Trạm Dạ gần như chắc chắn: Trường Huy không thể chết đơn giản như thế được.
Một cảm giác rõ ràng và sắc lạnh —
nó không phải trực giác, mà là logic.
Bởi vì...
Trong toàn bộ khối ký ức mà Minh Viễn để lại — không có bất kỳ dữ kiện nào nói về tình huống như thế này.
Không có Trường Huy.
Không có cuộc chạm trán.
Không có một dòng nào.
Quá trống. Đến mức đáng sợ.
Trạm Dạ bắt đầu nghi ngờ:
“Đây là đòn tâm lý.”
“Nó nghĩ mình sẽ do dự vì lo rằng đây là tầng thực tại chồng lên — vì mình sợ lặp lại sự kiện cũ nên sẽ không dám nổ súng.”
Một nước đi rất Đông Phương.
Gợi ký ức cũ – ép người chơi sai hướng – rồi khép bẫy.
Nhưng.
Nếu là đòn tâm lý — thì phải làm cho mình sợ không dám bóp cò, chứ không phải cho một thằng đứng to đùng giữa đường như mời ăn đạn thế kia.
Vậy nên, Trạm Dạ vẫn bóp cò.
Bởi vì do dự mới là cái bẫy thực sự.
Tuy nhiên…
“Không thể chắc 100% được.”
Sự im lặng sau ba phát đạn — cái xác nằm yên — mọi thứ quá suôn sẻ làm cho Trạm Dạ không thể yên tâm.
Đông Phương không ngu.
Hệ thống càng không ngu.
“Hoặc nó biết mình sẽ đoán ra đòn tâm lý… rồi dùng chính điều đó để đẩy mình vào một thứ sâu hơn.”
Không thể khẳng định. Không thể phủ nhận.
Tốt nhất là… chờ.
Vì vậy, Trạm Dạ không bước tới.
Cũng không quay lưng đi.
Anh chỉ đứng im.
Canh chừng.
…
Trạm Dạ đứng canh chừng. Ánh mắt như muốn thiêu đốt cái xác của Trường Huy.
Anh không biết mình đã nhìn bao lâu — vài phút? Hay vài giờ?
Không có chuyển động. Không có tín hiệu. Không có bất kỳ một thứ gì.
… Chỉ có cơn đau âm ỉ kéo dài trong mắt.
“Chết tiệt. Đứng tê cả chân rồi. Mắt thì như muốn rách toạc ra…”
Anh đành phải chớp mắt. Một cái.
Chỉ một cái.
—
Cảnh vật đổi màu.
Mùa hè — không khí như đổ lửa — nhưng không oi bức, mà bừng sáng.
Một công viên rợp bóng cây cổ thụ cao vút.
Bãi cát vàng óng ánh như mật.
Vài chiếc xích đu khẽ đung đưa dưới tiếng cười con trẻ.
Máy tập công cộng nằm yên bên lề như đồ chơi khổng lồ.
Trạm Dạ nhìn quanh. Bị bao vây bởi tiếng cười lanh lảnh và giọng nói non nớt của lũ trẻ.
Bọn chúng… tầm 7–8 tuổi.
Đứa đắp cát, đứa chơi xích đu, đứa thì cười khúc khích cùng nhau với một con siêu nhân đồ chơi văng lên văng xuống trong tay.
Cảnh tượng hồn nhiên. Rực rỡ. Thơm mùi tuổi thơ.
Và rồi — Trạm Dạ nhìn xuống.
Áo ba lỗ.
Quần đùi.
Đôi chân nhỏ.
Cánh tay non nớt.
Da dẻ mềm như chưa từng biết mùi máu.
Cậu bé. Là cậu.
Gương mặt Trạm Dạ không hề bình thản. Không hề hòa mình vào cảnh vật.
Ngược lại.
Toàn thân anh run lẩy bẩy.
