“Vậy thì thôi nhé. Tôi không còn gì để nói nữa.”
Giọng nói kia mang rõ sự mệt mỏi, từng âm thanh nhỏ dần... nhỏ dần, rồi biến mất hẳn.
“Hẹn gặp lại nhé, Minh Viễn.”
Trạm Dạ hiểu — Minh Viễn kia đang dần yếu đi.
Vì vậy, anh không cố giữ lại cuộc trò chuyện, mà tập trung vào việc quan trọng hơn: phải tìm ra Minh Viễn bằng mọi giá.
Nhưng trước đó… anh cần xử lý một việc khác.
“Này, Dương Hiếu.”
…
Dương Hiếu đang thong thả bước đi, mặc kệ tên Trạm Dạ tâm thần kia cứ lượn lờ đi tới đi lui như ma đói.
Mục đích của Dương Hiếu khi đi theo Trạm Dạ — thực chất chỉ có một:
anh ta đã nhắc đến anh trai của mình.
Chỉ vậy thôi.
Còn việc Trạm Dạ muốn cứu ai, làm gì, gặp gì, chết chóc ra sao… cậu chẳng bận tâm.
Thứ duy nhất khiến cậu xuất hiện ở đây là căn phòng bệnh nơi anh trai mình đang nằm.
Vì vậy, Dương Hiếu cứ bước… từng bước chậm rãi, bình thản — thậm chí có phần hờ hững.
Cho đến khi…
“Này! Dương Hiếu.”
Bị gọi bất ngờ khi đang bước trong im lặng, Dương Hiếu hơi khựng lại.
Âm thanh kia làm cậu khó chịu.
Cảm giác như một khúc nhạc nền đang yên đang lành thì bị tiếng chuông điện thoại xen vào.
Cậu biết rõ… ai đang gọi mình.
Dương Hiếu cố gắng không để lộ sự khó chịu ra ngoài. Cậu quay lại, trên môi là một nụ cười gượng gạo liên tục giật giật như thể cơ mặt đang co thắt.
“Gì đấy, Trạm Dạ?”
Không buồn gọi anh hay chú, cậu nói trống không — giọng bực tức lộ rõ.
Trạm Dạ chẳng để tâm đến thái độ hỗn xược đó. Anh ta chỉ vội vội vàng vàng nói một tràng:
“Đừng đến phòng của anh trai cậu! Đông Phương đang ở đó.
Vòng ra phía sau bệnh viện đi, ở đó an toàn hơn.
Ở lại đợi một lúc, rồi hãy di chuyển.”
“Làm thế mới sống nổi.”
…
Dương Hiếu đang khó chịu sẵn, nghe Trạm Dạ cứ ra lệnh liên tục như thể đang làm đạo diễn cho đời mình thì cơn giận bùng nổ.
“Biết rồi, biết rồi! Đông Phương, Đông Phương, suốt ngày Đông Phương!
Não anh có vấn đề à?”
Giọng cậu gằn lên, đầy cay độc.
“Anh có bị ngu không? Tôi đến đây là để ‘hùa theo’ cái trò điên của Minh Viễn thôi.
Anh tự dưng chui ở đâu ra rồi bắt tôi làm cái này cái kia như thể anh hiểu hết mọi chuyện vậy.”
“Anh biết cái đéo gì mà nói như đúng rồi?”
“Im mẹ mồm lại đi!”
…
Dù bị chửi thẳng mặt, Trạm Dạ vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt — như thể tất cả lời lẽ kia chỉ là cơn gió lướt ngang vai áo. Nhưng trong đầu, anh đang thầm cười khẩy:
“Haha… tôi biết nhiều hơn cậu tưởng đấy, nhóc ạ.
Cậu mới là đứa mù mờ, thế mà cứ tưởng mình đang điều khiển mọi thứ.”
Bề ngoài thì vẫn bình thản, anh đáp lại, nhẹ tênh:
“Được rồi, tùy cậu. Cậu và anh trai mình có chết hay không… không phải chuyện của tôi.”
Trạm Dạ bước đi vài bước, rồi bỗng dừng lại.
“À mà, để tôi nói cho cậu một sự thật cuối cùng nhé.”
Giọng anh bỗng sắc như lưỡi dao lạnh lẽo áp sát cổ:
“Dù cậu ở lại hay rời đi… cũng không thay đổi được gì đâu.
Hôm nay, cậu sẽ chết.”
…
Nói rồi, Trạm Dạ vẫy tay nhàn nhạt như thể chào tạm biệt một người bạn cũ — rồi quay lưng bỏ đi, không ngoái đầu.
