Dương Hiếu trố mắt ra.
Cậu hoàn toàn không hiểu nổi cái quái gì đang xảy ra nữa. Anh cảnh sát đứng trước mặt cậu — vui tính, điển trai, dáng vẻ không khác gì Trạm Dạ — vậy mà cứ nói như thể mình là người khác.
“Ý anh là sao?”
Cậu gằn giọng.
“Nếu anh là Minh Viễn, thì tại sao lại nói như thể mình không phải?”
Trạm Dạ vẫn giữ nguyên nụ cười nửa miệng. Nụ cười đó khiến Dương Hiếu gai người. Nó không giống kiểu cười vô hại thường thấy.
Cậu cảm thấy bực bội, không phải vì lời nói kỳ quái, mà vì chính người này — người mà vừa nãy còn chỉ vào căn phòng bệnh của anh trai cậu — lại cứ vòng vo như đang đùa giỡn.
Dương Hiếu bước lên một bước, mắt không rời Trạm Dạ.
“Trả lời tôi đi.”
Trạm Dạ khẽ bật cười, như thể rất thích thú với tình huống hiện tại. Rồi anh ta buông một câu chẳng ai ngờ nổi:
“Cậu có bao giờ nghe đến việc... chèn ký ức của người này vào đầu người khác chưa?”
Dương Hiếu nhíu mày.
“Ý anh là… có người khác chèn ký ức vào đầu anh à?”
“Ừ.”
“Là Minh Viễn?”
Trạm Dạ búng tay — tách! — như thể cậu vừa giải đúng đáp án.
“Chuẩn luôn. Chính nó.”
Anh ta nói như đang kể chuyện cười.
“Anh đã được Minh Viễn chèn ký ức vào đầu, nên hiện tại... cũng có thể được coi là một Minh Viễn.”
Trạm Dạ đứng đó, phả khói thuốc ra như thể không khí xung quanh cũng phải nghe hắn kể chuyện đời.
Giọng hắn bình thản đến mức gần như trêu ngươi — mà cũng chẳng buồn để ý Dương Hiếu đang cau mày từng dòng.
“Vậy thì mấy cái anh nói… như kiểu thế giới, logic hay gì đó. Rồi cái việc tôi vẫn sống đến giờ… là sao?”
Dương Hiếu hỏi, ánh mắt lộ rõ vẻ nghi hoặc lẫn cảnh giác.
Trong đầu cậu vẫn là một dòng chữ to đùng:
“Thằng này bị điên rồi.”
Nhưng — lại lạ kỳ ở chỗ — cậu không dừng được.
Cứ như thể bản thân bị kéo vào cái guồng lý luận méo mó ấy, một phần vì tò mò, phần còn lại vì… bản năng sinh tồn thì thầm rằng đây không phải chuyện tào lao.
Trạm Dạ rít một hơi thật sâu, nhả khói như nhả ký ức.
Cái miệng của hắn đúng kiểu “con vẹt có triết học”, cứ phun ra câu nào là câu đó nghe như lời tiên tri phiên bản… miền Tây.
“Em không hiểu cũng bình thường thôi. Ai cũng thế.”
“Mấy cái anh nói… bây giờ đối với em chẳng có ý nghĩa gì cả. Nhưng sau này, khi em đứng trước cái chết, hay trước một thực tại không còn là của em nữa…”
“Thì em sẽ nhớ. Rằng đã từng có một thằng như anh đứng đây và nói toàn mấy thứ tào lao cực kỳ chính xác.”
Hắn lại cười. Đôi mắt hơi nheo lại, không phải vì khói thuốc, mà là vì hắn rất thích thấy người khác bắt đầu hoài nghi thực tại.
Dương Hiếu khựng lại một chút.
Cậu không trả lời.
Không xác nhận. Không phủ nhận.
Chỉ là — cậu không còn bác bỏ nữa.
Trạm Dạ dập tàn thuốc vào đế giày như kết thúc một đoạn độc thoại sân khấu, rồi nhìn sang, giọng dịu xuống.
“Thôi. Giờ nói nhiều cũng vậy. Mày muốn sống đúng không?”
“Muốn thì đi theo anh. Còn không thì cứ ngồi đây mà chờ hệ thống nó chọn người tiếp theo để chơi.”
Rồi hắn xoay người bước đi, dáng vẻ không vội, nhưng từng bước chân như thể biết rõ mình đang đi đâu.
Dương Hiếu bây giờ có thể chắc chắn một điều:
Trạm Dạ điên rồi.
Hoặc ít nhất, vừa bỏ nghề cảnh sát để đi… bán bảo hiểm vũ trụ cấp 5.
Cái kiểu nói chuyện “Tôi nói vô nghĩa không phải vì nó vô nghĩa, mà là vì bạn quá ngu” thật sự khiến người thường phải nổi da gà.
Mà cậu thì là người thường.
Và dù Trạm Dạ đã đi đến tận cổng bệnh viện, chuẩn bị biến mất sau lớp sương chiều mờ nhòe, thì Dương Hiếu — vẫn đứng chôn chân tại chỗ, đầy cảnh giác, đầy hoài nghi.