Hàm răng nghiến ken két như bánh răng máy.
Ánh mắt hoảng loạn lướt khắp xung quanh như tìm lối thoát.
Đây là bẫy. Không thể nào khác.
“Mẹ kiếp… đúng là bẫy thật rồi.”
“Mình đoán không lệch một ly nào.”
Trạm Dạ vẫn đứng yên.
Hiện tại, anh không dám hành động hấp tấp.
Kinh nghiệm từ Minh Viễn như một lời cảnh báo luôn vang trong đầu:
“Trong tầng thực tại này… bất kỳ hành động nào cũng có thể kéo theo hậu quả không thể đảo ngược.”
Trạm Dạ lặng lẽ phân tích:
“Mẹ kiếp… đúng là một cái bẫy do Đông Phương sắp đặt.”
“Và tệ hơn nữa, nó không phải bẫy đơn, mà là bẫy kép – không thể tránh.”
Anh siết chặt nắm tay, mắt lóe lên sự cảnh giác lẫn bực tức.
“Mình đã mắc bẫy ngay từ lúc đặt chân vào bệnh viện này… Không — là từ lúc đặt chân đến khu vực này.”
Mấu chốt, chính là cái tên Trường Huy.
Một NPC đặc biệt. Vừa quen vừa lạ.
Quen với Minh Viễn.
Lạ với Trạm Dạ.
Chỉ cần có sự chia rẽ bản ngã giữa hai tầng ký ức — trò chơi đã thắng một nửa.
“Cây gậy bóng chày kim loại đó… một cú thôi là mình toang. Cho dù là bẫy đi nữa — mình bắt buộc phải bắn.”
Nếu không, chưa chắc ai là kẻ chết nằm đó.
Anh rít nhẹ một hơi, đầu óc xoay như chong chóng.
“Giả sử… nếu giết Trường Huy là điều kiện kích hoạt bẫy — thì tức là, mình không có lựa chọn nào khác ngay từ đầu.”
“Nếu không bắn? Hắn đuổi. Nếu không ở lại? Hắn tìm.”
“Nếu không bước vào bệnh viện? Có khi hắn cũng xuất hiện nơi khác mà ép mình vào đường cùng.”
“Nói cách khác — đây là bẫy theo dạng bắt buộc lựa chọn sai. Một dạng bẫy không cho thoát.”
Và với loại bẫy này — né không phải là mục tiêu.
Mà là làm sao để không sụp đổ sau khi mắc vào nó.
Trạm Dạ nhắm mắt. Nghĩ. Lục tung từng mảnh ký ức.
Anh cần một lối thoát. Bằng mọi giá.
Dù chỉ là một khe hở nhỏ nhất — cũng phải nắm lấy.
Trong đầu anh hiện lên hình ảnh của Minh Viễn, người đã từng mắc vào một cái bẫy tương tự.
Một cái bẫy đến từ hệ thống ký ức – cảm xúc – phản ứng.
Minh Viễn lúc đó đã làm đúng về hành động:
Giết chết hai mẹ con – như một cách đối mặt với nỗi sợ của bản thân.
Nhưng... vẫn thất bại.
Vì sao?
“Vì trong hành động cậu ấy thắng, nhưng trong tâm trí thì không.”
“Và hệ thống không chấm điểm hành động, mà chấm điểm niềm tin.”
Câu đó như một tia điện xuyên qua đầu Trạm Dạ.
“Mình cũng đang bị kéo vào một cái bẫy tương tự rồi.”
“Một mê cung tinh thần. Và tệ hơn – mình không biết bị kéo vào từ khi nào.”
Trạm Dạ bắt đầu run nhẹ.
Anh nhớ lại... Từ đầu đến giờ, anh quá cẩn thận.
Từ khi bước vào bệnh viện, đến cả việc chớp mắt anh cũng tính toán.
Chỉ cần một chi tiết lạ — anh sẽ lập tức phản ứng, lập tức né.