Dương Hiếu đứng lại, toàn thân căng cứng.
Trong đầu cậu vụt qua một suy nghĩ cực đoan:
“Có khi nên giết mẹ thằng này cho xong.”
Và cái suy nghĩ đen tối kia...
Có lẽ, chỉ cách một bước chân nữa là trở thành hiện thực.
Nhưng may mắn — hoặc do lý trí trỗi dậy kịp thời — Dương Hiếu đã không làm gì cả.
Cậu chỉ nén lại tất cả, nuốt giận vào lòng, mang theo dáng vẻ bực bội mà quay lưng định tiếp tục kế hoạch ban đầu.
“Được rồi... mặc kệ thằng điên đó.”
Nhưng rồi —
“Dù cậu ở lại hay rời đi… cũng không thay đổi được gì đâu.
Hôm nay, cậu sẽ chết.”
Lời nói đó chợt vọng lại trong đầu, rõ ràng như vừa mới được thì thầm bên tai.
Gan ruột của cậu bất chợt thắt lại, một cảm giác bất an kỳ quái dâng trào. Cậu cố gắng xua nó đi, như xua một cơn gió lạnh thổi sau gáy giữa đêm mùa hạ.
Nhưng càng xua, càng gạt đi...
Thì cái suy nghĩ đó lại càng bám rễ, như đinh đóng vào xương sọ.
“Mẹ nó, con chó.”
Dương Hiếu nghiến răng, rủa thầm. Không thể ép suy nghĩ biến mất được, cậu bèn chuyển sang cách khác: ép cảm xúc rời khỏi lòng.
Dù có khó chịu đến mức nào, thì cuối cùng — cậu cũng không bước đến phòng bệnh của anh trai.
Mà đã thật sự... rẽ sang hướng khác.
Bởi vì…
Bởi vì một chi tiết nhỏ vừa lóe lên trong đầu cậu. Một mảnh đối thoại vụn mà khi ghép lại, bỗng trở nên rợn người.
“Đừng đến phòng của anh trai cậu. Đông Phương đang ở đó.”
…!?
Làm thế nào?
Dương Hiếu dừng chân.
Trán cậu lấm tấm mồ hôi — không phải vì mệt, mà là vì sợ.
“Làm thế quái nào mà Trạm Dạ biết rõ ràng từng hướng đi nước bước của mình?”
Cậu nhớ rất rõ: cậu chưa từng tiết lộ bất kỳ điều gì về anh trai cho Trạm Dạ. Không tên, không nơi nằm viện, không phòng bệnh, thậm chí không một lời bóng gió nào.
Vậy mà hắn ta biết?
“Làm sao… làm sao mà hắn biết được?”
Khi một mảnh nhỏ trong bức tranh được ghép lại, thì những mảnh còn lại cũng dần lộ ra — từng mảnh, từng mảnh, rõ ràng như thể vẫn luôn nằm đó chờ được nhìn thấy.
Dương Hiếu bước đi trong hành lang dài lạnh lẽo, đầu óc không ngừng tua lại tất cả những gì Trạm Dạ đã nói.
Những thông tin kia — rõ ràng là cậu chưa từng tiết lộ với bất kỳ ai, vậy mà Trạm Dạ biết như thể anh ta là một người bạn đã đồng hành với cậu cả tuổi thơ.
…Hoặc, tệ hơn, như thể anh ta đã từng sống cuộc đời của cậu.
Một cảm giác rợn sống lưng bủa vây.
Rồi như thể tâm trí đang cố trả lời chính câu hỏi của mình, một đoạn ký ức khác... rất xa xôi, rất mơ hồ, bắt đầu trồi lên khỏi mặt nước quên lãng:
“À thì… vì anh là Minh Viễn mà.”
Một câu nói... ngáo đá đến kỳ lạ.
Khi nghe lần đầu, cậu còn chẳng buồn tin. Nhưng giờ đây — trong ngữ cảnh hiện tại, khi ghép nó vào chuỗi sự kiện đang diễn ra…
Nó bắt đầu trở nên hợp lý đến đáng sợ.
Những gì Trạm Dạ biết, cách anh ta hành xử, sự quen thuộc lạ kỳ ấy — nếu đó không phải là trực giác, không phải là theo dõi, mà là… ký ức của chính Minh Viễn được cấy vào…
Thì mọi thứ đột nhiên khớp.
