Chap 59 Em còn định giả vời đến bao giờ

“Ê, mẹ mày vừa lay nát người tao xong giờ lại méo chịu tỉnh là sao?”

 

Giọng Dương Hiếu vang lên sát bên tai, vừa trách móc vừa nửa đùa. Nhưng Minh Viễn không trả lời.

 

Cậu chỉ đứng đó, im lặng, đôi mắt không nhìn ai, mà cũng chẳng nhìn cái gì. Trên gương mặt cậu—là một sự mệt mỏi bào mòn. Như thể thứ vừa trút ra khỏi người cậu không phải là sức lực… mà là linh hồn.

 

Dương Hiếu hơi cau mày. Cái thằng này... mới vài phút trước còn lanh chanh cà khịa không để ai yên, vậy mà giờ im re như tượng gỗ. Cậu không nói thêm gì nữa, chỉ lặng lẽ quan sát.

 

Minh Viễn bước ra khỏi xe. Nhưng cậu không đi vào bệnh viện như dự tính.

 

Thay vào đó, cậu tìm đại một cái ghế dài gần đó—và phịp, ngồi sụp xuống như một bao cát vỡ.

 

Tư thế cậu ngồi không có chút sức sống nào: lưng cong, người đổ nhẹ về phía trước. Hai tay đưa lên, cố che mặt, nhưng những ngón tay run rẩy đã phản chủ—kẽ tay vẫn để lộ một phần biểu cảm. Gương mặt cậu bị bóng tay che khuất, nhưng thứ hiện rõ trong ánh mắt ấy… là một Minh Viễn hoàn toàn khác.

 

Không phòng bị.

Không khinh khỉnh.

Không cà khịa.

 

Chỉ là một cậu nhóc sợ hãi, kiệt sức và đang tìm cách giữ cho mình không tan ra thành bụi.

 

Dương Hiếu chỉ ngồi trong xe, nhìn ra ngoài qua lớp kính mờ đục.

Cậu không xuống xe.

Cậu cũng không gọi Minh Viễn.

Cậu chỉ nhìn.

 

Bởi vì... cậu chẳng biết phải làm gì.

 

Tự nhiên, Minh Viễn đột nhiên sụp đổ — không lý do, không báo trước.

Một người vừa nãy còn cà khịa, còn lanh chanh, giờ chỉ còn là một cái bóng.

Ngồi bệt xuống chiếc ghế công cộng như thể tất cả sức sống đã bị hút cạn.

 

Dương Hiếu nhìn tư thế đó — cái lưng gập xuống, tay ôm đầu, gối co nhẹ lại —

Tự dưng... thấy quen quen.

 

Cậu nhíu mày.

Trong đầu vụt qua hình ảnh một thằng nhóc Nhật 14 tuổi, bị gọi về để lái robot, đánh nhau với mấy sinh vật tận thế

Rồi thầm nghĩ:

 

“Đm nhìn y chang.”

“Không lẽ bị Đông Phương điều khiển tâm trí rồi?”

 

Dương Hiếu chỉ có thể phỏng đoán vậy thôi.

Cậu cũng từng nghĩ Minh Viễn là kiểu người không biết mệt. Nhưng có lẽ không ai là không biết mệt.

Cậu ngồi im trong xe, gật đầu với chính mình:

 

“Chắc tốt nhất là để nó yên một lúc.”

“Cho nó không gian riêng để xả ra rồi ổn lại thôi.”

 

Rồi cậu quay mặt đi, bắt đầu nghịch khẩu súng của mình, kiểm tra đạn, chốt an toàn... mọi thứ.

 

 

Ở một nơi nào đó, xa lắc — hoặc có thể chỉ ở một tầng khác trong bệnh viện này.

Một căn phòng đen đặc như hắc ín, ánh sáng hầu như không len lỏi nổi vào trong.

 

Mọi khung cảnh đều bị nuốt chửng bởi bóng tối.

Chúng ta không biết đây là tầng mấy. Cũng không biết nó ở đâu trong hệ thống của tòa nhà.

Chỉ có một người biết.

 

Hắn đang đứng cạnh cửa sổ.

 

Khuôn mặt bình thường — thậm chí là bình thản đến kỳ lạ.

 

Trên tay hắn là một chiếc điện thoại.

