“Làm ơn… làm ơn tha cho con tôi với…”
Một người phụ nữ quỳ rạp dưới sàn bệnh viện, hai đầu gối run rẩy chạm nền gạch lạnh buốt. Bà ôm chặt trong tay một đứa trẻ sơ sinh — chưa rụng rốn, da còn đỏ hỏn, bé xíu như cái nắm tay.
Khóe mắt bà vẫn vương nước mắt, không rõ là nước mắt sợ hãi hay tuyệt vọng.
Giọng bà run lên, nức nở. Hai cánh tay vẫn giữ đứa bé sát vào ngực, gần như quên cả việc cầu xin. Không còn là mẹ van xin cho mình, mà là bản năng sống còn dành cho con.
Một cảnh tượng có thể khiến bất kỳ ai cũng phải chùn bước.
Nhưng…
Từ “bất kỳ ai” đó không có Trạm Dạ.
Đoàng!
Phát súng nổ ra lạnh lùng.
Không do dự. Không cần lý do. Không thèm ngoái đầu.
Trạm Dạ chỉ đơn giản là đang đi dọc hành lang, và bất kỳ thứ gì trong tầm mắt — đều bị xóa sổ.
Máu từ cơ thể người phụ nữ bắt đầu chảy ra, thấm ướt nền gạch trắng. Trạm Dạ, vừa đi ngang qua, bất giác dừng lại.
Anh nhìn xuống giày mình — vệt máu bắn trúng mũi giày trắng bóng.
Mặt anh nhăn lại vì chán ghét.
“Con mẹ nó… người gì mà lắm máu thế không biết…”
Không kìm được, anh quay người, bước tới xác người phụ nữ, định đá một cú xả giận.
Nhưng rồi…
“Oa… oa… oa…”
Tiếng khóc non nớt của đứa bé vang lên, chói tai nhưng nhỏ bé đến thương tâm. Đứa trẻ nằm lọt thỏm trong vòng tay mẹ, cả cơ thể đỏ au vì máu, vì lạnh, vì sợ hãi.
Bé vẫn đang tì mặt vào ngực mẹ — tìm hơi ấm, tìm một giọt sữa. Mà không biết rằng, người đã ôm mình vào đời... giờ đã rời khỏi cuộc chơi.
Trạm Dạ khựng lại.
Nhìn đứa bé.
Rồi nở nụ cười khinh miệt.
“Hazz… tội mày thật đấy.
Sinh ra giữa cái mớ hỗn độn này… chắc kiếp trước mày phải tạo nghiệp nặng lắm.”
Tay phải nâng súng lên.
Đầu súng lạnh băng, đen ngòm, chĩa thẳng vào cái trán nhỏ xíu đang nhăn lại vì khóc.
“Thôi… để anh hóa kiếp cho nhé.”
Đoàng!
Đoàng!
Một phát đạn lạnh lùng và tàn nhẫn xé toang không khí bệnh viện.
Người người xung quanh hoảng loạn, chen lấn, gào khóc mà bỏ chạy. Nhưng không phải ai cũng chạy được.
Những người bệnh nặng.
Những thân nhân đang vật vã lo cho người nhà.
Những đứa trẻ không hiểu chuyện.
Những người già chân tay run rẩy.
— Tất cả vẫn còn mắc kẹt trong cơn ác mộng.
Trong khi đó, Trạm Dạ thì… không quan tâm.
Với anh, những người đã chạy rồi thì không còn là vấn đề.
Điều anh bận tâm chỉ là: những kẻ vẫn còn sót lại.
Ánh mắt lạnh lùng quét qua các phòng bệnh, hành lang, cầu thang…
Người trốn sau bức màn trắng.
Người nép trong nhà vệ sinh.
Người ngồi run như cầy sấy sau cánh cửa chưa kịp đóng kín.
Rất nhiều. Quá nhiều.
Anh khẽ thở dài.
“Hazz…
Lắm thế, như kiến vậy.
Giết con này lại lòi con khác.”
Trạm Dạ nhìn bệnh viện như một tổ mối đầy rẫy mầm họa. Và vì anh đã lựa chọn giúp Minh Viễn, thì:
“Đã giúp thì phải giúp đến cùng.
Không thể để sót một NPC nào trong cái ổ này cả.”
Không chạy?
Vậy thì chết đi là vừa.
Đó là lời thề lặng lẽ mà Trạm Dạ đặt ra cho chính mình – sau khi có được ký ức của Minh Viễn, và từ đó, cái nhìn về hệ thống cũng hoàn toàn thay đổi.
“Tất cả mọi thứ đều là bẫy của hệ thống.”
—
Cây viết bình thường ư?
Một y tá ư?
Một người mẹ ôm con ư?
Cả bệnh viện ư?
— Đều có thể là bẫy.
Không phải kiểu bẫy nhảy xổ ra như phim kinh dị. Không có cảnh nhân vật nghe tiếng nói vang vọng trong đầu. Không có ai thì thầm gợi ý rằng:
“Mày đang bị lừa…”
Không.