Nhưng lần này?
“Không có bóng đèn nhấp nháy.”
“Không có hành lang lặp lại.”
“Không có cơn đau đầu, không có tiếng chuông.”
“Không có bất kỳ tín hiệu nào hết. Và đó… mới là thứ đáng sợ nhất.”
Anh nhớ lại cách Minh Viễn mắc bẫy:
Một không gian gần như bình thường, chỉ hơi phóng đại một chút.
Một số người, những con người “khốn khổ”, tạo cảm giác thương cảm.
Minh Viễn đã thất bại không phải vì không bắn họ.
Mà vì khi bắn, cậu vẫn mang trong đầu suy nghĩ rằng:
“Họ là nạn nhân. Mình đang làm điều xấu.”
Và hệ thống chỉ cần cái cảm xúc đó — là đã khóa được kết cục rồi.
Trạm Dạ nghiến răng. Anh lẩm bẩm:
“Vậy... thì bài toán ở đây không phải là giết hay không giết…”
“Mà là — mình có tin vào quyết định của chính mình hay không.”
"Ngoài ra…" – Trạm Dạ lẩm bẩm – "…việc giết Trường Huy chính là cái công tắc kích hoạt bẫy, không còn nghi ngờ gì nữa."
Anh ngồi đó. Thở nhẹ. Mắt vẫn còn ánh lên sự đề phòng.
Bởi vì trong toàn bộ chuỗi hành động của mình, chỉ có một hành động duy nhất thật sự “bất thường” — là giết chết Trường Huy.
“Mình không chớp mắt.”
“Không thở dài.”
“Không động vào bất kỳ vật thể nào đáng ngờ.”
“Không nghe thấy tiếng động lạ.”
“Không có bóng đèn nhấp nháy. Không có âm thanh gợi cảm xúc.”
“Chỉ có cái xác của Trường Huy.”
Và rồi, Trạm Dạ nhận ra thứ mà mình đã bỏ qua.
Thời gian.
Đúng vậy, sau khi giết Trường Huy, anh đã…
đứng đó,
nhìn cái xác,
canh chừng,
suy nghĩ,
không rời mắt.
Không biết bao lâu. Có thể là vài phút. Có thể là vài tiếng. Hoặc… chẳng có thời gian nào trôi qua cả.
“Mình bị bẫy không phải vì mình hành động sai, mà vì mình nghĩ rằng thời gian vẫn đang trôi như bình thường.”
Trạm Dạ bắt đầu run nhẹ. Không phải vì sợ.
Mà vì anh hiểu ra — cảm nhận của mình đã bị hack.
“Khi mình chú tâm vào một thứ quá mức – thì thứ đó chính là cửa ngõ cho hệ thống đi vào.”
Anh rít qua kẽ răng.
“Chết tiệt… mình đã bị dẫn dụ quá khéo.”
“Tưởng như mình kiểm soát tất cả. Nhưng thật ra — mình chưa từng kiểm soát gì cả.”
Và rồi anh bật cười.
Một tiếng cười lạnh. Như người vừa thua một ván cờ dài — mà tưởng mình đang thắng.
“Tao cẩn thận từng chút. Từng hành lang, từng khẩu súng, từng viên đạn.”
“Rồi tao lại gục ngay ở thứ cơ bản nhất — bị dẫn dắt bởi một cái xác.”
Tuy nhiên, điều khiến Trạm Dạ cảm thấy tiếc nuối nhất — không phải là việc phải quay lại mê cung.
Mà là việc anh ta đã bỏ lỡ một cơ hội thoát ra.
Một khe hở. Một đường rút lui.
“Nếu lúc đó mình không để ý tới cái xác...
Nếu mình không bị lôi kéo vào sự tò mò đó…”
Anh thì thầm trong đầu, cay đắng.
Câu trả lời?
Có. Anh hoàn toàn có thể đã thoát.