Ngón tay lướt nhẹ.

Cũng không rõ đang chat với ai.

 

Chỉ có thể thấy rất rõ một điều:

Hắn ta đang tận hưởng điều gì đó.

Một cách đầy thoải mái.

 

Bên cạnh hắn là một chiếc giường bệnh.

Trên đó là thân thể bất động của một chàng trai trẻ, đang phải thở máy — từng nhịp chậm rãi, đều đặn như thể hơi thở đó không thuộc về chính cậu, mà là một món nợ sự sống được tạm vay từ cỗ máy lạnh lẽo.

 

Căn phòng gần như không có ánh sáng, chỉ có ánh đèn LED nhỏ nơi đầu giường và tiếng típ… típ… típ… nhịp nhàng vang lên, cắt ngang sự im lặng ngột ngạt.

 

Người đàn ông đứng bên cửa sổ liếc nhìn sang.

Một ánh nhìn lướt qua như thể đánh giá một món đồ chơi đang chờ kích hoạt.

 

Rồi hắn cười. Một nụ cười nhạt như gió buốt mùa đông, không mang theo chút nhiệt nào.

 

“Haha... tôi nghĩ là tôi đoán ra sơ sơ cái nhiệm vụ ẩn của cậu em anh rồi đấy.”

 

Người đó — chính là Đông Phương.

 

20 phút sau.

 

Dương Hiếu ngồi trong xe đã gần 20 phút.

Không radio, không âm nhạc, không tiếng còi xe.

Chỉ có sự im lặng tuyệt đối như thể thời gian cũng bị ngưng đọng theo cái cách Minh Viễn đang ngồi kia.

 

Cậu vẫn ngồi đó.

Còn Minh Viễn?

Vẫn không nhúc nhích.

 

“Đm... thằng này chết mẹ rồi à?”

“Sao ngồi như bị đóng băng vậy...”

 

Dương Hiếu nhìn qua lần nữa, hơi chột dạ.

Cảm giác kỳ lạ chạy dọc sống lưng cậu. Không phải vì sợ, mà vì… lo?

 

Cuối cùng, không chần chừ thêm, cậu đẩy cửa xe một cái cạch, rồi nhảy xuống.

 

“Thôi, phải ra xem nó còn thở không cái đã…”

 

Vừa bước đi, Dương Hiếu vừa vò đầu bứt tóc.

 

“Mình phải làm sao với cái thằng này đây...?”

 

Nhìn bóng lưng Minh Viễn đang dúi mặt vào hai bàn tay, Dương Hiếu chỉ thấy cục nợ mới xuất hiện trước mắt mình. Một phần trong cậu thì thầm:

 

“Thôi, bỏ mẹ nó luôn... Về nhà ngủ cái đã.”

“Chủ lực quân chết lâm sàng rồi còn làm được gì nữa…”

 

Cậu thở dài, xoay người định quay về xe thì—

 

“Phập.”

 

Một cái vỗ vai đột ngột đáp xuống. Không mạnh, nhưng vừa đủ để khiến tim Dương Hiếu nhảy qua một nhịp.

 

“Ơi má—”

 

Cậu xoay phắt lại, tay theo phản xạ chạm vào thắt lưng, nơi giấu khẩu súng. Tay còn lại giơ thẳng ra, chỉ vào một khuôn mặt lạ hoắc.

 

“Cái đéo gì vậy?! Mày là thằng đéo nào?!”

 

Trước mặt cậu là một người đàn ông trẻ mặc đồng phục cảnh sát, nhưng kiểu dáng hơi khác biệt. Cao ráo, dáng gầy nhưng không yếu — ước chừng gần m8, tóc cắt gọn, đường nét sắc sảo, ánh mắt có vẻ... biết điều.

 

Không tỏ ra đe dọa. Ngược lại, hắn giơ cả hai tay lên ngang vai, như thể đầu hàng trước khi có đạn lạc bay tới.

 

“Ê ê, bình tĩnh đã. Tôi là phe cậu mà.”

 

Giọng hắn nhẹ nhàng, chậm rãi, có cái kiểu của mấy người đã quá quen với việc xử lý mấy tình huống cận kề bạo lực... bằng mỗi cái mồm.