Thế rồi…
“Tốt nhất là chú mày nên theo anh đi. Nếu không… thì anh trai chú, anh không biết sẽ như thế nào đâu.”
Cạch.
Tiếng công tắc bật lên — trong tim.
Chỉ cần nghe đến hai từ “anh trai”, Dương Hiếu như bị giật dây.
Mọi dấu hiệu cảnh báo lừa đảo, mọi biểu cảm “ai cho tôi report ông này” — biến mất sạch.
Cậu bước theo.
Không, phải nói đúng là… cậu bị bước theo.
Thân thể cậu tự động chuyển động, còn ánh mắt thì vẫn ngơ ngác, như thể tâm trí vẫn ngồi trong xe đợi wifi.
Nhìn dáng vẻ đó — Trạm Dạ bật cười nhẹ.
Anh vô cùng đắc ý.
Anh nắm được thóp rồi.
Trong đầu, một dòng suy nghĩ rất rõ ràng vang lên:
“Tôi chỉ làm đến vậy thôi. Còn lại Dương Hiếu có nhận ra hay không, thì đó là câu chuyện của người chơi, không phải NPC như tôi.”
Và rồi…
Giữa một buổi chiều âm u, giữa lằn ranh mờ giữa thực và ảo, một giọng nói vang lên.
Một giọng nam trẻ — trong trẻo nhưng lặng lẽ, vừa mềm mại như mưa, vừa méo mó như băng nứt.
“Không sao đâu…
Chỉ cần anh làm hết sức là được rồi.”
“Còn lại thì… không phải là điều mà một NPC như anh có thể quản. Về sau… sẽ là câu chuyện của tôi.”
Trạm Dạ sững lại một chút.
Bước chân chậm lại. Anh muốn hỏi. Rất muốn.
“Tại sao…? Làm sao cậu lại bị kẹt vào cái bẫy đó?”
Giọng nói trong đầu lại vang lên, lần này như thể mang theo cả một tầng ký ức đầy bụi mờ:
“Đúng vậy. Anh đang muốn hỏi điều đó mà, đúng không?”
“Tại sao tôi lại rơi vào bẫy…”
“Hazz… cũng bất đắc dĩ thôi. Dù sao thì… tôi cũng chỉ là một thằng ảo tưởng và sợ chết.”
Giọng cười khàn dần.
Giọng nói trong đầu cũng bắt đầu biến dạng, không còn là giọng nói nữa, mà như những tiếng vọng trầm trầm vọng từ trong giấc mơ bị bỏ dở.
Và cuối cùng — lời thì thầm mang mùi tận thế vang lên:
“Mà anh nghĩ tôi đang ở trong đầu anh à?”
“Không. Tôi không có ở trong đầu anh đâu.”
“Tôi đang ở trong…”
“Mê cung tâm trí.”
Trạm Dạ cau mày lại.
“Anh có thể giải thích rõ hơn không?”
Bên trong đầu anh, giọng nói ấy khẽ hắng giọng như thể đang chuẩn bị cho một cuộc giảng giải dài hơi — hoặc một lời thú tội đã lên men quá lâu.
“Anh biết là mình vẫn là một NPC… nhưng mà đã có ký ức của tôi, đúng không?”
“Ừm, đúng vậy.”
“Vậy thì, xét theo một góc nào đó — anh cũng là tôi. Anh thấy sao về nhận định đó?”
Trạm Dạ gật đầu. Không phải ngoài đời, mà là trong tâm trí.
“Ừm… nghe hợp lý. Vậy tức là hệ thống hiện giờ nghĩ anh là tôi nên nó mới nhầm — và vì thế tôi đang chia sẻ tâm trí với anh. Đúng không?”
“Ừm.”
Giọng nói kia chỉ ậm ừ, lạnh nhạt như thể đang bàn chuyện về thời tiết.
Nhưng Trạm Dạ bắt đầu cảm thấy có điều gì đó... chưa khớp.
“Khoan đã. Nếu hệ thống nhầm anh là tôi... thì thân xác của tôi, Minh Viễn thật, vẫn đang nằm kia.
Vậy tôi — thật sự đang ở đâu?
Cái kiểu nhầm này... là nhầm kiểu gì?”
Im lặng một chút. Rồi giọng nói kia đáp:
“Thật ra… không khó hiểu đâu.”
“Lý do cực kỳ đơn giản:
Đó là cách hệ thống phân biệt người chơi và NPC.”
Trạm Dạ cảm thấy có gì đó vừa rùng mình chạy dọc sống lưng.
“Hệ thống dùng… tiêu chí nào?”
“Hai thứ: thể xác và tâm trí.”
Giọng nói kia lúc này bỗng trở nên rạch ròi — như đang đọc lại dòng code của một hệ thống vô nhân đạo.
“Về thể xác, miễn là còn sống — thì được xét là 'đủ điều kiện người chơi'.
Về tâm trí, miễn là có 'ký ức của người chơi' — thì được xét là 'đúng bản thể'.