Từ trong tiềm thức, những mảnh ký ức của Minh Viễn đang dần sáng lên như các mảnh bản đồ ghép lại. Và chúng gợi ra một suy luận quan trọng:
Những thứ xảy ra với Minh Viễn không phải là sự ngẫu nhiên.
Mà là một cái bẫy — được hệ thống dựng lên một cách có chủ đích.
Và đã là bẫy thì…
Phải có cấu trúc.
Mồi nhử.
Thứ khiến Minh Viễn rơi vào bẫy không phải là một con quái vật, mà là... lối thoát.
Một đoạn hành lang yên tĩnh. Một khung cảnh đối lập với cái sảnh hỗn tạp, tanh tưởi.
Chính nhu cầu được tách biệt khỏi sự hỗn loạn đã khiến Minh Viễn bị kéo đi — như cá lao vào lưới.
Cơ chế kích hoạt.
Bẫy không hoạt động nếu con mồi không tự bước vào.
Trong trường hợp này — chính sự sợ hãi + mong muốn thoát ly đã đẩy Minh Viễn vào trạng thái dễ bị điều khiển.
Ngay khi cảm xúc vượt giới hạn, các lớp thực tại bắt đầu lệch. Và Minh Viễn không kịp nhận ra điều đó.
Phần tác động.
Hệ thống không chỉ dựng bẫy — nó đánh trúng điểm yếu.
Sự suy sụp của Minh Viễn không đến từ quái vật hay máu me.
Mà đến từ những hình ảnh… gợi nhớ đến cái chết.
Những bệnh nhân hấp hối. Đứa trẻ dị dạng. Người mẹ tiều tụy.
Chúng khiến Minh Viễn không còn giữ được vai trò “người quan sát”.
Anh chìm vào cảm xúc — và bị hệ thống nuốt trọn.
Khung giữ.
Cái này mới là đáng sợ. Khi con mồi rơi vào trạng thái trơ — không phản ứng, không nhận thức.
Hệ thống không giết, mà nó giữ lại. Như thể bảo quản một con búp bê hỏng trong tủ kính.
Minh Viễn lúc này chẳng khác gì một bản thể đông cứng — không thoát được cũng không quay đầu.
Mức độ ẩn giấu.
Và đây là thứ làm nên đẳng cấp của hệ thống.
Cái bẫy không hiện hình, không có ranh giới rõ ràng.
Chẳng có dấu hiệu nào nói rằng “Bạn đã bước vào khu vực nguy hiểm”.
Tất cả chỉ như một phần tự nhiên của trải nghiệm.
Và Trạm Dạ nhận ra — tất cả những điều này đều khớp.
Cách hệ thống đặt tên cho các khu vực, sự kiện, thậm chí cảm xúc… không hề ngẫu nhiên.
“Nếu nó gọi thứ này là bẫy, thì chắc chắn nó phải mang tính chất của một cái bẫy thật sự — không phải chỉ để trang trí.”
Một suy nghĩ nảy lên trong đầu anh:
“Nếu hiểu đúng cơ chế của nó…
Thì có thể nào mình dự đoán hoặc bẻ gãy được nó không?”
Trạm Dạ nhắm mắt lại. Anh đang cố làm một việc tưởng như điên rồ — đào sâu vào ký ức của Minh Viễn.
Tìm lại trong vô thức. Đào bới những gì còn sót lại.
Và đáng sợ thay — anh tìm thấy thật.
Một đoạn ký ức rất cũ. Rất âm u.
Nhưng lại rõ ràng đến rợn người.
“Phá giải một cái bẫy của hệ thống… thật ra là một chuyện gần như bất khả thi.”
“Nó giống như việc một con gấu bị sập bẫy rồi phải tự mình tháo chiếc bẫy gấu đang kẹp chặt chân mình.”