 

Dương Hiếu lúc này mới bắt đầu hoàn hồn. Sự cảnh giác dần lùi xuống, cậu nhíu mày, nhìn kỹ lại người đối diện.

 

“Ơ…”

 

Ánh mắt cậu sáng lên một chút.

 

“Anh Trạm Dạ?! Anh tới đây làm gì vậy?!”

 

Tay vẫn còn chỉ thẳng vào người đàn ông, nhưng bàn tay kia đã rút khỏi thắt lưng — động thái rõ ràng là hạ vũ khí.

 

Gương mặt cậu phản ánh đúng một điều: Cậu quen hắn. Rất rõ.

 

Trạm Dạ — người đàn ông vừa mới suýt ăn đạn — cũng thở ra một hơi dài. Hai tay giờ đút gọn vào túi quần, nụ cười lấp lửng vẫn còn treo trên môi như thể chưa hề hoảng loạn khi nãy.

 

“Haha, cuối cùng cậu cũng chịu nhận ra anh rồi hả Dương Hiếu? Nãy anh tưởng mình đi luôn rồi cơ đấy… tim muốn tuột ra ngoài luôn chứ đùa.”

 

Dương Hiếu lần này lại là người giơ hai tay lên, kiểu xin lỗi lịch sự pha tí tếu táo. Cậu cười gượng:

 

“Haha, em xin lỗi… hiểu nhầm hiểu nhầm. Tưởng có người lạ mò vào định làm gì tụi em.”

 

“Ai dè là anh.”

 

Trạm Dạ thấy Dương Hiếu đã bình tĩnh trở lại thì mới ung dung bước thêm vài bước, giọng anh vẫn nhẹ như gió đêm:

 

“Mà thôi… cảnh giác như thế cũng tốt.

Tin anh đi, tầm vài tiếng tới... chú mày sẽ cần nó.”

 

Dương Hiếu lúc này mới thả lỏng hai tay hoàn toàn. Nhưng khi nghe đến đó, cậu như chợt nhớ ra một điều gì đó, ánh mắt chớp lên một tia ngờ vực.

 

“À đúng rồi...

Mà anh tới đây làm gì vậy?”

 

Câu hỏi vừa dứt thì Trạm Dạ lại sải bước, chậm mà đều, không trả lời ngay.

 

Cứ như thể… cậu hỏi gì không quan trọng.

 

Dương Hiếu nhướng mày — anh ta đang định đi đâu?

 

Cứ tưởng Trạm Dạ sẽ đến gần mình, nhưng không — anh ta lướt ngang qua luôn, rồi tiến thẳng về phía chiếc ghế đá nơi Minh Viễn vẫn đang ngồi, gập người như thể sắp nôn cả tâm can ra.

 

“Ơ… anh đi đâu vậy?” — Dương Hiếu gọi theo, hơi cảnh giác trở lại.

 

Trạm Dạ không quay đầu. Anh dừng lại trước chiếc ghế đá, tay đút túi, mắt nhìn xuống Minh Viễn — nhưng nói với Dương Hiếu phía sau:

 

“Haha… anh đến vì có người gọi anh tới mà.”

 

Dương Hiếu nhăn mặt:

 

“Gì kỳ vậy, em ngồi với nó suốt mà có thấy nó gọi ai đâu.”

 

“Mà anh quen nó hả? Em nhớ đâu có thấy ai bảo anh là người quen của nó đâu?”

 

Trạm Dạ khẽ cười. Một tay vẫn trong túi quần, lục tìm gì đó không rõ.

 

“Không, anh đâu có quen nó.”

 

“Vậy thì…” — Dương Hiếu càng nhíu mày — “Anh giúp nó làm gì?”

 

Lúc này, Trạm Dạ mới khẽ nghiêng đầu, nụ cười càng rõ ràng hơn trên mặt.

 

Tay anh đã rút được một vật gì đó ra khỏi túi — một chiếc bật lửa, cũ kỹ, gỉ đồng.

 

Anh bật lửa lên tạch, ngọn lửa cháy nhỏ xíu nhưng sáng rực trong đêm tối.

 

Mắt anh nhìn thẳng vào ngọn lửa, nhưng giọng lại…

rành rọt, không vội vã:

 

“À thì… vì anh là Minh Viễn mà.”