Tất cả những gì từng xảy ra với Minh Viễn — kỳ quặc, bất thường, rối như mớ chỉ ảo ảnh — đều có chung một đặc điểm:
Chúng vượt ngoài logic của thực tại.
Nếu những lời nói vừa rồi là của Minh Viễn — hoặc một phần của Minh Viễn…
Thì… câu chuyện này không còn vô lý nữa.
Từ những câu nói tưởng chừng nhăng cuội của Trạm Dạ, Dương Hiếu dường như... đang chạm vào thứ gì đó. Một cảm giác mơ hồ, như thể cậu vừa lướt qua một tầng vỏ của sự thật.
Nhưng — cậu chỉ dừng lại ở đó.
Bởi vì đằng sau nữa, là những cơ chế vận hành sâu kín của trò chơi — thứ không thuộc về thế giới mà một NPC như cậu có thể tiếp cận. Có những giới hạn được lập trình, những tấm màn che mờ tri thức... khiến cho mỗi câu hỏi tiếp theo trong đầu cậu đều bị bẻ cong, bị hút vào bóng tối.
Dù vậy, mang theo một tò mò khó gọi tên, Dương Hiếu vẫn bước tiếp trên hành lang bệnh viện.
Chỉ là... đây không phải hành lang mà Minh Viễn từng đi qua.
Còn ở một nơi khác.
Trạm Dạ đứng lặng. Tay anh đang lắp lại băng đạn vào khẩu súng lục. Tiếng "tách" khẽ vang lên giữa không gian yên tĩnh, nghe rõ mồn một.
Vừa lắp, anh vừa kiểm tra số lượng.
“Vừa rồi đã nạp 5 viên, tổng 20... còn lại 15.”
Một ánh chần chừ lướt qua mắt anh.
“Không biết… liệu có đủ?”
Nhìn dòng người đang chuyển động phía trước như một biển NPC hỗn loạn, anh lập tức hiểu:
“Không đủ rồi.”
Phải lấy bằng được túi đồ của Minh Viễn — nếu không, đạn sẽ không đủ để tồn tại, chứ đừng nói là chiến đấu.
Trạm Dạ đưa tay vén tay áo, lộ ra một chiếc đồng hồ điện tử gắn thẳng lên cổ tay. Màn hình sáng mờ hiển thị:
7:49 PM.
“Vẫn còn vài phút nữa…”
Anh cân nhắc, lòng chao đảo. Có nên hành động ngay bây giờ? Nhưng... Đông Phương.
Vừa nghĩ đến cái tên đó, hàng loạt suy đoán ập tới như thủy triều.
“Nếu mình hành động quá sớm, sẽ hết đạn... lúc đó làm sao chống nổi hắn?”
Một cảm giác bất an len vào trong ngực. GPS cho thấy Đông Phương vẫn đang quanh quẩn gần khu vực này, nhưng tuyệt nhiên không có bất kỳ động thái nào.
“Quái lạ… hắn đang làm cái gì?”
Không di chuyển, không ra tay, không hành động. Với Đông Phương — kẻ luôn chủ động tung chiêu, đó là điều cực kỳ bất thường.
Trạm Dạ khẽ nhíu mày.
“Hắn đang đợi?”
“Hay... đang điều khiển NPC đến tấn công mình từ một góc khuất nào đó?”
Giả thuyết này nghe có vẻ có lý. Nếu thực sự hắn đang gần phòng bệnh của Dương Tấn, lẽ ra phải có một đòn đánh phủ đầu. Nhưng không — hoàn toàn yên tĩnh. Một sự yên tĩnh bất thường.
“Nếu hắn đã chọn bỏ mặc thân xác của Minh Viễn ở ngoài kia chỉ để tập trung làm nhiệm vụ ẩn... thì rõ ràng, hắn đã ưu tiên chiến thắng hơn là Minh viễn.”
Nhưng bây giờ — Trạm Dạ đang ở đây để phá hủy cái chiến thắng đó, thậm chí trực tiếp cứu Minh Viễn — tức là can thiệp sâu vào kịch bản.
Vậy mà... Đông Phương vẫn chưa hành động?
Trạm Dạ rùng mình.
“Không phải hắn không ra tay…”
“Mà là… đòn nguy hiểm nhất… là đòn chưa ra chiêu.”
Khi Trạm Dạ tiếp nhận ký ức của Minh Viễn, một hình ảnh rất mờ nhưng khắc sâu về Đông Phương cũng hiện lên trong tâm trí anh:
“Khi mình nghĩ rằng hắn chưa làm gì... thì thực ra, hắn đã làm rồi.
Chỉ là mình chưa biết mà thôi.”