Giọng của Minh Viễn trong đoạn ký ức không có vẻ gì là bi quan, nhưng lại thấm đẫm sự đau đớn.
Không phải kiểu đau vì thể xác. Mà là nỗi đau khi nhìn thấy lối thoát nhưng không thể chạm tới.
“Tuy nhiên, nếu giữ vững lập trường rằng hệ thống vận hành theo logic — thì bất kỳ cái bẫy nào được tạo ra cũng đều phải có cơ chế gỡ bỏ.”
“Giống như một người thợ săn — nếu giăng bẫy mà không thể tự gỡ bẫy thì sẽ không bao giờ lấy được con mồi về.”
“Ngược lại, nếu chính người thợ săn bị sập bẫy thì cũng cần phải có cách để thoát ra — hoặc ít nhất… để chết nhanh hơn.”
Trạm Dạ nghe những dòng suy nghĩ đó vang lên trong tâm trí mình mà lạnh cả sống lưng.
Không phải vì sự logic đáng sợ — mà vì sự bất lực đằng sau từng câu chữ.
Minh Viễn đã từng nghĩ tới chuyện này.
Thậm chí đã từng cố gắng chuẩn bị tâm lý cho chính mình nếu rơi vào bẫy.
“Vấn đề là: mỗi chiếc bẫy không phải được thiết kế theo một mẫu chung.”
“Chúng được làm riêng. Rất riêng. Dành cho từng ‘con mồi’.”
“Cho nên, nếu hệ thống tạo ra một chiếc bẫy đánh vào tâm trí người chơi… thì chắc chắn nó phải tin rằng: cũng chính tâm trí đó có thể gỡ bẫy.”
Câu cuối cùng vang lên trong đầu Trạm Dạ như một lời chỉ dẫn mờ ảo:
Nếu một cái bẫy sinh ra từ cảm xúc, ký ức và nỗi sợ…
Thì chìa khóa giải thoát không thể nằm ngoài những điều đó.
Bỗng dưng… như có một cơn sóng dữ trào dâng trong lòng Trạm Dạ.
Một cảm giác như điện xẹt ngang não, giật toàn bộ dây thần kinh suy nghĩ của anh về một mối.
Một suy nghĩ.
Một khả năng.
Một câu hỏi duy nhất bật lên trong đầu:
“Nếu Minh Viễn đủ tỉnh để phân tích chi tiết đến thế...
Vậy thì tại sao cậu ta vẫn sa bẫy?”
Trạm Dạ khựng lại trong bước chân. Lồng ngực như bị đá đập vào.
Trong đầu, một đáp án rùng mình chợt xuất hiện – không phải từ lý trí… mà từ bản năng.
“Bởi vì cậu ta… cố tình như vậy.”
Không khí xung quanh như đông lại. Cái hành lang cũ mèm của bệnh viện cũng như nín thở.
Trạm Dạ đứng yên, cổ họng khô khốc.
Minh Viễn không phải là kiểu người bất cẩn. Không đời nào cậu ta lại để bản thân bị rơi vào một cái bẫy sơ đẳng mà chính cậu từng phân tích.
Trừ khi… cậu muốn rơi vào.
Có thể là để trốn chạy.
Có thể là để thử nghiệm điều gì đó.
Cũng có thể… là để kéo ai đó vào cùng mình.
Cái “bẫy” mà hệ thống giăng ra – biết đâu… chỉ là tầng trên cùng.
Còn tầng sâu hơn — là cái bẫy do chính Minh Viễn dựng nên.
Dành cho chính mình.
Hoặc cho ai đó sẵn sàng liều mạng để cứu cậu ta.
Trạm Dạ đưa tay lên che miệng, tim đập loạn trong ngực.
“Không... lẽ nào...”
Và lần đầu tiên trong suốt cuộc chơi này — anh nhận ra:
Không ai có thể cứu Minh Viễn.
Nếu người cần được cứu... lại không thực sự muốn thoát.