Hệ thống này không cần làm vậy.
Bởi vì nếu người chơi nghi ngờ thực tại, thì mọi bẫy sẽ vô dụng.
Chỉ cần biết "đây là giả", thì ý nghĩa của cái bẫy biến mất.
Vậy nên — nó không làm thế.
Hệ thống chỉ đặt bẫy, rồi đứng chờ.
Nó không thúc ép.
Không dụ dỗ.
Không đe dọa.
Nó chỉ chờ một sai lầm.
Chờ người chơi chọn nhầm.
Bước nhầm.
Tin nhầm.
Từ đó bị kéo vào — không lối thoát.
“Một người chơi có ám ảnh về trẻ con ư?
Vậy thì đứa bé ấy không phải một đứa bé.
Nó là bẫy.”
Không có hiệu ứng kỳ lạ.
Không có nhạc nền.
Chỉ đơn giản là: bé đang ở đó. Khóc. Và đòi bú mẹ.
Còn lựa chọn — là của người chơi.
Và từng lựa chọn — đều là sinh tử.
Trạm Dạ biết điều đó.
Anh hiểu quá rõ.
Một bước sai = mất mạng.
Và hệ thống… luôn sẵn sàng ngấu nghiến bất kỳ ai chệch khỏi quỹ đạo nó đã đặt ra.
Tất nhiên, không phải mọi thứ xung quanh người chơi đều là bẫy.
Hệ thống thâm độc hơn thế rất nhiều.
Nó không đơn giản đặt bẫy ở mọi chỗ — mà sẽ xen kẽ, giấu xen, hoặc thậm chí ngẫu nhiên hóa hoàn toàn những chiếc bẫy này vào vô số tình huống khác nhau.
Mục tiêu duy nhất: khiến người chơi mất cảnh giác.
Một cái ôm.
Một tiếng khóc.
Một bức ảnh cũ.
Một câu thoại tưởng chừng ngẫu nhiên…
— Tất cả đều có thể là “cò” để kích hoạt một tầng thực tại mới.
Chính vì thế, Trạm Dạ hiểu rất rõ:
Không thể để lại bất kỳ sinh vật sống nào tồn tại trong bán kính bệnh viện.
Không NPC nào.
Không bệnh nhân nào.
Không đứa trẻ nào.
Không… ai cả.
Nhưng rồi, vấn đề ập đến.
Cạch.
Trạm Dạ rút băng đạn ở thắt lưng ra, kiểm tra.
Lông mày anh hơi nhíu lại.
“Chết tiệt… chỉ còn vài viên thôi.”
Từ nãy đến giờ, anh đã quá phung phí.
Phí đạn cho những người chẳng còn giá trị gì — chỉ để dọn sạch hiện trường.
Bây giờ, đạn sắp hết.
NPC thì còn rất nhiều.
Không tốt. Một chút nào cũng không tốt.
“Không chơi tầm xa được nữa rồi…”
Trạm Dạ ngẩng đầu. Ánh mắt quét nhanh xung quanh.
Cầu thang. Hành lang. Tủ thuốc. Hộp điện. Phòng cấp cứu.
— rồi anh thấy nó.
Một bình chữa cháy. Treo lơ lửng nơi tường gần trạm y tế.
Anh khẽ nhếch miệng.
Cười.
Không phải nụ cười vui vẻ.
Mà là kiểu cười nguy hiểm – của một kẻ vừa nghĩ ra cách giết người mới.
“Được đấy…”
Anh với tay. Cầm bình chữa cháy lên.
Cân nhẹ nó trong tay. Thử vung thử một nhát.
“Cũng không tệ.”
Trong khi Trạm Dạ đang mân mê chiếc bình cứu hỏa trong tay, cân thử nó như thể đang thử cảm giác với một món vũ khí mới…
…ở phía sau lưng anh, trong một góc khuất mà ánh mắt chưa kịp chạm đến, một bóng người đang âm thầm tiếp cận.
Khác với đám người xung quanh — những kẻ hoảng loạn, run rẩy, bệnh tật, hay đang khóc lóc thảm thiết — hắn ta trông hoàn toàn khác biệt.
Hình thể cao lớn, vạm vỡ.
Từng bước chân đều có lực, đầy chủ đích.
Trong tay hắn là một cây gậy bóng chày kim loại, sáng loáng, còn mới tinh như vừa rút khỏi kệ trưng bày — ánh sáng trong bệnh viện thậm chí còn phản chiếu rõ trên bề mặt bóng lưỡng của nó.
Mục tiêu: Lưng Trạm Dạ.
Hắn dường như định đánh lén. Một cú vụt chí mạng từ sau lưng — thẳng vào đầu.
…
Nhưng, tất nhiên.
Với kinh nghiệm được hệ thống lập trình sẵn — là một “cảnh sát lành nghề” từng tham gia và giải quyết hàng trăm vụ án lớn nhỏ — thì…
Một cú áp sát ngốc nghếch đến từ một thân hình quá khổ thế kia…
…hoàn toàn không thể vượt qua được hệ phản xạ và trực giác chiến đấu của Trạm Dạ.
Khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn vài mét, Trạm Dạ đột ngột quay phắt đầu lại.
Ánh mắt anh đầy căng thẳng, từng sợi tơ máu lộ rõ trên tròng mắt. Nhưng thay vì cảnh giác, anh lại bật cười — một nụ cười lạnh lùng, méo mó, đầy chất độc.
“Ôi ôi... quý hóa quá. Khách quý đến tận nơi thế này thì mình phải tiếp đón đàng hoàng chứ nhỉ?”
Giọng anh ngân dài, giễu cợt.
“Muốn làm anh hùng à?”
Kẻ đứng trước mặt anh chính là — Trường Huy.
Cậu không đáp. Không cần lời. Ánh mắt cậu tĩnh lặng, uy nghi, nhưng đầy cảnh giác. Trường Huy không nói, không dao động, chỉ dán mắt vào từng cử động nhỏ nhất của Trạm Dạ.
Nhưng Trạm Dạ vẫn tiếp tục mỉa mai, như một kẻ thích tra tấn tinh thần người khác trước khi ra tay.
“Haha… thằng anh trai thích cosplay siêu nhân hả? Muốn cứu người vô tội sao? Muốn làm anh hùng ư?”
“Mày nghĩ tao không dám bắn chết mày à?”
Nói đến đó, như thể mất hết hứng, khuôn mặt Trạm Dạ trở nên trống rỗng, vô cảm chỉ trong chớp mắt.
Không báo trước, anh ném một mảnh kính vỡ về phía Trường Huy — cú ném nhanh, hiểm, có thể cắt toạc mặt bất kỳ ai.
Nhưng — Bộp!
Một âm thanh đanh gọn vang lên. Trường Huy đã vung gậy.
Cây gậy bóng chày vung tròn qua không khí như một đòn phản xạ hoàn hảo, đập thẳng vào mảnh kính vỡ và nghiền nát nó ngay giữa không trung.
Tư thế của cậu hoàn hảo như một vận động viên chuyên nghiệp.
Trạm Dạ khựng lại.
Nhìn thấy cảnh tượng ấy, nụ cười lại nở trên môi anh — rộng hơn, man dại hơn.
“Haha... hay lắm. Giờ thì tao biết chắc mày không phải ảo ảnh rồi.”
“Thằng nhóc này — tồn tại thật trong tầng thực tại này.”
Không cho đối phương lấy nổi một nhịp thở, vừa khi Trường Huy đập vỡ mảnh kính kia thì — Trạm Dạ đã nổ súng.
Đoàng.
Đoàng.
Đoàng.
Ba phát đạn. Ba điểm chí tử.
Tim. Bụng. Đầu.
Không một khoảng ngắt, không một tiếng báo trước — chỉ là hơi thở nén chặt, một cái siết cò lạnh tanh và tiếng kim loại xuyên qua xác thịt.
Trường Huy không kịp phản ứng. Không gào lên. Không chống trả. Không cả giây để hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
“Chết rồi.”
“Ngay khi vừa bước chân vào khung hình.”
Bịch.
Cậu ngã thẳng xuống sàn như một bao cát, cơ thể co giật vài lần, rồi bất động hoàn toàn.
Máu từ ngực, bụng, và trán tuôn ra thành vũng đỏ loang lổ, dần thấm vào vết bẩn cũ dưới nền gạch men bệnh viện.
Trạm Dạ… không nói gì.
Chẳng cần phải nói.
Ánh mắt anh vẫn điềm nhiên. Không mảy may gợn sóng.
Như thể thứ vừa ngã xuống… không phải người.
“Anh hùng à?”
“Cũng chỉ vậy thôi.”
Tuy vậy…
Khi Trạm Dạ nhìn cái xác của Trường Huy — một cảm giác lạ len vào tim mạch anh như một sợi dây đàn chùng xuống.
Anh đứng yên.
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
“Dễ vậy sao?”
Đó là ý nghĩ duy nhất bật lên trong đầu anh lúc này.
Không phải Trường Huy là một NPC quan trọng à?
Không phải vừa nãy hắn còn biểu diễn một cú vung gậy như vận động viên chuyên nghiệp à?
Mới chỉ một cú bắn — ba phát — và hắn ngã như một bao gạo?
Trạm Dạ cau mày.
Không phải vì tiếc đạn.
Mà vì… nó không hợp lý.
Cảm giác sai sai bắt đầu len lỏi. Giống như đang chơi một trò chơi mà boss vừa bước ra đã bị bug đứng im chịu trận.
Anh nhìn cái xác nằm đó —
máu thì vẫn chảy, cơ thể thì vẫn lạnh, nhưng cái gì đó không đúng.
“Hắn chết dễ như vậy, chẳng khác nào đang mời mình tiến thêm một bước vào bẫy.”