… cái… gì… vậy…”
“Tao gọi nó là cơ chế khử nhiễu.”
“Game này được thiết kế để giấu chính nó.
Nếu mày thắc mắc quá sâu, hệ thống sẽ tự cài câm nín vào não mày.”
Dương Hiếu cảm thấy mình bắt đầu thở lại được.
Cảm giác quay lại — từng chút, từng chút một.
Như thể vừa tỉnh dậy từ một cơn chết giả.
Minh Viễn nhấn thêm:
“Đừng đụng vào mấy thứ hệ thống không muốn mày biết.”