 

“Cái gì cơ?”

 

Dương Hiếu nhíu mày, giọng căng thẳng thấy rõ.

Cái lý do nghe như vừa rút ra từ mồm mấy thằng chơi ảo ma Canada — thật tình cậu không biết phải phản ứng thế nào cho phải.

 

Trạm Dạ vẫn giữ vẻ thản nhiên, tay khều khều trong túi quần, rồi rút ra một điếu thuốc nhăn nheo như lấy từ hồi… chiến tranh biên giới vậy.

 

Cạch.

Xoẹt.

 

Anh bật lửa, lửa lên đỏ hồng, chiếu hắt nửa khuôn mặt của anh trong ánh sáng lờ mờ của khu bệnh viện.

 

Anh ngậm điếu thuốc, rít một hơi dài.

 

Rồi... giữa đám khói mờ mịt bốc ra từ mép môi, anh nói:

 

“Anh nói rồi mà. Anh là Minh Viễn.”

“Anh đến đây, vì Minh Viễn… gọi anh tới.”

 

Dương Hiếu hơi chững lại, hai chân khẽ lùi nửa bước.

 

“Gọi tới? Gọi bằng cái gì? Ý anh là sao? Từ lúc nào thằng đó biết anh để mà gọi?”

 

Trạm Dạ rít thêm một hơi nữa, nhìn thẳng về phía chiếc ghế nơi Minh Viễn vẫn ngồi đó như một cái xác sống.

 

“Cậu ta không cần biết anh là ai.”

“Cậu ta chỉ cần cầu cứu.”

 

“Minh Viễn nói... cậu ta vừa mới rơi vào một cái bẫy rất sâu của hệ thống.”

 

“Và rằng... muốn thoát ra... phải xử lý từ gốc rễ.”

 

Dương Hiếu trố mắt, cảm giác càng nghe càng lú, não cứ như đang được đảo lên như máy xay sinh tố.

 

“Bộ anh tưởng tôi là con nít ba tuổi à? Mấy cái trò này đem đi hù mấy thằng thích creepypasta thì được. Anh nhìn tôi giống loại dễ bị dụ lắm hả?”

 

Cậu gằn giọng, mắt không rời khỏi người Trạm Dạ.

 

Trạm Dạ vẫn cười. Mắt nheo lại vì khói thuốc.

Anh phả ra một làn khói rất dài... rồi trả lời bằng cái giọng lưng chừng giữa châm biếm và chân thành:

 

“Haha... em muốn nghĩ sao thì nghĩ.”

“Nhưng mà anh không đùa đâu.”

 

Dương Hiếu nhìn qua nhìn lại.

Tình hình hiện tại là: “Tự nhiên mất một thằng chủ lực, lại lòi ra một thằng chủ lực khác.”

Khó hiểu thì khó hiểu, nhưng ít nhất… cũng đỡ hơn ngồi đây coi Minh Viễn hóa đá từng giờ.

 

Cậu khoanh tay lại, gằn giọng hỏi:

 

“Rồi, nếu anh đã tới đây để cứu người thì… cái gọi là xử lý gốc rễ là cái gì?”

 

Trạm Dạ vẫn cái dáng vẻ cười cợt nhả nhạt kia, nhưng lần này, lời hắn nói ra lại như lưỡi dao cắt ngang không khí:

 

“Chúng ta sẽ phải giết vài người.”

 

Dương Hiếu tròn mắt.

 

“Cái gì?! Giết người á?! Anh điên à?!”

 

Trạm Dạ vẫn rất tỉnh, không chút dấu hiệu của kẻ hoang tưởng:

 

“Không điên. Rất tỉnh.”

“Những người đó — là nguyên nhân khiến Minh Viễn mắc kẹt trong thứ gọi là Mê cung tâm trí.”

“Chúng ta giết họ… là đang gỡ rối từ tận lõi.”

 

Dương Hiếu như nghẹn lại. Cổ họng khô khốc, từng từ bật ra như đá nặng:

 

“Mê cung tâm trí? Anh tưởng anh là tiến sĩ X hả? Hay là diễn viên vai phản diện trong game ‘Life is Strange’?”

 

“Và cho tôi một lý do… một lý do thôi… để tôi không gọi cảnh sát báo có một thằng khùng muốn giết người ở đây.”