Thế là đủ.”
“Nghĩa là…”
“Nghĩa là anh là người chơi.
Còn tôi — dù có cái thân xác thật kia — nhưng do tâm trí tôi hiện không trọn vẹn, tôi bị xem như NPC.”
Và lúc đó Trạm Dạ hiểu.
Hệ thống — với logic lạnh lùng như toán học — không quan tâm đến ý chí, cảm xúc hay cái tôi thực sự.
Nó chỉ nhận diện bằng hai yếu tố:
Thân xác còn sống.
Tâm trí mang vết tích người chơi.
Và giờ đây… Trạm Dạ hội tụ đủ cả hai.
Anh là Minh Viễn.
Nhưng cũng không phải là Minh Viễn.
Vì cái còn đang mắc kẹt trong "mê cung tâm trí" mới chính là phần hồn gốc — phần Minh Viễn nguyên thủy, đang bị phân rã và mắc kẹt giữa các tầng bản ngã.
Trạm Dạ cảm nhận được điều gì đó bất ổn.
Anh khựng lại giữa hành lang, cau mày, rồi lên tiếng trong đầu:
“Này, nhưng… tôi thấy anh hình như càng lúc càng yếu. Anh ổn chứ?”
Giọng nói kia đáp lại sau một khoảng ngập ngừng. Một âm sắc nghèn nghẹn, khô khốc như sóng radio bắt đầu nhiễu.
“Tôi thì không. À không… cả hai ta đều không ổn.”
“Gì cơ?”
Trạm Dạ bắt đầu cảm thấy lạnh gáy. Không hẳn vì lời nói — mà vì cái cách âm thanh đó đang dần… biến dạng.
“Bản thể thật của tôi — đúng ra là phần chiếm ưu thế nhất trong ba lớp bản ngã. Nhưng giờ tôi phải chia sẻ tâm trí với anh…
Và điều đó khiến tôi đang tan rã.”
“Nhưng mà… anh vẫn nói chuyện được mà?”
“Đó chỉ là ảo giác. Tôi chỉ còn khoảng… mười phút nữa thôi.”
Giọng nói kia bỗng chùng xuống, như thể chính nó cũng không còn tin vào mốc thời gian mình vừa nói ra.
“Nếu trong mười phút nữa, anh không kết thúc hai mẹ con đó — tôi sẽ bị xoá.”
Trạm Dạ đột ngột tăng tốc bước chân. Anh đã vào bên trong bệnh viện, hành lang vẫn dài vô tận — nhưng cái khung cảnh đầy máu me và mùi sát trùng vẫn y nguyên như trước. Chẳng có gì thay đổi.
“Tôi đang đi rồi đây. Nhưng anh đang ở đâu vậy? Tôi tìm mãi mà không thấy hành lang đó, không thấy anh, cũng không thấy hai mẹ con kia.
Rốt cuộc anh bị mắc kẹt ở xó nào?”
Giọng nói kia lúc này thở dài — một tiếng thở dài thật sự, nhưng vang lên như tiếng rít từ hư vô.
“Tôi không còn ở thực tại này nữa. Tôi đang mắc kẹt trong một tầng thực tại khác.”
“Cái gì? Thực tại khác?”
“Ừ. Khi cảm xúc của người chơi vượt quá giới hạn — hệ thống sẽ tạo ra một tầng thực tại mới.
Nhưng vì anh — là một phần của tôi — lại không đồng bộ hoàn toàn, nên tầng mới này… bị khuyết.”
“Khuyết thế nào?”
“Nó méo mó. Mù mịt. Không hoàn thiện. Không gian không khớp. Nhân vật không đầy đủ. Thậm chí quy luật còn không ổn định.”
Trạm Dạ càng nghe càng cảm thấy mọi thứ dường như đang vỡ vụn trong đầu. Nhưng anh vẫn cố hỏi:
“Vậy thì làm sao tôi tìm thấy anh?”
“Không phải anh không tìm được.
Mà là tầng đó… chưa xuất hiện trong dòng thời gian này.”
“Hả?”
“Vì tầng thực tại kia bị hệ thống xác định là một khả thể của tương lai, nên nó chưa mở ra ở hiện tại. Nó đang nằm ở phía trước — như một nút thắt chưa được buộc.”
“Khi hệ thống tạo ra tầng thực tại mới, các tầng cũ không biến mất hoặc bị xóa, mà sẽ được biến thành quá khứ của trò chơi.”
“Còn thực tại của tôi thì khác. Nó bị khuyết, và do anh không nằm trong đó — lại thêm chuyện nó chưa xảy ra trong dòng thời gian hiện tại — nên hệ thống coi nó là tương lai.”
Trạm Dạ im lặng. Rồi nói nhỏ:
“Tức là… tôi phải tiếp tục đi.
Cho đến khi... tương lai mở ra đúng chứ?”
“Đúng.”
“Và lúc đó…”
“Lúc đó — hoặc anh tìm thấy tôi, hoặc tôi biến mất.”