Chỉ với ấn tượng mơ hồ đó thôi — cũng đủ khiến Trạm Dạ như có gai mọc trong tim.
Một cảm giác bất an thường trực.
Cũng vì vậy, thay vì đưa Minh Viễn đi giấu hay an trí ở một góc an toàn, Trạm Dạ mặc kệ.
Bởi vì, nếu như cách nghĩ của Minh Viễn là đúng — thì Đông Phương không phải là “chưa hành động” với cơ thể thật của Minh Viễn.
Hắn đã làm rồi.
Chỉ là… không ai phát hiện ra.
“Vậy thì đưa đi đâu cũng vô ích.”
Trạm Dạ cảm thấy lạnh dọc sống lưng. Bởi vì giờ đây, hắn đang đối mặt với một kẻ không báo hiệu hành động, không khoe chiến thuật, không để lại vết máu.
Chỉ hành động.
Không suy đoán được, không chống đỡ được, và thậm chí không biết là đã bị ra đòn hay chưa.
Một loại đối thủ... chỉ cần suy nghĩ về hắn thôi cũng đủ để khiến não bộ muốn đóng băng lại.
“Nếu nghĩ như Minh Viễn thì… tốt nhất là bắn luôn.
Bởi vì nếu hắn đã ra tay, thì không bắn cũng chết.
Giữ lại… là vô nghĩa.”
Ý nghĩ ấy vừa lóe lên trong đầu Trạm Dạ — thì ngón tay anh đã siết cò.
Không do dự, không tính toán.
Chỉ là một phản xạ sinh tồn — gấp gáp và tuyệt vọng.
ĐOÀNG.
ĐOÀNG.
ĐOÀNG.
ĐOÀNG.
ĐOÀNG.
Năm phát súng.
Như tiếng chuông báo tử, xé toạc không gian.
Mỗi viên đạn như một cú đấm lên mặt định mệnh, như muốn gào lên giữa cái hỗn loạn vô hình:
"Tao không cần đợi mày ra chiêu nữa — vì mày đã ra rồi."
Ở trong bệnh viện, chỉ vài giây sau loạt súng của Trạm Dạ, một cảnh tượng hỗn loạn chưa từng thấy đã bùng nổ.
Người đầu tiên trúng đạn — là một bác sĩ trẻ vừa bước ra khỏi thang máy.
Phát đạn không hề nhắm chính xác. Nhưng máu bắn tung tóe từ cổ người đó, nhuộm đỏ cả mảng gạch trắng bóng loáng, tạo ra âm thanh “tách — tách — tách” lạnh sống lưng khi từng giọt máu nhỏ xuống sàn.
Tiếng thét vang lên như hiệu lệnh.
Người bệnh, y tá, thân nhân, bác sĩ — tất cả hoảng loạn gào thét, dẫm đạp lên nhau mà tháo chạy về mọi hướng.
Có người ngã xuống, có người bị vấp, có người nấp sau xe đẩy bệnh nhân. Chuông báo động hú vang. Cửa kính vỡ. Những tiếng rít gào của bản năng sinh tồn vang vọng khắp các hành lang.
Trạm Dạ nhìn khung cảnh đó, không hề hoảng.
Ngược lại, anh khẽ nhướn mày, cảm thán như thể đang đứng trước một tác phẩm nghệ thuật đầy dữ dội.
“Ồ… đúng là bệnh viện có khác.
Hệ thống làm có tâm hẳn.”
Ngoài kia, trong tầng Bề Mặt thông thường, mỗi khi anh nổ súng — mục tiêu bị trúng đạn sẽ nhanh chóng hiện nguyên hình là thân thể máy móc, các khớp sắt và mạch dây hở ra dưới lớp da giả.
Nhưng lần này…
Người kia ngã xuống như người thật. Máu. Thịt. Đau đớn. Mắt trợn ngược. Không hề có dấu vết của máy móc.
Tất cả đều quá thật.
“Chân thực… đến mức rợn người.”
Điều đó chỉ có thể mang một ý nghĩa:
Nhiệm vụ ẩn ở đây — trong bệnh viện này — đang nằm ở một tầng thực tại quan trọng hơn.
Và quan trọng đến mức, hệ thống phải nâng độ mô phỏng lên một cấp chưa từng có.
“Nếu đúng như vậy… thì thứ mình có thể lấy được ở đây — chắc chắn là rất lớn.”
Trạm Dạ khẽ siết chặt tay cầm súng, mắt ánh lên tia cảnh giác pha lẫn hưng phấn.