 

Trạm Dạ không giận, không đổi sắc. Chỉ hất cằm, tay chỉ lên tầng 2 bệnh viện.

 

“Không cần gọi. Vì nếu em không giúp anh…”

 

“… thì có lẽ tụi mình sẽ phải nói lời tạm biệt… với người đó.”

 

Dương Hiếu quay lại nhìn theo tay hắn.

 

Là phòng bệnh… phòng bệnh của người ấy.

 

Ngay giây đó, đôi mắt của Dương Hiếu co rút lại. Như thể có ai đó vừa bóp nghẹt cả cơ thể cậu lại chỉ bằng một cái nhìn.

 

Trạm Dạ vẫn nói, đều đặn, lạnh như thép.

 

“Em có thể bỏ mặc Minh Viễn.”

“Vì Đông Phương không lấy nó làm mục tiêu chính.”

“Nhưng còn người ở trên kia… em có chắc mình cũng bỏ được?”

 

Câu đó rơi xuống như tảng đá đập thẳng vào giữa ngực.

 

Dương Hiếu run lên. Môi cậu mím chặt, rồi từ từ biến thành một nụ cười méo mó đầy phẫn uất.

 

Cậu nghiến răng, nhìn Trạm Dạ như muốn xé toạc cổ họng hắn ra từng mảnh.

 

“Anh muốn làm gì?”

 

Dương Hiếu siết tay lại, đưa xuống thắt lưng — nơi khẩu súng được giấu kỹ. Vài phút trước còn buông lơi, giờ lại như đang sẵn sàng rút ra bất cứ lúc nào.

 

Trạm Dạ không hề giật mình.

Thậm chí... anh còn cười nhẹ.

 

“Sai người rồi.”

 

Anh lắc đầu, từng chữ thốt ra bình thản như thể đang nói chuyện trà chiều.

 

“Người em cần hỏi không phải là anh... mà là Đông Phương.”

 

Dương Hiếu siết răng.

 

“Đừng có đánh trống lảng. Tôi đã tìm rồi. Đông Phương đang ở nhà. Không có ở bệnh viện này.”

 

Trạm Dạ nghiêng đầu, nụ cười nhạt hiện rõ.

 

“Ồ? Thế thì… tại sao em lại tin lời của Minh Viễn?”

 

Dương Hiếu sững người.

 

Một nhịp trôi qua.

 

Cậu phản ứng ngay, cố tỏ ra tự nhiên:

 

“Tôi chỉ muốn… kiểm tra xem nó có thực sự du hành thời gian được không thôi.”

 

Giọng nói thì bình thường.

Nhưng đôi mắt… lại có chút chệch choạc.

 

Trạm Dạ bật cười. Không lớn. Nhưng đầy tính bắt bài.

 

“Kiểm tra?”

 

“Hay là… em đã nhìn thấy điều gì đó mà em chưa sẵn sàng thừa nhận?”

 

Dương Hiếu nhíu mày.

 

“Anh nói cái gì cơ?”

 

Trạm Dạ bước lại, từng bước, không vội, không đe dọa.

 

Ánh mắt vẫn sắc như lưỡi dao.

 

“Em nói Đông Phương đang ở nhà?”

“Vậy tại sao… anh lại nhận được tín hiệu hệ thống từ chính tầng hai bệnh viện này?”

“Một tín hiệu đồng bộ với người tên Đông Phương. Dữ liệu xung đột, ID không rõ nguồn.”

 

“Nó giống y hệt một cái… bản thể thứ hai.”

 

Im lặng kéo dài.

 

Dương Hiếu bắt đầu thấy lạnh dọc sống lưng. Không phải vì anh ta đang nói dối.

 

Mà vì... có vẻ anh ta không nói đùa.

 

Trạm Dạ nhìn thẳng vào mắt cậu.

 

“Cậu bạn Minh Viễn ấy... dù có nói xàm thế nào, vẫn không phải là thằng duy nhất nhận ra trò chơi này đã bị bẻ cong.”

 

“Câu hỏi là — em muốn tiếp tục giả vờ rằng mọi thứ vẫn logic, hay bắt đầu tự hỏi mình rằng: Tại sao em vẫn còn sống?”